Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 112: Đón dâu




Thời gian thấm thoắt, chớp mắt đã qua hai ngày.

Sáng sớm hôm nay, Lạc vương dẫn theo Gia Cát Tú Tú vào cung ra mắt Tần thái phi.

Tần thái phi là người cởi mở, không khó sống chung, hơn nữa có Khương Hằng dẫn đường chỉ lối, Gia Cát Tú Tú dễ dàng giành được thiện cảm của bà.

Con trai đã lớn tuổi mà cứ y như hòa thượng không chịu thông suốt, ngày ngày coi cái cuốc như bảo bối, dù Tần thái phi có rộng rãi, cởi mở đến thế nào, cũng phải sốt ruột trong chuyện này. Bởi thế sau khi gặp được Gia Cát Tú Tú, bà vội đến chỗ Chiêu Ninh đế đòi thánh chỉ tứ hôn ngay.

Chiêu Ninh đế lại không hài lòng lắm với Gia Cát Tú Tú, nghĩ xuất thân của nàng quá thấp, tội cho cậu em trai mình, song mẹ ruột người ta còn không có ý kiến, người làm anh cả như y có thể nói sao, chỉ đành mau chóng định ra ngày thành thân, rồi viết ý chỉ tứ hôn.

Ngoài ra, để tránh người ngoài lời ong tiếng ve, y còn để Gia Cát Tú Tú nhận cha Tần Tranh làm nghĩa phụ, như thế nàng sẽ trở thành tiểu thư Tần gia, theo vai vế là em họ Lạc vương, thân càng thêm thân.

Chuyện này làm Lạc vương vui phớ lớ, cả ngày toét miệng khoe răng trắng, thiếu điều chọc mù mắt chó của quần chúng vây xem.

Gia Cát Tú Tú thì bình tĩnh hơn nhiều, tính nàng hồn nhiên không câu nệ, bởi vì thích Lạc vương nên mới đồng ý tới kinh thành. Nay đã tới, chuyện đã thành, không còn gì phải đắn đo, nàng chỉ cần yên tâm ở Tần gia, chờ ngày xuất giá.

Bởi vì nhận Tần lão gia làm nghĩa phụ, mối quan hệ giữa nàng và Khương Hằng càng thêm gần gũi, thấy Khương Hằng sắp xuất giá bận rộn luôn tay, nàng bèn xung phong đi tới hỗ trợ.

Khương Hằng không từ chối, Gia Cát Tú Tú rất kéo tay, không hề bấn nàng, trái lại giúp nàng không ít việc. Được cái cô nha hoàn Nghiêm Ngữ bên cạnh cũng an phận, hiểu chuyện, không làm người ta sinh ghét.

Hai người qua lại rất hợp, dần dần nảy sinh tình bạn.

Đương nhiên không thể không nhắc tới Lục Quý Trì, kẻ vui sướng nhất thời gian này.

Sắp làm chú rể, nên mặt mày tươi tắn, xuân quang rạo rực, bước đi như lướt vậy.

Nhưng mà…

“Vẫn định ăn thận dê á? Điện hạ đã ăn mấy ngày trời rồi, không ngán à?”

“Càm ràm làm gì, kêu anh chuẩn bị thì anh cứ chuẩn bị đi!”

“…Ờ.” Ngụy Nhất Đao buồn bực nhìn thiếu niên trước nay luôn ghét thịt dê, bỗng dưng lại điên cuồng ăn thận dê suốt mấy hôm liền…à, còn cả rau hẹ nữa, đoạn cũng không dám ý kiến thêm.

Đợi cho anh ta lui xuống, Lục Quý Trì mới hả lòng hả dạ nhìn lướt xuống phía dưới.

Rửa mối nhục xưa! Cố lên!

“Điện hạ, có người Bắc Hạ tới.”

Đột nhiên có thị vệ đi vào bẩm báo, Lục Quý Trì ngạc nhiên trong giây lát, ánh mắt bỗng sáng lên: “Mau mời!”

“Dạ!”

Một lát sau, thị vệ nọ dẫn theo hai người đi vào.

“Tham kiến Tấn vương điện hạ.”

Giọng nói này nghe rất quen, Lục Quý Trì ngẩng đầu nhìn, có hơi ngoài ý muốn: “Nhị công chúa?”

“Tôi đây. Đã lâu không gặp, điện hạ vẫn khỏe chứ?” Thiếu nữ vận nam trang, nom cực kỳ anh tuấn tiêu sái, vái chào chàng.

Lục Quý Trì đáp lễ, mời nàng ngồi xuống, sau đó hiếu kỳ hỏi: “Sao nhị công chúa lại tới đây?”

“Đương nhiên là tới đưa quà tặng.” Vũ Văn Hợp Diệp tiếc nuối nhìn chàng trai sắp thành chú rể của người ta, rồi mỉm cười ngoái đầu nhìn cô gái cũng vận trang phục phái nam, tướng mạo dịu dàng thùy mị đứng phía sau, gật đầu một cái, “Dâng lên.”

“Dạ.” Cô gái kia vừa đáp, vừa từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ lớn chừng bàn tay, đặt lên trên bàn đá.

Lục Quý Trì nhất thời kích động: “Đây là…”

“Chẳng phải điện hạ muốn nấm lửa sao?” Vũ Văn Hợp Diệp gật đầu, “Nó đấy.”

Mẹ kiếp, người anh em quá là tuyệt vời!

Lục Quý Trì như không kịp đợi chờ mà mở ngay chiếc hộp ra nhìn, quả nhiên huyết linh chi giống y đúc trong truyền thuyết. Chàng vui quá, đứng phắt dậy: “Đa tạ nhị công chúa! Nào về hãy nói với anh của cô, bổn vương nợ y một ân tình!”

“Vương huynh của tôi nói, đây là quà tặng, không phải ân huệ,” Vũ Văn Hợp Diệp lại bật cười, “Chỉ là Hợp Diệp có một yêu cầu quá đáng…”

Lục Quý Trì bất ngờ nhìn sang: “Cô nói đi.”

“Hợp Diệp đặc biệt thưởng thức nam tử Đại Chu, muốn gả tới Đại Chu làm vợ, không biết Tấn vương điện hạ có mối nào thích hợp hay không?” Vũ Văn Hợp Diệp không hề xấu hổ mà biểu đạt nguyện vọng tìm một người đàn ông tốt ở Đại Chu để lấy làm chồng của cô nàng.

Lục Quý Trì sững người: “Chuyện này… Cô có thể đi tìm bên làm mai á.”

Tìm chàng làm gì? Chàng có phải bà mối đâu!

“Chẳng phải có câu ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ sao? Tôi muốn tìm một người thông minh lương thiện lại điển trai như điện hạ vậy.” Vũ Văn Hợp Diệp không giấu diếm sự thưởng thức của mình với chàng, may không có ý cướp hôn, nếu không Lục Quý Trì chỉ có thể tống khứ cô nàng đi.

Tuy nhiên nàng đường đường là một công chúa, lại chạy tới đây nói muốn lập gia đình, Vũ Văn Cạnh không quản nàng ư?

Não Lục Quý Trì nhanh chóng hoạt động, nhớ tới ít hôm trước chàng có nghe Chiêu Ninh đế nhắc tới chuyện Bắc Hạ vì nội loạn mà quốc lực suy giảm đáng kể, trong đầu ngờ ngợ.

“Ý định này của nhị công chúa… Vương huynh của cô có biết không?”

“Biết chứ, nếu không sao anh ấy lại đồng ý cho tôi tới?” Vũ Văn Hợp Diệp không chút chột dạ, đáp, “Về những chuyện khác, điện hạ yên tâm, tôi chẳng qua ưa tướng mạo tuấn tú của nam nhân Đại Chu, đồng thời cảm thấy kết thân có lợi cho sự phát triển của Bắc Hạ tôi mà thôi.”

Quả nhiên vì hòa thân.

Vũ Văn Cạnh thương yêu em gái là vậy, ngày hôm đó đàm phán hòa bình cũng đã bác bỏ điều khoản hòa thân trong hiệp ước, thế mà giờ Vũ Văn Hợp Diệp lại xuất hiện ở đây, hiển nhiên là chủ ý của cô nàng.

Ôi một cô nương lòng mang đất nước, dám hy sinh cả hôn nhân của mình… Lục Quý Trì xúc động, càng thêm kính nể, đoạn gật đầu với cô nàng, trịnh trọng nhận lời: “Tôi biết rồi, tôi sẽ giúp cô lưu ý.”

Đại Chu là nước chiến thắng, đương nhiên sẽ không hạ thấp để cầu thân Bắc Hạ, xem xét tình hình hai nước trước mắt, hòa thân là chuyện đôi bên cùng có lợi, hiện giờ Vũ Văn Hợp Diệp tự mình tìm tới cửa, không lý gì chàng lại cự tuyệt.

Vũ Văn Hợp Diệp đương nhiên cũng hiểu, nàng như đã biết trước, nhoẻn miệng cười: “Đa tạ Tấn vương điện hạ.”

“Điện hạ!” Đúng lúc này, Vương Thắng từ ngoài lao vào, nét mặt căng thẳng, “Khương phủ truyền tin tới, A Từ công tử đột nhiên phát bệnh, tình hình nguy cấp!”

“Anh nói gì?!”

***

Khương Từ do vô tình nhiễm lạnh mới trở bệnh.

Quãng thời gian này bệnh tình của cậu tương đối ổn định, ít tái phát, đám người hầu bên cạnh chủ quan hơn, thế là xảy ra sơ sót.

Lúc Lục Quý Trì mang theo huyết linh chi và thái y chạy tới Khương phủ, Khương Từ đã rơi vào hôn mê, hô hấp trở nên yếu ớt. Khương Hằng mặt tím ngắt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh đứng ở mép giường, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh Khương Lâm Thâm hai mắt đỏ sẫm, gào thét inh ỏi bên cạnh.

Bây giờ có nói gì cũng vô ích, Lục Quý Trì nắm chặt lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, đưa huyết linh chi mà Vũ Văn Hợp Diệp mang tới cho thái y: “Bằng bất cứ giá nào, cũng phải cứu được công tử cho ta.”

“Dạ!”

Vị thái y đổ đầy mồ hôi trên trán, bưng hộp gỗ nhỏ đi xuống.

Vũ Văn Hợp Diệp đi theo chần chừ trong chốc lát, đoạn chỉ vào cô gái dịu dàng sau lưng mình, cất lời: “A Kính là đệ tử của thần y Bắc Hạ – Hạ Dương Tử, chư vị nếu cần, nàng ấy có thể giúp một tay.”

Lục Quý Trì có nghe nói về người tên Hạ Dương Tử này, gã thuộc hạ là vu y nước La Nam của Vũ Văn Minh rất giỏi chế độc, trước đó Vũ Văn Cạnh vô tình trúng chiêu của bọn chúng, nhưng không hề hoảng hốt, có lẽ bởi vì có vị Hạ Dương Tử bên cạnh điều chế thuốc giải.

Lục Quý Trì ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu với nàng: “Vậy làm phiền A Kính cô nương rồi.”

Hiện giờ, thêm một người sẽ thêm một phần lực. Huống chi huyết linh chi kia là thảo dược Bắc Hạ, thái y Đại Chu chưa từng gặp qua, đương nhiên không thông thuộc bằng nàng ấy.

Hơn nữa, lấy tình hình quan hệ hiện nay của hai nước, Vũ Văn Hợp Diệp không lý gì lại gây bất lợi với Khương Từ, nên chàng không quá lo lắng.

Khương Hằng cũng hiểu, nàng vội né người nhường chỗ, cảm kích tạ ơn Vũ Văn Hợp Diệp và cô nương A Kính kia.

A Kính cô nương quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, nhanh chóng giúp thái y chế ra phương thuốc thích hợp nhất dành cho Khương Từ, vất vả kéo cậu từ Quỷ môn quan trở lại.

Lục Quý Trì thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, nhéo đầu ngón tay trắng như tuyết của Khương Hằng: “Đừng lo lắng, có huyết linh chi rồi, A Trì nhất định sẽ khá hơn.”

Khương Hằng không đáp, nàng nhận ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

“Đừng sợ, Hằng Hằng, đừng sợ.”

Giọng dịu dàng trấn an của thiếu niên lại vang lên bên tai, vành mắt Khương Hằng dần phiếm đỏ.

Nàng thực sự không dám tưởng tượng nếu vừa rồi chàng không kịp thời mang huyết linh chi tới, A Từ sẽ ra sao.

Người này…

Ôi người này…

Nàng phải may mắn thế nào mới gặp được chàng.

***

Bệnh tình của Khương Từ dần dần ổn định trở lại.

Không biết có phải do cảm giác được hay không, vào buổi tối trước ngày Khương Hằng và Lục Quý Trì thành thân, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại sau mấy ngày mê man.

Mối tơ vò trong lòng Khương Hằng mấy hôm nay hoàn toàn được nới lỏng, lại nghe nói dù cần thêm ít thời gian nữa, song huyết linh chi quả thật có khả năng chữa dứt bệnh của Khương Từ, nàng kiềm chế lắm cũng không thể ngăn lại những giọt nước mắt hạnh phúc.

Tảng đá lớn đè nặng nơi nội tâm mười mấy năm qua, rốt cuộc đã được gạt bỏ.

“Chị cứ yên tâm xuất giá, đợi sau này… Đợi sau này em khỏi bệnh, ngày nào em cũng qua thăm chị….” Cậu thiếu niên bé bỏng, vừa tìm được hi vọng sống, cả người như bừng sáng, chỉ là nghĩ đến ngày mai chị mình sẽ đi lấy chồng, nụ cười tái nhợt của cậu lại nhuốm mấy phần đìu hiu.

Khương Hằng chớp mắt để ngăn mình rơi lệ, đoạn nàng nhéo lấy cái má chả có mấy lạng thịt của cậu, cười: “Được, chị sẽ chuẩn bị món ăn em thích rồi chờ em.”

“Dạ…” Khương Từ cười thỏa mãn rồi lại lăn ra ngủ.

Cậu vừa mới tỉnh lại, tinh thần còn chưa tốt hẳn, thái y đã nói, trải qua cửa ải này thân thể của cậu sẽ ngày càng tốt hơn, đến lúc đó không cần nơm nớp lo sợ cậu có thể ra đi bất cứ lúc nào như trước nữa.

Khương Hằng ngồi bên mép giường một lúc, đến khi Khương Lâm Thâm tới thúc giục, nàng mới trở về phòng ngủ.

Chờ ngày mai thức dậy, nàng sẽ xuất giá rồi.

Gả cho chàng thiếu niên tuấn tú hiền lành, chói chang như ánh mặt trời nhưng cuốn hút quá đỗi.

Thật tốt quá…

Khương Hằng mỉm cười, nhắm hai mắt lại.

Nàng cho rằng bản thân sẽ mất ngủ, nhưng có lẽ do dạo gần đây quá mệt mỏi, mãi mới được thư thả, không bao lâu sau nàng đã đi vào giấc mộng, một đêm ngủ yên.

Trái lại, Lục Quý Trì phấn khởi tới không ngủ được, buổi sáng hôm sau đó quầng mắt thâm sì, làm mọi người không khỏi thầm cười nhạo.

Cũng may người gặp chuyện vui tinh thần luôn thoải mái, mặt chàng hớn hở thấy rõ, không có vẻ nào là tiều tụy.

Phương Trân Châu và vợ chồng Chiêu Ninh đế đã tới từ sớm, thấy bộ dạng chàng ngu ngốc, toét miệng cười đến tận mang tai rõ là gai mắt, nhưng cũng không tránh được vui lây.

Những người có tình rồi sẽ tìm về bên nhau, khiến ta cảm thấy vui sướng hân hoan.

“Điện hạ, giờ lành sắp tới, chúng ta nên lên đường rồi!”

“Đã biết!”

Đọi đến khi thỉnh an ba tòa núi lớn, trở về phòng ngắm lại mình trong gương một thân áo cưới đỏ rực, nom cực kỳ anh tuấn khôi ngô, Lục Quý Trì mới hớn hở cưỡi lên con ngựa lớn, dẫn đầu đoàn rước dâu, được mọi người vây quanh đi tới Khương phủ.

Khương Hằng đã sớm ở đó, trang vận rực rỡ đợi chàng.