Bôn Nguyệt

Chương 83: Đền bù




Ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy Liễu Sao dường như không còn nhớ đêm trước đã xảy ra chuyện gì, nàng lập tức triệu tập đám Lư Sênh đến thương lượng việc Địa linh nhãn.

Trong Yết Thánh điện, hộ pháp, thánh sử, ma tướng của Ma cung đều tụ tập đầy đủ. Địa vị của Kiếp Hành hiện nay rất khó xử, ngày thường rất hiếm khi chủ động tham gia nghị sự nhưng lần này y không vắng mặt. Đám người Tả sứ Cấp Trung Đạo loáng thoáng biết được nội tình, dù nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn rất kích động, đa phần những người nhập ma đều phạm phải sai lầm nhất thời, còn bị ma tính quấy nhiễu, bây giờ họ trông thấy một tia hy vọng được cứu vớt, bọn họ không muốn từ bỏ. Chỉ có mỗi Vị Húc thờ ơ ngồi trên ghế tựa không chút hứng thú.

Liễu Sao cho người gọi Lạc Ninh đến, Lư Sênh không tỏ vẻ bất mãn gì với chuyện này, có lẽ Kiếp Hành đã kể lại những điều Lạc Ninh thể hiện trên Tiên hải.

Từ Tiên hải quay về, sắc mặt Lạc Ninh dường như ngày càng tệ, Liễu Sao ngạc nhiên đang muốn hỏi thì Lạc Ninh đã mở lời trước: “Sư tỷ, muội đã suy nghĩ kỹ, chúng ta cũng có thể đổi một nơi khác dẫn dụ Thực Tâm ma được…”

“Không cần đâu.” Liễu Sao cắt ngang lời nàng, tuyên bố quyết định: “Chúng ta cứ dụ y ra đó vây giết rồi cướp Địa linh nhãn.”

Kiếp Hành lập tức nói: “Không sai, Thực Tâm ma chỉ là thứ yếu, chuyện Địa linh nhãn là quan trọng nhất, chúng ta phải lấy được nó.”

Lạc Ninh cắn chặt môi, không tiện nói thêm.

Đối phó Thực Tâm ma rất dễ dàng, vì một khi Ma cung ra mặt thì Thực Tâm ma nhất định sẽ lợi dụng Tiên môn đối phó Ma cung, Địa Linh nhãn xuất thế sẽ dẫn tới hai phe chủ lực tiên ma chạm mặt nhau, vào thời điểm đó chỉ cần ép Thực Tâm ma hiện hình ngay tại chỗ thì tự Tiên môn sẽ xử lý y. Nhưng Ma cung muốn cướp thần vật Địa linh nhãn chỉ e Tiên môn tuyệt đối không nhượng bộ, đại chiến tiên ma mà bùng nổ thì bất luận là bên nào thắng thì cái giá phải trả đều vô cùng nghiêm trong.

Cấp Trung Đạo mở miệng: “Theo tin báo từ Phong ma, họ phát hiện thế lực của Bách Yêu Lăng tại Tiên hải.

“Nữ nhân kia thật muốn nhúng tay vào?” Kiếp Hành giật mình lắc đầu: “Không thể nào, Yêu Khuyết vừa tái xuất, lúc này Bách Yêu Lăng nào dư sức xuất binh ra ngoài, Ưng Phi sẽ không để mặc ả làm loạn thế đâu.”

“Ả là kẻ điên sẽ không lo nghĩ nhiều thế đâu!” Liễu Sao biết rõ tính Ưng Như rất cực đoan, nàng bực bội đập tay xuống tay vịn ghế, nhìn Vị Húc: “Có cần phải nói với ả….”

Vị Húc lắc đầu.

Chuyện của áo trắng, y là người biết rõ nhất, cũng hiểu Ưng Như. Cả đời Ưng Như đuổi theo áo trắng, chỉ vì muốn áo trắng chú ý mình mà lấy toàn bộ Bách Yêu Lăng ra đùa, chuyện này chắc chắn nàng ta làm được. Với loại người cực đoan này, nếu để nàng ta biết sự thật Kha Na đã chết thì ai mà biết nàng ta có nổi điên hơn nữa, thậm chí giận cá chém thớt cả Ma cung hay không? Ma cung sắp đánh một trận lớn, đối đầu với liên minh tiên võ thì đã chắc chắn thua, bây giờ lại có thêm Bách Yêu Lăng vô cớ xen vào, cực kỳ bất lợi.

Liễu Sao nhanh chóng nghĩ ra điều này, nàng rầu rĩ: “Vậy phải làm sao đây?”

Kiếp Hành đứng dậy chắp tay sau lưng thong thả bước đi: “Tuy Ưng Phi là Yêu quân trên danh nghĩa, nhưng thực quyền của Bách Yêu Lăng hơn phân nửa đều nằm trong tay Ngọ Vương Ưng Như, nếu ả ta cứ cố chấp, chuyện này sẽ rất khó giải quyết, chỉ bằng mời Yêu Khuyết….”

“Áo trắng không có khả năng giúp chúng ta, đừng quên lúc trước Yêu Khuyết đã thất bại ra sao.” Vị Húc nhìn Lư Sênh: “Huống hồ, nước xa không cứu được lửa gần.”

Liễu Sao cũng tán thành việc này. A Phù Quân không phải là Kha Na, Ưng Như mà xuất binh đến Tiên hải đánh Ma cung thì y cầu còn không được, tuyệt đối sẽ không thừa cơ đánh lén Bách Yêu Lăng, muốn y xuất binh trợ giúp chẳng khác nào mặt trời mọc ở hướng tây.

“Chuyện này chưa chắc chắn, chờ nàng ta xuất binh rồi tính tiếp.” Lạc Ninh bỗng lên tiếng: “Nếu thật sự không ổn thì vẫn còn nhân tu võ đạo.”

Không phải tất cả nhân tu võ đạo đều gia nhập liên minh tiên võ, mà con người là quần thể dễ bị lợi ích kích động nhất, lợi dụng họ kiềm chế Bách Yêu Lăng là một ý kiến hay.

Lư Sênh vẫn luôn quan sát Lạc Ninh, y chậm rãi gật đầu: “Lạc cô nương là đệ tử Tiên môn….”

Lạc Ninh cúi đầu: “Ta chỉ đối phó với Thực Tâm ma.”

Hôm nay tâm trạng Liễu Sao không tốt, nàng trừng Lư Sênh: “Ngươi lo nhiều vậy làm gì, tóm lại muội ấy tuyệt đối sẽ không mật báo.”

Lư Sênh không hề e ngại: “Bây giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong chỉ chờ thời gian Địa linh nhãn xuất thế, nhưng Thực Tâm ma đã muốn dụ thánh tôn đi hái thì khi nào đến lúc y nhất định sẽ để thánh tôn biết, bây giờ chúng ta phải đến Tiên hải chuẩn bị trước.”

Tới Tiên hải trước Tiên môn, dựa vào địa thế quen thuộc bố trí pháp trận sẽ chiếm được tiên cơ.

Liễu Sao gật đầu: “Được rồi, cứ làm theo lời ngươi.”

“Hôm nay đến đây thôi, nếu không còn chuyện gì thì mọi người giải tán.” Lư Sênh đứng dậy, thuận miệng nói: “Để đề phòng bất trắc, nếu thánh tôn thật sự có thể vào trong hầm địa sát lấy Địa linh nhãn, ta sẽ tiếp ứng bên ngoài.

Quả là “để đề phòng bất trắc”, đúng thôi, đó là hy vọng của Ma tộc, liên can tới tương lai của biết bao nhiêu người. Liễu Sao cười cười, ngữ điệu lại thoáng chút trào phúng: “Đương nhiên rồi, lỡ như ta không ra được thì cũng sẽ đưa Địa linh nhãn ra ngoài trước.”

Nét mặt Lư Sênh không hề thay đổi: “Khả năng của thánh tôn đến Thiên tiên tôn giả cũng không bì kịp, lần này chắc chắn sẽ khải hoàn trở về.”

Chúng ma tướng không biết nội tình đều hùa theo, quả nhiên họ đều một lòng tin tưởng.

Liễu Sao khẽ hừ.

Lư Sênh nói với Vị Húc: “Ta có chút việc, ngươi theo ta ra ngoài bàn bạc.”

Vị Húc nhìn Liễu Sao, tuy có hơi do dự nhưng vẫn theo y ra ngoài.

Chúng ma tướng đều tự tản đi, còn Kiếp Hành lại không rời khỏi ngay, y khoanh tay đi cuối cùng, khi đến cửa đại điện, y đột ngột quay lại nhìn Liễu Sao: “Tiểu nha đầu, nếu đã gánh vác thanh danh của Ma tôn Trưng Nguyệt thì phải có dáng vẻ của Trưng Nguyệt! Những chuyện này ta không thể làm giúp ngươi, nếu không thì cũng đã không đến lượt ngươi, nếu ngươi thật sự mạnh mẽ hơn Trưng Nguyệt ta thì đừng để mọi người thất vọng!”

Liễu Sao sửng sốt một lát rồi bĩu môi.

“Nhưng mà ngươi không cần sợ gì cả, ta và Lư Sênh đều ở bên cạnh, toàn bộ Ma cung đều dốc sức bảo vệ ngươi.” Y nói xong thì bước nhanh ra ngoài.

Bị trách mắng nhưng lần này Liễu Sao lại không thấy giận, nàng nhìn cửa điện trống rỗng, khẽ lẩm bẩm: “Nói thì dễ quá.”

“Kiếp Hành thúc tốt hơn Lư hộ pháp nhiều.” Lạc Ninh thì thầm.

Liễu Sao tức giận: “Vì không phải y đi liều mạng mà thôi, nói vài câu tốt đẹp thì đáng là gì chứ!”

Lạc Ninh nhìn nàng một lúc lâu mới khuyên nhủ: “Sư tỷ, ca ca không mong tỷ mạo hiểm như vậy, dù là diệt trừ Thực Tâm ma nhưng chúng ta cũng phải bình an.”

Liễu Sao phát hiện mình lỡ lời, nét mặt nàng dịu lại giải thích: “Chắc chắc sẽ có nguy hiểm, nhưng mà… cũng không quá nghiêm trọng, ta có thể hái được Địa linh nhãn mà, chỉ là… chỉ là ta hơi sợ thôi.”

“Địa linh nhãn quan trọng vậy sao?”

Liễu Sao trầm mặc: “Tất cả mọi người trong Ma cung đều cần nó, muội cũng thấy hoàn cảnh của Ma giới hiện tại, không thể cứ tiếp tục như thế.”

“Truyền thuyết về thanh khí chỉ là suy đoán.”

“Không phải là suy đoán.” Liễu Sao lắc đầu: “Huống hồ họ đã hứa hợp tác với ta giết chết Thực Tâm ma, ta sẽ giúp họ lấy Địa linh nhãn.”

Lạc Ninh vội la lên: “Chuyện giết Thực Tâm ma không cần phải quá nóng lòng, chúng ta có thể từ từ bàn bạc.”

“Cơ hội rất hiếm có.” Liễu Sao cắn chặt môi dưới: “Bây giờ Thực Tâm ma rất mạnh, hai người chúng ta không tài nào đánh lại. Lư Sênh cũng không dễ dàng giúp đỡ, cứ tiếp tục như thế, Thực Tâm ma tu luyện tiếp sẽ hại chết nhiều người hơn, chi bằng mượn chuyện Địa linh nhãn lần này lợi dụng Tiên môn và Ma cung ra mặt loại trừ y.”

Lạc Ninh vẫn khăng khăng: “Cho muội chút thời gian, chúng ta cũng có thể loại trừ được Thực Tâm ma!”

“Ta biết muội không mong chúng ta chống lại Tiên môn.” Liễu Sao cúi đầu: “Xin lỗi, Lạc Ninh.”

Không thể thay đổi được kết quả, đôi mắt Lạc Ninh đỏ hoe: “Từ xưa tới nay những cuộc đại chiến tiên ma đều gây ra thương vong nghiêm trọng… Có lẽ đây mới thật sự là kiếp nạn lớn nhất của Tiên môn, mặc dù muội không muốn nhìn thấy nhưng chỉ có thể thuận theo ý trời. Địa linh nhãn là thần vật, tỷ có dám cam đoan mình sẽ không xảy ra chuyện gì?”

Liễu Sao hít sâu một hơi, nở một nụ cười thoải mái: “Ta sẽ chú ý chuyện này, muội yên tâm, tóm lại Địa linh nhãn tuyệt đối không thể rơi vào tay Tiên môn để Thực Tâm ma cướp được.”

Lạc Ninh lau mắt: “Muội sẽ nghĩ cách ép y hiện hình ngay tại chỗ.”

Liễu Sao cực kỳ tin tưởng xua tay: “Chuyện này không cần muội nghĩ, ta sẽ có cách.”

Lạc Ninh cúi đầu ngẫm nghĩ, đột nhiên nói: “Sư tỷ, tỷ yên tâm, chỉ cần Thực Tâm ma hiện thân, muội cam đoan y nhất định không thể trốn thoát!”

Liễu Sao biết mưu trí của nàng bèn không hỏi nhiều: “Địa linh nhãn là hy vọng giúp Thực Tâm ma luyện cơ thể, y sẽ không cho phép xảy ra sơ suất, đến lúc đó Tạ Lệnh Tề chắc chắn sẽ hiện thân.”

Lạc Ninh do dự: “Chuyện của Tạ sư huynh, muội có cảm giác có gì đó không ổn.”

“Tỷ đã tận mắt trông thấy trên người Tạ Lệnh Tề có ma khí, y đang tu ma tiên.” Liễu Sao nói: “Nhưng y còn có đồng bọn, hừ, ta sẽ khiến chúng hiện nguyên hình.”

Lạc Ninh vẫn lắc đầu: “Nhưng mà…”

Liễu Sao quan sát nàng một lượt, nghi ngờ hỏi: “Sắc mặt của muội sao lại khó coi vậy? Chẳng phải vết thương đã khỏi rồi sao, tại sao mệnh hồn lại có chút bất ổn?”

Lạc Ninh sờ sờ mặt: “Không phải đâu, có lẽ đêm qua muội nghĩ ngợi nhiều quá nên ngủ không ngon.”

“Để ta bảo dược sư chuẩn bị chút thuốc cho muội.” Liễu Sao xụ mặt dạy bảo nàng: “Muội phải tự chú ý bản thân, mọi người đều bận rộn, không có thời gian quan tâm muội, đừng gây thêm rắc rối cho ta.”

Thấy Liễu Sao muốn bỏ đi, Lạc Ninh giữ nàng lại: “Sư tỷ!”

“Sao nào?” Liễu Sao xoay người lại.

Lạc Ninh thấp giọng: “Muội chỉ có thể giúp tỷ đối phó với Thực tâm ma.”

“Đương nhiên rồi.” Liễu Sao nói: “Chút xíu pháp lực của muội muốn tham chiến cũng không đủ sức, muội không cần phải lo chuyện giữa Tiên môn và Ma cung, muội yên tâm, chúng ta đều bình an cả.”

Đôi mắt hạnh phấn chấn còn sáng hơn cả ánh mặt trời.

Lạc Ninh bị cảm xúc của nàng lôi cuốn bèn nở nụ cười: “Đúng vậy, chúng ta đều phải bình an.”

******

Mấy ngày sau đó là việc của đám Lư Sênh và Vị Húc, mục đích chủ yếu của họ là Địa linh nhãn và tìm nghĩ cách đối phó với Tiên môn còn Thực Tâm chỉ là thứ yếu. Liễu Sao đến nghe vài lần, nhưng cuối cùng chỉ ngồi tại chỗ thẫn thờ, về phần lời cam đoan sẽ khiến Thực Tâm ma xuất hiện, dường như Lạc Ninh đã quên mất, không có hành động thực tế nào.

Qua mấy ngày, Kiếp Hành và Cấp Trung Đạo dẫn người đến Tiên hải, tiến hành kế hoạch.

Liễu Sao bắt đầu chăm chỉ, nàng nghiêm túc ngồi trên chiếc giường kén xanh tu luyện, nhưng vì phải khống chế ma tính nên tu vi tăng lên rất chậm, tốc độ kém xa ngày trước.

Vào thời điểm này, tu vi tượng trưng cho cơ hội sống sót.

Cho dù bị lợi dụng, dù bị vứt bỏ hay chỉ còn đôi bàn tay trắng thì vẫn luôn ôm hy vọng với tương lai. Đó là Liễu Sao nhi, tuyệt vọng và hy vọng chỉ xoay quanh trong chớp mắt.

Cách đó không xa, có người lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, chẳng biết có phải đang nhìn nàng hay không.

Nhận ra khí tức quen thuộc, Liễu Sao mở mắt, quay đầu nhìn hắn không nói lời nào.

“Liễu Sao nhi, ngươi đã quyết tâm?” Hắn ôn hòa hỏi.

“Ta chỉ muốn giúp họ, bọn họ là thuộc hạ của ta.” Liễu Sao dừng lại: “Ma tôn thì phải làm như thế, chẳng phải sao.”

“Ngươi có thể chọn.”

Liễu Sao hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn để ta đi hay là không?”

Hắn đáp rất khéo léo: “Ta sẽ không quấy nhiễu chọn lựa của ngươi.”

Liễu Sao nắm chặt tay, cố giữ ngữ điệu thoải mái tự nhiên: “Vậy ngươi nói xem, với tu vi hiện nay của ta có thể nắm chắt mấy phần ra khỏi được hố địa sát?”

“Một phần.”

Hy vọng nhỏ nhoi thế sao? Liễu Sao ngẩn ngơ một lát cuối cùng không thể tiếp tục thoải mái nữa: “Ngươi có thể gạt ta mà.”

“Mười phần.”

“Ngươi vẫn luôn xấu xa như vậy.” Liễu Sao không nhịn được khẽ cong khóe môi, ngẩng đầu nhìn lên không trung: “May mà vẫn còn có một phần, sao ngươi không xấu xa thêm một chút? Tiếp tục gạt ta, lợi dụng ta hoặc nói một câu thích ta, có lẽ ta đã không sợ hãi như thế.”

“Thật xin lỗi, Liễu Sao nhi.”

“Ta không cần lời xin lỗi.” Trong đôi mắt hạnh lấp lánh sự quật cường: “Nếu ngươi thấy ngươi đối xử tệ với ta vậy đền bù cho ta đi.”

Hắn không nói lời nào.

“Giống như năm đó, ta gả cho ngươi một ngày.” Nàng nhìn chằm chằm viên thủy tinh tím trên nhẫn: “Nếu không, nửa ngày cũng được… hay chỉ một đêm thôi?”

Ánh sáng thủy tinh tím dường như hơi ngưng đọng, rồi lập tức lấp lóe ánh sáng xa xăm, khoảnh khắc đó chỉ tựa như ảo giác.

“Ngươi còn nhỏ.” Hắn cất tiếng.

“Ta làm.” Nàng cố chấp cãi.

“Ta không thích trẻ con.”

Nàng nhìn hắn một lúc lâu mới cúi đầu: “Vậy được rồi.” Vì thế nàng quay người lại tiếp tục khoanh chân tu luyện.

Hắn vẫn đứng ngay tại đó, không hề rời khỏi.

“Thực tế là con bé không hề có một tia hy vọng sống sót, người vẫn lừa gạt con bé.” Bóng người nho nhỏ bước ra từ sau lưng hắn, cậu bé mặc áo choàng đen giống hệt hắn: “May mà con bé là Ma tôn nên có được sự giác ngộ hy sinh vì Ma tộc.”

Hắn khẽ thở dài rồi cất tiếng: “Nhưng con bé chỉ là một đứa trẻ, vốn không phải chịu những thứ này.”

“Người mềm lòng sao? Con bé vì người mới làm những chuyện này.” Lam Sất thong thả đi vòng quanh hắn, xấu xa hỏi: “Chẳng phải đây là kết quả người hằng mong muốn sao?”

“Ta không hề nghĩ như vậy.”

“Người thật dối trá, người đủ năng lực ngăn cản con bé, nhưng hiển nhiên người không định làm thế.” Lam Sất nói: “Chủ nhân, người gần như hao hết tu vi mới tạo ra cơ hội duy nhất này cho Ma tộc, người làm sao từ bỏ được chứ? Nếu đã quyết định lợi dụng, vậy cứ lợi dụng hoàn toàn đi, người cứ thỏa mãn yêu cầu đền bù của con bé, từ nay về sau người sẽ không còn áy náy nữa, đúng là vẹn cả đôi đường. Chuyện này không khó với người, chí ít con bé là một đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, nhìn kiểu gì thì người cũng là kẻ chiếm lợi cả.”

“Con bé là trẻ con nên hồ đồ, mà ngươi cũng quá xem thường phẩm chất của ta, ta không thể làm những chuyện như thế với trẻ con.” Hắn cong khóe môi, nghiêng mặt: “Lam Sất, ta cho rằng ngươi có thể cắp theo tiết tháo của mình cút được rồi đấy.”

“Chủ nhân, người quá mất phong độ.” Lâm Sất cất tiếng cười trầm trầm rồi biến mất.

Hắn quay đầu lại nhìn.

Dưới tàng cây liễu, thiếu nữ ngồi một mình giữa chiếc giường xanh, nàng không buộc tóc đuôi ngựa đẹp đẽ, búi tóc đơn giản hơi rối hơn ngày thường. Rõ ràng vóc dáng thiếu nữ tròn trịa, đẫy đà nhưng bóng dáng ấy lại có vẻ mong manh đáng thương.

Ánh trăng và ngọn liễu trông rất gần nhưng thật ra lại rất xa xôi.

Khoảng cách giữa trăng và liễu, Nguyệt nhìn cô gái của hắn, tựa như làm bạn lại giống như bảo vệ.

Một người bạn xa xôi nhất, cũng là người bảo vệ vô tình nhất.

Rất lâu sau, hắn mở miệng gọi: “Lam Sất.”

“Thuộc hạ đây, chủ nhân.” Giọng Lam Sất vọng đến.

Hắn gõ gõ ngón tay: “Ngươi còn chưa cút sao.”

“Tốc độ chấp hành mệnh lệnh của thuộc hạ có hơi chậm.”

Hắn trầm mặc đáp: “Ta muốn đến cột mốc lục giới một chuyến.”

“Người xác định sao?” Giọng nói rõ ràng mang theo ý cảnh cáo: “Đừng quên, tu vi của người đã không còn là bao, kế hoạch đằng sau vẫn còn cần tới người, như thế rất nguy hiểm.”

“Đừng có xem thường ta, Lam Sất.”

“Đó là một quyết định cực kỳ sai lầm, thuộc hạ đề nghị từ bỏ con bé, con bé vốn là quân cờ được người chọn, chỉ là một đứa trẻ khiến người khác thấy khó ưa mà thôi.”

“Ngươi càng khiến người ta thấy khó ưa đó.”

“Người sẽ tự hủy hoại bản thân.”

“Không nghiêm trọng vậy đâu.” Hắn cười bảo: “Lòng trung thành của ngươi khiến ta rất cảm động, Lam Sất.”

“Tuy người rất ngốc nghếch, nhưng thuộc hạ vẫn mong người trở về nguyên vẹn.”

******

Có lẽ qua chừng vài canh giờ, Liễu Sao thu công lực lại, nàng quay đầu mới phát hiện người kia đã rời đi từ lúc nào, Liễu Sao ngẩn ngơ một lát rồi đứng dậy đi đến điện Mặc Lan.

Vị Húc đang bàn bạc sự vụ với vài tên ma tướng, trông thấy Liễu Sao đến, mọi người quy củ đứng dậy thi lễ. Phát hiện sắc mặt Liễu Sao hơi khác lạ, Vị Húc không tiện hỏi nàng trước mặt mọi người bèn bảo thị vệ dẫn nàng đến chỗ Thạch Lan ở cách vách.

Quả nhiên Thạch Lan vẫn còn ở đây. Vị Húc dùng bức tường mây để tạo một căn phòng cách biệt, còn bố trí kết giới xung quanh, theo lời ma binh canh gác bên ngoài thì Thạch Lan chưa từng rời khỏi đây. Liễu Sao bước vào kết giới, nhìn Thạch Lan đứng ở giữa phòng, mái tóc được chải gọn lại rũ xuống che khuất khuôn mặt, cũng chẳng biết nàng ta đã làm thế nào.

Liễu Sao đi đến đứng trước mặt Thạch Lan một lát, nàng vươn tay vén tóc nàng ta.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mang theo nét thân thiết, nhưng đôi mắt lại trống rỗng vô thần, cũng may ma đan bị trấn áp, không đến mức bị ma tính quấy nhiễu.

Liễu Sao chăm chăm nhìn nàng, đột ngột hỏi: “Kẻ thật sự khống chế quỷ thi không phải là ngươi, thi ma Thạch Lan thật cũng không phải là ngươi có đúng không?”

Thạch Lan không hề phản ứng.

Trầm mặc rất lâu.

“Ta biết ngươi là ai!” Liễu Sao đột ngột giang hai tay ôm lấy nàng, nhỏ giọng khóc: “Ngươi là tỷ ấy! Nam Hoa Tử Trúc phong… Ta biết, chắc chắn Vân Sinh không phải tỷ giết, tỷ tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện như thế, tỷ không phải là ma, tỷ là tiên, vẫn mãi là đệ tử Tiên môn!”

Từ tiên đọa ma, khuyết thiếu hồn phách trở thành đồng lõa của Thực Tâm ma nhưng tiên tính vẫn chưa từng phai mờ, cho nên nàng mới nhiều lần ra tay cứu giúp, cứu Lạc Ninh, cứu Vũ Tinh Hồ, nàng vẫn theo bản năng cứu người.

Lạc Ca không thể xuống tay với nàng, chỉ dặn phải nhốt nàng lại, hóa ra hắn đã sớm biết thân phận của nàng.

Mặc kệ Liễu Sao ôm nàng khóc nức nở, Thạch Lan vẫn như tượng gỗ, không chút tri giác.

“Thánh tôn…” Vị Húc bước vào bắt gặp cảnh tượng đó, y sửng sốt, lập tức bước tới vỗ vỗ lưng Liễu Sao, ngữ khí ôn hòa: “Sao vậy?”

“Tất cả mọi người đều hiểu lầm tỷ ấy, tỷ ấy không phải là Thạch Lan, không phải là thi ma.” Liễu Sao ngẩng mặt lên, nước mắt dàn giụa trên khuôn mặt.

Dường như Vị Húc đã đoán được kết quả này từ lâu, y vươn tay lau nước mắt giúp nàng rồi thở dài: “Được rồi, chúng ta sẽ tiêu diệt Thực Tâm ma và thi ma Thạch Lan thật, giúp nàng ta báo thù là được.”

Liễu Sao buông Thạch Lan ra: “Chuyện lần này đừng để tỷ ấy tham gia.”

Thực lực của Thạch Lan quả thật không tệ, nhưng để một đệ tử Tiên môn chống lại Tiên môn là rất tàn nhẫn.

“Được.” Vị Húc hứa với nàng, lặng lẽ kéo nàng ra khỏi phòng, quay vào trong điện.

Liễu Sao ngồi xuống giường, cảm xúc dần hồi phục, ngữ khí bắt đầu kiên định hơn: “Ta sẽ cứu tỷ ấy, có được Địa linh nhãn, tỷ ấy sẽ không trở thành ma, cũng không hại người nữa, tỷ ấy có thể quay về núi Nam Hoa.”

Vị Húc hơi do dự: “Địa linh nhãn là vật của thần giới, người ngoài lén lấy, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Liễu Sao dùng nét mặt không tin tưởng nhìn y: “Ngươi làm ta sợ đó.”

“Ta dọa người à?” Vị Húc nhíu mày rồi cú đầu nàng.

Liễu Sao ôm trán: “Hà, chắc Lư Sênh bảo ngươi không được nói với ta những lời đó? Địa Linh nhãn rất quan trọng, bọn họ còn muốn ta đi giành giật, ngươi nói những lời này có tính là phản bội Ma cung không?”

Vị Húc biết rõ là nàng cố ý, y gõ đầu nàng thêm một cái rồi không giữ được khuôn mặt nghiêm trang mà nở nụ cười: “Ngươi có bao nhiêu năng lực mà muốn ta phản bội Ma cung.”

Lòng dâng lên lo lắng khó hiểu, Liễu Sao nhìn y rất lâu mới nói: “Cảm ơn ngươi.”

Vị Húc ngồi xuống bên cạnh nàng: “Chết chưa chắc đã đáng sợ, mọi chuyện chấm dứt, chưa biết chừng đó là giải thoát. Lần này sẽ là một trận tử chiến, không ai dám cam đoan mình còn sống sót quay về.”

Liễu Sao nghiêng đầu nhìn y: “Ngươi rất trung thành với Lư Sênh.”

“Vào lúc ta cùng đường, y chỉ cho ta một lối đi.”

“Để ngươi nhập ma không phải là muốn tốt cho ngươi.”

“Nhưng y giúp ta sống sót.”

Liễu Sao ngẩn ra.

Biết rõ không có tương lai mà vẫn muốn ôm thù hận cố chấp sống sót, điều này còn tốt hơn cái chết là bao?

Có lẽ, mọi chuyện chấm hết mới là tốt nhất.

Thấy nàng không nói câu nào, Vị Húc hỏi: “Sao vậy?”

Liễu Sao đột ngột nói: “Ta là trẻ con sao?”

Sắc mặt Vị Húc rất kỳ quặc.

Liễu Sao mất tự nhiên nở nụ cười: “Ta không hiểu chuyện, không thông minh, hay nổi nóng, từ trước tới giờ đều chỉ nghĩ cho bản thân, chưa từng nghĩ cho người khác, cũng không biết trách nhiệm là gì, lại còn sợ chết, có thể ta thật sự chỉ là một đứa trẻ.”

Vị Húc nhìn nàng một lúc lâu, y vươn tay sờ sờ đầu của nàng.

Động tác này, à. Phút chốc Liễu Sao hiểu rõ, nàng cúi đầu.

“Để ta xem xem…” Vị Húc đột ngột áp sát vào nàng, híp mắt lại, tầm mặt quét từ cái cổ trắng như tuyết xuống: “Cũng không giống trẻ con lắm đâu, ngươi cứ cởi ra hết, ta xem xem?”

“Hừ!” Liễu Sao đẩy mặt y ra, nàng đứng bật dậy đá y: “Nhắm mắt của ngươi lại cho ta, nhìn bậy bạ gì đó! Đồ háo sắc!”

Vị Húc bật cười to.

Liễu Sao làm sao chịu buông tha y, nàng dùng tay chân đấm đá xử lý đến khi y kêu tha mạng, lúc đó mới hả dạ bỏ đi.

Nhìn bóng dáng hoạt bát, sống động của thiếu nữ, Vị Húc mỉm cười, chậm rãi nằm xuống, áo bào đỏ hòa vào chiếc giường đen, toàn thân như sắp chìm vào dòng nước đen vẩn đục sâu không thấy đáy.