Bổn Tọa Thấy Trên Trời Có Con Chim Sắt Σ( ゜- ゜)

Chương 33: Cái giá phải trả




Hai ngày sau, khi đang lướt tin tức, Đọa Thiên nhìn thấy tin tức thiếu gia nhà Uroln nháo ly hôn ngay khi vừa ra khỏi tân phòng. Cái topic này hot tới độ đã có hơn mấy trăm ngàn bình luận và gần ba chục ngàn lượt chia sẻ. 


Bình luận bên dưới chủ yếu là cười cợt. Chưa từng có trường hợp nào, dù là cưới nhau vì chính trị hay vì "chân tình" mà đổ vỡ nhanh tới độ này. Hai ngày trong phòng tân hôn, xảy ra chuyện gì thì không ai biết, thế nhưng dựa vào việc Cloris đòi ly hôn nhanh như vậy, mọi người liền đoán là hai người cãi nhau hoặc chuyện giường chiếu không hợp. 


Lúc này, có người lại đào ra được chuyện một miếng đất trên tinh cầu nông nghiệp vốn thuộc quyền sở hữu của gia tộc Uroln đã được chuyển sang cho gia tộc Johnson. Lúc này mọi người mới ồ lên. Gia tộc Johnson bán con gái của mình đổi lấy một miếng đất. Khẳng định này vừa ra, mạng tinh tế đã tràn ngập tiếng cười. Một nữ Alpha được pháp luật bảo hộ, một Thượng tá dưới quyền Thượng tướng Caesar Impera, lại bị chính gia tộc của mình đối xử như vậy. 


Mặc dù vẫn có người đứng ra bênh vực Cloris, bởi vì gã là một Alpha có ngoại hình đẹp, thế nhưng số lượng đó cực ít. Mặc dù Colloral hiện tại không trong vòng chiến hỏa, thế nhưng những người có thực lực vẫn được ưu tiên. 


Một ngày sau, tin tức Andrea đồng ý ly hôn, đồng thời chấm dứt hoàn toàn quan hệ với gia tộc Johnson được truyền ra, biến cả hai gia tộc thành trò đùa. Hồ sơ của cả Andrea và Cloris được làm mới ngay lúc đó. Andrea được trả lại chức vụ Thượng tá, lại trở thành cấp dưới của Caesar, còn Cloris, hồ sơ của gã ngoài mục hôn nhân chẳng có gì thay đổi cả. Thế nhưng, hiện tại, trạng thái của gã cũng không được tốt lắm. 


Sau khi Andrea rời khỏi nhà Uroln, cô lập tức trở lại quân bộ. Vừa nhìn thấy cô, toàn bộ cấp dưới liền lập tức hò vang, chuẩn bị tối hôm đó mở tiệc. 


Đích thân Caesar ra cổng đón cô, trao lại cho cô quân phục và quang não. Sau khi Caesar rời đi, Khanh Phàm và Derlor cũng đi tới. 


- Giỏi lắm.- Khanh Phàm vỗ mạnh lên vai cô.- Lập kỉ lục đấy!


- Haha. Chuyện. Sao tôi có thể rời khỏi Thượng tướng, bỏ lại mọi người được.- Andrea cười, tâm tình so với mấy ngày trước thì khác một trời một vực. 


- Chúc mừng cô.- Ngay cả Derlor ngày thường khô khan cứng nhắc, hiện tại cũng nở nụ cười. 


- Cảm ơn.- Andrea gật đầu. 


Dù là ba người đã nhiều lần cùng vào sinh ra tử, thế nhưng so với Derlor, Andrea lại thân với Khanh Phàm hơn. Nguyên do một phần cũng bởi vì ngay từ đầu Derlor đã không thích nói chuyện, cụ thể hơn là không thích nói chuyện với cô. 


- Mọi người dự định tối nay mở tiệc. Nhớ ăn mặc đẹp vào.- Khanh Phàm huých huých vai cô nói. 


- Mặc quân phục thôi, có cái gì mà đẹp.- Andrea lắc đầu. 


- Thượng tá mặc quân phục chính là đẹp nhất.- Một nam beta đi ngang qua hô lên. 


- Chính xác.- Mấy người ở xung quanh phụ họa. 


Andrea bật cười, cảm giác trong lồng ngực ấm áp tới kì lạ. Phải rồi, nơi này mới là nhà cô. 


Tối hôm đó, mọi người quả thực tổ chức tiệc. Nói là tiệc cho sang mồm, thực ra nhà bếp cũng chỉ chuẩn bị nhiều hơn hai món, và nhà ăn thì quy củ hơn bình thường mà thôi. Caesar, Khanh Phàm, Andrea và Derlor ngồi một bàn, những người còn lại ngồi nhìn bọn họ. Trước mặt mỗi người là một cốc nước lọc, nguyên do là bởi vì quân đội, nhất là những quân đoàn do Caesar quản lý, có luật cấm uống đồ uống kích thích và đồ uống có cồn. Chỉ cần vi phạm nhất định sẽ bị phạt nặng. Vì vậy, trong trường hợp này, mọi người dùng nước lọc thay rượu, chúc mừng Andrea đã được giải thoát. 


- Được rồi. Hôm nay là ngày vui. Mọi người khí thế lên.- Khanh Phàm trước tiên đứng dậy, cầm cốc của mình. 


Tất cả mọi người sau đó liền đồng loạt nâng cốc. Caesar bên môi cũng có một chút ý cười. Đúng lúc này, Andrea đột nhiên rùng mình. Cô khẽ nhíu mày, bên tai lại nghe thấy âm thanh the thé quen thuộc.


[Hạnh phúc nhỉ? Nguyện vọng đạt thành rồi chứ?]


"Đúng."- Andrea thận trọng trả lời. Cô có linh cảm không hay về chuyện này. 


[Nếu vậy, hẳn là đến lúc trả nợ rồi phải không?]- Giọng nói kia vào ngay chủ đề chính. 


Andrea siết chặt cốc. 


Cô nhớ rõ ràng. Giọng nói kia đã từng nói với cô rằng, để đạt thành nguyện vọng, hắn muốn mạng sống của người yêu thương cô nhất. 


Khi nghe thấy điều đó, Andrea chỉ cười khinh bỉ. Cô là người không được kẻ nào yêu thương, vậy thì cái người yêu thương cô nhất đó, muốn kiếm ở đâu ra. Thế nhưng hiện tại, ngồi giữa nhà ăn tràn ngập tiếng cười, Andrea lại sợ hãi. Cô sợ rằng một người trong căn phòng này sẽ vì cô, vì lựa chọn của cô mà ngã xuống. Liệu Andrea có dám đánh đổi không?


Cô dám. 


Cô thực sự dám. Chỉ cần được trở về quân đội, chỉ cần được trở về phục vụ bên cạnh Caesar. Mặc dù cô sẽ cảm thấy tội lỗi suốt phần đời còn lại, thế nhưng cô cũng sẽ không hối hận. Chỉ là... Andrea vẫn sợ hãi. 


Cô nhắm mắt lại. 


[Vậy thì... Cảm ơn vì bữa ăn.]


Không có gì xảy ra cả. Andrea không cảm thấy đau đớn gì, tim cũng không loạn nhịp, cảm giác rợn tóc gáy biến mất. 


Có gì đó nói cho cô biết, hắn đã lấy được thứ mà hắn muốn. 


Ai? 


Là ai?


- Derlor!- Giọng của Khanh Phàm đột nhiên phóng đại, đâm thẳng vào màng nhĩ Andrea. 


Cô mở choàng mắt. 


Ngồi đối diện cô, bên cạnh Khanh Phàm, đôi mắt Derlor mở lớn. Anh một tay ôm ngực, một tay đặt trên bàn, siết tới nổi gân xanh. Derlor cúi người, há miệng cố gắng hô hấp, nhưng dường như không thành công. 


- Mang cậu ấy tới phòng y tế.- Caesar đứng bật dậy, trong mắt vẫn còn một tia hoảng hốt. 


Khanh Phàm lập tức phản ứng, đem Derlor nâng lên. Cả phòng ăn nhốn nháo, nhiều người còn theo chân Khanh Phàm và Caesar, chỉ có Andrea là ngồi tại chỗ, thân thể lạnh toát. 


Không. 


Không phải. 


Nhất định là nhầm lẫn. 


Sao có thể?


Sao có thể là Derlor được?


Anh không thích nói chuyện với cô. 


[Sai rồi.]


Anh mỗi lần đều né tránh cô đụng chạm.


[Sai rồi.]


Mỗi lần đi làm nhiệm vụ bên ngoài, anh đều nghiêm khắc với cô. 


[Sai rồi.]


Sao có thể?


Ai trong quân đoàn cũng được! Vì sao lại là anh?


[Vì kẻ yêu thương ngươi, trên đời này chỉ có mình cậu ta.]


Yêu ngươi tới ngu ngốc, yêu ngươi tới mức không biết nên làm gì mới tốt. 


Yêu ngươi tới độ... 


Sẵn sàng dùng mạng sống khẩn cầu ta...


Chỉ cần ngươi được tự do, chỉ cần ngươi được vui vẻ. 


Một kẻ si tình. 


Lại là một kẻ ngu xuẩn. 


Vì si tình nên mới trở nên ngu xuẩn. Hay vì vốn dĩ ngu xuẩn nên mới si tình tới vậy. 


Để người mình yêu được hạnh phúc, cái gì cũng chấp nhận đánh đổi. 


Andrea loạng choạng trở về phòng mình, cả người túa mồ hôi lạnh.


Dối trá. 


Tất cả là dối trá. 


Không!


Không được!


[Ngươi muốn bội ước sao?]- Giọng nói kia hỏi. 


- Không được!- Andrea gầm lên. 


[Chẳng phải ngươi nói, ngươi sẽ không hối hận sao?]- Hắn mỉa mai. 


- Ai cũng được... chỉ là không phải anh ấy... Không... Không được.- Andrea ôm mặt, quỳ xuống đất.-[Cầu xin ngươi.]


[...]


- Ngươi muốn gì? Ngươi muốn gì cũng có thể. Làm ơn. 


[...]


- Ta biết ngươi có thể. Ta biết. Ngươi muốn gì? Muốn mạng của ta cũng được. Làm ơn.- Hai mắt Andrea đỏ lên, ngập tràn hoảng loạn. 


Ai cũng được. Chỉ là không phải Derlor. 


Tại sao? Không phải cô còn xa cách với anh hơn bất kì ai trong quân bộ sao?


Vì sao ai cũng được còn anh thì không? 


Andrea không biết, chỉ là không được. 


[Muốn đổi lại mạng sống của một người, ngươi biết là cần gì sao?]


- Lấy mạng ta thay thế vào cũng được.- Mắt Andrea đỏ ngầu, không còn chút ánh sáng nào. Lồng ngực cô đau, đau giống như bị đâm thủng vậy. 


[Không đủ.]- Giọng nói kia cười khẩy.- [Một mạng đổi một mạng, còn phải xem có giá trị tương đương hay không. Đối với ta, mạng của ngươi không xứng bằng mạng của nam nhân kia.]


-... Vậy ngươi muốn gì.- Andrea ngồi thẳng dậy. Chỉ cần cô có thể, cô nhất định cho hắn. Chỉ cần Derlor không có chuyện gì.


[Trung thành. Cho ta sự trung thành của ngươi, và ta sẽ trả lại mạng sống cho hắn.]- Giọng nói kia đáp, bình lặng, lạnh lẽo, giống như cả hai thứ đối với hắn đều chẳng hề có giá trị gì. 


- Ta đã thề trung thành với Thiếu tướng.- Andrea đáp. 


[Ta không cần lời thề nguyện rác rưởi đó của các ngươi. Cái ta cần là ngươi làm điều ta muốn, bất kì khi nào ta yêu cầu. Kể cả đó là giết Thượng tướng của các ngươi.]


- Không thể!- Andrea gầm lên. 


[Vậy thì mạng sống của Derlor, ngươi không cần nữa?]


- Không phải! Chỉ là... ta không thể đối với Thượng tướng...- Andrea siết chặt tay


[Việc ngươi không thể làm quá nhiều. Nếu vậy, ta không cần ngươi.]- Giọng nói kia bắt đầu nhỏ dần. 


Andrea ôm đầu. Cô không thể. Một bên là Caesar, một bên là Derlor, sao cô có thể chọn?


Nếu là trước kia, nếu Derlor thực sự hi sinh, cô sẽ cảm thấy buồn, do anh là đồng đội của cô. Nhưng hiện tại, sau khi biết được sự thật, cô lại không thể nào quay lại như trước kia được nữa. Cô không thể đối diện với chuyện này như thường cô vẫn đối diện được nữa. 


Cô không thể để anh chết. Cô không thể... 


Lần đầu tiên trong nhiều năm, Andrea hoảng loạn tới rối bời. 


- Chỉ cần không hại tới Thượng tướng, việc gì ta cũng có thể làm cho ngươi.- Andrea khô khốc nói. 


Làm ơn... 


Trả lại anh ấy cho ta... 


[Ba mươi phút trước, ngươi còn chẳng có cảm xúc gì với gã.]


Phải. 


[Ích kỉ.]


Phải. 


[Nhân loại quả thực là thứ kì lạ.]


Phải. 


[Được. Vậy thì ta sẽ trả lại cậu ta cho ngươi. Nhưng nhớ kĩ. Nếu sau này, có một lúc nào đó ngươi không tuân theo mệnh lệnh của ta, vậy thì ta sẽ đảm bảo để ngươi nhìn thấy cậu ta chết một cách đau đớn nhất có thể. Và ngươi sẽ dành phần đời còn lại dài đằng đẵng của mình để nhớ kĩ khoảnh khắc đó.]


Một cơn đau nhói xuất hiện ở lồng ngực Andrea. Cô có cảm giác vị trí trái tim cô nóng bừng lên như bị thiêu đốt. Từ đó, cảm giác như thể có một thứ sinh vật sống nào đó đang sinh sôi, lan ra tứ phía, tràn tới tứ chi. Andrea rùng mình, thế nhưng cô vẫn cắn răng nhẫn nhịn. 


Khoảng một phút sau, cơn đau kia biến mất, giọng nói kia cũng không xuất hiện lại nữa. 


Andrea hít một hơi, đứng thẳng dậy, sau đó mở cửa ra ngoài, tới bệnh xá. 


Người đứng bên ngoài bệnh xá rất đông, hầu như là thuộc cấp của Derlor. Nhìn thấy Andrea tới với đôi mắt đỏ bừng, mọi người đều không nói một lời, nhường đường cho cô. 


Andrea do dự một lát ở ngoài cửa, sau đó vẫn là tiến vào trong. 


Bên trong phòng bệnh, Caesar, Khanh Phàm và Alex đang đứng bên bàn chữa trị, ánh mắt đều là nhẹ nhõm. Trên bàn chữa trị, Derlor đang ngồi đó,  có chút khó hiểu. 


Khi thấy Andrea đi vào, ba người kia hơi sửng sốt một chút vì vẻ ngoài của cô, còn Derlor thì lập tức căng thẳng thân thể, mặt cũng theo đó mất hết biểu cảm. 


Andrea lúc này không quan tâm tới cái đó nữa. Cô nhào tới, vòng tay ôm chầm lấy anh. 


Derlor ngây ra hai giây, sau đó mặt bắt đầu nóng bừng lên, tay chân thì luống cuống. Ba người kia dù không hiểu giữa hai người là chuyện gì, thế nhưng vẫn nhanh nhẹn rút lui. 


Andrea ấn Derlor xuống bàn chữa trị, khẩn cấp hôn lên môi anh như xác nhận. 


Anh vẫn còn sống. 


Tạ ơn trời. 


Derlor thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đầu nóng tới độ muốn cháy máy, tay chân thì cứng đờ như khúc gỗ. Nụ hôn kia đến quá bất ngờ, lại có cảm giác không thật. Anh không dám tin, người đang ôm anh và vừa hôn anh là Andrea. 


Hai người, một người không muốn di chuyển, người còn lại không dám di chuyển, cứ nằm mãi trên bàn chữa trị như vậy. 


Trong phòng ngủ của mình, Đọa Thiên vui vẻ ngâm nga một khúc nhạc rợn gáy, tắt quang não, vào tiểu thế giới tu luyện.