Bong Bóng Mùa Hè 2: Sợi Ren Lụa Màu Xanh

Chương 14




Giữa mùa hè.

Ánh mặt trời chói chang.

Nền nhà lát gạch màu đen, bàn làm việc màu đen. Ánh sáng chiếu vào bức tường phản quang chói mắt. Âu Thần ngồi quay lưng lại với ánh nắng, hàng nghìn tia nắng chiếu rọi vào lưng, nét mặt anh lại tối sầm không biểu lộ tình cảm, chỉ có sợi ren lụa màu xanh trên cổ tay là đang nhè nhẹ bay.

“Xin anh suy nghĩ lại…”

Giữa hai người là chiếc bàn làm việc, Doãn Hạ Mạt đứng thẳng trước mặt Âu Thần, cô nhìn anh chằm chằm. Sau khi chờ ở phòng khách của tập đoàn Âu Thị ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cô thư ký cũng để cô vào phòng làm việc của Âu Thần . Đây là lần đầu tiên gặp lại anh kể từ buổi tối anh bị đau bụng được cô đưa vào bệnh viên.

“Nếu nhớ không nhầm thì tôi đã từ chối cô rồi.”

Giọng nói thật vô tình, Âu Thần thậm chí còn không thèm ngẩng đầu nhìn cô, trước mặt là một tập hồ sơ, trên góc phải của trang giấy trong tập hồ sơ để lộ ra ngoài có ảnh của cô.

“Còn về việc cô bỏ vai diễn trong bộ phim Hoàng Kim Vũ là hành vi vi phạm hợp đồng, công ty có quyền truy cứu trách nhiệm của cô, hơn nữa có thể vì chuyện này mà cô lập cô. Cho cô suy nghĩ hai ngày, cô làm sao thì làm để có thể duy trì được quam hệ hợp tác tốt”

Sau rồi Âu Thần lạnh nhạt nói tiếp:

“Cô có thể ra ngoài”

“Cầu xin anh…” Đôi mắt Doãn Hạ Mạt trở nên ảm đạm. “…Bất luận điều kiện gì em cũng đều chấp nhận, chỉ cần anh đồng ý cho Tiểu Trừng một quả thận.”

“Bất luận điều kiện gì…” Âu Thần nhắc lại những lời của Doãn Hạ Mạt với vẻ giễu cợt, cậu từ từ ngẩng đầu lên nói : “Cô cho là cô có cái gì xứng đáng để đổi lấy quả thận của tôi nào?”

Doãn Hạ Mạt cứng đờ người.

“Chẳng lẽ … cô lại cho rằng sau khi bị cô làm tổn thương như thế tôi vẫn còn yêu cô sao? Vẫn còn có thể vì để có được cô mà đồng ý trao đổi điều kiện với cô sao?”

Âu Thần lạnh lùng cười.

“Doãn Hạ Mạt cô tự cao quá đấy.”

Lòng càng lúc càng nặng trĩu…

Doãn Hạ Mạt hít thở thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô đến là để cầu xin Âu Thần, cho dù Âu Thần kiên quyết không hiến thận cho Tiểu Trừng thì cô cũng không có quyền gì để ép anh. Tất cả hy vọng của cô là tình cảm trước đây của Âu Thần với cô, chỉ dám hy vọng Âu Thần vẫn còn chút tình cảm với cô…

Số phận đang giễu cợt cô sao?

Chỉ mới mấy ngày trước đây, cô vẫn còn đang cầu mong Âu Thần có thể quên cô đi…

Nhưng mà…

Bây giờ cô lại cầu khấn để Âu Thần vẫn còn một chút tình cảm với cô…

“Xin hãy cho em biết điều kiện.”

Cô đứng thẳng, khẽ nắm chặt tay. Cho dù như thế nào đi nữa thì cũng phải có được thận để ghép cho Tiểu Trừng. Nhìn Tiểu Trừng mỗi ngày một nhợt nhạt, hao mòn, trong lòng cô như có dao cứa.

“Cho dù cần bao nhiêu tiền, cho dù bắt em phải ký bất kỳ hợp đồng nào, em có thể ký hợp đồng vĩnh viễn với công ty, thậm chí…Hoàng Kim Vũ cũng nhận luôn…”

“Quả nhiên trong lòng cô quan trọng nhất vẫn là Tiểu Trừng.” Âu Thần lạnh lùng nói. “Từ trước đến giờ không phải tôi, cũng không phải Lạc Hi. Vì Tiểu Trừng, cô đâu có e dè gì khi nhận vai cạnh tranh với vai của Lạc Hi có đúng không?”

“Lạc Hi không để bụng.”

Nếu như biết là vì bệnh của Tiểu Trừng, Lạc Hi nhất định không để bụng việc này.

“Lạc Hi không để bụng?”

Âu Thần mỉa mai nhắc lại những lời của Doãn Hạ Mạt. Anh đứng dậy từ từ đi đén trước mặt Doãn Hạ Mạt, quan sát, đánh giá cô .Trong mắt cô dường như có một đốm lửa bất cần đang cháy rừng rực. Anh chỉ được thấy ánh mắt như thế năm năm trước đây lúc mà hai người chia tay.

Chỉ có điều năm năm trước là anh cầu xin cô ấy.

Còn bây giờ, là cô ấy cầu xin anh.

“Thế thì nếu tôi đưa ra điều kiện mà Lạc Hi sẽ để bụng thì sao?” Âu Thần hỏi một cách ngạo mạn.

“Điều kiện gì?”

“Ví dụ là…”

Âu Thần cười nhạt tiến sát cô, người anh thoát ra hơi thở mờ ám. Anh hơi chùng người xuống, đưa ngón tay ra nâng cằm cô lên, buộc gương mặt cô hướng về phía anh. Âu Thần ghé sát mặt cô, đôi môi mỏng của anh dường như muốn chạm vào môi cô, phả hơi thở lạnh lùng lên đó, môi hai người gần như chạm vào nhau. Ngón tay cái ép chặt vào lòng bàn tay, người Hạ Mạt bắt đầu run lên, cô cương quyết quay phắt mặt đi!

“Như vậy cũng không làm được còn muốn nói điều kiện với tôi sao?”

Âu Thần dùng khăn mùi soa lau nhẹ miệng mình, dường như chạm vào người cô là một việc dơ bẩn. Thân người đứng ngược ánh sáng của anh hắc ám lạnh lùng như quỷ dữ sắp bắt linh hồn cô. Còn Hạ Mạt, lại được ánh sáng rực rỡ vây quanh, gương mặt trong sáng.

“Cô đi đi.”

Âu Thần lạnh lùng nói, đút khăn mùi soa vào túi áo.

“Chỉ cần hôn là được phải không?”

Doãn Hạ Mạt gắng kìm chế để không được run, trong đôi mắt nâu hổ phách là sự tuyệt vọng bất cần.

“Có thể.” Âu Thần nói nước đôi.

“Được”

Không phải là cô không nghe lời nói lấp lửng của Âu Thần, nhưng cô bấp chấp, kể cả là những biểu hiện châm chọc khinh miệt của Âu Thần…

Nhưng…

Cô cần quả thận đó! Cô cần quả thận có thể giữ được tính mạng của Tiểu Trừng! Ngực cô phập phồng, cô nhắm mắt lại kiễng chân lên hướng môi mình về phía đôi môi băng giá của Âu Thần.

Nhìn đôi môi nhợt nhạt của cô…

Tim Âu Thần loạn nhịp…

Đôi môi của Hạ Mạt…

Cáng lúc càng gần anh…

Một chút nữa. Chỉ một xíu chút nữa thôi, là cô có thể chạm được vào môi Âu Thần.

Nhưng…

Một hồi nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên!

Giống như một giấc mơ hoang đường bị phá ngang!

Đôi môi của Hạ Mạt chỉ còn cách môi Âu Thần có một ngón tay thôi, đã dừng lại rồi!

Âu Thần cau mày, gương mặt nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng như thường ngày. Doãn Hạ Mạt thất kinh lùi lại một bước, nhìn Âu Thần như kẻ mất hồn.

Chuông điệnh thoại vẫn tiếp tục reo.

Tiếng chuông điện thoại từ trên người Doãn Hạ Mạt phát ra, đầu óc trống rỗng, cô rút điện thoại ra một cách máy móc. Hôm nay rời bệnh viện, sợ tình trạng của Tiểu Trừng có biến cố gì nên Hạ Mạt mới mở điện thoại.

Nhạc điện thoại tiếp tục vang lên…

Màn hình nhấp nháy một cái tên…

“Lạc Hi!”

Âu Thần cũng nhìn thấy hai chữ đó, nét mặt lại trở về vẻ lạnh lùng như trước, thậm chí còn lạnh lùng hơn lúc vừa rồi.

“Có phải nghe điện thoại không?”

Doãn Hạ Mạt khinh hãi.

Cô nhấn phím tắt như một phản xạ có điều kiện!

Bây giờ không thể để Âu Thần nổi giận…

Hai chữ “Lạc Hi” trên màn hình biến mất.

Và rồi….

Chuông điện thoại lập tức vang lên lần nữa, dường như nếu như cô không nghe thì nó cứ thế mà rao mãi. Màn hình lại nhấp nhánh cái tên “Lạc Hi”!

Lần này cô do dự vài giây.

Vẫn là không nhận điện thoại, nhón tay Hạ Mạt ấn phím tắt máy, nhạc chuông điện thoại bị ngắt đoạn, màn hình cũng đen thui.

Chuông điện thoại tắt hẳn.

Trong phòng làm việc , không gian tĩnh lặng như tờ.

Doãn Hạ Mạt đột ngột cười chua xót: “Cứ cho là em có hôn anh thì anh cũng không hiến thận cho Tiểu Trừng có đúng không?”

“Đúng:

Âu Thần nãy giờ vẫn dán mắt vào đôi môi Doãn Hạ Mạt liền quay mặt đi, cậu lạnh lùng nói ra câu trả lời. Trong lòng trống trải đau đởn, không biết là tại nhìn thấy tên của Lạc Hi hay là tại lỡ mất nụ hôn vừa rồi cả cô.

Không muốn cùng Âu Thần chơi trò mèo vờn chuột nữa, Doãn Hạ Mạt nhăn mày nói: “Rốt cuộc thì phải như thế nào anh mới chịu đồng ý đây?!”

“Nếu như tôi nói bất luận như thế nào tôi cũng không đông ý thì cô có tin không?”

“Không tin.”

“Ồ?” Âu Thần cưòi nhạt, nét mặt nho nhã pha lẫn kiêu căng. “Tự tin vậy sao?”

“Nếu như ngay từ đầu có tên anh trong danh sách những người hiến thận thì không phải bây giờ em mới tìm đến anh. Chắc chắn là sau khi biết được bệnh tình của Tiểu Trừng, anh mới quyết định tự mình đi kiểm tra xem có thích hợp để cấy ghép cho Tiểu Trừng không. Có đúng vậy không?”

Một công tử con nhà quyền thế như Âu Thần làm sao có thể tự nhiên lại đi kiểm tra liên quan đến việc hiến thận chứ? Còn như Âu Thần đã biết được bệnh tình của Tiểu Trừng thì điều đó chứng tỏ rằng Âu Thần đã cử người theo dõi cô, đã quan tâm đến cô. Dựa vào điểm này Hạ Mạt tin tưởng mình vẫn còn có cơ hội để đàm phán với Âu Thần.

“Cho nên khi bác sĩ nói anh thích hợp để hiến thận, ngay lập tức anh đã chờ em đến tìm anh. Nếu đã là như vậy, anh muốn như thế nào thì anh mới đồng ý hiến thận cho Tiểu Trừng? Tiền, em biết anh không đếm xỉa. Còn những cái khác? Chỉ cần em có thể làm được thì nhất định em sẽ chấp nhận điều kiện của anh!”

Doãn Hạ Mạt hạ giọng nói.

“Rất thông minh.”

Âu Thần gật đầu tán thưởng, anh đi ngang qua Hạ Mạt tới tủ rượu rót một cốc whisky rồi chăm chú nhìn rượu trong cốc thuỷ tinh trong suốt, ánh mắt lạnh băng.

“Nhưng cô có thể đáp ứng tôi được điều kiện gì? Cùng tôi lên giường? Sống chung với tôi? Là tình nhân của tôi? Có phải cô nghĩ tôi sẽ đưa ra những điều kiện như thế không?”

Doãn Hạ Mạt trầm mặc.

Đúng vậy, cô nghĩ anh sẽ đưa ra những điều kiện như thế để trao đổi.

“Cô có đáp ứng được không?”

Ánh mắt từ cốc rượu whisky từ từ chuyển sang khuôn mặt cô. Âu Thần lạnh lùng hỏi, khuôn mặt mỉa mai giễu cợt.

Doãn Hạ Mạt nhắm mắt lại.

“Đã không thể đáp ứng được, hồi nãy cô còn nói những lời đó làm gì?”

Rượu whisky nóng ran chạy từ yết hầu xuống tận dạ dày, Âu Thần đau buốt nhăn mặt lại. Bác sĩ đã dặn anh không được uống rượu trong thời gian này. Nhưng đối diện với nỗi đau của cô, anh chỉ có thể dùng nỗi đau khác để hoán đổi mà thôi.

“Có cần phải lên giường không?”

Khuôn mặt Doãn Hạ Mạt nhợt nhạt, hàng lông mi từ từ ngước lên, Doãn Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào Âu Thần, trong đáy mắt hai ngọn lửa rực sáng khiến người khác phải khiếp sợ.

“Phải lên giường mấy lần thì anh mới chịu hiến thận cho Tiểu Trừng?”

Mấy ngón tay siết chặt lại như sắp bóp vỡ vụn cốc rượu, Âu Thần thất vọng nhìn Doãn Hạ Mạt như thể cô là con quái vật!

“Cái gì?”

“Như thế chẳng phải rất công bằng sao?” Doãn Hạ Mạt cười đau khổ, ánh mắt xa xăm. “Đời vốn chẳng có gì cho không cả. Trinh tiết của tôi dĩ nhiên là quan trọng, thận của anh cũng đâu không quan trọng. Vốn dĩ không thể lấy không của người khác cái gì. Trao đổi như thế cũng yên tâm rồi.”

Chỉ là…

Vì cái gì mà trong lòng đau đớn vô cùng…

Giống như sự tuyệt vọng.

Sau khi đưa ra quyết định như vậy, chẳng nhẽ cô sẽ phải rời xa một số người và vất bỏ một vài thứ sao? Nhưng nếu không có Tiểu Trừng thì cho dù cô có trinh nguyên cũng đâu có ý nghĩa gì?

Đôi mắt xanh biếc trầm mặt như đáy hồ sâu thẳm!

Thần sắc Âu Thần nhìn không rõ là đang phẫn nộ hay đang bi thương. Âu Thần mím chặt môi, rồi rót thêm một cốc rượu nữa. Âu Thần ngửa cổ, một hơi nốc cạn, giọng hơi khàn khàn nói: “Thật đúng là một người chị gái vĩ đại….”

Âu Thần ngừng một chút, chờ cho mình bình tĩnh trở lại, rồi nhìn Hạ Mạt và nói: “Có điều cô đã đoán sai một điều”.

“…?”

“Tôi chờ cô tới là để nói cho cô biết rằng cho dù cô có dùng cách nào đi chăng nữa thì tôi cũng không hiến thận cho Doãn Trứng.” Ánh mắt Âu Thần băng lạnh. “Tôi chờ cô tới chỉ để nói cho cô câu này mà thôi.”

“Tại sao?”

Doãn Hạ Mạt nghe như sấm nổ bên tai. Câu trả lời nằm ngoài dự liệu khiến cô kinh hãi.

“Là vì…”

Âu Thần lạnh lùng nhéch mép cười, nụ cười chứa đựng sự đắc ý đến tàn nhẫn.

“Tôi hận cô.”

Toàn thân Doãn Hạ Mạt run lẩy bẩy, một nỗi sợ hãi trùm chặt lấy cô. Trong thoáng giây Hạ Mạt đột nhiên hiểu ra! Mồ hôi lại túa ra ướt đẫm sống lưng.

….

Tối hôm đó, sương mù trùm cây anh đào.

Gương mặt Âu Thần càng lúc càng nhợt nhạt, anh khẽ ho, khoé miệng có chút máu. Trong đêm tối, từ từ, Âu Thần nhắm mắt lại, quỳ xuống trên nền đất lạnh giá.

“Thế này… được không?”

Gió thổi, cây anh đào rung lên dữ dội, cái lưng thon dài vươn thẳng. Âu Thần quỳ xuống, cho dù ở tư thế vô cùng thấp kém, nhưng vẫn còn đó nguyên vẹn niềm kiêu hãhh quý tộc không dễ gì khinh mạn…



“… Nếu lỗi là ở anh…”

Lá cây anh đào kêu xào xạc, dưới đầu gối là mặt đất lạnh tê tái, lưng Âu Thần vẫn giữ thẳng đầy kiêu ngạo, đôi môi đau đớn nhợt nhạt.

“Anh… xin sửa…”

….

“…Anh phải làm thế nào để em tha thứ cho anh?” Bất kể cô bé bắt anh trả giá như thế nào, chỉ cần cô đồng ý ở lại, bằng không chỉ cần cô bé quay lại nhìn anh lấy một lần. Bầu trời đêm sương trắng giăng đầy, bóng hình cô bé chỉ là một chấm đen đang dần dần biến mất…

….

Không quay đầu lại, Hạ Mạt nhìn lên bầu trời tối đen như mực, ánh mắt lạnh lẽo. Có lẽ Tiểu Trừng sẽ chết, có lẽ, cô bé cũng sẽ chết cùng Tiểu Trừng, vậy thì cho đến chết cô bé cũng sẽ không tha thứ cho anh.

“Anh chết đi.”



Tối tăm.

Không có lấy một tia sáng.

Sương mù giăng đầy trời, cành lá không ngừng nghiêng ngả, Hạ Mạt không quay đầu lại, không một chút quyến luyến, lạnh lùng biến mất trong đêm tối.



Trời đột ngột trở mưa.

Giọt mưa xuyên qua lá cây rơi xuống, Âu Thần quỳ đó thẫn thờ như không hề hay biết, toàn thân ướt sũng. Mưa mỗi lúc một lớn, mưa cuồng loạn dội lên tóc Âu Thần, trào xuống gương mặt anh…



Đó là cái đêm giống như một cơn ác mộng thấu tim…



“Năm năm trước, dưới gốc cây anh đào cô tàn nhẫn như thế, tuyệt tình như thế”, giọng Âu Thần khàn đặc lại, “cho dù tôi cầu xin như thế nào, thậm chí cô không thèm ngoái đầu lại…”

“Cho nên … anh đang trả thù em phải không?”

“Nếu như cô cho đó là trả thù, vậy thì, đúng, tôi đang trả thù cô đấy.”

“Cứ cho là anh hận em đi, vậy thì đó là việc của em, chẳng liên quan gì đến Tiểu Trừng.” Môi Hạ Mạt trắng bệch. “Anh cứ việc đổ hết lên đầu em!”

“Có khác nhau sao?” Âu Thần lạnh lùng nói. “Như thế này cô mới cảm thấy đau đớn tột cùng.”

Sắc mặt Doãn Hạ Mạt tái mét!

Ngực đau từng cơn như bị xé nát!

Trước mắt Doãn Hạ Mạt là muôn vàn đốm sáng li ti vật vờ bay chập chờn, chân tay cô lạnh giá run rẩy. Tất cả những toan tính, tất cả lý trí cô bỗng chốc biên mất! Bên tai cô chỉ là những âm thanh rầm rầm. Trong đầu cô như một biển máu, vỡ vụn bay lung tung.

Mẹ cô như con rối vỡ vụn đang nằm trong vũng máu trên sân khấu… Thi thể bố mẹ Doãn máu me be bét… Tiểu Trứng máu chảy xối xả được đưa vào phòng cấp cứu… Tường bệnh viện trắng xoá… Các bác sĩ, y tá vào ra liên tục… Người bệnh với những vết thương nghiêm trọng. Xin hãy chuẩn bị tâm lý… nếu như không qua khỏi cơn nguy kịch… Bắt đầu từ tháng Chín năm ngoái chức năng thận của Tiểu Trứng đã từ từ suy kiệt và chuyển biến xấu… tháng ba năm nay đã đăng ký ở trung tâm Huyết học Quốc gia… chưa tìm được người cho thận thích hợp…

“Vậy anh cho em biết…”

Dường như có một linh hồn không thuộc về cô đang nói, dường như cô đã phát điên, như thể có một giọng nói khác đang nói giùm cho cô:

“... Phải làm sao mới được đây?”

“Làm gì cũng không thể được nữa!”

Âu Thần dùng nguyên những lời cô đã nói năm năm trước đây để trả lời.

Làm gì cũng không thể được nữa!

Làm gì cũng không thể được nữa!

Thế thì…

Trả lại cho anh những đau thương mà anh phải chịu trước đây, có được không?

Chầm chậm…

Doãn Hạ Mạt nhắm mắt lại.

Trước mặt anh…

Cô quỳ xuống…

Ánh nắng chói chang chiếu lên người Doãn Hạ Mạt, nước da trắng mịn màng, mái tóc dài dày như rong biển, hàng mi đen láy rung rung, thân hình cô từ từ quỳ xuống trước mặt Âu Thần. Ánh nắng chói chang đến chóng mặt khiến cô giống như nàng tiên cá bong bóng trong thời khắc trước khi chết biến thành bong bóng…

“Cô cho rằng như thế thì có tác dụng sao?!”

Âu Thần đau đớn chạy lại ôm lấy thân hình sắp quỳ xuông của cô, ánh mắt đầy phẫn nộ và oán hận. Anh khẽ gào lên:

“Cô cho rằng quỳ xuống là tôi có thể tha thứ cho cô sao? Cô cho rằng quỳ xuống là có thể xoá hết mọi tổn thương trước đây sao?!”

Tổn thương…

Những chuyện trước đây rốt cuộc là làm ai tổn thương ai? Rốt cuộc là có hiểu lầm gì mà cho đến bây giờ vẫn còn dây dưa vướng víu thế này? Doãn Hạ Mạt trong lòng đau đớn nhưng chẳng muốn nhắc lại. Cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay Âu Thần lãnh đạm nói:

“Đã là món nợ của em thì sẽ phải do em trả, Hoặc giá…” Cô nói, đôi môi tái nhợt. “… Chỉ khi em chết đi mới có thể làm anh vừa lòng, mới có thể làm điều kiện trao đổi giữa hai ta.”

“Cô…”

Cô… đang uy hiếp anh sao?!

Đôi mắt Âu Thần nhíu lại, nỗi sợ hãi khiến hai bàn tay anh nắm chặt lại!

Tại sao năm năm trước đây khi anh quỳ trước mặt Hạ Mạt, kẻ đau đớn trong lòng là anh, vậy mà năm năm sau, khi Hạ Mạt phải cúi đầu trước anh thì kẻ phải chịu sự đau đớn sợ hãi trong lòng lại vẫn là anh?

Ánh mắt Âu Thần chuyển dần qua sợi ren lụa màu xanh, ánh mắt trầm lặng hẳn. Âu Thần bước tới cửa sổ, quay lưng về phía cô, anh không để cô phát hiện ra sự nhân nhượng trong đôi mắt mình, cuối cùng Âu Thần buột miệng nói ra điều mà anh đã quyết định từ trước khi cô đến đây…

“…Lấy tôi.”

Ngày hôm đó, ánh nắng rực rỡ lạ kỳ, Âu Thần phải nheo mắt lại mới có thể nhìn thấy bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ.

“Lấy tôi, tôi sẽ cho Tiểu Trừng thận.”

***

Cửa hiệu hai bên đường đèn sáng trưng.

Người đi trên đường ồn ào nhộn nhịp.

Trẻ con vui đùa chạy tới chạy lui.

Doãn Hạ Mạt trầm lặng lê bước, đột nhiên cô chỉ muốn đi vào chỗ đông người để cho sự ồn ào huyên náo bao vây lấy cô, để cho đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, để cô không phải nghĩ tới bất cứ vấn đề gì, chỉ cần mê muộn theo số phận đã an bài là xong.

Nhưng số phận là cái gì đây? Đồng ý là số phận hay không đồng ý là số phận? Lê bước trên con đường ồn ào náo nhiệt, cô tự cười mỉa mai. Con người luôn có lòng tham vô đáy. Trước khi đến gặp Âu Thần, cô cho rằng mình có thể chấp nhận bất kỳ điều kiện nào, chỉ cần Âu Thần chấp nhận hiến thận cho Tiểu Trừng.

Nhưng…

Sau khi Âu Thần đưa ra điều kiện…

Cô…

Lại do dự.

Và rồi, cho dù là vì Tiểu Trừng thì cô vẫn do dự…

Trời tối dần.

Đèn đường bật sáng.

Doãn Hạ Mạt bước trên con đường quen thuộc.

Đã mấy ngày rồi cô không về nhà, có lẽ nên lấy vài thứ mang vào bệnh viện. Doãn Hạ Mạt từ trạng thái mơ hồ xốc lại tinh thần, cô trấn tĩnh trở lại.

Có chiếc xe lạ đang đỗ ở đâu đường, trên xe có người đang đọc báo, người thì đang gọi điện thoại. Lúc đi ngang qua, Doãn Hạ Mạt cảm thấy hình như những người đó giật mình bật nhổm dậy, đột nhiên cô nhận ra là đám phóng viên văn hoá!

“Cô Doãn!”

‘Cô Doãn…”

“Trước vụ scandal giữa Lạc Hi và Thẩm Tường cô…”

“Có phải cô đã chia tay với Lạc Hi?!”

“…”

Ngay từ lúc sự việc đó bắt đầu, đám phóng viên đã chầu chực ngay đầu đường nhà Doãn Hạ Mạt. Hơn một tuần qua, Doãn Hạ Mạt không xuất hiện nên nhiều người đã chán nản bỏ về, chỉ còn lại vài ba phóng viên vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Lúc thấy cô xuất hiện, đám phóng viên mừng như bắt được vàng, họ vội vàng từ trong xe chạy ra cầm máy ảnh, máy quay phim, loa đuổi theo cô.

Doãn Hạ Mạt bước vội về khu chung cư. Bảo vệ chặn đám phóng viên lại, đèn flash đằng sau lưng Doãn Hạ Mạt nháy liên tục. Doãn Hạ Mạt thẳng lưng bước vào cầu thang vắng vẻ không một bóng người, đôi vai mỏi mệt rũ xuông. Cảm giác rã rời vây lấy cô.

Cầu thang dài hun hút.

Doãn Hạ Mạt nhìn bóng mình trải dài trên bậc thềm.

Cái bóng đen thui.

Từng bước, từng bước theo sát cô.

Mấy ngày nay ở bệnh viện chăm sóc Tiểu Trứng, điện thoại thì tắt, ti vi không xem, giữa cô với làng giải trí tựa như hai thế giới. Về tới nhà Hạ Mạt mới biết, thì ra tin tức vụ scandal vẫn đang nóng hổi, đám phóng viên vẫn đang chờ đợi săn tin. Thế gian này cho dù có bao nhiêu người chết đi thì giải trí vẫn là giải trí, bát quái vẫn cứ là bát quái.

Cô mím chặt môi.

Nụ cười nhạt nhẽo mỉa mai.

Còn cô, cô gia nhập làng giải trí có ý nghĩa gì không? Vì muốn nhanh chóng có được số tiền cô cần, vì tiền thuốc của Tiểu Trừng mà ngày nào cô cũng phải đầu tắt mặt tối ở bên ngoài. Thời gian dành cho Tiểu Trừng quá ít, ngay cả bệnh của em thay đổi cô cũng chẳng biết. Cứ cho là hôm nay kiếm đủ tiền đi, nhưng quả thận cần cho cuộc phẫu thuật thì đâu phải cứ có tiền là mua được…

Bỏ đi…

Không thèm nghĩ tới nữa…

Doãn Hạ Mạt thở thật sâu, thế nào chẳng có cách, nhất định phải có cách. Số phận không thể không công bằng như thế được, số phận chưa cho Tiểu Trừng cái gì thì số phận sẽ không thể tàn nhẫn cướp đi cơ hội cuối cùng của nó. Cô nhất định sẽ tìm cách, cho dù có khó khăn nghìn trùng, chí ít…



“Lấy tôi, tôi sẽ cho Tiểu Trứng thận.”

Ánh nắng rực rỡ chiếu lên người Âu Thần, anh quay lưng lại phía cô. Giọng nói lạnh tanh như từ nơi xa xôi vọng tới.

….

Nhưng cô lại không đòng ý.

Trong lòng Doãn Hạ Mạt đầy những bứt rứt, hổ thẹn và áy náy. Cô là người chị không tốt, rõ ràng thấy có thể tìm được thận cho Tiểu Trừng nhưng cô không đồng ý. Trong trái tim cô, Tiểu Trừng là người quan trọng nhất, còn quan trọng hơn cả sinh mạng của cô. Nhưng vào thời khắc đó cô lại do dự không đồng ý.

Ngón tay vô tình chạm vào điện thoại.

Ánh mắt Doãn Hạ Mạt tối sầm lại.

Là vì anh ấy sao…

Đã gần lên đến nhà, Doãn Hạ Mạt lặng lẽ lấy điện thoại ra, vẫn đang tắt, màn hình tối đen. Ngón tay đặt lên phím mở máy, cô nhớ tới hai cuộc điện thoại lúc ở phòng làm việc của Âu Thần, bỗng dưng trong lòng cô giằng xé, ngón tay cứ ngập ngừng không ấn xuống được.

Đứng sững ở đầu cầu thang.

Một hồi lâu cô lặng lẽ thở dài bỏ điện thoại vào trong túi, với tâm trạng mệt mỏi như thế này thì cho dù có gọi được điện thoại cũng không biết nói gì bây giờ? Hiện tại, cô thậm chí cũng chẳng còn hơi sức để giải thích với Lạc Hi tại sao cô không nghe điện thoại.

Lấy chìa khoá ra, cô ngẩng đầu chuẩn bị mở cửa.

Và rồi…

Toàn thân cô đột nhiên giật thót sững sờ như bị điện giật!

Trong ánh sáng cầu thang mờ mờ.

Lạc Hi đang ngồi ở bậc cầu thang lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt tối, hai môi mím chặt. Dường như anh đã chờ đợi ở đây lâu lắm rồi, lưng đã cứng đờ như hóa đá.

“Anh…”

Ngực cô nóng lên, Doãn Hạ Mạt sững sờ nhìn Lạc Hi, giây phút ấy, cổ họng như có cái gì nong nóng trào lên khiến cô không nói thành lời, chỉ có chùm chìa khoá trên tay cô đang kêu lẻng xẻng.

“Gì mà hoảng hồn như thế?”

Lạc Hi từ từ đứng lên, nhìn vẻ sững sờ của cô, anh cười mà như không cười, phảng phất như bị một đám sương mơ vây lấy, giọng anh rất khẽ nhưng không hề có chút biểu cảm nào.

“Lẽ nào… em không muốn gặp anh?”

“Không phải.”

Thần thái mơ hồ bất định của Lạc Hi làm cho cô cảm thấy không biết làm thế nào mới phải. Cô cười mà cảm thấy khoé miệng đông cứng lại. Doãn Hạ Mạt vội vàng quay người, cúi đầu mở cửa rồi nói:

“Anh vào đi.”

Trong phòng tối om.

Không khí trong phòng bốc lên cho thấy dường như đã lâu lắm rồi không có người ở, nền nhà phủ một lớp bụi mỏng, bụi bị gió thổi lên làm Doãn Hạ Mạt ho sặc sụa.

“Meo!”

Con mèo Sữa Bò như cái bóng đen nhoà tới!

Lạc Hi ôm lấy nó, con Sữa Bò chỉ còn da bọc xương, hình như đã bị bỏ đói lắm rồi, hàm răng nhọn hoắt của nó cắn vào cánh tay anh một cái rồi cứ liếm qua liếm lại.

“Đưa nó cho em.”

Doãn Hạ Mạt bật đèn, chìa tay ôm con Sữa Bò rồi đi vào phòng bếp lấy một lon thức ăn dành cho mèo, mở ra, đổ xuống sàn nhà. Con Sữa Bò kêu “meo” một tiếng rồi bổ nhào tới ăn lấy ăn để. Doãn Hạ Mạt nhìn thấy cánh tay Lạc Hi bị con Sữa Bò cắn bị thương đang bị rỉ máu.

“Có đau không?” Doãn Hạ Mạt khẽ hỏi.

“…”

Lạc Hi không trả lời cô.

“Đừng lo, con Sữa Bò rất khỏe, năm nào em cũng cho nó đi tiêm phòng.” Doãn Hạ Mạt đến tủ thuốc lấy bông và cồn ra rồi cẩn thận lau vết thương cho Lạc Hi .

Ban đầu Lạc Hi dự tính sẽ nổi nóng, chất vấn Doãn Hạ Mạt nhưng giờ lại không biết nói gì, khi nhìn thấy những ngón tay Doãn Hạ Mạt mềm mại và bóng hai hàng lông mày dịu dàng ánh trên gương mặt cô, trong lòng Lạc Hi như vơi dịu đi phần nào. Có lẽ, cô ấy có những lý do bất đắc dĩ, có lẽ cô ấy đã hiểu lầm…

“Mấy hôm nay em đi đâu vậy?” Lạc Hi dán mắt nhìn Doãn Hạ Mạt.

“…”

Doãn Hạ Mạt do dự không biết có nên nói với Lạc Hi chuyện Tiểu Trứng bị bệnh hay không. Nhưng mà nếu nói với anh việc phẫu thuật ghép thận thì lại phải đề cập tới Âu Thần…

“Sao em cứ tắt điện thoại thế?”

“…”

“Sao em không nghe điện thoại của anh?”

“…” Doãn Hạ Mạt thầm kêu khổ! Hay là cứ nói quách với anh cho rồi, cứ nghi ngờ thế này chỉ càng mệt mởi. “Mấy hôm nay em…”

“Em đang giận à?” Lạc Hi cướp lời cô.

“Vì giận nên không liên lạc với anh, cũng không về nhà và cũng không thèm nghe điện thoại của anh nữa, có đúng như vậy không?” Lạc Hi như muốn ngạt thở, đôi mắt đen láy.

“Ơ?”

Doãn Hạ Mạt ngạc nhiên đến sững người, đầu óc cô nhất thời không kịp phản ứng, vậy mà điệu bộ ngơ ngác chẳng ra làm sao của cô lại làm Lạc Hi nổi nóng.

“Chẳng lẽ…”, Lạc Hi vẫn nhìn cô chằm chằm, máu trên môi anh ứa ra, “không phải vì em giận nên mới …”

Doãn Hạ Mạt cũng bắt đầu hiểu ra dần.

“… Ý anh muốn nói là tin tức về vụ scandal giữa anh với Thẩm Tường?”

Bụi trong phòng bay nhè nhẹ.

Sắc đêm mờ mịt.

Phảng phất như linh hồn của bóng đêm cũng đang vật vờ bay.

Lạc Hi ngơ ngác nhìn Doãn Hạ Mạt, trái tim anh như đóng băng, rồi sau đó, nó đột nhiên lại bị lửa giận làm rạn vỡ dần ra! Đôi mắt màu hổ phách của Doãn Hạ Mạt trong suốt như pha lê, không có vẻ gì là bất an, không có vẻ gì là khó chịu, sao cô ấy lại có thể bình tĩnh đến như vậy! Bình tĩnh như không có việc gì xảy ra! Thì ra đúng là cô ấy chẳng để ý gì, thì ra đối với cô ấy anh chẳng là gì hết!

Cô ấy sao có thể…

Không quan tâm như thế…

“Những chuyện đó không phải đều là giả sao?” Giọng nói của Doãn Hạ Mạt lộ vẻ mệt mỏi. “Đại khái có thể là do đám nhà báo dựng lên để câu khách.” Tuy rằng lúc nhìn thấy bức ảnh đó trong lòng Doãn Hạ Mạt cũng cảm thấy đau đớn, nhưng Lạc Hi đã vội vàng đến tìm cô như thế này, hơn nữa lúc nìn thấy ánh mắt đau khổ của anh, mọi nghi ngờ trong lòng cô đều tan biến hết.

“Em đã nhìn thấy bức ảnh đó chưa?”

“…?”

“Bức ảnh anh và Thẩm Tường đang hôn nhau trên báo đó.” Giọng Lạc Hi có vẻ hơi cứng nhắc.

“…Em thấy rồi.”

“Em cảm thấy bức ảnh đó là giả sao?”

“ Lạc Hi …” Thấy nét mặt Lạc Hi càng lúc càng lạnh lùng, Doãn Hạ Mạt đột nhiên cảm thấy có gì đó bất an, hình như cô đã nói câu gì khiến Lạc Hi không vui.

“Đó là thật.’

Lạc Hi chằm chặp lạnh lùng nhìn cô, anh bực bội muốn phá đi cái vẻ bình tĩnh đáng ghét đó của cô!

“Anh và Thẩm Tường… đúng là đã hôn nhau.”

“Lạc Hi …”

Doãn Hạ Mạt nhắm mắt lại, đau nhói bên thái dương. Đầu cô bỗng dưng đau như muốn vỡi ra, hàng lông mi giật giật. Cô biết bức ảnh đó là thật chứ không phải là dùng kỹ xảo, chỉ có điều cô không muốn phải suy nghĩ, cô đã chọn “tin” Lạc Hi .Thế nhưng, tại sao đúng lúc cô đang mệt mỏi nhất anh lại kể với cô những chuyện này…

“Em không muốn nghe… em mệt lắm, mấy ngày hôm nay…”

“Vô cảm đến thế sao? Một chút không thèm quan tâm sao?!” Trong cơn giận dữ, Lạc Hi không để ý nhận ra nét mặt mệt mỏi xanh xao của Doãn Hạ Mạt. Lạc Hi tức tối hỏi: “Rốt cuộc tôi là cái gì trong lòng cô?! Vì cô quá tự tin cho rằng ngoài cô ra tôi không thể yêu được người con gái nào khác ư, hay là đối với cô, tôi không là cái gì cả nên cô mới không thèm để ý dù chỉ một chút thôi sao?!”

“Meo…”

Con mèo Sữa Bò giật mình kinh hãi trước tiếng nói giận dữ của Lạc Hi, nó rúm ró co ro trong góc phòng, đôi mắt tròn liên tục đảo qua đảo lại một cách bất an nhìn hai người phía trước sofa.

“Lẽ nào em tin tưởng anh cũng là sai sao?”

Doãn Hạ Mạt sững sờ nói. Cô thật sự không muốn lại cãi vã thêm với anh nữa. Cô thấy quá mệt mỏi nên chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một chút, sau đó mới nghĩ gì thì nghĩ.

“Là tin tưởng sao?”

Lạc Hi cưòi thất thần, làn sương trong đáy mắt khiên anh càng đẹp ma quái, càng xa lạ.

“Cho nên em mới không gọi điện thoại cho anh, không về nhà, tắt điện thoại, khó khăn lắm mới gọi điện thoại được nhưng em lại không bắt máy. Như thế là vì tin tưởng hay là em căn bản không quan tâm tới anh? Vì thế tin tức vụ scandal đâu có gây ảnh hưởng tới em đúng không?”

“Lúc đó em…”, Hạ Mạt muốn giải thích tự dưng cô nhận ra lý do đó có lẽ sẽ càng làm Lạc Hi thêm giận dữ, “… bận chút việc, không thể nghe điện thoại của anh…”.

“Lúc dó em đang bận cái gì?”

“…”

“Nói cho anh nghe, có việc gì mà khiến em không có cả thời gian nghe điện thoại?”

Giọng nói đó thoáng nhẹ như làn sương.

“ Lạc Hi …”

“Không thể nói với anh sao?” Trái tim Lạc Hi thắt lại, một cảm giác kỳ lạ chợt loé lên. Đôi mắt Lạc Hi nheo lại nhưng gương mặt anh vẫn cười tươi như hoa quan sát cô. “… Không chừng lúc đó cô đang ở bên Âu Thần nên không tiện nghe điện thoại của tôi.”

Mặt Hạ Mạt tái mét

“Chà…”, Lạc Hi kéo dài giọng, nhếch mép cười, “xem ra tôi đoán trúng rồi, đúng là đang ở bên Âu Thần”.

“Không phải như anh nghĩ đâu!”

Trái tim Hạ Mạt loạn nhịp, rốt cuộc cô quyết định nói rõ mọi chuyện cho Lạc Hi nghe, nhưng còn chuyện phẫu thuất thay thận cô vẫn còn do dự chưa quyết định có nên cho Lạc Hi biết không.

“Thế là cái quái gi? Người cô yêu là Âu Thần, trước sau gì cũng vẫn là anh ta phải vậy không? Cho nên cô chẳng màng tới, thậm chí… có lẽ cô còn mừng thầm vụ scandal giữa tôi và Thẩm Tường xảy ra đúng lúc, cho nên cô chẳng thèm truy cứu, cũng chẳng để ý tới những lời giải thích của tôi, cô nhân cơ hội này để chia tay tôi, tốt nhất là kể từ giờ trở đi tôi sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt cô có phải vậy không?” Nỗi đau tột độ trong trái tim khiến giọng anh trở nên lạnh cứng như lưỡi dao.

“ Lạc Hi !”

Doãn Hạ Mạt sững sờ mở to đôi mắt, cô không tin được những lời như thế dễ dàng thoát ra từ miệng anh.

Trong phòng yên lặng đến nghẹn thở.

Con mèo Sữa Bò bất an chạy từ góc nhà ra.Nó quanh quẩn bên chân hai người miêng kêu meo meo.

“Anh đừng nói như thế được không?”

Ánh mắt Doãn Hạ Mạt đầy vẻ mỏi mệt.

Hạ Mạt quả thực rất mệt. Cô không hiểu tại sao, rõ ràng là lỗi của Lạc Hi, nhưng tại sao lại là cô phải đứng đây để nghe anh chỉ trích. Đó là scandal của anh, anh đã hôn người con gái khác, cô đã không chất vấn anh, đã tin tưởng anh, như thế là sai sao…

“Tiểu Trừng… phát bệnh phải nhập viện, mấy ngày nay em ở trong viện chăm sóc cho nó nên không có thời gian để quan tâm đến cái tin đó. Vả lại anh đã đến tìm em, điều này đã chứng minh đó là tin đồn nhảm. Tại sao em lại không tin anh mà lại đi tin những tin nhảm nhí đó chứ?”

Lạc Hi ngớ người ra!

Nhớ tới căn phòng vắng, lạnh dường như đã nhiều ngày không có người ở, trên sofa phủ một lớp bụi mỏng, là vì bệnh của Tiểu Trứng nên Hạ Mạt mấy ngày không về nhà sao?

“Bệnh của Tiểu Trừng có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm không?”

“Nó sẽ không sao.”

Đôi mắt Hạ Mạt ủ ê rầu rĩ, nhưng sắc mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như thường ngày.

“Sao em không cho anh biết?” Lạc Hi cao mày. “Xảy ra việc lớn như thế mà sao em bây giờ em mới cho anh biết?”

“… Một mình em chăm sóc cho nó cũng được.”

Chẳng lẽ lại bắt Lạc Hi bỏ những show diễn để ở trong bệnh viện trông Tiểu Trừng sao? Hạ Mạt biết bộ phim Thiên hạ thịnh thếđang trong giai đoạn căng thẳng nhất. Vả lại, đúng lúc này anh lại đang vướng phải scandal… Có đúng là Lạc Hi với Thẩm Tường không có chút này nọ gì với nhau hay không?...

“Nhưng em lại đi tìm Âu Thần.” Lạc Hi cười thất vọng. “Chiều nay, lúc anh gọi điện thoại cho em, có đúng là em đang ở bên Âu Thần không?”

“…”

“Trả lời anh đi.” Giọng nói rất nhẹ, làm như không có vấn đề gì.

“… Em tìm anh ta vì một việc khác.” Nỗi đau trong lòng Doãn Hạ Mạt lại trào lên, làm thế nào để nói với Lạc Hi rằng chỉ có cưới Âu Thần thì anh ta mới hiến thận cho Tiểu Trừng.

“Việc gì?”

“…Anh không cần biết.” Mặt Doãn Hạ Mạt tái nhợt. Cô sẽ cố gắng tìm ra giải pháp thích hợp để vừa có thể cứu được Tiểu Trừng vừa không phải…

“Thế nào…”

Lạc Hi nhìn Hạ Mạt, gương mặt anh cũng không kém phần nhợt nhạt, đôi mắt đen sẫm lại, dường như đáy mắt anh đã biến thành một hang động không đáy khiến người khác phát hoảng, Lạc Hi im lặng, anh chỉ lặng lẽ nhìn cô rất lâu, rất lâu.

Doãn Hạ Mạt mím chặt môi.

Cô không muốn anh giận, và cũng vì để nghĩ ra biện pháp giải quyết vẹn toàn hơn nên cô mới không nói với anh việc liên quan đến Âu Thần.

Nhưng…

Cô lại làm tổn thương anh sao?

Tuy tin thần và sức lực sắp kiệt quệ, nhưng thấy bộ dạng đau đớn tuyệt vọng của Lạc Hi, lòng Hạ Mạt đau như cắt.

“Quả thật em với Âu Thần không có vấn đề gì…”

Cô nắm chặt tay anh.

Tiểu Trừng bị bênh nhập viện, chỉ có anh, chỉ có anh là người duy nhất gần gũi cô. Hạ Mạt muốn dựa vào Lạc Hi, muốn được anh an ủi động viên, muốn anh nói với cô rằng sẽ không có việc gì xảy ra chứ không phải là những nghi ngờ, là những tranh cãi bất tận như thế này…

Lạc Hi nhẹ gỡ tay cô ra.

“Em muốn anh tin em như thế nào đây?”

Lạc Hi nhìn sao mà bình tĩnh yên lặng đến vậy, sương mù trắng xoá ôm trọn lấy người anh, làn da mịn màng như sứ, đôi môi đẹp tựa hoa anh đào. Anh ngồi đó như thể đang trong một thế giới xa xăm nào đó, yên lặng không nói một lời. Con mèo Sữa Bò trèo lên người Lạc Hi, thân mật nằm trong vòng tay anh, nhưng, nỗi đau khổ và phẫn nộ trong lồng ngực Lạc Hi đã khiến anh giận dữ gạt phắt nó ra!

“Meo.”

Con Sữa Bò sợ hãi chạy về phía cái tủ nhỏ kê cạnh sofa, cái hộp giấy nhỏ bị con mèo va phải đổ xuống dưới đất, mấy món đồ lặt vặt trong hộp tung ra trước mặt hai người!

Đó là mấy tấm ảnh.

Những tấm ảnh hình như chụp lâu lắm rồi, tám nào cũng đã hơi ố vàng, những tấm ảnh đó đều là chụp Hạ Mạt và Âu Thần nhiều năm về trước. Trong đó có một tấm ảnh chụp cảnh sân trường Thánh Huy, chàng trai Âu Thần đang đứng trước mặt cô, hơi cúi xuống, hôn lên bàn tay của cô, trong tấm ảnh, cô nhìn anh ấy trìu mến, nét mặt ngượng nghịu e lệ của một thiếu nữ mới lớn.

Những tấm ảnh này đã được Âu Thần đem đến buổi tối hôm tổ chức Lễ trao giải thưởng Ca khúc vàng thường niên.

Người Lạc Hi như hoá thạch!

Lạc Hi dán mắt chòng chọc nhìn những tấm ảnh đó, sắc hồng cuối cùng trên làn môi cũng dần biến mất, nhường chỗ cho một nỗi đau thâm tím vùng vẫy tràn ra, dường như muốn đập vỡ, xé nát người anh tới cùng.

Cô ấy lại còn giữ những tấm ảnh đó…

Những tấm ảnh đã từng bị chính tay cô quăng vào sọt rác…

Vậy mà chúng lại vẫn đang được cô cất giữ bên người…

Đây chính là tất cả những gì cô ấy tín nhiệm, đây chính là cái mà cô ấy nói đã hoàn toàn quên đi quá khứ, đây chính là điều mà cô ấy nói không còn chuyện dính dáng gì với Âu Thần.

Doãn Hạ Mạt thất kinh!

Cô tập trung hết tinh thần ngồi xuống,vừa nhặt từng tấm ảnh lên vừa nói: “Lúc đó ném vào sọt rác nếu bị đám phóng viên vớ được thì có thể gây nên những hiểu lầm không cần thiết, vì thế hôm đó em nhặt chúng lại lại…”.

Rõ ràng đúng là như vậy, Lạc Hi vẫn không tin sao…

Doãn Hạ Mạt tuyệt vọng ngừng lại ngước mắt nhìn Lạc Hi.

“Thế cho nên nhặt lên xong, từ bấy đến giờ lại cất giữ chúng ở đây có phải không?” Ánh mắt Lạc Hi sắc lạnh, lời nói hàm chứa sự chế giễu mỉa mai.

“Lạc Hi… người em yêu là anh.”

Doãn Hạ Mạt nói như không còn sức lực, cô thử cứu vãn lần cuối cùng, nhưng nét mặt Lạc Hi đã bảo cho cô hay rằng tác dụng của câu nói đó thật quá là mong manh.

Người em yêu là anh…

Cô muốn nói lại câu đó lớn hơn một chút nhưng nỗi kinh hoàng và sợ hãi khiến cô nhất thời không thốt nên lời.

“Chúng mình chia tay đi.”

Dường như chẳng mất chút sức nào để nói ra những từ quá ư là đơn giản này, chỉ có điều khi Lạc Hi nói ra câu này, hình như giọng anh nghẹn lại.

“Chia tay?”

Doãn Hạ Mạt nhìn Lạc Hi nơ hồ như thể hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.

“Hầu như tôi luôn bị người ta vứt bỏ.” Nụ cười của Lạc Hi pha lẫn đắng cay, anh nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, ánh đèn chiếu lên gương mặt phảng phất như là hư ảo. “Lần này thì thay đổi, để tôi chủ động.”

“… Người em yêu là anh…” Là anh ấy đang giận, nhất định là anh ấy đang giận nên mới nói ra những lời như thế, chỉ cần giải thích rõ ràng…

“Lần này, cho dù thế nào tôi cũng không tin cô nữa.”

Lạc Hi đứng lên, cái bóng đổ dài trùm lên người cô.

“Thật ra tôi cũng chẳng có tư cách gì để chỉ trích cô. Đúng là tôi và Thẩm Tường đã hôn nhau, cũng chuẩn bị chính thức quan hệ với nhau… Doãn Hạ Mạt, cô cho rằng, tôi không có cô thì sẽ không ổn sao?”

Màn đêm tĩnh lặng như thế.

Đầu óc Doãn Hạ Mạt vảng vất mông lung, dường như thời gian và không gian đã bị đảo lộn, Hạ Mạt không rõ mình đang ở nơi nào nữa. Cho đến khi tiếng cánh cửa bị đóng “rầm”, cô mới giật thót mình, cô từ từ nhắm mắt lại

Những bức ảnh cũ trên tay rơi xuống.

Cô đờ đẫn ngồi trên nền nhà, sau đó rúc đâu vào giữa hai đầu gối, toàn thân co tròn, co tròn lại.