Bôn Nguyệt

Chương 90: Thiêu thân lao đầu vào lửa




Vị chân quân đánh mất bản tính lại bị trận pháp kích thích tính hung tàn, y cảm ứng được vị trí mắt trận, vì muốn tìm lối thoát nên theo bản năng muốn giết người giữ trận.

“Lạc sư muội!”

“Chân quân dừng tay!”

Đám người Thương Kính quay mặt đi, Nguyên Tây Thành và Vũ Tinh Hồ đồng loạt nhắm mắt, đôi tay của Tô Tín lạnh ngắt, y lảo đảo quỳ phịch xuống đất.

“Lạc Ninh!” Liễu Sao ở trong trận tận mắt chứng kiến tình cảnh đó, nàng muốn cứu nhưng lực bất tòng tâm, với khả năng hiện giờ của nàng còn chưa đủ để xông ra khỏi trận.

Trong lúc nguy cấp, có một bóng người từ trong trận bay lên!

Mọi người chỉ cho là Vạn Vô tiên tôn cũng đã thoát khỏi vòng vây, trong lúc cực kỳ tuyệt vọng lại nghe Lạc Ninh hét lên: “Tạ sư huynh!”

Tạ Lệnh Tề từng qua lại thân thiết với Lạc Ca, nên vẫn có chút hiểu biết quy luật vận hành của trận Tứ Tượng, cho nên mới có thể xông ra cứu giúp đúng lúc. Nhưng giờ phút này Dương Kiếp chân quân đã không còn nhận ra được người đứng trước mặt, y không hề nương tay đánh nát nội tạng của đồ đệ thân truyền. Nhưng chỉ kéo dài thêm giây lát thì thần thú Chu Tước ở phía nam đã há miệng ra, bị Phù Vân Quyết dồn ép, Dương Kiếp lại bị đẩy vào trong trận.

“Ninh nhi.” Tạ Lệnh Tề cúi đầu nhìn lỗ thủng đẫm máu trước ngựa, tựa như không dám nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ, ngữ khí bộc lộ sự đau khổ: “Chuyện của Lạc sư đệ, thật xin lỗi.”

Lạc Ninh lắc đầu, nghẹn ngào khôn xiết.

“Ta biết ta đã phạm sai lầm lớn, nhưng ta chưa từng muốn hại Lạc sư đệ và muội.” Y muốn bảo vệ hai vị trưởng bối, lại sợ Lạc Ca nhận ra manh mối, vì rơi vào đường cùng nên cố tình xa lánh, từ đó về sau hai sư huynh đệ trở nên bất hòa.

Lạc Ninh ôm lấy y: “Muội biết, muội chưa bao giờ nghi ngờ huynh “

“Muội đừng đau khổ.” Tạ Lệnh Tề vỗ lưng nàng, nở một nụ cười đau thương: “Ta muốn cứu hai người họ, nhưng không những không cứu được một ai, mà ngược lại còn hại rất nhiều người, hại chết Bạch Phượng sư muội, thậm chí hại Lạc sư đệ, những chuyện này đều là ta tự chuốc lấy.”

Y luôn muốn ngăn cản, nên khi phát hiện lão tiên tôn nhắm vào Liễu Sao, vì không muốn lão tiên tôn lại phạm thêm sai lầm và càng sợ mối họa Thực Tâm ma mở rộng nên mới liên tiếp muốn giết Liễu Sao. Cho đến khi phát hiện chuyện Địa linh nhãn trong bản chép tay, mới biết được chỉ cần rèn được cơ thể thì có thể giúp lão tiên tôn khôi phục, lúc đó y mới hoàn toàn trở thành đồng lõa.

“Từ lâu ta đã đoán được sẽ có ngày hôm nay, cũng may… muội không xảy ra chuyện gì.”

Y đột ngột đẩy nàng ra, từ giữa không trung rơi thẳng vào trong sát trận mênh mông.

“Sư đệ!” Vũ Tinh Hồ rơi lệ.

“Lệnh Tề nó… nó là một đứa trẻ tốt.” Thương Kính lắc đầu thở dài.

Tiếng gầm rú càng lúc càng lớn, Tứ Tượng trận khẽ lung lay, Thực Tâm ma bị nhốt trong trận đang giãy dụa lần cuối cùng.

“Ninh nhi, mau bỏ trận đi! Thu trận lại!” Tô Tín tiến lên nhưng bị Thương Kính giữ chặt.

Qua một lúc lâu, hồn lực trên kiếm đã không còn trọn vẹn, khó có thể vận chuyển được trận pháp, Tứ Tượng trận đang dần hút đi hồn lực của người giữ trận, vốn hồn phách từng bị thương nên Lạc Ninh chỉ đành gắng gượng chịu đựng nỗi đau bị xé rách hồn phách.

“Sư phụ!” Tô Tín quay đầu nhìn Thương Kính: “Ninh nhi, muội ấy không xong!”

Vũ Tinh Hồ cũng nhận ra tình hình không ổn: “Chưởng giáo sư bá, sư muội vốn bị thương hồn phách, muội ấy không thể chịu đựng tiếp nữa.”

Không một ai có thể đến gần mắt trận, chỉ còn một cách là xông vào phá trận. Nguyên Tây Thành muốn bước lên lại bị mọi người ngăn cản: “Lúc này cản con bé lại là thất bại trong gang tấc.”

“Tương lai vẫn còn có cơ hội diệt trừ Thực Tâm ma, vả lại vì ai mà lão tiên tôn mới biến thành thế này!” Vũ Tinh Hồ phẫn nộ: “Ta chỉ có mỗi một sư muội này thôi, các vị chưởng giáo tiên tôn đều có mặt ở đây, diệt yêu trừ ma cũng không đến lượt con bé! Các người thấy con bé không thể tu luyện nên muốn dùng con bé…”

“Giải linh tôn giả!” Thương Kính quát lớn.

Nghe thấy y gọi thẳng danh hiệu, Vũ Tinh Hồ sững sờ, cuối cùng y không nói tiếp nữa, hai vị chưởng giáo tiến lên đứng cản trước mặt y.

Cốc chủ Đan cốc Diệu Phái Thiên Nữ thở dài, bước lên dịu dàng khuyên nhủ: “Đồng tu tiên ma, lại hấp thụ được sức mạnh của ma anh, với tu vi của sư đồ lão tiên tôn, không một ai trong chúng ta dám chắc chắn có thể cản họ lại, nếu thả họ trốn thoát… ngươi cũng biết rõ hậu quả rồi.”

Cuối cùng Nguyên Tây Thành cũng mở miệng: “Tính mạng của người trong thiên hạ đáng quý, vậy tính mạng của đệ tử phái Nam Hoa của ta lại chẳng đáng gì ư!”

Thương Kính chậm rãi đáp lời: “Mạng đệ tử Nam Hoa cũng rất đáng quý nhưng chúng ta là Tiên môn.”

Vạn Vô tiên tôn và Dương Kiếp chân quân đều đồng tu tiên ma, muốn bao vây tiêu diệt họ là cực kỳ khó khăn, chuyện đó chắc chắn sẽ khiến nhiều người chết hơn nữa. Nếu bất cẩn để hai người trốn thoát, bọn họ lại mất đi tâm trí thì chỉ e lục giới sẽ có một mối ma họa còn lớn hơn.

Tay cầm kiếm run rẩy, Nguyên Tây Thành trầm mặc.

Là một chưởng giáo y đương nhiên hiểu rất rõ thiệt hơn, có một vài thời điểm không thể chọn lấy hay bỏ được, vì đệ tử Tiên môn đứng ở trên cao, nhất định phải gánh vác rất nhiều. Có lẽ cũng có lúc họ phạm sai lầm, nhưng không có Tiên môn, nếu yêu ma gây ra tai họa thì nhân gian làm sao yên bình? Chỉ vì họ đứng trên cao, cao đến mức tất cả công lao đều bị coi là bình thường, vì vậy mọi người càng không dễ dàng tha thứ bất kỳ vết nhơ nào của họ.

Dùng hồn lực bổ sung, thời điểm tuyệt sát đã đến, Phù Vân Quyết tỏa ra hào quang mênh mông rồi rít lên một tiếng lảnh lót.

Kiếm ở giữa không trung, kiếm khí bị đẩy đến mức tận cùng, nhưng ý thức khống chế quá yếu, kiếm chiêu mãi mà chưa hoàn thành.

Tất cả mọi người đều biết rõ đây là thời khắc mấu chốt, chỉ thiếu mỗi kiếm pháp chính tông của Tử Trúc phong bổ túc, nhưng người này phải xuyên qua Tứ Tượng trận dùng kiếm xuất chiêu, như thế người đó sẽ phải gánh hết tất cả lực phản phệ của Tứ Tượng trận và tiên ma, không chết cũng bị thương, đây cũng chính là một chiêu xả thân.

Ở đây chỉ có mỗi Vũ Tinh Hồ là đệ tử chính tông của Tử Trúc phong, đương nhiên Vũ Tinh Hồ không hề thoái thác, y quyết đoán bước lên trước nhưng Nguyên Tây Thành cản y lại: “Nhánh Tử Trúc phong không thể không có con, phái Nam Hoa sau này cũng phải giao cho con.”

Chưởng giáo tiên tôn vì bảo vệ lục giới mà tự hủy con đường tu đạo của mình để chuyển sang tu kiếm pháp Tử Trúc phong, nên y không sợ cái chết.

“Nguyên huynh!”

“Sư bá!”

Ngay vào lúc y sắp nhảy vào trong Tứ Tượng trận thì một bóng áo đỏ từ xa xa chạy tới, dùng tốc độ nhanh nhất đẩy y ra ngoài.

Đang ở giữa không trung, Nguyên Tây Thành chưa kịp phản ứng thì bóng áo đỏ đã lao vào trong Tứ Tượng trận, vươn tay chụp lấy Phù Vân Quyết!

Là thi ma Thạch Lan!

Bàn tay ngọc ngà thon nhỏ, vững vàng cầm lấy chuôi kiếm đang trôi lơ lửng giữa không trung.

Một ma đầu lại cầm lấy kiếm tiên.

Ma nữ nhấc trường kiếm giơ lên cao, tác động đến phong vân khắp bốn phía, hình ảnh tứ thú lập tức rõ ràng sống động hơn, vận ma lực để xuất chiêu nhưng thứ tản ra lại là chính khí lạnh lẽo nhất đất trời.

Là thuật pháp Nam Hoa, kiếm thuật chính tông của Tử Trúc phong.

Bàn tay cầm kiếm kiên định như thế, cơn gió thổi tung mái tóc dài rối loạn của ma nữ, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần không một chút biểu cảm.

“Nàng là…” Nguyên Tây Thành hoảng sợ.

Đó là khuôn mặt thân thiết ôn hòa, trong Tiên môn vẫn còn rất nhiều người nhớ rõ, vô số tầm mắt bắt đầu tập trung vào Vũ Tinh Hồ.

Vũ Tinh Hồ ngơ ngác nhìn bóng người ở giữa không trung, nét mặt khó tin. Sau một lúc lâu, y há hốc miệng tựa như muốn gọi nhưng lại không thể thốt nổi một lời, chỉ đành trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.

Hy vọng xuất hiện trong tuyệt vọng nhưng niềm vui tột độ ấy cũng tan biến trong nháy mắt, khiến nỗi tuyệt vọng càng khắc sâu thêm.

Tất cả sức mạnh hóa thành kiếm chiêu chính tông nhất của Tử Trúc phong, hoàn thành đòn tấn công cuối cùng. Tiên giả vận tu vi cả đời, dùng hồn phách tế trận, thúc đẩy kiếm trận tru ma to lớn đi đến cực hạn! Sắc phong vân tăm tối, cả Tiên hải như bị bao phủ trong ánh kiếm mờ ảo.

Chẳng biết có phải là ma thể bị sức mạnh trận pháp phản phệ khiến ma đan và ma hồn bị đánh tan hay không mà bóng áo đỏ tựa như một ngọn lửa bùng lên rồi tỏa ra thành từng đốm lửa nhỏ bay khắp bốn phía, vừa đẹp đẽ vừa hoa lệ.

Ma thể vẫn nâng cao trường kiếm, vận hết sức lực chém vào trong trận pháp.

Ngày xưa trong trận chiến tiên ma, Giải ma linh bị hư hại, tiên cô Vũ Thức Vi của Nam Hoa nóng lòng muốn cứu phu quân nên mang theo Giải ma linh chạy về Nam Hoa, không tiếc hy sinh thân mình mà nhập ma để rút lấy hồn phách tu bổ chuông, nhưng không ngờ rằng người có thể tu bổ Giải ma linh lại là Thực Tâm ma. Tiên tử từ bi vì sốt ruột muốn cứu sư tôn mà bị Dương Kiếp chân quân lợi dụng biến thành thi ma Thạch Lan.

Mẫu thân mất sớm, phụ thân bôn ba vất vả vì lục giới, với thuở ấu thơ của Lạc Ca mà nói thì sự tồn tại của đại sư tỷ Vũ Thức Vi cũng như mẫu thân của hắn, dù biết nàng bị ép trở thành quỷ thi hút lấy địa khí, nhưng hắn làm sao nỡ tự tay giết chết nàng? Cho nên hắn chỉ có thể dặn Liễu Sao bắt nhốt.

Tiên giả vô tình, nhưng tiên giả cũng rất hữu tình.

******

Vung một kiếm xuống, mây tán sương tan, bầu trời Tiên hải lại quang đãng vô biên.

Ma trận tan biến, thần đảo đã thu nhỏ chỉ còn gần một nửa, dưới ánh mặt trời, tầng tầng sóng nước vỗ tới tẩy rửa hai thi thể máu thịt hỗn độn ở trên bờ, đó đúng là Vạn Vô tiên tôn và Dương Kiếp chân quân.

“A Vi, A Vi!” Trong tích tắc Giải Linh tiên tôn như phát điên lao tới đón lấy ma ảnh đang rơi từ trên không trung xuống.

Ôm nàng vào lòng, y chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt nàng thì ma thể đã hóa thành máu loãng tan đi nhanh chóng, dòng máu tuôn xuôi theo kẽ tay y nhuộm đẫm một vùng biển nhỏ, chậm chạp lan ra rồi nhạt nhòa.

Hộc một ngụm máu tươi, Vũ Tinh Hồ đau thương hét lên rồi chìm vào trong biển.

Lấy hồn phách để tu bổ Giải ma linh, y cố chấp tìm kiếm nhiều năm mà không hề biết thê tử đang ở nhân gian, nhớ lại ngày xưa y từng đuổi giết và tổn thương nàng, bảo y… bảo y làm sao mà chịu nổi.

“Tinh Hồ!” Nguyên Tây Thành vội vã nhảy vào trong biển, đệ tử Nam Hoa ngã xuống liên tiếp, thân là chưởng giáo y cực kỳ đau lòng.

Vết thương hồn phách tái phát, Lạc Ninh ngã xuống ngay sau đó, Tô Tín và hai vị trưởng lão Thanh Hoa đồng loạt tiến lên, nhưng không chờ bọn họ tới gần một bóng trắng đã lướt tới, ôm Lạc Ninh vào lòng.

“Yêu quân áo trắng!”

“Ninh nhi!”

Áo trắng bắt giữ Lạc Ninh, chúng đệ tử kinh hoàng, lập tức nhào tới.

“Lui ra.” Yêu quân nghiêng mặt, lạnh lùng cất tiếng.

Yêu quân thật sự rời khỏi nước thì đã không còn sự ẩn nhẫn ngày xưa, tiếng hét lạnh lẽo mà lại dịu êm vang lên, yêu lực mạnh mẽ hất tung thủy triều, sóng nước cuồn cuộn như che khuất bầu trời ập về phía đối diện, mọi người bị ép lùi về sau.

“Thực Tâm ma!”

Tiếng hét hoảng sợ vang lên, mọi người cuống quít quay đầu nhìn qua, Vạn Vô tiên tôn vốn không còn hơi thở bất ngờ đứng dậy.

Thương Kính ra hiệu mọi người bày trận đồng thời thử cất tiếng hỏi: “Lão tiên tôn?”

Ma tướng biến mất, móng tay dài màu lam sắc bén cũng không còn nữa. Vạn Vô tiên tôn không nhìn mọi người, ông chậm rãi xoay người lảo đảo đi đến bên di thể Tạ Lệnh Tề.

Thủ tọa đệ tử ngày xưa của Nam Hoa nhận mệnh lệnh trong những ngày gian nan phải một mình vực dậy phái Nam Hoa đang xuống dốc, vì muốn bảo vệ cột mốc lục giới mà tu luyện ma tiên.

Tiên lại tu ma đạo, một ý niệm sai dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, Lạc Ca, Thương Ngọc Dung đều là vãn bối ông yêu thương nhất, nhưng chính họ lại phát hiện bí mật của ông.

Nâng tay lên cao, trong tích tắc thân thể hóa thành tro bụi.

“Lão tiên tôn!” Mọi người rơi lệ.

Đến cuối con đường mới quay đầu nhìn lại thì mồ đã xanh cỏ, phần tiên ma lực cuối cùng là dùng để hủy diệt bản thân, Thực Tâm Ma tự sát, tan thành tro bụi dưới ánh mặt trời sáng rõ.

Thực Tâm ma sinh ra vì muốn cứu Tiên môn, cuối cùng lại chết đi vì Tiên môn.

Kiếp nạn lớn nhất của Tiên môn có lẽ không phải để chỉ ra ma họa mà là để chỉ bi kịch của Thực Tâm ma? Nếu không có trận chiến này, Thực Tâm ma muốn dùng Địa linh nhãn để rèn thân thể lấy lại tâm trí ngày xưa. Có lẽ dùng cách đó có thể trở lại làm vị tiên tôn năm xưa, nhưng khi đó ông phải đối diện với quá khứ chồng chất máu tươi như thế nào đây?

Lão tiên tôn đức cao vọng trọng, ông hổ thẹn với lục giới và càng không thể đối diện với bản thân mình.

Ai là tiên? Ai là ma? Cuối cùng chỉ còn lại hai chữ “trách nhiệm” mà thôi.

Sai lầm từ đâu? Ai mà biết được? Kết quả đã không còn quan trọng, ma họa Thực Tâm ma trong nhiều năm qua cuối cùng cũng chấm dứt, lục giới quay về cảnh thái bình.

Vách tường nước bên kia đã tan ra, chẳng còn trông thấy bóng Yêu quân, chỉ còn mình Lạc Ninh kinh ngạc đứng yên tại chỗ.

“Ninh nhi, muội sao rồi?” Tô Tín khẩn trương đỡ lấy nàng.

“Là đế thảo của Yêu Khuyết.” Lạc Ninh ra hiệu cho y xem.

“Cái này… là viêm nông thảo? Tốt quá! Thảo dược này sẽ tu bổ hồn phách của muội, muội có thể tu luyện…” Tô Tín đột ngột ngừng lời, y yên lặng nhìn nàng: “Áo trắng cho muội?”

Lạc Ninh chớp mắt: “Có lẽ vì ca ca của muội từng cứu y.”

Tô Tín trầm mặc một lát rồi cất tiếng: “Ninh nhi, lần này trở về huynh muốn tiếp tục bế quan.”

Lạc Ninh gật đầu: “Muội chờ huynh.”

Kẻ yếu không thể bảo vệ được ai. Hai người nhìn nhau cười tâm ý tương thông, tay nắm tay quay lại bên cạnh Thương Kính.

Lạc Ninh không nén lòng được dõi mắt về phía xa.

Vừa rồi trong lúc nàng hôn mê, dường như Yêu quân đã nói gì đó, nhưng tiếng sóng quá lớn nàng không nghe được gì, rốt cuộc y đã nói những gì?

Sự nghi ngờ nhanh chóng tiêu tan, không còn chút dấu vết.

Bất luận là báo đáp lại ân tình hay là gì đi nữa, cũng đều đã trôi qua, mỗi người đều có con đường của riêng mình.

“Trác sư tỷ!” Phát hiện Trác Thu Huyền tỉnh lại, chúng đệ tử Thanh Hoa vội vã bước tới dìu nàng.

“Ta không sao!” Trác Thu Huyền lãnh đạm gạt tay họ ra, nàng không thèm quan tâm sự xấu hổ của họ, nàng tự đứng dậy bước tới nhặt Xích Tiêu kiếm lên quan sát một lượt, tra vào vỏ.

Ngẩng đầu nhìn lên, không trung trở thành một màu trắng xóa.

Tranh cãi cả cuộc đời, mỗi người đều giữ vững sự cố chấp của bản thân, cuối cùng lại thua trong sự bao dung, nhường nhịn, yêu thương và che chở của huynh. Tất cả mọi chuyện đã kết thúc, ta cũng nên đi tiếp trên con đường của ta.

Kiếp sau, huynh có bằng lòng vì ta mà vứt bỏ mọi thứ?

Kiếp sau, chúng có có thể gặp lại nhau không?

Nhưng, chúng ta không còn… kiếp sau nữa.

Chỉ là rất hối hận, ta không có mặt bên huynh lúc huynh cần ta nhất, có lẽ đây cũng là nỗi tiếc nuối cuối cùng của Kiến Tố chân quân.

Không hề nhìn lại những người phía sau, tiên tử lảo đảo bước trên mặt biển, cũng là bước lên con đường riêng của bản thân mình.

Nhìn theo bóng dáng cố chấp kia, Thương Kính và các trưởng lão Thanh Hoa đều lắc đầu, trông thấy đám người Võ đạo bao vây xung quanh Lư Sênh và Liễu Sao, chúng chưởng giáo không khỏi nhíu mày, họ đều nhìn Thương Kính. Lúc này là cơ hội tốt nhất, hai ma đầu quan trọng nhất Ma cung mà chết thì Ma cung Trưng Nguyệt cũng không còn tồn tại nữa, trong vòng trăm năm sẽ không gây ra nổi ma họa.

Chúc Xung quả quyết: “Phải diệt trừ Lư Sênh, nhưng nha đầu kia… đi đến đước đường hôm nay cũng do chúng ta nợ con bé, tạm thời bắt giam lại.”

Thương Kính đang định mở miệng, chợt có đệ tử bước tới báo: “Bên kia có chữ Trọng Hoa tôn giả để lại.”

Trong ngọn lửa hừng hực đang bốc cháy, bên hố vốn có một cây cổ thụ cao gần bằng hai người, bởi vì hố Địa sát hình thành nên bị hủy đi hơn phân nửa, chỉ còn lại một mảnh gỗ có chữ viết bằng máu.

“Quả thật là chữ viết của tôn giả.” Thương Kính cẩn thận quan sát, y thở dài, ra hiệu mọi người tiến lên xem: “Hóa ra tôn giả đã sớm đến hòn đảo này, vậy Tiên môn phải vâng theo di huấn không được lấy Địa linh nhãn.”

“Tại sao lúc nãy không nhìn thấy dòng chữ này?”

“Có lẽ có người thi triển thuật pháp giấu nó đi.”

Mọi người nghĩ đến Vạn Vô tiên tôn thì đều thở dài. Chân Nhất chưởng giáo vươn tay sờ gốc cổ thụ, kinh ngạc: “Gốc cổ thụ này là thiết đồng mộc trong truyền thuyết của Thần giới, chẳng lẽ hòn đảo này đến từ…”

“Thực Tâm ma!” Phía sau vọng đến tiếng hét kinh hoàng.

Bởi vì chuyện của Vạn Vô Tiên tôn nên mọi người còn đang chìm đắm trong đau thương mà không đến xác nhận tình trạng sống chết của một Thực Tâm ma khác! Thương Kính phản ứng lại: “Không xong!”

Bọn Lư Sênh và Mộng ma bị đám Võ đạo quấn lấy khó lòng thoát thân, may mà trước đó đã sắp xếp Huyết Cơ dẫn viện binh đến tiếp ứng hộ tống Liễu Sao rời khỏi, nào ngờ Dương Kiếp chân quân đột ngột bật dậy, tâm trí của y đã hoàn toàn biến mất, y chỉ nhào tới hướng có khí tức của Địa linh nhãn, chúng tướng Huyết Cơ đều bị sức mạnh cực lớn quét ra ngoài.

Đám Thương Kính cũng lập tức chạy tới, chưởng giáo Chúc Xung của Phù Sinh phái chạy tới đầu tiên đúng lúc giúp Liễu Sao đỡ một chưởng này, máu tươi đã nhuộm đẫm chòm râu.

Dương Kiếp chân quân cất tiếng cười điên cuồng mà không hề quan tâm mình đã bị Chúc Xung đâm một kiếm, y vươn tay giật Địa linh nhãn trong lòng Liễu Sao.

Vùng vẫy lần cuối trước khi chết, phần tiên ma lực cuối cùng bùng nổ, Liễu Sao, Chúc Xung và cả hai chân quân xông lên trước đều bị đánh bật ra.

“Địa linh nhãn!” Lư Sênh dốc hết sức lực đánh bật đám người Võ đạo, vội vã xông qua.

Địa linh nhãn rời khỏi tay nổ tung ở giữa không trung, từng mảnh nhỏ rơi vào trong hố lửa.

“Không…”

“Sư tỷ!”

Thiếu nữ áo xanh toàn thân đẫm máu tựa như thiêu thân lao vào lửa, liều lĩnh bắt lấy những mảnh vụn.

Rốt cuộc, một mảnh vụn bay ra khỏi ngọn lửa được Lư Sênh đón lấy.

Khi nhìn lại, bóng dáng thiếu nữ đã biến mất trong ngọn lửa thiêu đốt hồn phách.

Lư Sênh mím chặt môi, trông thấy đám Võ đạo sắp bao vây, y quả quyết ra lệnh: “Rút lui”, đám Mộng ma và Huyết Cơ lập tức độn phong theo chân y, vài vị thủ lĩnh Võ đạo vẫn không cam lòng dẫn thuộc hạ đuổi theo.

******

Hố lửa sâu không đáy, miệng hố nuốt sạch bùn lầy đang chảy xuống cuồn cuộn, cô gái rơi sâu vào trong địa mạch, vết thương trên hồn phách chồng chất bị lửa cắn nát, thiêu đốt từng mảnh từng mảnh một.

Nàng không hề sợ hãi, tại sao nàng lại không sợ chứ?

Cô gái nhát gan sợ chết khi đối diện với tử vong, thế mà tâm trạng lại cực kỳ bình tĩnh.

Liễu Sao nhi vẫn luôn ngốc nghếch, có lẽ đến bây giờ nàng vẫn không dám chắc chắn mình làm vậy rốt cuộc là đúng hay là sai? Nàng chỉ muốn làm chút gì đó cho người quan trọng nhất đời mình, muốn báo đáp họ, vẫn luôn như vậy.

Cô gái ngước mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, nàng nở nụ cười có hơi khổ sở.

Một cây đàn, một khúc nhạc, cuối cùng vẫn không thể trả nổi món nợ ân tình.

Nhưng cái kẻ nói dối kia lại khiến cho ta khổ sở đến vậy.

“Ta cũng là ma…” Rốt cuộc không nhịn được thầm lẩm bẩm.

Hóa ra, nàng vẫn luôn tủi thân.

Chàng muốn cứu vớt Ma tộc, muốn cứu vớt con dân của chàng, cho nên vứt bỏ ta, nhưng chẳng phải ta cũng là con dân của chàng sao? Chàng chọn cách bỏ rơi ta, gánh vác trách nhiệm của mình, chẳng lẽ ta không phải trách nhiệm của chàng sao?

Chỉ cần chàng yêu ta, ta sẽ vì chàng mà làm hết tất cả.

Vị thần vô tình, lợi dụng đến cuối cùng, cũng không chịu bố thí một chút yêu thương.

Kẻ vô tội bị lựa chọn, đi đến bước đường ngày hôm nay có từng hối hận chút nào không?

Khi ý thức cuối cùng sắp biến mất, thiếu nữ bị rơi xuống dùng hết sức siết chặt chiếc nhẫn trong tay, nàng đột ngột cất tiếng cười vui vẻ.

Không, nếu người chàng chọn không phải là ta thì ta làm sao có thể quen biết chàng, làm sao thích chàng được đây? Nếu không bị lợi dụng thì ta làm sao có thể trở thành cô gái của chàng?

Ta còn thấy mình rất may mắn, may mà được chàng lựa chọn, may mắn vì quen biết một người gánh vác trách nhiệm nặng nề như chàng, cho dù… dù là chàng chưa từng yêu ta.

Mất đi thủy tinh thay thế, chàng có thể tìm được đôi mắt đẹp hơn.

Nhưng khi lướt đi trong dòng thời gian luân phiên chuyển đổi, rồi biển cả sẽ hóa nương dâu, liệu có một khắc nào đó chàng chợt nhớ tới tình yêu của ta không?

Sắp hết thời gian, ngọn lửa đang thiêu đốt dần tàn lụi rồi bị một lực hút rất mạnh hút về, gió cuốn mãnh liệt, toàn hố Địa sát biến thành lốc xoáy dạng phễu hoàn toàn cắn nát hồn phách của cô gái.

Cả hòn đảo bắt đầu rung lắc.

“Sư tỷ! Liễu sư tỷ!” Lạc Ninh bật khóc nhưng bị Tô Tín giữ chặt lại.

“Không xong, hòn đảo sắp quay về Thần giới, mọi người nhanh chạy đi!” Thương Kính hét lớn.

Lúc mọi người rút lui trong hỗn loạn, bất chợt họ trông thấy một cột sáng kỳ dị cực kỳ hùng vĩ xuất hiện giữa không trung, trong cột sáng có một nam tử khoác áo choàng đen.

Nam tử thần bí đứng bên cạnh hố Địa sát cực lớn, y hơi khom người vươn tay vào trong hố tựa như muốn giữ lại điều gì đó.

Nhưng mà bàn tay tái nhợt kia lại không thể giữ lại bất cứ thứ gì.

“Bây giờ người không đủ khả năng vào đó đâu.” Lam Sất cảnh cáo: “Người không muốn sống nữa sao?”

“Cứu nàng.”

“Người đã đền bù cho con bé, giao dịch đã kết thục, vận mệnh của con bé vốn thuộc về người. Hơn nữa con bé cũng không hoàn thành tốt giao dịch, một mảnh vụn đó căn bản không đủ bù đắp chỗ khiếm khuyết trong Hư Thiên, vì vậy người càng quan trọng hơn con bé. Nếu người không tồn tại vậy Ma tộc vĩnh viễn không còn ngày giải thoát, người hãy nghĩ tới con dân của người đi.”

“Ngươi nói đúng, ta không thể chết.” Hắn ngừng lại: “Nhưng mà, phải cứu nàng.”

Vị thần bị trách nhiệm trói buộc căn bản không có quyền vứt bỏ bản thân.

Vì áy náy nên mới có sự lợi dụng này.

Một màn lợi dụng lại khiến áy náy càng chồng chất.

“Đây là trừng phạt vì người đã nhúng tay quá nhiều.” Hắn thở dài.

Năm năm bảo vệ, làm bạn trong Ma cung, thì ra hắn thật sự không nên nhúng tay vào.

Chưa từng bước đến gần thì cô gái sẽ không yêu ánh trăng của nàng.

Chưa từng bảo vệ thì hắn có thể yên tâm thanh thản lợi dụng nàng, đến khi nhìn nàng bước vào kết cục đã định sẽ không luyến tiếc như ngày hôm nay.

Cũng có thể, lúc trước hắn không nên chọn nàng, vậy sẽ không có sự lợi dụng ngày nay, hắn cũng sẽ không trơ mắt mà nhìn cô gái ngang bướng, ngốc nghếch yêu hắn, vì muốn đuổi theo hắn mà trả tất cả mọi giá cho đến khi tiêu vong.

Nàng muốn dùng tính mạng đổi lấy tình yêu của trăng, nhưng ánh trăng của nàng làm sao có thể gánh vác một giao dịch như vậy.

… Chỉ cần chàng yêu ta, ta sẽ làm mọi thứ vì chàng.

… Nếu ta yêu nàng thì làm sao ta nỡ để nàng làm tất cả vì ta?

Nếu yêu thì sẽ không tự tay đẩy nàng vào con đường này, nếu yêu sẽ không trơ mắt nhìn nàng hồn phi phách tán mà không thể làm gì.

Có lẽ đã sai ngay từ đầu, hắn vốn không nên kiên trì con đường tu đạo của hắn, không nên mở ra ma giới Hư Thiên, vậy hắn vẫn sẽ là Nguyệt thần nắm giữ Thái Âm khí, được vạn thần kính trọng. Sau đó hắn và chư thần sẽ cùng nhau tan thành tro bụi trong thiên phạt, cùng được ghi vào sử sách huy hoàng của Thần giới mà không giống như bây giờ, có quá nhiều tránh nhiệm và gánh nặng thế này, và càng không có quan hệ gì với vận mệnh của cô gái này.

Tự tay mở ra Hư Thiên, tự mình dẫn dắt con dân, một sai lầm nhất thời tạo thành trách nhiệm cả đời, vì vậy thứ chờ đợi hắn chỉ có cái giá vĩnh viễn không trả hết.

Cái giá đó thật quá gian nan.

Vì vậy, hắn lẳng lặng đứng bên hố địa sát, bàn tay tái nhợt cứng đờ, nhìn từng mảnh vụn hồn phách của thiếu nữ biến mất trong kẽ đất rồi dần dần bị địa mạch nuốt chửng.