Bổn Tướng Bị Câm

Chương 20: Nơi đây là...




Kỳ thực tiểu lâu này cũng không tốt bằng Thanh Thanh lâu. Nghe bảo tiểu lâu này có một loại rượu thơm ngon khiến cho người người mê đắm, bình thường phải là trọ qua đêm mới được dùng kèm loại rượu này với bữa ăn, vì thế mà khiến cho tiểu lâu không chỉ quyến rũ khách nhân mà còn gây nên hứng thú tò mò đối với người khác.

Ngày trước Phượng Tô Nhược rất hay uống rượu. Mỗi khi buồn chán nàng sẽ cùng đồng nghiệp làm vài ngụm, sau đó mang thân xác đầy mùi rượu trở về nhà với người yêu và em trai. Tuy nhiên có thể là do bản chất riêng, cho dù có uống bao nhiêu rượu Phượng Tô Nhược vẫn không bị say. Hiện giờ bất chợt nghe đến loại rượu này, tên gọi là Tán túy, âm sắc nặng nề khiến cho nàng có cảm giác muốn thử.

Hòa Diễm đứng một bên săn sóc cho quận chúa, nhìn thấy nàng cứ chau mày mãi thì không khỏi lo lắng: “Quận chúa, ngài có gì khó chịu ạ?”

Phượng Tô Nhược lắc đầu, “Nghe nói Tán túy rất ngon, ta muốn nếm qua một chút.”

Hòa Diễm nghe xong tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nàng ta nhún người nói: “Thứ cho nô tỳ làm mất nhã hứng của ngài, nhưng ngài không nên dùng qua Tán túy, rượu đậm khó nuốt, ngài sẽ khó chịu được.”

“Sao lại là khó chịu được?” Phượng Tô Nhược bật cười, “Hiện tại ta muốn dùng, ngươi cho người mang ra, bao nhiêu ta sẽ trả.”

“Quận chúa, ngọc thể...”

“Mau đi đi.” Phượng Tô Nhược phẩy tay cắt ngang lời Hòa Diễm muốn nói.

Nàng ta nhăn mặt đi xuống, từ trước đến nay đã thấy qua quận chúa uống rượu đâu chứ. Mỗi lần dự yến tiệc thiết đãi trong cung đều được dùng loại rượu được pha thêm nước, lạc đi mấy phần mới dễ đi vào bụng. Ngày trước quận chúa còn nói ghét nhất là uống rượu, những con sâu rượu bệnh hoạn luôn khiến người ta chán ghét dơ bẩn. 

Hiện giờ không hiểu vì sao quận chúa lại muốn uống, lại còn đặc biệt là muốn Tán túy đậm mùi khó nuốt ở đây. Chẳng lẽ khẩu vị ngài đổi rồi sao? Thật sự là khiến lòng nô tỳ như Hòa Diễm nàng ta rối như tơ vò.

Nói đến Tán túy, thật ra Tô Nhược muốn thử để biết mà mời Miên Đại tướng quân. Ngày còn đi học, ai cũng đều nói những người ra trận thường thích uống rượu, hào sảng không nề hà tiểu tiết. Nàng là một con người thoải mái, hơn nữa từ thế giới hiện đại “bay” về cổ đại này, suy cho cùng cũng muốn tìm người bạn dựa vào cũng tốt.

Tuy rằng Ti nhị tiểu thư đã cầu ý làm bằng hữu, nhưng mà nữ nhi khuê phòng thì làm sao vui vẻ sảng khoái bằng “đại hán tử” sống ngoài chiến trận được chứ. Trước mắt mà nói, Miên Đại tướng quân đã cứu nàng hai lần, như vậy cũng không khó mà tiến đến kết giao bằng hữu để có chốn nương thân. 

Dẫu cho sau này bị người ức hiếp, rời xa hoàng cung không có Hoàng thượng thì cũng có một Đại tướng quân cầm đao ra giúp đỡ. Phượng Tô Nhược nghĩ là như vậy, vả lại ở hiện đại của nàng, chẳng phải uống vài ly rượu đã trở thành bằng hữu thân cận với nhau rồi đấy sao. Cho dù có là bạn rượu, ít nhất thì đó cũng là bạn.

Đợi cho Hòa Diễm đi ra khỏi gian, Phượng Tô Nhược lại gắp thêm một miếng cá bỏ vào miệng. Nàng nhìn ra ngoài đường qua cửa sổ nhỏ bên cạnh, phía dưới ồn ào đông đúc, thật sự là một nơi rất tuyệt vời.

Cư dân nháo nhào mà bước, nam tuấn nữ tú cùng nhau cười nói vui vẻ, dân buôn thì cực lực cù kéo khách nhân. Trời trong mây trắng, gió mát chim non muôn trùng, quang cảnh này đúng là nghìn năm có một.

Phượng Tô Nhược vừa ngắm cảnh mà vừa ngẫm nghĩ. Ở nơi nàng sống, một giây một phút bỏ ra là phí hết bao nhiêu tiền của. Mọi người còng lưng bận rộn làm việc, kiếm từng miếng ăn để sống qua ngày, thời gian đâu mà rảnh rỗi làm những việc như ngắm mây hưởng gió nhìn trời như thế này. Hơn nữa bầu trời ở nơi nàng bị nhiễm một tầng khói bụi dơ bẩn, một con chim trời lướt ngang cũng chẳng bao giờ nhìn thấy, đừng nói đến mây trắng, ngay cả mây xám cũng không tìm thấy một đám.

Còn cuộc sống ở chốn này thì sao. Như chốn Bồng lai tiên cảnh, mê đắm dịu dàng như một làn nước mát, từng một hơi không khí cũng đủ khiến người ta sảng khoái dễ chịu. 

Bằng hữu qua lại với nhau cũng không có như ở hiện đại. Nào là thông qua các mối quan hệ mà lợi dụng lẫn nhau, nào là hôm nay làm bạn không chừng ngày kia sẽ thành thù... Nghĩ đi nghĩ lại, nếu như có một ngày bị người ta ám sát như đêm kia, chắc hẳn là chẳng ai tốt bụng ra giúp mình né tránh hay cứu giúp gì như Đại tướng quân kia. Cũng sẽ chẳng có ai rảnh rỗi cùng dắt mình đi mua bánh, đi gặp bằng hữu chung, giới thiệu cho mình những thứ hoàn toàn xa lạ. 

Phượng Tô Nhược uống một ngụm trà, nụ cười treo trên môi ngọt ngào say đắm. Nơi này đúng là nơi tốt đẹp để sinh sống. Nhưng mà đáng tiếc thay là... nàng không thuộc về nơi này. Hơn nữa, đất nước này sớm muộn gì cũng sẽ chết, sẽ bị chìm xuống đáy trái đất mãi mãi.

Nàng ngắm nhìn người dân phía dưới, lại bất ngờ thấy được cảnh tượng xấu xí kinh hoàng. Một nam nhân thô kệch đang điên cuồng giẫm đánh lên người một cô nương xinh đẹp. Đứng cách năm bước khoảng từ chỗ đó, có một nữ tử khác đang khoanh tay đứng nhìn, nàng ta có vẻ như đang tức giận, hoặc cũng đang cười rất hả hê.

Đám người đi lại trên đường cái nhìn thấy cảnh này nhưng không ai dám đến gần. Mọi người đồng thời lách qua né tránh, giống như một màn này là bệnh dịch truyền nhiễm, bọn họ chỉ biết che mặt rồi nhanh chóng rời đi.

Nói tới thì phải nói lui, cuộc sống ở đây cũng có thật nhiều thứ tệ hại. Ví như không ai có tâm báo quan vụ náo loạn ở đây. Ví như một nam nhân lại có thể thú rất nhiều vợ, nhưng một nữ nhân khi gả ra ngoài thì chẳng thể nào trở về nhà và tái giá lần thứ hai sau khi bị tướng công ruồng bỏ. Ví như chuyện của dân chúng xa xôi sẽ chẳng bao giờ đến được tai của Hoàng thượng, những nỗi niềm khó thể giải quyết sẽ chẳng bao giờ được giải quyết. Ví như một kẻ tay không cũng có thể giết người, gây thương tích mà chẳng có một chút hối cãi hay cái giá đáng trả gì.

Mọi thứ đều được hiện lên trước mắt. Không nói xa xôi nơi nào, nam nhân thô kệch phía dưới sau khi đánh đập cô nương gia yếu ớt kia, hắn ta đi về phía nữ nhân đứng đó không xa. Nàng ta giao một xấp ngân lượng cho hắn, sau đó lại bước đến gần cô nương gia đã bị đánh đến gần chết. Nàng ta dùng chân đá mấy cước vào người cô nương gia, có lẽ là mắng chửi gì đấy, hả lòng hả dạ hết rồi mới rời đi, bỏ lại một cô nương gia bán sống bán chết nằm giữa đường ở đó.

Tuy nhiên, trước lúc rời đi, nữ nhân đó lại hét ầm lên với những người qua đường chung quanh. Không thể biết được nàng ta đang nói những gì, nhưng có thể chắc chắn rằng nàng ta không cho phép ai được giúp đỡ cô nương gia dưới đất.

Đợi đến hơn mấy khắc sau, bấy giờ mới có nam nhân gầy yếu nào đó hốt hoảng chạy đến. Mang theo nét sợ hãi ôm lấy cô nương gia đấy rời đi, chàng ta đi khỏi, lại có thêm một trận bàn tán xôn xao phía dưới.

Tô Nhược xem hết mà bật cười. Một người tầm thường như nữ nhân kia, cư nhiên lại có thể vô tư dùng tiền đánh cô nương nhà người ta thành cái dạng đó. Dù rằng không biết được lý do, có thể là cô nương gia kia là người dụ dỗ tướng công của nữ nhân đó, hoặc nhiều trường hợp điển hình khác, nhưng mà đánh người giữa chốn đông người mà không có ai can ngăn hay tìm tri phủ đến, chuyện này thật sự có chút gây chấn động trong lòng nàng.

Ai ôi, thân là người hoàng thất, một màn này vào mắt thật đúng là không dễ chịu gì.

Nhưng mà nói thế thì nhìn lại bản thân, Bình Mạn vương một chưởng đánh thân này bay thẳng xuống vực thẳm. Ha ha, hắn ta hiện giờ lại có thể quang minh chánh đại ra ra vào vào đại điện hoàng cung. Hắn ta hiện giờ lại có thể hiên ngang dùng sức tiếp lực đánh đến nàng. Tô Nhược thầm cười ra tiếng, thế giới này thật là bất công.

Phận nữ nhi bao giờ cũng chịu những nỗi u uất như thế. May rằng nàng là người ở thế kỷ tân tiến mới, sức chịu đựng tuy rằng không bằng nữ nhân nơi này, nhưng trí não và sức đề kháng, lực phòng thân lại vô cùng cao.

Hừ, chỉ mỗi việc thích ứng với cái nơi quái quỷ không rõ tên tuổi này thôi, Phượng Tô Nhược đã nghĩ mình có bao nhiêu tài giỏi hơn người rồi.

Mơ màng một lúc lâu sau, Hòa Diễm mới mang theo bình rượu trở lại. Phượng Tô Nhược nhìn nàng ta một chốc, không mặn không nhạt châm chọc: “Ta còn tưởng rằng ngươi đến nước láng giềng lấy rượu đến cho ta.”

Khuôn mặt Hòa Diễm đỏ bừng, nàng ta toan tính quỳ xuống tạ tội, nhưng Tô Nhược càng nhanh tay hơn đỡ lấy nàng ta. 

“Quận chúa, ban nãy chưởng quản làm khó dễ nô tỳ, nô tỳ thật là không thể nào làm gì hơn được. Để cho ngài đợi lâu, nô tỳ đúng là tội đáng muôn chết.” 

Nếu là phận dưới của một người hoàng thất bình thường, chỉ cần để cho chủ tử đợi nửa khắc thôi là kẻ đó đã có thể lĩnh đủ mấy mươi trượng phạt rồi. Nhưng mà Hòa Diễm may mắn lại là nha hoàn thiếp thân của Phượng Tô Nhược, nàng chỉ hừ mũi liếc mắt một cái lập tức cho qua.

Hòa Diễm nâng khay rượu đặt lên bàn, châm một chén cho quận chúa, sau đó nàng ta nói: “Thưa quận chúa, Tán túy là rượu đặc biệt từ Tây Vực đưa đến. Tán túy vốn là nóng đậm, quận chúa chớ uống quá nhiều, ngọc thể an khang mới là quan trọng.”

“Được rồi, ta biết rồi.” 

Hòa Diễm chần chừ một chốc mới chịu nâng chén lên. Lúc mới rót rượu, thật sự cũng không ngửi rõ được mùi hương đậm thơm của Tán túy. Nhưng khi nâng ly rượu lên tay thì mũi lại ngửi được mùi hương cay nồng, truyền đến não một sức nóng mê loạn đầu óc.

Chỉ ngửi mùi thôi đã khiến người ta khó thở, có lẽ bởi vì hương vị đặc nặng như vậy nên chưởng quản mới để cho khách nhân ở trọ dùng. 

Phượng Tô Nhược hít một hơi, nàng theo thói quen lắc lắc ly rượu, sau đó mới nhấp môi nhẹ. 

Rượu trên môi mát lạnh, lướt qua đầu lưỡi lại trở nên nóng đến lạ thường. Hương vị ngọt ngọt loang cả khoang miệng, nuốt xuống cổ họng lại đặc biệt cay chát. Dòng rượu nóng chảy xuống bụng, sức cay nóng lập tức truyền khắp cả người. Tán túy không hổ là đúng như cái tên, vừa rót vào dạ dày đã khiến toàn thân như nhiễm cả rượu mà mềm nhũn cả ra. 

Phượng Tô Nhược nhắm mắt thưởng thức hương vị này. Cả người nàng bị Tán túy làm cho nóng hết cả lên, mùi cay xộc lên mũi, xông lên não khiến nàng mê mang khó chịu. May mắn trong bụng đã sớm có chút thức ăn, rượu vào trong không bị sốc lắm, ngoài nhận được vị đắng chát thì khó nhận ra vị ngọt ngay từ đầu lưỡi.

Hừm... đúng là rượu ngon. Có thể nói từ trước đến nay đây là loại rượu ngon nhất mà nàng được nếm. Thật đúng là rượu cổ đại vừa thơm vừa đúng vị. Lại nói rượu này có danh ở Kinh thành, sớm biết như vậy đã mang về phủ mà uống.

“Làm sao ngươi lấy được rượu?” Phượng Tô Nhược hà một làn khói ấm mang mùi rượu nặng nồng, “Nghe bảo khách nhân bình thường thì không lấy được.”

Hòa Diễm nhún người đáp: “Thưa quận chúa, có một vị công tử họ Cao đã giúp nô tỳ lấy được vò rượu này. Chưởng quản vốn là lấy giá rất đắt, nhưng may mà có vị công tử này, cho nên nô tỳ không khó để lấy được nó.” Nhớ đến dáng vẻ của Cao công tử, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Diễm không khỏi ửng đỏ.

Ban đầu là tên tiểu nhị kia không biết điều, dám nói năng hỗn xược với thiếp thân hoàng thất. Dẫu biết rằng người trong Kinh không thể nói là hoàn toàn biết được người hoàng thất các nàng, nhưng mà thân là thiếp thân của quận chúa đương triều Phùng Linh quốc thì làm sao mà có thể chấp nhận được.

Hòa Diễm muốn nói cho ra lẽ với tên tiểu nhị kia một phen. Nhưng mà còn chưa kịp nhăn mặt thì phía sau lại xuất hiện một vị công tử tuấn dật đào hoa. Chàng chỉ mỉm cười nói với với nàng ta mấy câu thôi mà nàng ta cứ tưởng như ánh sáng mặt trời đang chiếu vào chàng. Đôi mắt như tỏa ra ngàn vạn tia sáng nhìn nàng ta, chàng giúp nàng ta lấy được vò rượu cho quận chúa. May rằng khi rời khỏi Hòa Diễm đã có thể biết được danh tánh, là Cao công tử nằm ở phía tây Kinh thành. Nói như vậy thì chàng cũng cách đây không xa cho mấy.

Ai ôi, Cao công tử...

Phượng Tô Nhược nhìn bộ mặt kia của tiểu cô nương, bảy phần đoán chắc nàng ta đã trúng ‘tiếng sét ái tình’ rồi. Đúng là chỉ có nơi đây mới có thể xảy ra được những chuyện như thế này. Thử nghĩ thời hiện đại làm sao có thể nảy sinh tình ý với người khác giới chỉ qua một cái nhìn thôi chứ.

Nàng gật gù cười cười, tự châm cho mình thêm một ly rượu nữa. Nghĩ chút nàng nói: “Lần trước ta có hẹn với Miên Đại tướng quân, Hòa Diễm ngươi nghĩ xem ta nên đến phủ tướng quân khi nào thì tốt?”

Hòa Diễm nghe thế giật mình, vội vàng hỏi lại: “Ngài đến phủ tướng quân làm gì cơ?”

“Là để đáp lời hẹn với tướng quân.” Bất giác trong đầu hiện lên gương mặt tuấn tú nhưng vô cùng trầm hiểm của hắn, Tô Nhược không khỏi mỉm cười, “Ta đã nói với hắn rằng ta sẽ cùng hắn tản phố vào một ngày không xa. Dạo gần đây thì thời không có, kéo dài lâu ngày sợ rằng không tốt.”

Hòa Diễm hiểu rõ ý quận chúa, trong lòng thầm hoảng sợ, “Quận chúa, thân là nữ tử hoàng thất, ngài làm sao có thể đến phủ của tướng quân được chứ?”

“Vậy thì làm sao?” Phượng Tô Nhược thích thú uống thêm một ngụm rượu, tò mò hỏi.

Hòa Diễm nhoẻn miệng cười, “Thật ra thì ngài chỉ cần gửi một bức thư gửi đến phủ tướng quân, nói rằng thời gian đến muốn bao giờ có thể xuất phủ bồi ngài, như thế là tướng quân sẽ nhận được thôi.” Nhưng mà đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, Hòa Diễm ngây ngốc lắp bắp: “Hẹn hẹn hẹn hẹn...”

“Làm sao vậy?” Đầu óc Phượng Tô Nhược có chút choáng váng, nàng nói: “Vậy thì trở về giúp ta viết một lá thư, viết xong thì đưa đến chỗ ta.”

“Quận chúa!” Hòa Diễm sợ hãi, “Sao ngài có thể cùng nhau tản phố với một nam nhân như tướng quân được chứ!”

Phượng Tô Nhược liếc mắt nhìn, sau đó không thèm để tâm tiếp tục gắp đồ ăn.

“Quận chúa, ngài là nữ tử hoàng thất, thân chưa xuất giá phận cao ngất trời, ngài không thể tản phố với một nam nhân bình thường được. Hơn nữa tướng quân là một nam tử chưa có thê thiếp, cô nam quả nữ đơn độc với nhau là chuyện không thể xảy ra!”

“Đừng để ta phải nói lần thứ hai.” Phượng Tô Nhược cười lạnh, “Khi trở về thì giúp ta viết thư.” Xã hội phong kiến cổ hủ, cô nam quả nữ cái gì chứ! Thật đúng là quá ngu xuẩn!

Hòa Diễm lo lắng nhưng không dám nhiều lời, nàng ta ấm ức nói: “Nhưng mà quận chúa, nô tỳ không biết viết chữ.”

“...”