Nhà hàng mà Varter đưa bọn họ tới dùng cơm là một nhà hàng khá nổi tiếng trong khu, giá cả cũng không phải là rẻ.
- Như vậy có được không đó.- Vĩnh Phủ nhìn giá cả trên thực đơn, có hơi do dự. Tuy bọn họ là bạn cùng lớp, nhưng ngoại trừ khi nãy, Vĩnh Phủ cũng chưa thực sự tiếp xúc với Varter.
- Được được. Không cần lo. Gọi thả ga đi. Nếu tôi mà bao không nổi, các cậu cũng không ác tới độ để tôi lại rửa chén đó chứ?- Varter cười cười.
- Đương nhiên là không rồi.- Vĩnh Phủ đáp lại, sau đó bắt đầu gọi món.
- Lucas, cậu ăn gì?- Varter ngước mắt lên.
Lucas thấy mình bị điểm tên, vội vàng dời tầm mắt khỏi Varter, sau đó cúi gằm đầu xuống nhìn vào thực đơn, điểm tên hai món chay. Varter có thể mơ hồ thấy má của cậu phớt hồng, nhưng lại lựa chọn bỏ qua. Chỉ có Vĩnh Phủ là thu điều đó vào trong mắt sau đó cười cười.
- Cael, sao thế, chọn món đi chứ, đừng ngại.- Varter lại quay sang Đọa Thiên.
Hắn mỉm cười, cũng gọi hai món mà chính hắn cũng chẳng biết là thứ gì, sau đó đặt thực đơn xuống.
Món ăn rất nhanh được đưa lên. Trong bữa ăn, nhờ tài ăn nói của Varter và Vĩnh Phủ mà mọi người cũng phần nào hiểu nhau hơn, cũng thân hơn so với lúc mới gặp. Ngay cả Lucas cũng đã có lúc nở nụ cười, mặc dù phần lớn thời gian cậu chỉ cúi đầu, hoặc là ngước lên nhìn lén Varter một cái.
- Ahhh... Được xếp chung nhóm với mọi người chắc chắn là định mệnh mà. Thực sự đó Lucas, tôi không nghĩ chúng ta có nhiều điểm chung như vậy đâu. Còn Cael nữa, cậu thực sự hiểu biết về minh văn thật đó.- Sau khi dùng bữa xong, Varter mới cảm thán.
- Uây, còn tôi thì sao?- Vĩnh Phủ không cam lòng bị bỏ qua.
- Cậu ấy hả? Xem nào.- Varter làm vẻ suy nghĩ, sau đó nói.- Cậu, nói ra, chính là người cẩn thận nhất đội đi. Có cậu đi cùng, chúng tôi có thể yên tâm rồi.
- Uây, nghĩa là gì đó. Ông chê tài cơ giáp của tôi không ra gì hả?- Vĩnh Phủ trợn mắt.
- Không có mà.- Varter rất oan uổng.
- Không phải đâu, Vĩnh Phủ rất tốt mà.- Lucas mỉm cười nói.
- Nhưng tôi ở ban cơ giáp chứ đâu có ở ban hậu cần.- QAQ Vĩnh Phủ tội nghiệp nhìn Lucas.
- Haha.- Đọa Thiên nhẹ giọng nở nụ cười, khiến ba người trong phòng đồng loạt quay sang, ngây người một lát. Phải công nhận, hắn rất ít khi cười ra tiếng, nhưng một khi đã cười, lại khiến cho người ta ngây ngốc.
- Cậu... cậu cười cái gì?- Vĩnh Phủ đỏ bừng mặt.
- Cẩn thận... Không phải tốt lắm sao.- Hắn rũ mi, cười nhẹ.- Cẩn thận, sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái.
- Phải đấy Vĩnh Phủ. Cậu cẩn như vậy chúng tôi mới có thể an tâm được.- Varter vỗ vỗ vai Vĩnh Phủ.
Vĩnh Phủ im lặng lại, sau đó thì chấp nhận lời khen của Varter.
Sau khi ăn xong, bọn họ hẹn nhau ở khu giả lập vào lúc hai giờ để huấn luyện và bàn bạc những thứ cần mang, sau đó ai về nhà nấy.
Lúc Đọa Thiên trở về, Caesar đã về rồi. Hắn biết điều này bởi vì dò được khí tức của y trong nhà. Đương nhiên, Đọa Thiên không có nhiệm vụ chào hỏi y, nên nhanh chóng trở về phòng sau đó mày mò lên giả lập.
Thế giới giả lập là một thế giới hoàn thiện, có tổ chức, có trật tự. Nó mang tới công ăn việc làm cho rất nhiều cư dân tinh tế nên càng phát triển càng tinh vi, càng phát triển càng phức tạp, cũng càng ngày càng lớn.
Đọa Thiên lúc này dùng diện mạo của kiếp trước, tự do đi lại trên đường phố cũng thu hút không ít ánh nhìn. Hắn vừa đi vừa nhìn những cửa hàng trên đường, sau đó dừng lại ở cửa hàng minh văn.
Đó là một cửa hàng hai tầng, bên trong bán rất nhiều dụng cụ dành cho minh văn sư. Nơi này dường như cũng bán và thu mua minh văn, nên có rất nhiều minh văn sư tụ tập. Mà tất cả bọn họ đang vây về hai bên, xem hai minh văn sư vẽ.
Đọa Thiên trước nay chưa từng nhìn người khác vẽ minh văn ở khoảng cách gần, nhất thời hứng thú lên. Hắn đi vào cửa hàng.
Hai người trong tiệm vẽ minh văn đã gần tới bước hoàn thành, những người xung quanh cực kì im lặng, không khí cũng căng thẳng.
Đứng bên tay trái là một thiếu niên chừng mười tám tuổi, còn ở phía đối diện là một người hơn hai mươi, cũng khá ưa nhìn.
Thiếu niên đứng bên trái hạ bút dứt khoát, nét bút lưu loát, hoàn toàn không chút trở ngại. Nếu có, chỉ là vào những bước cuối cùng, tinh thần lực đã gần hết nên ánh mắt có chút gắng gượng. Người đàn ông đứng bên phải dường như tinh thần lực cũng đã chạm tới giới hạn, nét bút cũng dần dần chậm lại. Vừa nhìn qua liền thấy được, ai có ưu thế lớn hơn.
- Xem xem, nhất định lần này Vân thiếu lại thắng rồi. Người kia vẽ chậm vậy cơ mà.
- Vân thiếu, chính là minh văn sư thiên tài nhà họ Vân ấy à?
- Chứ còn gì nữa.
- Uầy, hôm nay đúng là may thật.
Tiếng thì thầm của một vài người đứng ở đây hoàn toàn không lọt khỏi tai Đọa Thiên. Hắn cười cười nhìn thiếu niên đang hạ những nét cuối cùng, tâm tình muốn xem kết quả lại càng rục rịch.
Vào lúc hai người đồng loạt hoàn thành, một thông báo hiện ra trước mặt Đọa Thiên.
Cược trận?
Hắn nhướn mày. Ở nơi này mà cũng có thứ bài bạc này sao? Đọa Thiên đương nhiên không biết, ở cửa hàng này, chuyện đó là hoàn toàn bình thường. Khi có hai minh văn sư cùng vẽ minh văn mà cấp độ của hai người không chênh lệch lắm, vậy thì vào lúc họ hoàn thành sẽ có một thông báo được gửi cho tất cả mọi người trong tiệm. Tiền cược trận cửa tiệm sẽ thu 5%, như vậy cũng đã đủ kiếm một khoản lớn mỗi tháng.
Đọa Thiên nhìn xung quanh, thấy mọi người hầu hết chọn cho thiếu niên kia. Hắn cười khẩy, sau đó bấm vào ô bên phải. Xung quanh đã có nhiều người biết được thân phận thiếu niên, đương nhiên sẽ lựa chọn cậu ta. Hơn nữa, biểu hiện trong lúc vẽ minh văn của Vân Khánh không tồi, đương nhiên nhiều người sẽ để mắt. Ở xung quanh đó, chỉ có Đọa Thiên là lựa chọn khác.
Nam nhân đứng bên phải ở chỗ rất gần Đọa Thiên nhìn thấy lựa chọn này của hắn, không khỏi ngạc nhiên. Tới lúc nhìn thấy số tiền mà hắn bỏ ra, người này trong lòng giật mình. Hơn một triệu đồng tinh tế???
Đọa Thiên đặt xong liền tắt cửa sổ trước mặt đi. Lúc nhìn thấy nam nhân, hắn cong khóe mắt một cái, sau đó đứng chờ đợi kết quả.
Vân Khánh cùng nam nhân kia đi tới trước quầy. Nữ nhân viên đứng ở đó đã chờ đợi sẵn với một máy đo lường. Những người đứng xem trong tiệm cũng đã mơ hồ tách thành hai phía. Đứng bên Vân Khánh có rất nhiều, mà đứng bên của nam nhân lại chỉ có khoảng mười người.
- Hiện tại tôi xin phép kiểm tra của Vân Khánh tiên sinh.
Nữ nhân viên nhận lấy thẻ minh văn của Vân Khánh, đặt vào máy đo lường. Không giống như ngoài đời, ở trên mạng giả tưởng, thẻ minh văn sau khi hoàn thành sẽ không dẫn tới dao động năng lượng hay dị tượng nên cần tới một loại máy đặc biệt để đo.
Chờ khoảng ba mươi giây, trên màn hình phía trên hiện ra kết quả mà theo như Đọa Thiên hiểu được, thẻ minh văn kia đạt cấp bốn, và năng lượng bên trong ở mức 72,1%.
Những người đứng trong cửa hàng ồ lên, sau đó khá là phấn khích nhìn sang người còn lại.
Nam nhân kia dường như không quá quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, vội vàng quay đi.
Nhân viên nhận lấy thẻ minh văn của anh ta, sau đó đặt vào máy. Lần này tốn thời gian lâu hơn một chút, nhưng kết quả lại làm một số ít người trong tiệm vui mừng khôn xiết.
- Cấp bốn, năng lượng bằng 75%.
Ngoại trừ Đọa Thiên, ai ai trong tiệm cũng ngạc nhiên, mà nam nhân kia cũng không phải là ngoại lệ.
- Chúc mừng.
Đọa Thiên quay sang nói với anh ta một câu, sau đó nhìn ba triệu đồng tinh tế vừa được chuyển vào tài khoản của mình, vui vẻ rời khỏi cửa hàng.
Nam nhân kia hơi ngây ra một chút, sau đó lại bị lẫn trong đám người, không thoát ra được.
Đọa Thiên mang theo tâm tình không tồi tới điểm tập kết. Tới nơi, hắn liền nhìn thấy ba người kia đang đứng sẵn ở đó đợi mình, trò chuyện cũng rất vui vẻ.
- Xin lỗi tôi đến muộn.- Đọa Thiên cười cười.
- Không sao không sao, mọi người chỉ vừa mới tới thôi.- Varter lên tiếng trước.
Ngoài tuổi tác và giới tính thì giọng nói cũng là một thứ không thể thay đổi được khi sử dụng mạng giả lập.
- Được rồi, hiện tại đi đâu?- Đọa Thiên hỏi.
- Chúng ta tới đấu trường đi.- Vĩnh Phủ đề nghị.
- Hay đó. Tôi cũng sắp lên cấp rồi, có thể kéo các cậu nha.- Varter hào hứng nói.
Ở trên mạng giả lập, khi đăng kí tham chiến, người dùng luôn được xếp cấp. Thấp nhất là cấp D, và cao nhất là cấp S. Để thăng cấp, người dùng cần tích lũy đủ số điểm. Cấp D lên C là 10.000 điểm, sau đó cứ như vậy nhân năm lên. Mỗi một trận đấu cùng cấp nếu thắng nhận được 100 điểm, thua bị trừ 200 điểm. Mỗi một trận vượt cấp thắng sẽ nhận được 10% số điểm để lên cấp cao hơn, thua bị trừ 20%.
Hiện tại, Varter đã sắp lên được cấp B, vô cùng tự hào với chiến tích của mình.
- À... tôi không có cơ giáp...- Lucas ngượng ngùng giơ tay.
- Tôi cũng vậy.- Đọa Thiên nói.
- Vậy thì có thể thuê, hoặc mua.- Varter nhìn bọn họ.
- Ân.- Lucas gật đầu.
- Vậy thì chúng ta đi đăng kí cho hai cậu trước?- Vĩnh Phủ hỏi.
- Ừ.- Lucas lại gật đầu.
Bốn người bọn họ cùng nhau đi tới đấu trường. Ở nơi này cũng có dịch vụ cung cấp cơ giáp cho người có nhu cầu nên cực kì tiện lợi. Ở đại sảnh, sau khi đăng kí tên xong, Đọa Thiên và Lucas được dẫn sang nơi cung cấp cơ giáp.
Sau khi nói ra nhu cầu, trước mặt họ hiện lên bảng cơ giáp với các tính năng cùng mức giá khác nhau khi thuê và mua. Đọa Thiên lập tức bị đống tính năng kia thu hút tới không rời mắt được. Bệnh nghề nghiệp của hắn lại bị bới ra. Đọa Thiên xem một lúc lâu, mãi tới khi Lucas xem xong, hắn vẫn còn đang nhìn.
- Không chọn được sao? Có cần lời khuyên không?- Varter ngó sang.
Đọa Thiên suy nghĩ một lát, sau đó chọn mua một cơ giáp tên là Mị Ảnh. Varter trợn trắng mắt nhìn hắn chuyển đi hai triệu đồng tinh tế, sau đó mới lên tiếng.
- Cậu...
- Tôi làm sao?- Đọa Thiên nhìn túi đồ hệ thống của mình đã xuất hiện cơ giáp, mỉm cười.
- Không...- Varter suy nghĩ rồi suy nghĩ, cuối cùng quyết định im lặng.
- Ừ. Vào thôi.- Đọa Thiên nói. Hắn muốn thử xem cơ giáp kia có thực sự có tác dụng như trong giới thiệu hay không.
Vì tới với mục đích luyện tập, Varter chọn địa hình rừng rậm. Sau khi được dịch chuyển vào, bọn họ sẽ phải đi tìm vật phẩm mà hệ thống yêu cầu. Trên đường đi sẽ gặp phải rất nhiều chướng ngại. Chỉ cần máu tụt xuống dưới mức yêu cầu sẽ lập tức out.
- Mọi người sẵn sàng chưa?- Varter hào hứng hô.
- Đồng hồ đã đếm xong rồi. Vào trận thôi.- Lucas nhanh chóng điều khiển cơ giáp chạy trước.
- Ủa ủa??? :v
- Chạy đi ông tướng.- Vĩnh Phủ điều khiển cơ giáp của mình chạy theo Lucas vào rừng, khi đi ngang qua còn vỗ lên cơ giáp của Varter một cái.
- Hai người chờ đấy cho tôi.- Varter la lên, sau đó lấy đà, chạy theo vào rừng.
Hm. Hình như còn một người nữa thì phải.
A, đúng rồi. Lão già mù công nghệ.
Đọa Thiên ngồi ngây như phỗng trong khoang điều khiển cơ giáp, tự hỏi vì sao nhân sinh trớ trêu.
Hắn hổng có biết thao tác làm sao...