Bổn Tướng Bị Câm

Chương 11: Nàng là Bình Trân




Ngạo Thiên là một vị vương gia phong lưu hoa huy*t. Vẻ bề ngoài đẹp tựa thần tiên, một cử động nâng chân nhấc tay cũng lộ ra từng khí chất đáng có của một bậc vương giả. Đôi mắt đào hoa trong to ngoài hẹp dài, cánh mũi thẳng, môi bạc mỏng luôn luôn nhếch lên một độ cong vừa vặn khiến người ta không rõ là đang buồn hay đang vui.

Một vị vương gia nổi danh như thế, nhưng bây giờ lại bị khí thế mạnh mẽ của người đối diện áp lại đôi chút mà đôi mắt đào hoa nổi lên vài tia bực dọc.

“Bổn vương cho ngươi rõ, đến bây giờ chưa có ai chê bổn vương kém cỏi như vậy đâu!” Ngạo Thiên hừ một tiếng, nâng cốc trà uống cạn một hơi.

Miên Hoành cười cười, đáp lại: “Nào có nào có, bổn tướng chẳng qua là vui đùa một chút, ý nhị như thế làm gì?”

“Chẳng phải như vậy?” Ngạo Thiên nói thế nhưng giọng điệu lại tăng lên mấy phần vui vẻ. “Để bổn vương xem xét, cung yến ngày mai ngươi không được đi một mình!”

“Trấn Bắc vương giống hệt lão nhân ở phủ, chẳng bao giờ cho bổn tướng thời gian vui vẻ một mình.” 

“Hừ, ngươi chỉ biết mồm biết miệng như thế, xem tiểu tử Miên Kính mà học hỏi, hẳn y cũng sắp làm cha rồi.” 

Miên Kính là trưởng tử chi thứ sáu trong Miên gia. Miên Hoành lại là trưởng tử thuộc chi cả, hơn Miên Kính vài năm tuổi, vậy mà tiểu tử đó lại sớm có kiều thê bên cạnh, chăn gối hẳn vô cùng tốt. 

Miên Hoành nghe đến chỉ cười không đáp lại, nghiêng đầu đưa mắt đến cửa lớn của tiểu lâu. Bốn nữ tử, trang phục rõ ràng hai chủ hai tớ, cùng nhau bước vào tiểu lâu.

Miên Hoành ngồi trong góc tiểu lâu, mặt hướng ra bên ngoài, cho nên liếc nhìn liền rõ được khuôn mặt đẹp tựa tranh thêu của mỹ nhân thanh lệ.

Nàng mặc trang phục hồng phấn, đi giày thêu hoa, trang sức nhẹ nhàng lấp lánh. Tóc nàng một nửa được vấn cao, nửa còn lại thả dài như thác nước. Mày ngài nàng cong cong, đôi mắt nàng dài, bi thương ướt át, nhìn người lại giống như không, nụ cười mờ nhạt tựa như chỉ là mím nhẹ rồi nhếch khẽ, cánh môi đầy hồng, vừa vặn nhỏ nhắn tương xứng với cánh mũi cao trên chun dưới. Điểm má nàng một chút phấn hồng, nghiêng đầu lại giống như không.

Miên Hoành ngơ ngẩn nhìn mỹ nhân phía trước, đến quên cả tách trà trên tay bị nghiêng xuống đổ mất một nửa. 

Lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm cuộc đời, một đại tướng quân bị mê hoặc bởi mỹ nữ nổi danh Kinh thành. Ngạo Thiên nhìn được cảnh này, bật cười một tiếng: “Miên Đại tướng quân, chẳng nói ngươi không có hứng thú với nữ nhân có nhan sắc tuyệt thế, sao bây giờ lại ngốc như vậy chứ?”

Miên Đại tướng quân giật mình, vội vàng vớ lấy khăn bàn bên cạnh, lau sạch vết nước vừa đọng. Hắn liếc nhìn người đối diện một cái, hơi trầm giọng đáp: “Bổn tướng cũng là nam nhân. Nam nhân thì ai chẳng ham cái đẹp?”

Ngạo Thiên vỗ bàn mà cười, tạo nên động tĩnh không nhỏ, khiến cho Phượng Tô Nhược bên kia cũng phải đưa mắt nhìn sang.

“Vậy ngươi có biết mỹ nhân bên kia là ai không?” Ngạo Thiên không đợi câu trả lời, có vẻ rất vui mà nói: “Là Bình Trân quận chúa đấy!”

Không phụ sự mong mỏi của Ngạo Thiên, Miên Hoành nghe xong lập tức ngẩng đầu, đáy mắt xẹt qua tia khó tin, lại nghe Ngạo Thiên nói tiếp: “Sao nào? Bất ngờ hả? Nàng ấy đẹp lắm phải không? Hẳn mới đúng là đại mỹ nhân Phùng Linh quốc mà, làm sao mà không khiến người khác mê mẩn được. Ban đầu bổn vương thấy nàng cũng ngạc nhiên y hệt như vậy, chẳng qua là không ngốc nghếch giống như ngươi thôi. Ha ha…”

“Nàng là Bình Trân quận chúa sao?” Nữ nhân trong lời Mạc Kiêu nói, một nữ nhân không hiểu lẽ sự, không biết phong thái của người hoàng thất là như thế nào sao?

Ngạo Thiên nhận thấy được sự thất vọng ẩn sâu trong lời hỏi nhỏ của Miên Hoành, cũng biết được Miên Đại tướng quân đã phải lòng mỹ nhân. Hắn cười một tiếng, lời nói vô cùng chuẩn xác: “Nghe rằng quận chúa bị mất trí nhớ, cả phụ hoàng cũng chẳng nhớ là ai, chắc cũng quên luôn hoàng thúc của ta luôn rồi.”

Miên Hoành nghiêng đầu tiếp tục nhìn bóng dáng của mỹ nhân đang từ từ đi lên lầu, hơi nhíu mày hỏi: “Nàng cùng Ti nhị tiểu thư rất thân à?”

“Hả? Ti nhị tiểu thư? Có lẽ Ti nhị tiểu thư không biết nàng là Bình Trân quận chúa, mà Bình Trân quận chúa cũng không biết Ti nhị tiểu thư.” Ngạo Thiên đưa tách trà lên môi, tài phán đoán vô cùng tài tình mà nói, hắn uống một ngụm rồi tiếp lời: “Phải lắm, bổn vương nghe nói quận chúa dạo đây không có như lúc trước nữa, có lẽ thu liễm rồi nên mới đi cùng với Ti nhị tiểu thư như thế.”

Hóa ra là như vậy. Miên Hoành gật đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa. Dẫu sao cũng biết được Bình Trân quận chúa rồi. 

*** 

“Nghi tỷ, đây là món ngon nhất của tiểu lâu đó. Tỷ dùng thử đi.” Tiêu Mề hứng khởi đẩy từng đĩa món ăn đến gần Tô Nhược, vô cùng vui vẻ mà giới thiệu.

Phượng Tô Nhược nhìn món mà được nói là ngon nhất, hơi chậm chạp bỏ vào bát. Nàng lại nhìn ánh mắt sáng rực của Tiêu Mề, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, vô cùng muốn thét lên, món ăn gì mà một màu đen xấu xí như vậy, làm sao mà có cảm giác để ăn cơ chứ.

Nhưng nghĩ như thế, Tô Nhược lại chẳng thể nói ra lời. Nàng là người ăn bằng mắt trước, chú trọng hình thức, bên ngoài phải đẹp thì mới nghĩ đến mùi vị của nó. Bây giờ lại bảo nàng ăn một món ăn không có màu sắc như vậy, quả thực là làm khó nàng.

Tiêu Mề nhìn người đối diện bày vẻ khó xử, cảm thấy buồn cười, nàng ta không nghĩ ngợi nhiều, cũng bỏ vào bát mình một chút, nói: “Muội ăn cùng tỷ, nào, chúng ta ăn đi.” Nói đoạn đưa lên ăn một miếng.

Cuối cùng Tô Nhược cũng không chịu nổi, hít hơi làm theo động tác của Tiêu Mề, tựa như ra chiến trận mà dũng mãnh bỏ vào miệng. 

Vừa cảm nhận được mùi vị, Tô Nhược liền ngạc nhiên. Hóa ra nhìn thì xấu xí như vậy, ăn vào mùi vị cũng không tệ.

Tiêu Mề nhìn biến hóa trên khuôn mặt trắng nõn của Nghi tỷ, cười đùa: “Ngon lắm phải không? Lúc đầu muội đến cùng đại ca dùng qua món này, muội cũng có phản ứng giống như tỷ, cuối cùng cũng là đại ca mắng muội một trận, muội mới ăn vào đó.”

Tô Nhược lại ăn một thìa, cười nhẹ một tiếng: “Ừ, rất ngon.”

Được Tô Nhược khen như thế, Tiêu Mề giống như đứa trẻ được kẹo, vui vẻ cười đến híp mắt. “Nếu như tỷ muốn ăn, sau này muội sẽ cùng đại ca đưa tỷ đến.”

“Được.”

Nàng nhìn khuôn mặt cười đến không vui vẻ kia, bất giác môi cũng kéo lên một đường cong đẹp đẽ. 

Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện, một chốc lại giống như tỷ muội lớn lên từ một mái nhà, không biết bao nhiêu chuyện mới hết.

Đều là Tiêu Mề nói, Tô Nhược nghe, thỉnh thoảng hỏi một câu, đáp một lời, hòa thuận vui vẻ, cảm giác như thế khiến cả hai đều muốn thân thiết với đối phương hơn một chút.

Tô Nhược ngẫm nghĩ trong lòng, nếu như Tiêu Mề đồng ý làm em mình thì tốt quá, cũng giống như Tiểu Duệ vậy. Thế nhưng suy nghĩ vậy thôi, Tô Nhược lại chẳng dám nói ra lời, dẫu sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, nàng cũng muốn tình cảm từ từ phát triển, như vậy gần gũi hơn, thỏa mãn một chút lòng tham làm chị của nàng.

Ăn uống xong xuôi, Tiêu Mề lại bày ý muốn đưa Tô Nhược về nhà. Nàng cười nhẹ, nhìn lên bầu trời mà nói: “Không cần đâu, phiền muội đưa ta trở về nơi ban sáng chúng ta gặp nhau, tự ta trở về là được.” Nơi đó chỉ là nơi tạm thời của ta, muội muốn đưa ta về nhà e là không được rồi.

Tiêu Mề nhìn nàng một chút, nhận ra nơi khóe mắt nàng ẩn tia buồn bã, nghĩ rằng Nghi tỷ không muốn nàng ta biết những chuyện không nên biết, nghĩ một chút bèn đồng ý, đưa nàng đến nơi hai người gặp mặt.

“Nếu sau này tỷ muốn gặp muội, tỷ chỉ cần đi về phía đông, hai ngã rẽ liền đến Ti phủ, nơi đó là nhà của muội.” Tiêu Mề nắm tay Tô Nhược, hơi nghiêng đầu ngượng ngùng. “Muội là nhị tiểu thư Ti gia…” Thoáng dừng một chút, Tiêu Mề nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp hiền từ của Tô Nhược không chút biểu hiện khác lạ, dẫu biết Nghi tỷ không biết mình là người Ti gia, nhưng rõ ràng như vậy lại khiến nàng ta hơi ngạc nhiên.

Tô Nhược thấy nàng ta không tiếp lời thì cười một tiếng, nói: “Được, sau này sẽ đến tìm muội. Cảm ơn muội vì gói bánh và bữa ăn.”

“Khoan đã, vậy sau này muội muốn tìm tỷ thì phải làm như thế nào?”

Phượng Tô Nhược lại nhìn lên trời, rất nhanh liền cúi đầu nhìn vào đôi mắt to đẹp kia, đáp nhẹ: “Ta không rõ phương hướng, rất xin lỗi.”

Tiêu Mề sửng sốt, trong lòng nổi sóng mạnh mẽ. Thế nhưng nàng ta rất nhanh liền híp mắt cười tươi, rất phóng khoáng nói: “Không sao cả, hay là đêm nay chúng ta gặp nhau nhé? Hoàng hôn nơi này nhé, thuận tiện đi đến lễ hội.”

“Được, đêm nay lại gặp.”

Nói rồi nàng mau chóng thả tay ra, xoay người rời đi. Nàng không muốn để người khác biết mình là Bình Trân quận chúa, giống như sợ rằng người khác sẽ tránh né mình. 

Tô Nhược không rõ được ý niệm này ở đâu mà ra, tựa như từ sâu khảm trong tâm trí của thể xác này, đã có ý thức như vậy. Cảm giác như không muốn người khác biết đến thân phận thực sự, như thế sẽ không xa lánh nàng, cũng không ghét bỏ nàng. 

Chẳng lẽ là do trước kia, thân thể này làm nhiều việc xấu, từ đó sinh ra bản thân không muốn người khác biết mình là ai? Tô Nhược cúi đầu cười khẽ, che giấu khuôn mặt mình qua tay áo. Dưới chân bước đi càng nhanh hơn, trễ thế này về đến nơi có lẽ nha đầu Hòa Diễm kia sẽ phát hoảng mà khóc mất.

Tiêu Mề nhìn bóng lưng mỹ nhân đi xa, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Nàng sinh ra trong đại gia tộc thương gia, tuy được bảo bọc che chở, nhưng nàng cũng không phải là một con rối ngốc nghếch không hiểu sự. Tiêu Mề chắc chắn rằng Mã Nghi mỹ nhân có vấn đề, một người dù ở Kinh thành hay ở bất kì đâu chí ít phải biết được hướng mình ở đâu, huống chi là một thiên kim được chăm sóc cẩn thận đến từng chi tiết trên người như vậy. 

Nàng quay đầu về phía ngược lại, Mã Nghi không phải người xấu, nhưng muốn thân cận với một người, nàng nhất định phải tìm cho ra thân phận của Mã Nghi.

*** 

Miên Hoành trở về phủ cũng là giờ thân. Mạc Kiêu tính toán cuối giờ dậu sẽ xuất môn ra ngoài. Đợi tướng quân đồng ý mới bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.

Lúc này, Miên Hoành nằm yên trên giường, nhìn lên màn che mà nghĩ đến Bình Trân quận chúa.

Khuôn mặt trái xoan thanh lệ, ánh mắt dài xếch kéo theo một sự ưu thương nhàn nhạt, đôi môi đỏ mọng căng tràn quyến rũ. Từng đường nét trên khuôn mặt quận chúa giống như được khảm vào tận sâu tâm trí của Miên Hoành, rõ ràng xinh đẹp.

Nàng là Đệ nhất mỹ nhân Phùng Linh quốc, đến đây để hòa thân với hoàng thất. Nàng có tính khí rất nóng nảy, thích ngược đãi cung nhân của mình, đi đến đâu đều có máu chảy đến đấy.

Miên Hoành thở dài, đấy là những điều mà hắn nghe được từ thủ hạ Mạc Kiêu về Bình Trân quận cháu, người gặp người ghét luôn xuất hiện ở cổng ớn phủ Bình Mạn vương nổi danh khắp Kinh thành Tề quốc.

Nàng xinh đẹp như thế, nhưng tại sao lại có tính khí như thế chứ? Miên Hoành nghiêng người, suy nghĩ một chút. Chẳng lẽ là do từ nhỏ đã tiếp xúc quá nhiều thứ tồi tệ ở hoàng thất Phùng Linh quốc hay sao? Hay là nàng có sở thích kì quái này từ khi còn rất bé? Hoặc là có ai đó xúi quẩy nàng làm như vậy, và sau đó từ sâu trong tâm trí nàng đã có loại vui thú như thế? 

Miên Hoành suy nghĩ, không biết từ lúc nào đã đưa hết lý do khiến nàng có tính khí bất thường cho những người xung quanh, bao gồm cả hoàng thất Phùng Linh quốc.

Hắn thả cánh tay, bỗng nhiên giật mình một chút. Bình Trân quận chúa, nàng đâu có liên quan gì đến hắn, sao hắn lại suy nghĩ về nàng nhỉ? Chẳng lẽ là người ngoại quốc, cho nên hắn mới suy nghĩ về nữ nhân này, để đề phòng bất trắc cho Tề quốc sau này? 

Có lẽ là như vậy… Miên Hoành thầm nhủ, dù sao nàng ấy cũng là một đại mỹ nhân, suy nghĩ một chút cũng chẳng sao cả. 

Miên Hoành nằm thẳng người, nhắm mắt tịnh dưỡng, đêm nay sẽ diễn ra lễ hội nhân gian, hắn sẽ phải cùng những bằng hữu trước kia gặp mặt, nhất định phải để cho tinh thần tốt lên mới được. Cũng sắp đến “ngày kia” rồi, hắn phải tận dụng thời gian trước này để tìm danh y mới được.

Cùng lúc này, mỹ nhân trong trí nhớ của Miên Hoành đã thay ra y phục sạch sẽ. Tô Nhược lắc lắc một gói bánh trên tay, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Hòa Diễm mà bật cười: “Đây là chiến lợi phẩm ta mang về cho ngươi.” Rồi lại lấy ra thêm hai gói bánh nữa, chìa ra vui vẻ nói: “Còn đây là cho các tiểu cô nương trong phòng của ngươi. Bảo bọn họ cứ thoải mái mà ăn, nếu ăn không đủ thì đến nói với ta, sáng mai ta lại đi mua tiếp!”

Hòa Diễm nghe xong lập tức ngây người. Quận chúa… Ngài ấy mua bánh về cho bọn họ sao? Nàng ta muốn đưa tay đáp lấy, nhưng lại sợ sệt e ngại, phỏng chừng không dám nhận lấy.

Tô Nhược thấy vậy nụ cười trên môi còn tươi hơn nữa, nàng đẩy gói bánh vào tay nàng ta, hồ hởi: “Đừng có ngại, mau lấy mà ăn cho tốt. Ăn rồi làm việc cho đường hoàng, chuẩn bị hoàng hôn theo ta ra ngoài, đừng có mà u mê như thế nữa!” 

Lúc này Hòa Diễm nghe xong mới nhẹ lòng một chút, chính là quận chúa muốn bọn hạ nhân làm việc cho chăm chỉ. Nàng ta chậm chạp nhận lấy gói bánh, lại cảm thấy xót xa, tuy là nói các nàng làm việc cho tốt vào, nhưng dù sao thì trên đời này có vị chủ tử nào lại tự thân mình đi ra ngoài mua bánh về cho hạ nhân của mình đâu chứ. Quận chúa thay đổi thật rồi, ngài không còn như xưa nữa.

Nghĩ đến đây, hốc mắt Hòa Diễm nóng ẩm, nước mắt đọng lại như muốn tràn ra ngoài, dáng vẻ nàng ta yếu đuối mềm mại, đôi mắt sáng lên lấp lánh, khóe mắt hơi ươn ướt. Nhìn cảnh này Tô Nhược lại nỗi lên cảm giác khi được làm tỷ tỷ, dù sao thì cùng lắm cô nương này cũng chỉ mới mười mấy, còn nàng thì hai mươi tám rồi, không phải rất hợp tình hợp lý hay sao.

Tô Nhược thầm nghĩ như vậy, bèn đưa tay xoa đầu Hòa Diễm, dùng giọng điệu nhẹ nhất có thể nói: “Ngươi ở bên ta lâu như vậy, ta cũng xem ngươi như là tiểu muội rồi, ngươi đừng có tỏ vẻ khách khí như thế. Tỷ tỷ mua bánh cho muội muội là chuyện bình thường mà, đúng không?” Nói rồi cười rộ lên, đôi mắt xinh đẹp cong cong, đôi môi hé mở làm lộ hàm răng trắng đều, gò má nâng lên cao ngạo, hồng hồng khiến cho người khác phải mê mẩn. 

Không biết là đã bao lâu rồi bọn hạ nhân mới nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp nhất của quận chúa là khi cười này. Không! Phải nói từ khi quận chúa lên mười, hầu như nàng chưa từng nở nụ cười đẹp như thế. Mặc dù vẻ đẹp của nàng mang theo ưu thương nhàn nhạt, thế nhưng nàng cũng là đại mỹ nhân, mỹ nhân nào cười lên mà chẳng đẹp?!

Bọn hạ nhân xung quanh lẫn Hòa Diễm nhìn ánh mắt ngày thường kéo xuống bi thương kia bây giờ cong hẳn một hình bán nguyệt, xinh đẹp đến cả bọn họ hằng ngày nhìn nàng cũng phải ngây người.

Quận chúa đẹp quá!

Tô Nhược cũng không biết, bởi vì chính nụ cười đó, lại khiến cho trên dưới phủ quận chúa tất cả đều yêu mến nàng hơn, thậm chí cảm thấy có một chủ tử như nàng thì quả là tốt, từ đó về sau chẳng một ai có ý định bất trung với nàng. 

Mà cũng bắt nguồn từ hành động ngày hôm nay, lại khiến cho Kinh thành một truyền mười, mười truyền một trăm, lan rộng cả Tề quốc; Bình Trân quận chúa là một mỹ nữ có tấm lòng rộng mở, hoàn toàn không giống với những gì mà trước kia mọi người chỉ được nghe qua mà chưa bao giờ nhìn thấy.

Tô Nhược xoay người bước đi, cảm thấy mình như sắp có thêm vài tiểu muội nữa cũng không tệ, lòng dạ cũng thoải mái đôi chút, ít nhất không như lúc ban đầu, đau thương xót xa. Nàng đi được vài bước, bỗng nhiên nhớ đến việc hẹn gặpTiêu Mề để đi lễ hội, lại xoay người nói: “Diễm nhi, hoàng hôn hôm nay ta muốn đi lễ hội, ngươi chuẩn bị giúp ta một vài thứ.” Nàng dừng một chút, nhớ đến lời của Tiêu Mề, rồi đợi cho Hòa Diễm tỉnh táo hoàn toàn, nói tiếp: “Ừm, ta đi gặp một tiểu cô nương, tên là Ti Tiêu Mề, có vẻ nàng ta rất nổi danh, ngươi nếu như biết được tính tình nàng ta như thế nào, thì hộ ta chuẩn bị những thứ phù hợp với sở thích của nàng ta một chút.”

Hòa Diễm sau khi bị một tiếng “Diễm nhi” làm cho sửng sốt, nay thì càng ngạc nhiên hơn nữa. Từ khi nào mà quận chúa lại kết giao với Ti tiểu thư, lại còn muốn biết tính tình nàng ấy nữa chứ. Hòa Diễm suy nghĩ một chút, nghi ngờ mình còn không rõ ý quận chúa, bèn hỏi: “Ý quận chúa là…?”

“Ta muốn thân với Tiêu Mề tiểu thư, ngươi xem một chút.” Nàng lại bật cười một tiếng, phẩy tay: “Quận chúa đại nhân ít nhất cũng phải có một vài vị bằng hữu chứ, nha đầu này. Ta muốn nghỉ ngơi một chút, bao giờ ăn thì gọi ta.” Nói rồi xoay người bỏ đi, mặc kệ vẻ mặt như sắp chết cứng của Hòa Diễm phía sau.

Không hiểu sao, Hòa Diễm nghe xong lại cảm thấy đau lòng. Quận chúa không có bằng hữu. Phải, từ trước đến nay nàng chỉ đơn thân độc mã, tự mình buồn vui, tính tình thất thường cũng chỉ là không có ai chịu bầu bạn cùng. Bây giờ quận chúa nói như vậy, hẳn là do trận kích động từ Bình Mạn vương đi…

Quận chúa như thế, chỉ trách thân là nha hoàn thiếp thân Hòa Diễm nàng ta vậy mà lại không hiểu được tâm tình chủ tử, quả thực đáng trách.