Rửa tay xong, Hứa Vãn Tinh vừa ra khỏi cửa nhà vệ sinh liền bị một giọng đàn ông gọi lại, “Hứa Vãn Tinh!”
Cái giọng này...
Hứa Vãn Tinh quay đầu, ánh mắt lộ vẻ phiền toái khi nhìn thấy Phong Lăng Dạ đang đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ đợi mình.
Còn về lý do cô biết hắn đợi cô, thì cô có dùng đầu gối để nghĩ cũng có thể biết được.
“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi mấy ngày trước.
Chúng ta đã từng quen nhau sao? Trả lời đi “
Hứa Vãn Tinh hừ một tiếng, “Anh còn không nhớ thì hỏi tôi làm gì? Muốn làm hề cho ai xem? Đừng có làm phiền tôi nữa.”
Vừa định rời đi, Phong Lăng Dạ đã túm tay cô, kéo cô quay trở lại, “Đừng có đi.
Có vẻ như cô rất ghét tôi thì phải, nhưng tôi chỉ muốn biết sự thật.
Mặc dù tôi không thể nhớ ra, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy cô có gì đó rất quen thuộc.
Rốt cuộc là vì sao...”
Những lời này nếu hắn nói với cô trước buổi lễ kỉ niệm của Hứa thị, có lẽ Hứa Vãn Tinh sẽ cảm động phát khóc, ôm chặt hắn không buông, rồi tìm đủ mọi cách giúp hắn khôi phục trí nhớ, còn dẫn Hứa Hoan Nhan và Hứa Dịch Thần đi nhận bố của chúng nữa.
Nhưng bây giờ cô lại cảm thấy những lời nói lạnh lùng không chút cảm xúc này thật sáo rỗng.
“Nếu anh không nhớ thì tôi cũng chẳng còn gì để nói với anh cả, đừng quấy rầy tôi nữa.”
Bỗng, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, là tiếng giày cao gót của phụ nữ.
Nếu để người khác trông thấy tình cảnh Phong Lăng Dạ nắm tay cô như thế này thì không biết ngày mai bọn họ sẽ bị đồn thành cái dạng gì nữa.
Hứa Vãn Tinh dứt khoát giật tay mình ra, quát; “Bỏ tay ra! Anh đã có bạn gái rồi, còn quấy nhiễu tôi làm gì? Anh muốn hỏi tại sao tôi lại ghét anh à? Bởi vì anh là chồng chưa cưới của Hứa Vy Vy chứ còn sao! Tôi ghét tất cả những gì liên quan đến cô ta!”
Đôi mắt Phong Lăng Dạ trừng lớn, Hứa Vãn Tinh chỉ nghe “Ruỳnh” một tiếng, cô đã bị hai cánh tay của Phong Lăng Dạ giam chặt vào tường như ở trong lồng sắt.
Phong Lăng Dạ lạnh lùng nói: “Vậy là Hứa Vy Vy nói đúng sao? Cô làm tất cả mọi việc chỉ để ve vãn tôi? Sau đó cướp tôi từ tay Hứa Vy Vy, lợi dụng tôi để trả thù nhà họ Hứa?”
Hứa Vãn Tinh thừa nhận cô từng có suy nghĩ lợi dụng Phong Lăng Dạ để trả thù gia đình Hứa Chấn Hiên, nhưng đó chẳng qua chỉ là lời nói đùa cùng với Mộ Nhược Hoan, Hứa Vãn Tinh chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng sức của ai để trả thù việc riêng của mình.
Còn việc ve vãn Phong Lăng Dạ, không biết hắn bị Hứa Vy Vy tẩy não thế nào mà lại đi tin được chuyện đó.
Hứa Vãn Tinh túm lấy cà vạt của Phong Lăng Dạ, xách cổ áo hắn lên:
“Tên khốn thần kinh có vấn đề này, ai nói tôi ve vãn anh? Tôi vẽ vãn anh lúc nào? Đừng có tự luyến thái quá, thưa Phong thiếu gia.”
Hứa Vãn Tinh cô chỉ yêu người sáu năm trước đã không tiếc tính mạng mà bảo vệ cô, chứ không phải cái kẻ lạnh lùng vô cảm đang đứng trước mặt cô bây giờ.
“Tôi ghét nhất chính là loại phụ nữ làm sai còn không biết nhận như cô đấy, có hiểu không?”
Hứa Vãn Tinh cắn răng chịu đựng cơn chua xót trong lòng.
Loại phụ nữ làm sai còn không biết nhận không phải là Hứa Vy Vy hay sao? Tại sao lại đến phiên cô nhận cái danh này thay cho cô ta rồi? Phong Lăng Dạ này không còn là Phong Lăng Dạ của trước đây nữa, hắn bây giờ đã triệt để biến thành Phong Lăng Dạ của Hứa Vy Vy mất rồi.
“Tôi cũng chẳng thèm loại đàn ông tự cao tự đại như anh! Không bao giờ!”
“Cô!”
Nắm đấm như sắt thép của Phong Lăng Dạ sượt qua mặt Hứa Vãn Tinh, đấm thẳng vào bức tường sau lưng cô.
Nếu đổi lại là người khác đã sớm nhắm tịt mắt hét lên rồi, nhưng Hứa Vãn Tinh không có yếu đuối như vậy, đối mặt với ánh mắt đầy sát ý của Phong Lăng Dạ, cô chẳng hề run sợ lấy một chút nào.
Phong Lăng Dạ kiềm chế chính mình không được ra tay đánh chết Hứa Vãn Tinh ngay ở đây, nhưng hắn đã tức giận đến cực điểm rồi.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, những tia máu hằn lên long sòng sọc, giọng nói cũng như thể ma vương tái thế, “Cút đi.” Cút đi, trước khi tôi giết cô.
Hứa Vãn Tinh cũng không muốn dây dưa với hắn, lập tức xoay người bỏ đi.
Một mình Phong Lăng Dạ đứng ở chỗ này ôm đầu, hắn nhịn không nổi lại đấm thêm một cú nữa lên tường, khiến mặt tường xuất hiện một vết nứt, đủ thấy hắn đang tức giận đến mức nào.
Nhưng tại sao hắn lại tức giận đến như vậy?
Hứa Vãn Tinh là cái gì? Từ khi cô xuất hiện, Hứa Vãn Tinh đã làm xáo trộn hoàn toàn tâm trí của hắn.
Ở bên ngoài hành lang, Hứa Vy Vy nấp sau tường quan sát nhất cử nhất động của Hứa Vãn Tinh và Phong Lăng Dạ nãy giờ, Hứa Vãn Tinh rời đi rồi, cô ta trốn vào một góc khác rồi lại quay về chỗ này, rốt cuộc lại thấy bộ dạng chật vật của Phong Lăng Dạ.
Lăng Dạ...
Vẻ mặt anh ấy là thế nào đây? Anh ấy đang tức giận vì con ranh đó?
Lẽ nào hai người họ từng ở bên nhau thật ư?
Nếu đúng như vậy...!Hứa Vãn Tinh, tao sẽ không thể để cho mày tồn tại trên cõi đời này nữa!
...--o0o--...
Kết thúc bữa ăn tối kinh hoàng ấy, Hứa Vãn Tinh không quay lại nhà họ Hứa nữa, mà đến nhà của Mộ Nhược Hoan.
Hai đứa trẻ vẫn luôn ở đó đợi cô, Mộ Nhược Hoan thì đang đi mua chút đồ ăn cho bữa khuya.
“Mẹ về rồi đây.”
Hai đứa trẻ nước mắt nước mũi tèm nhem nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cô, kéo cho cô suýt thì mất đã ngã lăn ra đất.
“Mẹ!!!”
“Áu...”
Hứa Vãn Tinh buồn cười nhìn hai đứa nhỏ nhà mình, vội ôm chúng dỗ dành, “Được rồi được rồi, mẹ mới đi có mấy hôm đã nhớ mẹ rồi sao?”
“Ở bên Mỹ mẹ không có đi biệt tăm mấy ngày như vậy!” Hứa Dịch Thần phụng phịu, hai má cũng phồng lên.
“Đúng thế! Mẹ còn đi về nhà của mụ phù thủy đó nữa! Bọn con sợ mẹ bị bắt nạt!” Hứa Hoan Nhan dường như sắp khóc đến nơi, thiếu điều muốn cầm gậy phép thuật đi tiêu diệt mụ phù thủy trong đầu cô bé.
Hứa Vãn Tinh phì cười, vừa tháo giày cao gót vừa nói: “Mẹ không sao.
Bọn họ cũng không dám bắt nạt mẹ đâu, mẹ không sợ.”
Hứa Vãn Tinh ngồi phịch xuống sofa, thoải mái vươn người rồi kêu, “Mệt quá đi mất.”
Hứa Dịch Thần ngồi bên cạnh cô, hỏi: “Mẹ, mẹ có đói không? Con đi làm chút gì cho mẹ ăn nhé?”
Hứa Hoan Nhan cũng nhanh nhẹn nâng chân cô lên xoa bóp, nói: “Con bóp chân cho mẹ.”
Hứa Vãn Tinh tựa lên sofa, chân được bàn tay nhỏ nhắn của con gái xoa bóp rất thoải mái, vẻ mặt rất thư thái, nói: “Thần Thần, mẹ muốn ăn mỳ.”
“Dạ được!”
Hứa Dịch Thần chạy huỳnh huỵch vào bếp, chỉ chốc lát sau đã bưng ra một đĩa mỳ xào khô, có trứng, có thịt, có rau, có mực đầy đủ, nhìn rất ngon mắt, mà lại còn thơm phưng phức.
“Trông ngon quá! Con trai của mẹ giỏi quá đi mất!”
Hứa Dịch Thần được mẹ ôm liền cười tít mắt, Hứa Hoan Nhan cũng muốn được ôm, giọng cô bé trở nên nũng nịu, “Mẹ, còn con nữa.”
Hứa Vãn Tinh kéo luôn cô bé vào lòng, hết sức cưng chiều nói: “Phải phải, hai cục cưng đáng yêu của mẹ, mẹ hạnh phúc lắm.”
Nhưng còn cha của các con...
Không được, Hứa Vãn Tinh, phải quên hắn ta đi thôi.
Cô vẫn còn việc khác quan trọng hơn phải làm..