Bôn Nguyệt

Chương 84: Si mê như lửa




Khoảng chừng nửa tháng sau, Vị Húc dẫn theo đội quân chủ lực cuối cùng của Ma cung xuất phát đến Tiên hải. Tình trạng Hư Thiên khác với các giới khác, người ngoài không thể xâm nhập vào nên không cần để lại người canh giữ, hành động lần này gần như triệu tập hơn phân nửa ma chúng, chờ đám người Vị Húc rời khỏi, cả Ma cung trông có hơi vắng vẻ.

Liễu Sao khoác áo choàng đen, chậm rãi dạo bước một mình trong Ma cung trống không tựa như một u linh đi giữa màn sương khói.

“Thánh tôn.” Lư Sênh đi đến.

“Ngươi vẫn chưa đi sao?” Liễu Sao dừng bước, nàng kinh ngạc.

“Kết giới của Ma cung cứ giao lại cho thuộc hạ trước đi.” Lư Sênh lên tiếng: “Thánh tôn phải bảo tồn thực lực đến lúc giành lấy Địa linh nhãn sẽ an toàn hơn.”

“Cũng được.” Liễu Sao cười. Y suy nghĩ rất chu đáo, nếu nàng gặp chuyện không may, ít nhất thì Ma cung vẫn còn tồn tại, chúng ma trốn về cũng có một chốn dung thân.

Kết giới vững chắc bị thu lại đổi thành lớp kết giới mỏng bàng bạc. Cảm giác chấn động vì sự thay đổi này rất nhỏ, bởi vì không thể gánh vác được không gian rộng lớn nên một vùng đất rộng lập tức bị dòng ma lưu mãnh liệt thôn tính, cả Ma cung thu hẹp lại rất nhiều.

Lư Sênh không rời đi ngay chỉ hỏi: “Khi nào thánh tôn xuất phát?”

“Các người đi trước đi, ta muốn nhìn lại nơi này một lát.” Liễu Sao lướt mắt nhìn bốn phía, nét mặt bất giác lộ vẻ muộn phiền: “Chỉ là hơi luyến tiếc, bây giờ ta mới cảm thấy hóa ra Ma cung lại đẹp như vậy.”

“Bởi vì thánh tôn cuối cùng đã trở thành thánh tôn.” Lư Sênh dứt lời lập tức biến mất trong màn sương khói.

Hiếm khi được khen ngợi, Liễu Sao lại không vui vẻ nổi, nàng nghĩ có lẽ không có một anh hùng nào lại giống như nàng, nàng vĩnh viễn không thể cảm nhận được cảm giác hào hùng khi nguyện lòng hy sinh thân mình vì người khác.

Ranh giới Ma cung thu hẹp lại, Bất Niệm lâm đã nằm ngoài kết giới, ảo cảnh gốc liễu và chiếc giường kén xanh đã bị hủy sạch sẽ.

Liễu Sao vội bước đến bên rìa kết giới, ngơ ngẩn nhìn vùng đất ô trọc bên ngoài.

Nó không đẹp nhưng cũng chẳng muốn mất đi dù đó chỉ là ảo ảnh.

Ý niệm dịch chuyển, trong tích tắc nàng đã đến biển ảo.

Mặt biển màu xanh đã biến mất chỉ còn lại trên mặt đất những tảng đá trơ trụi và mấy gốc cổ thụ kỳ lạ vàng sẫm. Linh khí ở Hư Thiên không cân bằng khiến các loài cây trở nên quái dị, vân lá cũng rất kỳ quặc, trông giống hệt những đôi mắt đang cười gằn.

Tại sao lại như vậy? Liễu Sao hoảng hốt nhưng ngay sau đó lại bình thản.

Hắn làm sao xảy ra chuyện được, có lẽ là thấy mọi người đi hết nên cũng rời đi.

“Sư tỷ?” Ở xa xa Lạc Ninh gọi nàng.

“Ta đây.” Liễu Sao trả lời, nàng cúi đầu nhìn đôi tay trống trơn. Nàng không mang đến thứ gì và cũng không mang đi thứ gì. Vì vậy Liễu Sao ngẩng mặt lên một lần nữa, chăm chú nhìn nơi ở cũ: “Chúng ta đi thôi.”

Con đường từ Ma cung đến Tiên hải đã được chọn từ trước, đường đi rất thuận lợi. Tiên hải tuy thông với bên ngoài, nhưng thật ra lại thuộc về địa vực Đại Hoang, chỉ cần Ma cung không làm bậy ở nhân gian thì Tiên môn cũng sẽ không quản tới, bởi vì bọn họ muốn lo cũng lo không nổi. Liễu Sao dẫn Lạc Ninh chạy đến, đám Lư Sênh đã dàn xếp mọi thứ ổn thỏa.

Thực Tâm ma muốn mượn sức Ma cung để tìm ra chỗ của Địa linh nhãn, nên đương nhiên Lư Sênh sẽ không để y được như ý, qua nhiều lần cân nhắc, Ma cung quyết định không đồn trú trên biển mà chọn dãy núi Tước Vương cách Tiên hải không xa. Kết giới và ma trận rộng lớn triển khai, nhìn từ bên ngoài vẫn là núi rừng yên tĩnh nhưng bên trong lại chứa đựng nơi trú đóng của Ma cung.

Người trong Ma cung liên tục đến Tiên hải rồi lại ẩn nấp, gây ra động tĩnh không nhỏ. Thương Kính thầm thấy chuyện này không tầm thường, nên vội vã gửi lệnh triệu tập Tiên minh, các vị chưởng giáo Tiên môn đều chạy đến Thanh Hoa cung thương lượng.

Trong điện Trùng Hư, chúng chưởng giáo, tiên tôn đã tụ tập đầy đủ.

Thương Kính ngồi trên bục cao hỏi: “Chuyện này, chư vị thấy sao?”

Ngọc Tức chân quân ở Tử Tiêu cung lên tiếng trước: “Gần đây các đệ tử canh giữ ở lối vào Đại Hoang phát hiện sự lạ, vốn ta chỉ nghĩ người trong Ma cung vào Đại Hoang tìm thảo dược, ai ngờ sau đó có rất nhiều Ma tộc liên tiếp tiến vào Tiên hải, chuyện này rất kỳ quặc, cho nên ta để bọn họ báo lên.”

Cốc chủ Đan Cốc Diệu phái Thiên Nữ nói: “Trưng Nguyệt lại có âm mưu?”

“Chẳng cần biết chúng có âm mưu dương mưu gì!” Chúc Xung – Phù Sinh phái không kiên nhẫn lên tiếng: “Ma cung dàn trận chắc chắn chẳng làm chuyện gì tốt, bọn chúng muốn làm chúng ta nhất định cản!”

Thương Kính cười bảo: “Vẫn chưa biết rõ mọi chuyện, tùy tiện đến đó chẳng phải sẽ trúng kế sao? Chư vị vẫn nên bàn bạc lại đã.”

Các vị chưởng giáo, tiên tôn bàn bạc sôi nổi. Chuyện này rất khó hiểu, nhưng dựa vào phỏng đoán, có người bảo Trưng Nguyệt bị thương cần tìm thuốc chữa, có người lại nói Trưng Nguyệt muốn kết minh với đám tà tiên trong Đại Hoang, thậm chí có người còn đoán Ma cung Trưng Nguyệt định dọn nhà từ Hư Thiên sang Đại Hoang. Thương Kính nghe chỉ nhíu mày, lúc gật đầu lúc lắc đầu, nhưng từ đầu tới cuối không kết luận một câu.

Bỗng nhiên, đệ tử bên ngoài vội vàng đến báo: “Nguyên chưởng giáo của phái Nam Hoa đến!”

Thương Kính vội đứng dậy, dẫn theo chúng chưởng giáo và tiên tôn ra cửa đón tiếp.

Nguyên Tây Thành đi cùng Vạn Vô tiên tôn đang bước theo bậc thềm đá tiến tới, mọi người đồng loạt chắp tay thi lễ, Nguyên Tây Thành bỏ qua việc đáp lễ, gọi Tạ Lệnh Tề bên cạnh: “Đem thứ đó qua đây.”

Tạ Lệnh Tề lấy một quyển sách trong lòng ra, nâng hai tay trình lên Thương Kính.

Thương Kính nghi ngờ, ông đón lấy lật sơ qua: “Là bản chép tay của tôn giả?”

“Đúng vậy.” Vũ Tinh Hồ tiến lên giải thích: “Lúc trước bản chép tay này bị thất lạc, mấy hôm trước vãn bối nhớ sư muội nên lục lọi trong thư phòng, ai ngờ lại tìm được thứ này. Chưởng giáo vừa nhận được lệnh triệu tập của Thương cung chủ nên lập tức dẫn mọi người đến đây.”

Thương Kính nhíu mày: “Chuyện này…”

Tạ Lệnh Tề cười bảo: “Tại sao Ma cung lại tiến vào Tiên hải, nguyên nhân nằm trong bản chép tay này.”

******

Trong Đại Hoang, phong cảnh giống hệt ngày xưa nhưng không còn thấy bóng dáng của tuyết trắng bao phủ, mà thay vào đó là sắc xanh của hoa cỏ đã ngập tràn trời đất. Màu xanh mơn mởn ánh lên mặt nước hồ, những chiếc lá sen to lớn trải rộng trên mặt nước trong vắt, rìa lá lay động theo từng cơn gió cuốn.

Có một bóng người đã sớm ngồi trên mặt lá sen, áo bào đỏ trắng trông rất bắt mắt.

Liễu Sao trông thấy y thì rất bất ngờ, nàng dừng lại: “Vũ sư huynh?”

“Trưng Nguyệt?” Vũ Tinh Hồ không ngờ rằng sẽ gặp Liễu Sao ở đây nên hơi giật mình, y lập tức đứng dậy: “Tại sao ngươi lại tới đây?”

Chỗ này chỉ có y và Lạc Ca biết, trí nhớ bị người khác xóa đi nên khó trách y lại hỏi như thế. Liễu Sao nhìn khắp bốn phía: “Lúc trước ta và Lạc sư huynh từng đến nơi này.”

Vũ Tinh Hồ chăm chăm nhìn nàng một lúc lâu mới nói: “Quả thật ta đã mất đi ký ức trong vòng ba tháng, nhưng đây là do vô tình bị thương trong lúc tu luyện.”

Liễu Sao không lên tiếng.

Vũ Tinh Hồ hỏi: “Lạc sư muội đâu?”

Liễu Sao đáp: “Muội ấy vẫn khỏe.”

“Nếu ngươi đã gọi ta là sư huynh thì chứng tỏ vẫn còn nhớ Lạc sư đệ.” Ngữ khí Vũ Tinh Hồ dịu đi đôi chút: “Ta thấy mấy lần ngươi ra tay đều rất nương tình, không có ý giết người, chuyện của Lạc sư đệ cũng không thể trách ngươi hoàn toàn, đệ ấy có lòng khuyên ngươi phục thiện, nhưng lại không biết ma tính…”

Y nói đến đây thì dừng lời, hai người đều ảm đạm.

Sự nguy hiểm của ma tính cả lục giới đều biết cũng khó trách y hiểu lầm. Liễu Sao không giải thích: “Chuyện ở Tiên hải, ta hy vọng sư huynh đừng nhúng tay vào.”

Vũ Tinh Hồ không hề đồng ý chỉ nhíu mày nói: “Ngươi đã có lòng ăn năn thì tại sao còn ở lại Ma cung? Có lẽ ta đã quên đi ký ức, nhưng Lạc sư đệ chắc chắn sẽ không mong ngươi trở thành thế này.”

“Ta đi đến bước đường này đã sớm không thể quay đầu lại và cũng không muốn quay đầu.” Liễu Sao cắt ngang lời y: “Chẳng lẽ huynh muốn ta tự sát tạ tội? Hay để các người phong ấn rồi giam giữ, để mặc các người xử trí? Tóm lại, ta không làm chuyện gì có lỗi với Lạc sư huynh, cũng không cần các người tin tưởng.” Dứt lời, nàng cất bước muốn bỏ đi.

“Liễu sư muội!” Vũ Tinh Hồ không kiềm lòng được gọi nàng, tuy nhiên chính y lại giật mình.

Liễu Sao nhìn y.

“Các người đến đây vì Địa linh nhãn?” Vũ Tinh Hồ trấn tĩnh lại: “Chúng ta không thể để thần vật này rơi vào tay Ma cung, nếu ngươi thật sự biết tốt xấu thì không nên giúp bọn chúng.”

Liễu Sao đáp: “Ta nhất định phải lấy Địa linh nhãn.”

“Tại sao ngươi lại cố chấp như vậy!” Vũ Tinh Hồ không nhịn được tiến thêm hai bước rồi dừng lại, chuyển sang nhìn bóng áo trắng đột ngột xuất hiện.

Nhìn người đến, Liễu Sao cũng sửng sốt.

Thu lại yêu tướng, người kia áo trắng, tóc đen, chính là A Phù Quân, hiển nhiên y không ngờ rằng Vũ Tinh Hồ cũng đến đây, nên nhất thời không lên tiếng.

Ba người rơi vào bầu không khí im lặng khó hiểu.

Hồi tưởng lại chuyện bốn người uống rượu ngày xưa, tôn giả, thiếu gia, yêu vương, phong thái ngày ấy ra sao! Thiếu nữ được tiên giả bảo hộ là may mẵn cỡ nào!

Mà phong cảnh trước mắt vẫn như ngày xưa, nhưng chỉ thiếu mất một người.

Cuộc trùng phùng vô tình nhất trong thiên hạ cũng không qua bốn chữ ‘cảnh còn người mất’. Chỉ còn lại ba người đang đứng trên con đường vận mệnh, tôn giả đã đánh mất ký ức, yêu vương giờ đã là Yêu quân, thiếu nữ cũng đã trở thành Ma tôn mà mọi người đều e ngại.

Tuy có những nguyên nhân khác nhau nhưng cuối cùng sự chấp nhất lại giống nhau.

Có lẽ cũng hơi xúc động, A Phù Quân khoanh tay nhìn chiếc lá sen rất lâu mới lạnh nhạt cất tiếng: “Tin của ngươi ta đã xem, câu trả lời của ta là Yêu Khuyết không tham gia vào chuyện bên ngoài.”

Liễu Sao cười khẩy: “Cơ hội là ta cho ngươi, ta và Ký Thủy tộc không có chút quan hệ, nếu không phải nể mặt Kha Na, ai thèm quan tâm tới các người! Lần này ngươi chỉ có thể tin vào ta, ta khuyên ngươi cân nhắc lại đi.”

“Yêu Khuyết từng thua một lần.”

“Đã cược một lần, còn sợ lần thứ hai sao? Hay là ngươi không dám cược?”

Hai người đối diện, khí thế giao nhau, nhưng Liễu Sao không hề lùi nửa bước.

Vũ Tinh Hồ đã đoán ra thân phận người đến, y ôm tay: “Vô Tích Yêu Khuyết, A Phù Quân?”

A Phù Quân nhìn y, gật đầu đáp: “Tôn giả đã lâu không gặp.”

Vũ Tinh Hồ sửng sốt.

A Phù Quân lại chuyển sang Liễu Sao: “Câu trả lời của ta vẫn là Yêu Khuyết không tham gia vào chuyện giới khác.”

“Ngươi đừng có hối hận!” Liễu Sao giận dữ xoay người.

Xem tình hình hai người, Vũ Tinh Hồ loáng thoáng đoán được nguyên nhân, có lẽ Ma cung xin trợ giúp của Yêu Khuyết, nhưng Yêu Khuyết không đồng ý, chuyện này là chuyện tốt với Tiên môn. Vũ Tinh Hồ thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy Liễu Sao bỏ đi, y gọi: “Khoan đã!”

Liễu Sao quay đầu: “Vũ sư huynh còn muốn nói gì nữa?”

Vũ Tinh Hồ vốn định khuyên nhủ nàng, nhưng nghĩ tới A Phù Quân còn ở bên cạnh, chuyện Địa linh nhãn quả thật rất dễ nảy sinh lòng tham, việc này không nên lộ ra ngoài, vì vậy y hơi do dự rồi hỏi: “Thạch Lan… ra sao?”

Y vẫn còn nhớ ơn cứu giúp của Thạch Lan, mũi Liễu Sao cay cay: “Tỷ ấy bị thương, nhưng vẫn ổn.”

Vũ Tinh Hồ ngập ngừng, sau một lúc lâu mới thở dài: “Rõ ràng ngươi cũng biết hậu quả ma tính bộc phát, Ninh nhi ở Ma cung cũng không an toàn, hy vọng ngươi nhanh chóng trả con bé về.”

Liễu Sao gật đầu, im lặng rời đi.

******

Bờ biển dọc dãy Tước Vương kéo dài mấy trăm dặm, bắt đầu từ biển rồi phân ra hai mạch núi kéo sâu vào trong Đại Hoang. Cây trong núi rất tươi tốt, có đủ loại âm thanh hòa lẫn vào nhau, lúc cao lúc thấp, rất ồn ào náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có đại bàng, chim ưng chao liệng trên vách núi. Tên đúng như ý nghĩa, ngọn núi này có rất nhiều chim chóc, chúng đều là yêu cầm có linh tính.

Đêm xuống, âm thanh trong núi dần tĩnh lặng. Ánh trăng xuyên qua kẽ lá chiếu vào thân cây lành lạnh.

Liễu Sao đứng yên tại đó rất lâu mới ra khỏi bóng cây, nàng vẫy tay, cây cối xung quanh biến mất trong tích tắc, chỉ còn một vùng biển màu xanh thẫm tựa như một bức họa đang mở ra.

Đêm khuya, ánh trăng sáng tỏ.

Thiếu nữ thanh xuân ôm gối ngồi trên biển, ngơ ngác nhìn vầng trăng, chẳng biết nàng đang nghĩ điều gì.

“Bé con, ngươi có biết hậu quả của sự si mê này là gì không?”

“Ai?”

Bóng đen nho nhỏ ngoi lên từ mặt biển, mũ áo choàng được xốc lên, khuôn mặt bầu bĩnh hiện ra, con ngươi hình thoi lấp lóe ánh sáng kỳ dị, ấn ký thần bí trên trán dường như đang lay động.

Liễu Sao vẫn còn nhớ tên đứa bé: “Lam Sất?”

“Người lệnh cho ta bảo vệ ngươi, đứa trẻ xinh đẹp, đáng yêu.” Lam Sất bước đến trước mặt nàng: “Được rồi, ta thừa nhận ngươi coi như xinh đẹp, chỉ có điều ta nhìn kiểu gì cũng không thể nhận ra ngươi đáng yêu chỗ nào.”

Liễu Sao nén sự khó chịu trong lòng: “Ta không cần ngươi bảo vệ, hắn ở đâu?”

Lam Sất không đáp: “Ngươi không nên đi tìm người.”

“Ta sẽ không cản trở hắn!” Liễu Sao hơi tức tối.

“Ngươi làm ảnh hưởng đến người.”

“Ta chỉ thích hắn mà thôi.” Liễu Sao không nhịn được nữa, nàng hung dữ nhìn trừng trừng vào đôi con ngươi hình thoi kia: “Ta sẽ làm mọi chuyện vì hắn, cho dù hắn lợi dụng ta khiến ta mất mạng, ta cũng không hề tức giận, ta chỉ muốn thích hắn mà thôi, chẳng lẽ không được sao?” Nàng siết chặt tay, giọng nói cũng run rẩy: “Chuyện này liên quan gì đến ngươi, là hắn tìm ta trước, cho dù hắn không thích ta thì đã sao! Không muốn gặp ta thì đã sao!”

“Việc này không có lợi cho người.” Lam Sất lên tiếng: “Chủ nhân đã áy náy lắm rồi, không cần thêm nữa đâu.”

Hắn lại biết áy náy sao? Liễu Sao sửng sốt, nàng muốn hỏi thêm nhưng bỗng nghe thấy giọng nói trầm trầm vang lên sau lưng: “Lam Sất, tật xấu của ngươi lại tái phát nữa rồi.”

Quay đầu lại, dưới ánh trăng dịu dàng soi sáng, nam tử toàn thân toát ra khí tức hắc ám đang đứng ở gần đó, dù hắn không hề có bất cứ cử động nào nhưng từ phong thái loại toát ra sự tự phụ khó hiểu, khiến cô gái si mê không thể cứu vãn.

Hắn nâng bàn tay trái lên khẽ kéo vạt áo choàng phải, ánh sáng trên chiếc nhẫn thủy tinh tím dường như yếu ớt hơn ngày thường nhiều, trông rất mong manh và hơi ngưng tụ.

Nửa khuôn mặt dưới áo choàng trông càng nhợt nhạt, chỉ có nét cười trên môi vẫn không hề thay đổi.

Liễu Sao đột ngột bổ nhào vào trong lòng hắn, đôi tay ôm chặt lấy thắt lưng của hắn, có lẽ nàng rất xúc động nên không khống chế được sức lực, hắn bị đẩy cũng lảo đảo một chút.

Nguyệt khẽ ho khan hai tiếng: “Liễu Sao nhi, buông tay.”

Liễu Sao cắn môi, ngẩng mặt nhìn hắn.

Là ngươi tìm ta khiến ta thích ngươi, ta có thể làm gì? Cho dù ngươi không chịu yêu ta, không chấp nhận ta, chẳng lẽ cái quyền thích ngươi ta cũng không thể có sao?

Ánh mắt bướng bỉnh, đau thương, vòng tay siết chặt bộc lộ sự cố chấp tột cùng.

Đối diện với ảo cảnh bị cưỡng chế hình thành, Nguyệt trầm mặc một lát, cuối cùng khẽ thở dài, dùng bàn tay lạnh lẽo khẽ vuốt khuôn mặt nàng, ôm lấy nàng.

Liễu Sao yên lặng nằm trong lòng hắn, nàng nghĩ tốt quá, thật không muốn rời ra.

Ừm, không muốn rời xa.

Có lẽ không một ai biết rằng, thiêu thân sẽ không hối hận vì đã lao vào ngọn lửa thiêu đốt sinh mệnh mình, không phải vì nó cần một nguồn hơi ấm mà chỉ vì ngọn lửa trong trái tim quá nóng bỏng.

Đủ rồi, như thế là đủ lắm rồi.

Liễu Sao lặng lẽ lặp lại mười lần, nàng cố giãy giụa trong sự quyến luyến, cuối cùng tự thuyết phục mình buông hắn ra: “Được rồi, ta quyết định đổi điều kiện khác. Chỉ cần ngươi hứa với ta một việc, xem như đã đền đáp ta.”

“Hử?” Hắn thu tay lại.

“Con bé đang được voi đòi tiên đó, chủ nhân.” Lam Sất bước tới: “Cái giá người phải trả đã nhiều lắm rồi, không cần phải hứa với con bé điều gì nữa cả.”

Liễu Sao không thèm quan tâm: “Chuyện này rất dễ dàng.”

“Đừng đồng ý, chắc chắn con bé lại muốn gả cho người.” Lam Sất nói.

Hai người tranh cãi, Nguyệt bật cười, nói với thiếu nữ đứng đối diện: “Ngươi cứ nói xem, nếu nằm trong phạm vi ta có thể thực hiện, ta sẽ cân nhắc.”

“Để ta đánh nó một trận!” Liễu Sao oán giận chỉ Lam Sất.

“Ừm…”

“Chủ nhân, thuộc hạ tin người sẽ không làm ra cái chuyện không có tính người như vậy.”

Nguyệt cười bảo: “Ta nghĩ, ta miễn cưỡng làm được chuyện này. Lam Sất, ta không phải là người.”

Vừa dứt lời, thân hình Lam Sất đột ngột thấp xuống biến thành một chú cún con lông trắng nhưng không nhỏ như ngày trước mà cao cỡ chừng một người, dáng vẻ rất ngây thơ đáng yêu.

Liễu Sao nén cười, đắc ý bước tới gần: “Ngoan lắm, cứ thế này đi!”

“Như thế rất quá đáng!” Lam Sất lùi về sau.

“Muốn chạy?” Liễu Sao lập tức nhào tới, ngồi lên lưng đè nó lại: “Để xem ta trừng trị ngươi thế nào!”

“Hy sinh vì chủ nhân ngươi một chút đi, đây là sự trừng phạt cho cái tội lắm lời.” Nguyệt mỉm cười: “Không được hiện nguyên hình, dám hù dọa Liễu Sao nhi phiền lòng, ngươi có biết dỗ con bé khó khăn biết bao không.”

“Xem ai còn giúp được ngươi! Để xem ngươi bảo ai không đáng yêu! Bảo ai đáng ghét!” Liễu Sao không khách sáo vung đấm.

Lam Sất giãy dụa liên tục, quay đầu cắn nàng: “Đáng giận!”

Một người một chó đánh rất vui vẻ. Liễu Sao không dùng tới ma lực, đương nhiên không đau lắm, cuối cùng Lam Sất dứt khoát không phản pháng, nằm úp sất không hề nhúc nhích để mặc nàng đánh một trận tơi bời, nhắm mắt giả chết.

Liễu Sao cười to, cuối cùng mới chịu buông nó ra.

Lam Sất lăn một vòng biến mất trong không trung.

“Vừa lòng chưa?” Nguyệt mỉm cười kéo nàng.

Liễu Sao nhìn bàn tay đẹp đẽ kia, cuối cùng vẫn quyết định tự mình đứng dậy, nàng phủi phủi xiêm y: “Được rồi, ngươi dỗ ra rất vui vẻ, bây giờ ngươi không nợ ta gì cả.”

“Chỉ như vậy đã vui vẻ rồi sao?” Hắn không tin.

“Đương nhiên, ta rất dễ dụ, chẳng phải ngươi cũng biết đó sao.” Liễu Sao dứt lời, quay đầu nhìn bóng người cao gầy phía xa xa: “Lư Sênh đến đây, ta đi xem xem.”

Lư Sênh đứng ở đầu kia ảo cảnh biển, y cực kỳ cung kính cúi người thi lễ với Nguyệt.

Liễu Sao bước qua hỏi: “Tìm ta làm gì?”

Lư Sênh trả lời: “Gần đây có yêu binh thường xuyên qua lại, nói là tìm kiếm hoa tà mộc linh, nhưng theo ta thấy Bách Yêu Lăng có âm mưu khác, mời thánh tôn sang bàn bạc.”

Lại là cô ả đáng giận kia! Liễu Sao nén lửa giận: “Đi thôi.”

Chờ đến khi bóng dáng thiếu nữ biến mất, Nguyệt cúi đầu, nửa nắm tay đặt ở bên môi, một ngụm máu phun ra giữa những ngón tay thon dài.

Trong nháy mắt, vết máu đã biến mất tựa như đã bốc hơi trong không khí.

“Vào thời điểm này còn có tâm trạng dỗ dành con bé, thuộc hạ đang xem người còn có thể chịu được bao lâu.” Lam Sất bước ra.

“Đại khái… vẫn đủ sức.” Hắn vừa nói vừa khẽ ho khan, liên tiếp hộc ra vài ngụm máu, máu tươi tí tách nhỏ từ từng ngón tay rơi xuống nhưng chưa kịp chạm đất đã biến mất ở giữa không trung.

“Tình trạng của người hiện tại quả thực không ổn, người có chắc có thể tiếp tục tiến hành những chuyện tiếp theo?” Cuối cùng Lam Sất cũng cất tiếng hỏi.

“Ta đã nói rồi, đừng có xem thường ta, Lam Sất.” Hắn cười buông tay xuống, vạt áo choàng khép lại trông vẫn tao nhã sạch sẽ như xưa.

“Được rồi.” Lam Sất đáp: “Người cho con bé cơ hội có được tương lai thì người đã không còn nợ con bé gì nữa, chờ mọi chuyện chấm dứt, người có thể thả con bé được rồi.”

“Ừm, con bé là một đứa trẻ không tệ, nên trả lại cho con bé một vận mệnh bình thường.”

“Nhưng thuộc hạ cho rằng, con bé bị người nuôi thành bất bình thường rồi.”

Vũ Tinh Hồ xuất hiện ở Đại Hoang tượng trưng Thực Tâm ma đã bắt đầu hành động, từ đó suy đoán thời gian Địa linh nhãn xuất thế có lẽ trong hai tháng sắp tới. Tuy chưa chắc Bách Yêu Lăng đã nhúng tay vào, nhưng Ma cung vẫn phải nghĩ đối sách ứng phó trước. Kiếp Hành và các ma tướng đều đồng ý cầu viện bên nhân tu võ đạo, chỉ riêng Lư Sênh nhắc thêm một chuyện…. việc Địa linh nhãn không nên truyền ra, đám võ sư rất tham lam, sau khi biết được chân tướng, chắc chắn sẽ phản bội hiệp ước.

Liễu Sao biết rõ sự xấu xa của Võ đạo, đương nhiên cũng hiểu điều Lư Sênh băn khoăn, nhưng ngoại trừ họ trước mặt thật sự không thể tìm được thế lực giúp đỡ. Liễu Sao đành phải lấy cớ cần bàn luận lại để kéo dài thời gian, chờ mọi người tản đi, nàng giữ Vị Húc lại hỏi: “Lạc Ninh đâu rồi? Ta đã bảo ngươi trông chừng muội ấy mà!”

Vị Húc chỉ vào vách núi đen cách đó không xa: “Đang ở trong hang động kia, chẳng biết đang làm gì, yên tâm đi, không ai dám động vào con bé đó đâu.”

“Muội ấy trốn ở đó làm gì?” Liễu Sao nghi ngờ, phi thân đến trước cửa động.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Lạc Ninh bước ra: “Sư tỷ.”

Liễu Sao thấy nàng thì chấn động, thất thanh hỏi: “Muội làm sao vậy?”

Không gặp mười ngày, sắc mặt Lạc Ninh không còn chút máu, trắng nhợt đến đáng sợ, thân thể trông càng mỏng manh, yếu ớt, tựa như chỉ một cơn gió cũng có thể cuốn bay nàng. Những người có tu vi đều có thể nhận ra, hồn phách của nàng không ổn định.

“Sao lại thế?” Liễu Sao nghi ngờ: “Có phải muội gạt ta làm chuyện gì không?”

Lạc Ninh lắc đầu: “Vì muội quá lo lắng… nên tinh thần không tốt lắm.”

Liễu Sao nhất thời hiểu ra nguyên nhân, cuộc chiến tiên ma sắp diễn ra, Lạc Ninh là đệ tử Tiên môn nên làm sao không lo lắng cho được? Suy nghĩ nhiều khiến hồn phách bị tổn thương. Liễu Sao cũng không biết nên khuyên nàng thế nào, sau một lúc lâu mới bảo: “Ta không quản được họ, nhưng tóm lại ta sẽ cố sức nương tay, muội yên tâm đi.”

“May mà trận chiến lần này diễn ra trên Tiên hải sẽ không tổn thương người vô tội.” Lạc Ninh thở dài hỏi: “Sư tỷ đang lo lắng chuyện Bách Yêu Lăng sao?”

Lạc Ninh nhắc tới chính sự, Liễu Sao vốn cũng muốn hỏi ý kiến của nàng, nhưng nhìn tình trạng cơ thể Lạc Ninh tệ như vậy, Liễu Sao nào dám để Lạc Ninh nhọc lòng, vội nói: “Không sao đâu, chúng ta định tìm Võ đạo trợ giúp.”

Lạc Ninh đáp: “Nghe nói đám võ sư đó rất tham lam, hợp tác với bọn họ chỉ e sẽ xảy ra chuyện.”

Liễu Sao rầu rĩ: “Nhưng ngoại trừ tìm họ, chúng ta không còn cách nào khác.”

Lạc Ninh mỉm cười: “Chuyện này là do Ngọ vương Bách Yêu Lăng mà ra, có lẽ sư tỷ nên hẹn gặp Ngọ Vương.”

Liễu Sao tức giận: “Không được, ả ta là một ả điên, có nói cái gì cũng không chịu nghe!”

“Còn Yêu quân Ưng Phi thì sao?”

Liễu Sao lắc đầu liên tục: “Y là yêu quân gì chứ, hiện nay hơn phân nửa binh quyền của Bách Yêu Lăng đều nằm trong tay Ưng Như, y chỉ là một con rối…. không khác ta là mấy, y không làm gì được đâu.”

“Dù sao cũng phải thử một lần, tiên lễ hậu binh.” Lạc Ninh cười nói: “Sư tỷ, tỷ thử làm theo lời muội hẹn gặp Ngọ Vương xem sao.”

Liễu Sao hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý, lòng hơi hổ thẹn, nàng dặn: “Muội đừng nghĩ ngợi nhiều, Vũ sư huynh từng hỏi thăm muội. Muội không thể khiến huynh ấy lo lắng, để ta lấy thuốc cho muội.”

Lạc Ninh: “Muội sẽ để ý, yên tâm đi.”

Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt trước mặt, tình cảnh đêm qua bất chợt lướt qua đầu, Liễu Sao hơi lo lắng nhưng lập tức vứt bỏ ý nghĩ đó trong đầu.

Có được sức mạnh đó thì làm sao có thể bị thương.

Liễu Sao lấy lại bình tĩnh, qua chỗ dược sư lấy thuốc gia cố hồn phách đến, rồi kiên quyết dừng chân khí giúp Lạc Ninh ngưng tụ hồn phách, cho đến khi tình trạng của Lạc Ninh tốt hơn Liễu Sao mới yên tâm rời khỏi.