Hà Khâm Sinh có con riêng.
Cả buổi chiều Đỗ Nhược không còn tâm trạng làm việc, trong đầu chỉ hiện lên nét mặt bí hiểm của đồng nghiệp.
"Giáng Sinh năm ngoái, em họ tôi đi du lịch nước ngoài, gặp Hà tổng ở sân bay! Mặc dù lúc ấy anh ta đeo kính râm, che chắn đầy đủ nhưng khi đó cuộc bình chọn mười tình nhân quyến rũ nhất thành phố S rất sôi nổi, em họ tôi là một fan hâm mộ anh ấy cuồng nhiệt, còn scan hình anh ấy ra dán đầy phòng, nhất định không nhận lầm người!"
"Đừng nói dài dòng, mau nói vào điểm chính đi, đứa bé là ai?"
"Đứa bé được Hà tổng ôm, luôn miệng nói ‘Bố, con muốn tự mình đi’, khẳng định là Hà tổng có con riêng!"
"Mẹ đứa trẻ đâu?”
"Nếu có mẹ đứa trẻ thì Hà tổng còn kết hôn làm gì?"
"Wow thật bất ngờ! Bên ngoài không có bất kỳ tin tức nào! Liệu có đáng tin không, là trai hay gái?"
"Tôi lấy nhân cách ra bảo đảm, tuyệt đối là sự thật! Nam hay nữ thì không rõ lắm, em họ nói có thể vì đi du lịch nước ngoài, sợ đứa trẻ cảm lạnh nên đứa trẻ được che chắn rất kỹ, đứa trẻ chỉ tầm ba bốn tuổi, thấy mỗi đỉnh đầu nên không nhìn ra là nam hay nữ, nhưng mặt mũi rất thanh tú!"
Năm ngoái là ba bốn tuổi thì năm nay phải bốn, năm tuổi.
Trên đường về, Đỗ Nhược vẫn ngẩn ngơ như cũ.
Con của Hà Khâm Sinh, tầm bốn năm tuổi, có lẽ nào... là con của cô?
Chỉ nghĩ đến đây toàn thân cô đã run rẩy, tay lái đã mất ổn định.
Cô đã từng suy đoán có thể đứa bé về bên Hà Khâm Sinh, nhưng nghĩ kỹ lại thấy điều này không thể. Thứ nhất, khi bố mẹ ép hỏi bố đứa trẻ là ai, cô một mực phủ nhận bố đứa bé không phải Hà Khâm Sinh, không lý nào Tần Nguyệt Linh lại giao đứa bé cho anh ta; thứ hai, mặc dù Tần Nguyệt Linh đã gặp Hà Khâm Sinh, nhưng không có phương thức liên lạc với anh ta, từ trước đến giờ người giàu sang luôn như thế, anh ta muốn tìm người rất dễ dàng, còn muốn tìm tới cửa nhà người ta là điều không thể. Thứ ba, không có một tin tức nào đề cập đến việc Hà Khâm Sinh có con riêng.
Khi gặp lại, anh ta không hề nhắc đến đứa trẻ.
Nhưng... có chuyện gì mà không thể xảy ra?
Nếu Tần Nguyệt Linh vẫn cho rằng đứa bé của Hà Khâm Sinh thì bà liên lạc với anh ta bằng cách nào? Hoặc Hà Khâm Sinh không muốn dây dưa với cô cho nên cố ý giấu chuyện đứa bé?
Đỗ Nhược về đến nhà, Tần Nguyệt Linh đã chuẩn bị xong bữa tối. Đêm nay là đêm giáng sinh, Đỗ Hiểu Phong cũng về nhà, đang chờ cô.
Trên bàn cơm, Đỗ Nhược vẫn thấp thỏm không yên.
Cách đơn giản nhất chính là hỏi Tần Nguyệt Linh. Đứa bé là do bà mang đi, nhất định bà biết đứa bé đang ở đâu.
"Mẹ..." Đỗ Nhược gọi khẽ.
Đỗ Hiểu Phong đang kể vài chuyện thú vị ở trường cho Tần Nguyệt Linh, hai người còn đang vui vẻ quay sang nhìn cô, Đỗ Nhược hơi do dự, cuối cùng vẫn đem lời nuốt xuống.
Chưa nói tới Tần Nguyệt Linh nhớ hay không, cho dù nhớ ra, nhưng bà lại không đề cập tới vấn đề này nhất định là cố ý tránh né. Năm ấy cô cầu xin bà để cô thấy mặt đứa bé một lát, chỉ nhìn một lần thôi cũng được, nhưng bà không đồng ý. Bây giờ cô chủ động nhắc lại, chẳng phải muốn xé bỏ vỏ ngoài bình yên mất bao công xây dựng?
"Nhược Nhược, sao vậy?" Tần Nguyệt Linh lo lắng hỏi.
Đỗ Nhược phục hồi lại tinh thần, lắc đầu: "Không sao."
Đỗ Hiểu Phong hỏi: "Chị, Kiều tiên sinh... còn tới tìm chị không?"
Đỗ Hiểu Phong vào bệnh viện vài lần, nói xin lỗi rất nhiều nhưng Kiều tiên sinh không thèm quan tâm, cậu cũng nhận ra anh ta là người không thể trêu chọc.
"Không." Đỗ Nhược quả quyết trả lời.
Sau lần nói chuyện ấy, Kiều Cận Nam không còn tìm cô.
"Nhược Nhược, chúng ta không thể trêu chọc những người đó." Tần Nguyệt Linh thở dài, lời nói sâu sa, bà đứng lên, cầm bát của cô đi vào bếp, chuyển đề tài: "Lần trước mẹ đã nói với con dì Hứa ở lầu dưới muốn mai mối cho con. Mấy ngày nay con được nghỉ, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt được không?"
Đỗ Nhược không còn bụng dạ ăn cơm, vừa nghe thấy Tần Nguyệt Linh nói tới chuyện xem mắt, liền nhíu mày: "Mẹ, con no rồi, đừng xới thêm cơm cho con. Con nghỉ phép lâu nên có nhiều việc cần giải quyết, con về phòng trước.”
Cô nhìn Đỗ Hiểu Phong nói: "Em ngồi lại nói chuyện với mẹ."
Sau đó đi vào phòng.
Cô không có tâm tư làm việc, cô lên mạng, bắt đầu tìm tin tức liên quan tới Hà Khâm Sinh.
Khác với lần trước, bây giờ các phương tiện đều đưa tin về lễ đính hôn của Hà Khâm Sinh và Tống Như Nhược, nhưng tìm mãi vẫn không có tin tức đề cập chuyện Hà Khâm Sinh có con riêng.
Cô buồn bực tắt mạng, lấy điện thoại ra, tìm số của Kiều Cận Nam.
Bây giờ có một cơ hội, ngày mai Hà Khâm Sinh và Tống Như Nhược đính hôn, nếu đúng như Tống Như Nhược nói, nghi lễ sẽ cử hành tại biệt thự riêng, nếu chuyện đứa bé là thật nhất định đứa bé cũng có mặt ở đó?
Mặc dù có thể không phải con cô, nhưng...ngộ nhỡ?
Nếu đúng thì sao?
Đỗ Nhược lo lắng không yên cầm điện thoại, cô muốn nhìn một chút là bé trai hay bé gái, nhìn đứa bé trông thế nào.
Chỉ cần nhìn thấy, một lần thôi là được.
***
Kiều Cận Nam nhận được điện thoại của Đỗ Nhược, đúng lúc kết thúc hội nghị.
Trong phòng họp vô cùng yên tĩnh, anh bưng tách cà phê, đứng trước cửa sổ quan sát thành phố bên dưới.
Đêm Giáng Sinh, người Trung Quốc còn sôi nổi nhiệt tình hơn người nước ngoài, trên đường phố đầy ắp người và xe, cách tấm kính có thể nghe thấy nhà hàng đang mở nhạc Giáng Sinh, vui vẻ chúc mừng.
Điện thoại bỗng nhiên rung lên, anh nhận máy, Kiều Dĩ Mạc gửi lời nhắn thoại.
"Bố còn chưa xong việc? Hôm nay là đêm Giáng sinh, con muốn ra ngoài chơi."
Kiều Dĩ Mạc mới được 5 tuổi, giọng nói bất mãn còn mang theo non nớt, Kiều Cận Nam thấy buồn cười nghe lại lần nữa, sau đó nhắn lại đơn giản: "Được."
Anh nhớ tới Đỗ Nhược.
Mấy lời cô nói lúc tức giận cũng có lý, kể từ khi anh bớt thời gian đưa đón Kiều Dĩ Mạc đi học, thỉnh thoảng tan việc về sớm, Kiều Dĩ Mạc như tắm trong mật, cả ngày cười vui vẻ, trước đây còn có chút dè dặt khi nói chuyện với anh, bây giờ còn dám lấy điện thoại nói vài chuyện vô vị.
Giống như lúc này.
Kiều Cận Nam mở danh bạ, tìm tên Đỗ Nhược.
Bên tai lại vang lên giọng nói của cô: "Kiều tiên sinh, ngài từng yêu một người chưa?"
Lời này rất quen tai.
Hình như lúc chia tay, mấy người bạn gái đương nhiệm đều hỏi câu ấy, sau đó răng nghiến lợi nói: "Kiều Cận Nam, anh không hiểu tình yêu là gì."
Nếu giống như những việc Đỗ Nhược đã làm vì Hà Khâm Sinh, thì quả thật anh không hiểu.
Kiều Cận Nam tắt điện thoại, đang định ra ngoài thì điện thoại liền vang lên, màn hình hiện lên hai chữ "Đỗ Nhược" .
Đỗ Nhược do dự rất lâu mới gọi tới, tín hiệu vừa kết nối, đầu kia yên tĩnh làm tim cô đập nhanh hơn. Những lời quyết tuyệt lúc trước hiện ngay trước mắt, chỉ vài ngày sau cô lại gọi cho anh.
Đúng là... mất hết cả tự trọng.
Đỗ Nhược hít sâu một hơi, cho dù Kiều Cận Nam có đồng ý hay không, đã gọi tới thì cứ nói thôi.
Nghe cô trình bày xong, Kiều Cận Nam im lặng một lúc.
Đỗ Nhược nghĩ anh ta từ chối, Kiều Cận Nam lại lên tiếng: "Đỗ tiểu thư, lần này là cô chủ động tìm tôi."
"Đúng."
Thấy bên kia lại im lặng, Đỗ Nhược vội vàng bổ sung: "Tôi nợ Kiều tiên sinh một ân tình."
Lúc này Kiều Cận Nam mới trả lời: "Chiều nay bốn giờ, tôi tới đón cô."
"Được."
***
Đỗ Nhược định tới lễ đính hôn của Hà Khâm Sinh, tất nhiên cô không muốn Tần Nguyệt Linh và Đỗ Hiểu Phong biết, sáng sớm cô lấy cớ để dì Trương và Tần Nguyệt Linh dạo phố, còn để Đỗ Hiểu Phong đi cùng.
Chừng mười giờ sáng, Trịnh Kỳ đưa tới một bộ lễ phục và đồ trang sức, thấy Đỗ Nhược muốn từ chối, đành uyển chuyển nói một câu: "Đỗ tiểu thư, Kiều tiên sinh yêu cầu rất khắt khe với bạn gái, cho nên..."
Đỗ Nhược nhận đồ, gật đầu liên tục: "Tôi hiểu, cảm ơn Trịnh tiên sinh đã nhắc nhở."
Đỗ Nhược lo lắng, đã nhiều năm cô không trang điểm cầu kỳ, không có kinh nghiệm, không biết trang điểm thế nào cho phù hợp dự yến tiệc.
Sau nhiều lần làm lại, hơn ba giờ chiều, trang điểm coi như tạm ổn, Đỗ Nhược vội vội vàng vàng thay quần áo.
Dạ phục màu đen, phối hợp với vòng tay ngọc trai, vô cùng xinh đẹp. Đỗ Nhược phát hiện, vòng tay ngọc trai vừa vặn che lấp vết sẹo trên cổ tay cô.
Cô nhìn chăm chú, không kìm được cười tự giễu.
Để ý đến chi tiết này, nên nói Kiều Cận Nam quá chu đáo hay là quá soi mói đây.
Đúng bốn giờ Kiều Cận Nam xuất hiện, Đỗ Nhược khoác áo ngoài, khom lưng chui vào xe, Kiều Cận Nam không lái xe ngay mà nhìn cô rất lâu.
"Thế nào?" Đỗ Nhược sợ trang điểm không thích hợp.
Kiều Cận Nam cười cười: "Không có gì, càng nhìn càng thuận mắt."
Đỗ Nhược ngượng ngùng nhìn ra ngoài: "Cách Kiều tiên sinh khen người khác cũng đặc biệt."
Ngay cả khen ngợi cũng có thể nói càng nhìn càng thuận mắt, thì ra trước đây nhìn không vừa mắt?
Kiều Cận Nam thu hồi tầm mắt, khởi động xe: "So với việc dỗ cô gái vui vẻ, tôi giỏi nói thật hơn. Đỗ tiểu thư đã quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
Câu nói mày mang ý cười nhạo, Đỗ Nhược nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, anh ta xông vào nhà cô tìm Kiều Dĩ Mạc, khi đó cô đang mơ mơ màng màng, đầu bù tóc rối mặc quần áo ngủ, còn gì là hình tượng?
Sau đó bị bắt tới đồn cảnh sát.
Nghĩ tới đây Đỗ Nhược liền vứt chuyện này sang một bên, không thèm để ý Kiều Cận Nam.
Lễ Giáng Sinh, trung tâm thành phố xe cô tấp nập, mất hơn một giờ mới mới tới nơi, mùa đông trời tối sớm, năm giờ chiều nhiều màn đêm đã bao phủ biệt thự Hỏa Thụ Ngân Hoa trước mặt, ảo diệu đưa người ta vào thế giới cổ tích, làm Đỗ Nhược không nhận ra.
Cô ngồi trong xe ngẩn ngơ, cô đã từng tới nơi này.
Lúc nằm mơ cô cũng không tưởng tượng ra sẽ có một ngày quay lại đây, nhưng đáng tiếc cảnh còn người mất.
Kiều Cận Nam mở cửa xe giúp cô, cô ổn định lại tâm tình xuống xe.
"Cô biết hôm nay tới đây lấy thân phận gì?" Ánh mắt Kiều Cận Nam sâu xa.
Đỗ Nhược rũ mắt xuống: "Tôi biết."
Kiều Cận Nam chìa cánh tay ra, cô hiểu ý khoác lấy cánh tay anh, cùng anh tiến vào.