Các Minh văn được trình chiếu trên bảng đều là minh văn cấp 5 tới cấp 7, ở mức độ khá khó so với học viên.
Minh văn đầu tiên là minh văn cấp 5, dùng để bảo quản đồ vật. Đây là minh văn thường được dùng ở nhà xác, hoặc là khu sản xuất, vận chuyển nông sản. Đây là minh văn có khá ít người học. Nguyên nhân... đại khái là vì mấy minh văn sư ở đây chỉ muốn vào quân đội. Dù sao thì việc họ tham gia cuộc thi đã chứng minh điều đó.
Minh văn thứ hai là minh văn cấp 5, dùng để giữ và cung cấp một lượng nhiệt nhất định. Đại khái là dùng trong các lò ấp hoặc những nơi bảo quản thực phẩm hoặc nguyên liệu. Đây cũng không phải minh văn thường dùng trong quân đội.
Minh văn thứ ba thì mọi người quen thuộc hơn, là minh văn hệ lôi, cấp 5. Minh văn thứ 4 là minh văn cấp 6, có thể khiến một vật bay lên trong thời gian ngắn, đại khái thì giống như cái động cơ đẩy của cơ giáp. Minh văn thứ 5 và thứ 6 đều là minh văn cấp 6, lần lượt có tác dụng là cách âm và xua đuổi thú cỡ lớn, bảo vệ người khi vào rừng.
Minh văn 7, 8, 9 đều là minh văn cấp 7, là minh văn tàng hình, minh văn bảo hộ và minh văn giúp thay đổi kích thước một vật.
Sáu minh văn cuối đều là minh văn được quân nhân quen dùng, nhưng lại đều là cấp 6 cấp 7. Dù các thí sinh có thấy, cũng chưa chắc đã vẽ được. Ba minh văn đầu, mặc dù có thể vẽ, nhưng lại chưa từng thấy, cũng chưa từng thử, vẽ hỏng liền mất cơ hội, nguy hiểm không kém. Đây đại khái chính là mục đích của giám khảo.
Thí sinh ai nấy đều nhíu mày, suy nghĩ xem nên vẽ thế nào mới tốt.
Riêng Đoạ Thiên thì không rảnh đâu nghĩ nhiều. Như hắn đã nói trước đó, đây đều là những minh văn mà hắn từng dùng. Mặc dù không hiểu là ở thời đại này thì những minh văn đó được sử dụng cho mục đích cao sang gì, nhưng mà hắn thì đại khái là dùng hai cái minh văn bảo quản đầu tiên để bảo quản mấy cái xác và đống máu mà đám Huyết Liên chưa ăn tới.
Minh văn hệ lôi hắn từng thấy, từng khắc vào kiếm để giật những kẻ mà dám động vào đồ của hắn. Nhưng cũng đã lâu rồi hắn chưa từng thấy loại minh văn hệ lôi này. Nếu là loại cấp 7 hoặc cấp 8 thì có thể hắn sẽ quen thuộc hơn.
Minh văn giúp vật lơ lửng, gọi là minh văn phi hành. Cái này thì mấy thanh kiếm thời của hắn cái nào cũng có, chứ không ngự kiếm kiểu gì? Lấy linh lực tự bao lấy mình rồi bao lấy kiếm để phi hành, nghĩ đã thấy vô lý. Nếu vậy từ đầu cần kiếm làm gì? Cứ dùng linh lực nhấc mình lên là được.
Minh văn cách âm và đuổi thú, hắn khắc vào giường để tránh bị làm ồn lúc ngủ và để đuổi ruồi muỗi. Tiện dụng. Minh văn tàng hình là những lúc mà hắn muốn ngủ yên. Minh văn bảo hộ kia, ừm, là để tránh mấy con "thú cưng" ngoại cỡ của hắn xông vào lúc hắn ngủ. Còn minh văn thay đổi kích thước của vật, hắn cũng khắc vào giường để dễ mang đi. Dù sao hành lý của hắn cũng chỉ có mỗi cái giường với bộ ấm trà chứ có gì khác đâu. Mà bộ ấm trà thì không khắc minh văn lên được. Thành ra chỉ có mỗi cái giường là phải chịu tội.
Nói chung là...
Cái đề thi này đơn giản.
Đoạ Thiên nhìn xung quanh.
Vân Khánh không ở chung bảng với hắn.
Thôi kệ vậy. Dù sao thì càng về sau càng dễ gặp, hắn sẽ có cơ hội thấy thằng nhãi con kia thua cuộc, hoặc chính tay đè bẹp thằng nhãi con ấy thôi.
Đoạ Thiên cười cười, sau đó lật ba tấm thẻ minh văn ở trước mặt, bắt đầu thong thả hạ từng nét bút.
Thí sinh có ba tiếng để vẽ ba cái minh văn, Đoạ Thiên cũng không cần vội vàng làm gì.
Tinh thần lực của hắn truyền vào minh văn không hề đứt đoạn, nét bút cũng lưu loát, giống hệt trong hình minh hoạ.
Vẽ tới cái minh văn thứ hai, hắn đột nhiên nhận ra mấy cái minh văn này đã bị thay đổi một chút, mất vài nét. Xem ra là do tư liệu tìm được không đầy đủ. Đột nhiên vẽ tới đó thì hơi ngừng lại, năng lượng bị giảm một chút không đáng kể. Đoạ Thiên cân nhắc một hồi rồi mặc kệ, chuyển sang vẽ cái minh văn thứ ba.
Sửa Minh văn sau đó làm ra náo loạn, hắn còn chưa ngu tới mức đó.
Bình tĩnh vẽ ba cái minh văn cấp 7 trong ba mươi phút, Đoạ Thiên bắt đầu đứng rung đùi vì ngoài rung đùi ra hắn chẳng còn làm gì khác được nữa. Chán thấy ớn.
[Ê ê. Tui biết là ở trên đã có người giải thích cấp độ minh văn, đúng là cao thật, nhưng sao có người bỏ cuộc sớm thế kia?]
[Bỏ cuộc? Tôi thấy cậu ta vẽ đủ ba tấm rồi mà?]
[Mới ba mươi phút chứ nhiêu?]
[Gì? Vẽ xong rồi? Đùa à? Có phải minh văn cấp 1 đâu?]
[Học bá trường Florel đang toát mồ hôi kìa. Cậu ta là ai?]
[Chắc là vẽ hỏng nên bỏ cuộc thôi.]
[Tui cũng nghĩ vậy. Minh văn cấp 5 mà bắt vẽ trong một tiếng đã là hơi quá rồi ấy. Đằng này cậu ta vẽ xong trong 30 phút. Hẳn là hỏng cả ba tấm rồi.]
[Mà... đm. Cái nhan sắc kia. Cái thân hình kia. Vãi. Như kiểu Alpha lạc vào đây vậy.]
[Liếm liếm.]
[Khoan!]
[Lầu trên miễn lễ, nói đi.]
[Kia là Cael Impera?]
[Impera? Giống họ Thượng tướng Impera á? Hôn phu thượng tướng á? Gì?]
[ Má! [Ảnh] [Ảnh] Đúng là cậu ta!]
[Đẹp vl.]
[Trời ơi tôi nói mà, làm sao cậu ta xứng với Thượng tướng Impera được. Nhìn xem, vẽ mấy cái Minh văn mà sớm như vậy đã bỏ cuộc rồi.]
Vì đây là trận đấu trực tiếp, khu bình luận trong lúc chờ đợi các thí sinh đều thực náo nhiệt.
Thực ra đây là một số bộ phận quan tâm thôi. Hiện tại, số người đang ở khu cơ giáp còn nhiều gấp 20 lần số người bên khu minh văn. Dù sao đây cũng là sự kiện cấp tinh hệ.
Lúc này, bên cuộc thi cơ giáp hệ cá nhân, ở khán đài của giám khảo. Caesar mở màn hình quang não ra, thu nhỏ lại cỡ lòng bàn tay, đang đặt ở trên bàn. Y liếc nhìn màn hình một cái, thấy Đoạ Thiên đặt tấm thẻ minh văn thứ ba xuống, khoé môi nhếch một cái, sau đó tắt màn hình đi. Các vị giám khảo khác dù thấy cũng làm như không thấy, im lặng nhìn xuống phía dưới.
Dưới sàn đấu vài trăm mét vuông, một cơ giáp màu đen đang xả đạn liên tục vào cơ giáp màu nâu đối diện. Cơ giáp màu nâu hoàn toàn không dùng khiên, lao thẳng về phía cơ giáp đen, nhưng nó hiển nhiên chưa từng trúng một phát đạn nào. Khả năng phán đoán và né đạn thực kinh khủng.
Cơ giáp màu nâu kia tiếp cận cơ giáp đen cực nhanh, rút chuỷ thủ ra muốn tấn công thẳng vào chân. Cơ giáp đen lùi lại, đổi từ súng thành khiên năng lượng.
Thế nhưng dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người, cơ giáp nâu kia không đổi sang vũ khí nóng, trực tiếp đâm thẳng chuỷ thủ vào khiên. Vũ khí lạnh so với khiên năng lượng, kết quả hiển nhiên rõ ràng, ai cũng muốn cười vào hành động của cơ giáp nâu.
Chỉ là sau 3 giây, không ai cười nổi.
Sàn nhà dưới chân cơ giáp nâu bắt đầu có vết nứt, biểu thị cho việc nó đang dồn lực. Ngay cả cơ giáp đen cũng bắt đầu run rẩy. Kế đó, khiên năng lượng bắt đầu có vết nứt.
Vô lý! Đó là dùng bao nhiêu lực chứ?
Rắc!
Khiên năng lượng vỡ tan, chuỷ thủ theo quán tính đâm thẳng vào tay cơ giáp, suýt nữa đâm trúng khoang điều khiển.
Đúng lúc này, còi kết thúc trận đấu vang lên.
- Thắng cuộc! Tuyển thủ Brad. Điểm kỹ thuật: 40. Điểm sức mạnh, 37. Điểm vũ khí: 38. Tổng điểm 115.
[Brad? Không có họ à?]- Cư giân mạng bắt đầu bình luận.
[Trẻ mồ côi?]
[Trẻ mồ côi nhưng học học viện hoàng gia? Này là bám được lên cành nào à?]
[Má nó im đi. Bám cành nào thì liên quan gì? Không thấy được tận 115 điểm à? Có thí sinh nào trước đó được cao vậy chưa?]
[Má nó đẹp trai vãi!!!]
[Gu tuiiiiiiiiii!!!!]
[Nhà tui có công với tổ quốc. Tui lên trước!]
[Lầu trên lui ra. Trai đẹp là của chung.]
[Của ta.]
[Má nó liếm liếm.]
...
Cái cmt "Của ta" kia lập tức chết chìm trong bể cmt, thế nhưng người nào đó gõ ra thì cực kì mãn nguyện, cười cười nhìn Brad xuống khỏi sàn đấu, đi lại phía mình.
- Tiểu thư.- Brad nhẹ giọng gọi một tiếng.
- Làm tốt lắm.- Angelina đóng quang não lại, cười với y.
Brad gật đầu, lùi về phía sau.
Chiều nay mới là phần thi của Angelina, bọn họ chỉ ở lại xem những trận sau.
Những thí sinh sau đó chỉ có Sedric là người mình. Angelina cũng không chú tâm lắm, bởi vì cô biết là tên công tử bột đó kiểu gì cũng thắng. Đấu với anh là một học sinh nữ trường Berland. Và dù đối phương là nữ, Sedric cũng không nhân nhượng. Anh không những thắng, mà còn đánh gãy một chân và một tay của cơ giáp đối phương, khiến cho đám fan nữ không biết nên run hay nên cổ vũ.
Angelina nhếch môi, khinh bỉ một tiếng, sau đó bật quang não lên, xem phần thi của Minh văn sư. Lúc này, thời gian vừa vặn hết. Khi cô lướt phần cmt, phát hiện 70% đang bàn về nhan sắc Đoạ Thiên.
Angelina trong lòng thầm tự nhủ bản thân không thể bị ngoại hình của hắn lay động, nhưng khi camera quay cận cảnh lúc hắn lên đài nộp thành phẩm, cô lại không nhịn được ngẩn người. Má nó xương quai hàm đẹp vl.
Khoan! Angelina lắc đầu. Suy nghĩ biến thái gì thế? Ai lại đi khen xương quai hàm?
Angelina hít sâu, nhìn vào bảng hiện kết quả.
Ba minh văn hắn vẽ đều là cấp 7, được cộng 20 điểm mỗi cái, tổng cộng 60 điểm. Thì ra khi vẽ minh văn cấp 6 hoặc cấp 7, sẽ được cộng 10 hoặc 20 điểm so với minh văn cấp 5.
[May mắn vãi. Cả ba cái đều là cấp 7. 60 điểm là bằng một minh văn cấp 5 thí sinh ban nãy vẽ rồi.]
[May mắn quần què. Người ta vẽ được minh văn cấp 7 lúc còn trẻ như thế, được cộng điểm là đương nhiên.]
Angelina tắt bình luận đi, chăm chú nhìn vào máy đo.
Minh văn thứ nhất, cấp 7, minh văn tàng hình. Mức năng lượng: 98%. Điểm: 98
Giám khảo: "Sao bảo thí sinh 19 tuổi?"
Khán giả: "Tưởng là học sinh?"
Khán giả xem trực tuyến: "Từ từ mạng lag. Số 3 tải thành số 9"
Angelina: *vội vàng kiểm tra lại xem lời thề nguyện trung thành của mình còn hiệu lực không.*
Minh văn thứ 2, cấp 7, minh văn bảo hộ. Mức năng lượng: 90%: Điểm 90.
Giám khảo: "Ê, hiệp hội Minh văn sư có lão nào bỏ trốn ra đây vẽ minh văn không?"
Khán giả: "Gì? Pro đi thi với học sinh à?"
Khán giả xem trực tuyến: "Từ từ mạng còn đang lag."
Minh văn thứ 3, cấp 7, minh văn thay đổi kích thước. Mức năng lượng: 97%. Điểm 97.
Điểm cộng: 60. Tổng điểm: 345.
Giám khảo: "Ai nghĩ ra trò điểm cộng thế?"
Khán giả: "Thôi thi thố gì nữa? Về!"
Khán giả xem trực tuyến: "Ủa số 3 vẫn bình thường nè. À mà khoan..."
Đoạ Thiên: ... Về được chưa? Đứng 3 tiếng mỏi chân vl.