Bôn Nguyệt

Chương 70: Rừng tiên Bất Niệm




Vết thương của Kha Na không quá nghiêm trọng, hơn nữa y có tu vi Thiên yêu, tốc độ phục hồi cơ thể của Kha Na yêu tộc tầm thường nào sánh nổi, chỉ cần điều tức nửa ngày đã hoàn toàn bình phục.

Liễu Sao nghĩ tới kết giới kéo dài ngàn dặm ở đằng trước, nàng định tiếp tục đi đường vòng, nhưng Kha Na không tán thành: “Bây giờ Tiên môn chắc chắn đã chặn các nẻo đường quay về Ma cung, các trạm gác trong thành đều được tăng cường phòng vệ, chúng ta phải thừa cơ họ chưa chuẩn bị xong mà quay về nhanh chóng, đi đường vòng chỉ càng muộn thêm.”

Liễu Sao nghe theo lời y, dẫn Thạch Lan xông thẳng qua. Quả nhiên, uy lực kết giới giám thị của Lạc Ca cực mạnh, hai người vừa bước vào lập tức bị phát hiện. Tiên môn nhanh chóng phong tỏa mục tiêu, trấn giữ thành này là Thất Kiếm của phái Chân Nhất cũng xuất trận đuổi theo, trong đó gồm có một vị Tiên tôn và ba vị đại đạo chân quân. Đương nhiên Liễu Sao và Kha Na không sợ họ, nhưng mà họ lại gửi tin khắp liên minh tiên giới khiến các môn phái xung quanh đều tham gia vây bắt, hai người dẫn theo Thạch Lan mà muốn thoát khỏi họ là cực kỳ khó khăn. Dần dà, không ít đệ tử Võ đạo cũng gia nhập. Võ đạo là đạo của nhân giới, mục tiêu chỉ theo đuổi sức mạnh, tu vi của những cao thủ tầm thường cũng không kém gì đệ tử cấp cao Tiên môn, điều này càng khiến người ta đau đầu thêm.

Chạy một mạch suốt mấy ngày, cả hai người đều thấy mỏi mệt.

Kha Na quay đầu nhìn lại, bỗng nhiên y vươn cánh tay cản Liễu Sao: “Họ sắp đến rồi, cao thủ đuổi theo không ít đâu, thừa dịp những vị cao thủ cấp cao của liên minh tiên giới chưa tập hợp hết, muội và ta đánh với họ một trận.”

Liễu Sao giật mình: “Việc này… nhưng…”

“Muội nghe ta đi.” Kha Na khuyên nhủ: “Chúng ta không giết người, chỉ làm vài người bị thương mà thôi.”

Vì Lạc Ca và Thương Ngọc Dung, thật lòng Liễu Sao không muốn trở thành kẻ thù của Tiên môn, lần trước vì phải bỏ trốn, nhưng lần này lại vô duyên vô cớ tổn thương người khác, dù thế nào cũng khó mà chấp nhận. Liễu Sao do dự: “Thật ra chúng ta vẫn có thể chạy tiếp, không nhất thiết phải…”

“Chắc chắn phải làm.” Kha Na cắt ngang: “Cục diện Tiên – Ma đối đầu khó mà thay đổi, những người trong Ma cung đang quan sát, họ chờ mong biểu hiện của thánh tôn. Nếu muội muốn họ làm việc cho muội, vậy muội nhất định phải đứng cùng một lập trường với họ.”

Muốn lập uy sao? Liễu Sao hiểu ra, nàng gật đầu, vì loại trừ Thực Tâm ma những thứ khác đành phải gác sang một bên.

******

Đại đệ tử Vân Sinh của Thanh Hoa cung chết trong tay thi ma Thạch Lan, Ma tôn Trưng Nguyệt vừa nhậm chức và Yêu quân áo trắng tiền nhiệm lẻn vào Bồ Mang sơn cứu thoát thi ma Thạch Lan, cả hai tiến thẳng một đường phá tan vòng phòng thủ tiên võ, trốn về Ma cung. Trong trận chiến đó, tiên tôn, bốn vị chân quân và cả mười mấy tên cao thủ Võ đạo đều bị thương nặng. Tin tức tung ra, lục giới khiếp sợ, hành vi của Trưng Nguyệt chẳng khác nào đang khiêu khích Tiên môn, Ma tôn có được tu vi nhường ấy tượng trưng cho Ma đạo sắp được phục hưng, các quốc gia trong nhân giới đều cực kỳ căng thẳng, hoàng đế triệu tập các mạch của Võ đạo thương lượng đối sách, dân chúng thì nơm nớp lo sợ, không dám đi xa.

Thái độ của Yêu giới lại rất vi diệu, yêu quân Ưng Phi đương nhiệm hạ lệnh cho thủy tộc tấn công vào Minh hải, dốc toàn lực tiêu diệt Ký Thủy tộc, đồng thời phái Ngọ vương Ưng Như đến Minh giới gây áp lực với Minh tôn, ép Minh tôn ngừng việc che chở cho Ký Thủy tộc.

Đồng thời, Bách Yêu Lăng chính thức gửi một bức thư đến Ma cung Trưng Nguyệt, trên thư đề “Thân gửi Ma tôn.”

Liễu Sao vừa về Ma cung đã nhận được thư, nàng đoán được nội dung thư từ lâu, nàng nhận được thư đã không thèm nhìn tới mà thiêu rụi nó ngay, nàng cười khẩy: “Hừ, ta sợ chúng sao!”

Lư Sênh giải thích: “Yêu giới sẽ không dễ nghiêng về Tiên môn nhưng không phải sau này sẽ mãi mãi không, yêu quân áo trắng không nên ở lại Ma cung.”

“Ta biết các ngươi muốn ép huynh ấy đi, chỉ còn lại một mình ta, các người mới dễ toan tính tiếp chứ gì.” Liễu Sao cắn răng trừng mắt nhìn Lư Sênh: “Là ai tiết lộ hành tung của chúng ta với Bách Yêu Lăng, món nợ đó sau này ta sẽ tính.”

“Thuộc hạ không dám!” Lư Sênh không hề thấy chột dạ, y bình tĩnh đáp: “Chuyện tiết lộ hành tung, thánh tôn có thể âm thầm điều tra, nhưng lúc này thánh tôn lại uy hiếp thuộc hạ mà không có bằng chứng là cái sai thứ nhất. Một ma tôn không những không tin tưởng mà lại còn nghi ngờ vô căn cứ với thuộc hạ của mình thì bị thuộc hạ mưu hại là chuyện tất nhiên, so đo oán trách đó chính là cái sai thứ hai.”

Đầu tiên Liễu Sao rất tức giận, sau đó thì sững sờ, mất một lúc nàng như hiểu ra, thái độ cũng mềm mỏng hơn: “Kha Na rất quan trọng với ta, ta không thể trơ mắt nhìn huynh ấy bị Bách Yêu Lăng đuổi giết, giữ huynh ấy lại thì Ma cung cũng có thêm một kẻ mạnh giúp đỡ, có gì không tốt chứ?”

Lư Sênh tiếp tục khuyên bảo: “Yêu Khuyết không còn hy vọng Đông sơn tái khởi, áo trắng ốc còn không mang nổi mình ốc lại bị Ký Thủy tộc liên lụy, không thể giúp sức được.”

Liễu Sao có hơi ghét những thứ lợi và hại này, nàng không nhẫn nhịn được nói: “Ta chỉ có một điều kiện này thôi, những cái khác ta đều đồng ý với các ngươi!”

“Thân là Yêu quân nhưng lại vì người mà vứt bỏ nghiệp lớn của Yêu Khuyết.” Lư Sênh phân tích: “Sao thánh tôn dám chắc, áo trắng giúp thánh tôn không phải là không có ý đồ khác?”

Lúc trước quả thật Kha Na vì mục đích giải thoát cho Ký Thủy tộc mới cứu nàng, đương nhiên chuyện này không thể tiết lộ được. Liễu Sao đành cãi bướng: “Tóm lại, lúc đó chỉ có huynh ấy chịu tới cứu ta, dù thế nào đi nữa ta cũng phải trả nợ cho huynh ấy.”

“Nếu đã có mục đích thì tình cảm vĩnh viễn không tồn tại.”

“Ngươi sợ huynh ấy nhắm vào Ma cung à? Chẳng phải ta đã trở mặt với Tiên môn sao, bây giờ ta là Ma tôn, ta cam đoan sẽ đặt lợi ích Ma cung lên đầu.”

“Giữ áo trắng lại đã đủ khiến Ma cung gặp nguy hiểm.”

Dù nàng có nói thế nào y cũng không chịu thôi, Liễu Sao nóng nảy: “Rốt cuộc ngươi muốn sao mới đồng ý! Nói điều kiện đi!”

“Nếu muốn bảo vệ y chỉ có một cách.”

“Cách gì?”

“Thánh tôn và áo trắng rời khỏi Ma cung.”

“Ngươi!” Liễu Sao giận dữ: “Nực cười, ngươi muốn đuổi ta đi sao?”

“Chỉ cần thánh tôn và áo trắng rời đi, Bách Yêu Lăng đương nhiên sẽ không giận chó đánh mèo với Ma cung.” Lư Sênh không thèm quan tâm cơn giận của nàng: “Tất cả đều vì lợi ích của Ma cung.”

Liễu Sao giận điên lên, phất tay bỏ đi.

“Xin thánh tôn cân nhắc.” Lư Sênh ở sau lưng cất tiếng nhắc nhở.

Liễu Sao hừ mạnh một tiếng, bước chân nhanh hơn.

******

Lư Sênh quá kiêu ngạo, đáng giận hơn là bọn Vị Húc, Cấp Trung Đạo đều ủng hộ y. Liễu Sao không thể không thừa nhận uy hiếp của y rất hữu dụng, bây giờ nàng không thể rời khỏi Ma cung, một khi ra ngoài, sức yếu thế cô cho dù không sợ bị đuổi giết thì cũng chỉ có thể cùng Kha Na sống ở rừng Bất Niệm. Như thế, kế hoạch tiêu diệt Thực Tâm ma phải chờ tới ngày tháng năm nào? Huống chi Kha Na còn phải vướng bận Ký Thủy tộc.

Trong ảo cảnh Bất Niệm lâm, những bông hoa lay động, cánh hoa bay lả tả dần dần hòa tan nỗi buồn trong lòng Liễu Sao.

Kha Na ngồi trên tháp hoa, thấy nàng về liền hỏi: “Mọi chuyện xử lý xong chưa?”

“Xong rồi!” Liễu Sao nhảy đến bên Kha Na, nằm xuống vờ như không có chuyện gì: “Không có chuyện gì lớn đâu, muội mệt chết đây.”

Kha Na cũng không hỏi nhiều: “Mệt rồi thì ngủ một giấc đi.”

Liễu Sao nghĩ tới một chuyện quan trọng: “Ưng Như muốn báo thù, nàng ta sẽ xuống tay với Ký Thủy tộc chúng ta nên…”

Kha Na chận nàng lại: “Không nhanh thế đâu, chúng ta tạm nghỉ dưỡng thần rồi lại đi.”

Liễu Sao ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, Ưng Phi tuyên bố tiến quân vào Minh hải chủ yếu vì muốn ép Kha Na ra mặt. Nhưng dù Quỷ tộc có yếu ớt thật, tuy nhiên trên con đường tu đạo có vô số thiên kiếp, có được mấy người thật sự trường sinh? Sau này khi vào Minh giới chẳng phải đành để mặc Minh tôn xử lý? Dám đắc tội với Minh tôn cũng cần phải có tự tin, Minh tôn không phải dễ thỏa hiệp như vậy.

Do đó Liễu Sao nhắm mắt lại: “Muội ngủ một lát, huynh nhớ gọi muội dậy.”

Kha Na đáp “Ừ.”

Chạy một mạch từ Bồ Mang sơn về, lại tranh cãi cùng Lư Sênh, quả thật Liễu Sao rất mệt mỏi, chẳng bao lâu nàng đã ngủ mất.

Kha Na nhìn khuôn mặt cô gái đang ngủ, ánh cười dâng lên trong đáy mắt xanh lam.

Một khuôn mặt xinh đẹp đơn thuần, không mang khí chất dịu dàng nhu mì, không chứa sức hấp dẫn khiến nam tử si mê. Khuôn mặt này đẹp một cách ngay thẳng, không hề giấu diếm cảm xúc, cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu tỏ vẻ tức giận, có lẽ đó là kết quả từ cuộc tranh chấp với Lư Sênh.

Cô gái vốn không nên đứng trên cao, chỉ vì muốn báo đáp và hoàn thành lời hứa mà phải chọn đứng ở vị trí này khiến người ta vừa không đành lòng vừa lo lắng.

Kha Na trầm mặc, nâng tay lên muốn vuốt khẽ khuôn mặt nhỏ nhắn kia.

Nhưng bàn tay chợt dừng giữa không trung.

Thờ dài, Yêu quân lặng lẽ đứng dậy, Kha Na không ngủ, bước từng bước trên những đóa hoa trắng tinh nhụy vàng rời khỏi ảo cảnh rừng hoa đẹp đẽ.

Tấm lụa dài bay lên không trung xuyên qua đám mây dơ bẩn tiến thẳng vào điện Mặc Lan, tựa như một con đường rộng phủ tràn ánh trăng.

Vị Húc ngồi nghiêng trên chiếc giường bằng ngọc đen, khuôn mặt như hoa đào, áo bào đỏ buông rũ xuống, tựa như nhụy đỏ trên đóa lan đen. Vị Húc nhìn Kha Na cười bảo: “Yêu quân đích thân đến đây, quả là vinh hạnh, vinh hạnh.”

Áo trắng đi qua bức tường mây, đạp trên con đường lụa.

Vị Húc nâng tay ra hiệu: “Mời ngồi.”

Lụa trắng tự động xếp lại thành một chiếc giường thấp trôi nổi giữa không trung, Kha Na ngồi trên giường vẫy tay, ngay tức thì một bóng áo đỏ từ bên ngoài tường mây bước vào.

“Thạch Lan.” Vị Húc hơi ngồi thẳng người dậy, đôi mắt sáng lên, thấp thoáng trong đáy mắt không phải là ánh đỏ của Ma tộc mà là thứ yêu quang xanh biếc: “Quả nhiên hồn phách tổn thương bị chú thuật của Ma cung khống chế.”

“Để Thực Tâm ma khống chế thì thà rằng để nàng trở thành người giúp sức cho Ma cung còn hơn.”

Vị Húc thu lại yêu nhãn, hí mắt hỏi: “Yêu quân tìm ta làm gì?”

“Chỉ có ngươi là đáng để muội ấy tin tưởng thôi.”

“Ta cũng cho rằng Lư Sênh thích hợp với vị trí đó hơn là con bé.”

“Các người cần sức mạnh của muội ấy, bây giờ muội ấy đã trở mặt với Tiên môn, các ngươi cứ yên tâm.” Kha Na lại nói tiếp: “Nói cách khác, bây giờ Thực Tâm ma chính là kẻ thù chung của các ngươi, sự tồn tại của y là uy hiếp lớn với Ma cung, đồng tu tiên ma, y thừa cơ Tiên môn muốn tiêu diệt ma để cướp ma đan, chắc là các người đã phát hiện.”

Vị Húc gật đầu: “Cho nên Lư Sênh chấp nhận cho con bé một cơ hội, nhưng chúng ta không nghĩ rằng ngươi giúp con bé là không có mục đích, một vị Yêu quân có thể tác động đến suy nghĩ của Ma tôn ở lại Ma cung khiến rất nhiều người phải lo nghĩ.”

Kha Na đáp: “Ta hiểu.”

Vị Húc nói: “Vậy thì tốt.”

Kha Na nhìn y: “Khi tiền triều Yêu giới bị tiêu diệt, Lan quân bỏ mình, con gái của vương trốn vào nhân giới, sau đó bặt vô âm tín.”

“Người là mẫu thân của ta, phụ thân của ta là con người.” Vị Húc bình thản: “Thể chất nửa người nửa yêu, ngươi có thể đoán ra cũng không lạ, tính ra quan hệ giữa ta và Yêu quân cũng chẳng hay ho gì.”

“Nghe nói ngươi vốn muốn gia nhập Tiên môn.”

“Suýt chút nữa thôi.”

Kha Na khẽ than: “Thể chất bị giới hạn, chỉ có ma đạo mới là đạo thuộc về ngươi, đáng tiếc…”

Đáng tiếc, rốt cuộc con đường này cuối cùng lại dẫn đến hủy diệt.

“Cái này ngươi sai rồi, vốn có rất nhiều đạo thuộc về ta.” Vị Húc cắt ngang lời Kha Na, nốt ruồi son ở khóe mắt chợt đỏ rực rồi lại khôi phục như thường: “Ngươi yên tâm, bây giờ Lư Sênh sẽ không hại con bé, ít nhất sẽ giữ lại một mạng.”

“Được rồi.” Kha Na đứng dậy, lụa trắng dưới chân lại duỗi thẳng ra.

“Áo trắng.” Vị Húc đột ngột gọi: “Ngươi quá thân thiết với con bé không phải là chuyện tốt, tình cảnh của Ký Thủy tộc bây giờ là một bài học.”

“Có lẽ vậy.”

“Đừng có quên thể chất yêu tộc, các người cũng không có khả năng…”

Kha Na không tỏ thái độ, bay khỏi Mặc Lan điện.

Nguyệt đã đứng ở bên ngoài kết giới Bất Niệm lâm, tựa như đã sớm chờ ở đó từ lâu.

“Cuối cùng ngươi đã quyết định.”

“Đây cũng là kết quả mà ngươi mong chờ.”

“Đúng vậy.”

“Ta tin ngươi không có dã tâm, không có ác ý.” Kha Na nói: “Lư Sênh là Ma tôn Trưng Nguyệt thật, y làm tất cả mọi thứ đều vì Ma cung, cho nên y không mong sự hiện diện của ta, nhưng so với y thì kẻ không có ác ý như ngươi càng làm ta lo lắng.”

“Lo lắng? Nhưng ngươi vẫn quyết định đó thôi.”

Kha Na trầm mặc sau một lúc lâu: “Muội ấy cần Ma cung.”

“Ký Thủy tộc cần ngươi, ngươi chắc chắn sẽ quay lại sớm thôi.” Hắn cất giọng trầm trầm nặng nề: “Ngươi cứu con bé là vì muốn lợi dụng con bé giải thoát cho Ký Thủy tộc. Vì vậy con bé mới lập lời thề với Ma thần cho ngươi, ngươi không nên tiếp tục dối trá như vậy.”

Kha Na không phản bác: “Bây giờ đã bắt được Thạch Lan, xem như muội ấy có thêm một người giúp đỡ, ít nhất không phải là một người. Điều duy nhất ta lo lắng là mục đích thật sự của ngươi.”

“Ngươi muốn nói gì?”

“Buông tha cho muội ấy, cho dù mục đích của ngươi là gì đi nữa.”

“Ừm…” Nguyệt khẽ vuốt viên đá thủy tinh tím: “Xem ra ngươi thật lòng lo cho con bé.”

“Đúng vậy.”

“Vậy, ngươi có bằng lòng xóa bỏ sự trói buộc từng thề với Ma thần của con bé không?”

Kha Na sửng sốt rồi trầm mặc.

“Đổi một cách nói khác, ngươi có đồng ý ở lại đây vì con bé không?”

Kha Na vẫn không đáp.

“Xem đi, cho dù ngươi quan tâm con bé, cho dù ngươi thấy con bé đáng thương, nhưng ngươi vẫn sẽ không vì con bé mà vứt bỏ Ký Thủy tộc.” Nguyệt thở dài: “Ngươi và con bé từ trước tới giờ chỉ là giao dịch, không hơn không kém.”

Rốt cuộc Kha Na nâng mắt lên: “Dù là giao dịch cũng sẽ nảy sinh tình cảm.”

“Hử?”

“Ta không thể làm gì nhiều cho muội ấy, sai lầm của ta là đã bỏ rơi muội ấy.”

Áo trắng lướt ngang qua bóng áo đen thản nhiên đi vào trong kết giới.

Lam Sất hiện thân trong tầng mây khói, mũ áo choàng đen che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn: “Dù là giao dịch cũng sẽ sinh ra tình cảm đó, chủ nhân.”

“Ngươi có biết ngươi lắm lời lắm không?” Nguyệt dẫn theo Lam Sất cùng biến mất.

******

Không có bình minh hay hoàng hôn, cũng không có ngày hay đêm, qua vài canh giờ trên bầu trời Ma cung vẫn là một vầng trăng mờ ảo.

Trong kết giới, nơi ánh trăng không thể chiếu tới, cánh hoa rơi lả tả như mưa, từng cánh từng cánh bay phơ phất trên người thiếu nữ đang ngủ say, giống như một cái chăn mỏng chạm tới là tan ngay, một đóa hoa nhỏ điểm trên đôi má phấn, trông rất xinh đẹp.

Đôi mắt xanh ảm đạm dần, loáng thoáng hiện lên vẻ áy náy và đau lòng, y vươn tay muốn nhặt đóa hoa nhỏ đó lên.

Liễu Sao đột ngột mở to mắt, nắm chặt lấy tay y: “Kha Na!”

“Dậy rồi à.” Kha Na mỉm cười cúi thấp người, vài sợi tóc trắng như tuyết rũ xuống cổ nàng.

Dối diện với khuôn mặt dịu dàng, Liễu Sao chớp mắt vẫn không chịu buông tay ra.

“Sao vậy?” Kha Na nhướng mày.

“Mắt của huynh đẹp quá.” Liễu Sao ngẩng mặt nhìn đôi mắt xanh thẳm, nét mặt có hơi ngơ ngác, hoang mang, đôi môi đỏ khẽ mím: “Có huynh thật tốt, ta mơ thấy huynh muốn… thật tốt quá.”

“Muội mơ thấy gì?”

“Không có gì.” Liễu Sao trốn tránh không đáp, nàng đột ngột nghĩ tới một chuyện, ngồi bật dậy suýt tí nữa là đụng vào trán của Kha Na: “Ái chà, Thạch Lan! Muội quên nàng ta mất rồi!”

Kha Na bất đắc dĩ cười bảo: “Tạm thời ta nhờ Vị hộ pháp chăm sóc nàng.”

“Vị Húc?” Liễu Sao bất ngờ.

“Ừ, giao cho y là ổn thỏa nhất.”

“Được rồi.” Liễu Sao gật đầu, nàng biết Kha Na làm như vậy chắc chắn là có lý do của y. Hơn nữa khắp Ma cung này, tuy các ma tướng chưa chắc đều là người của Lư Sênh, nhưng người thật sự có thực lực và miễn cưỡng tin tưởng được chỉ có mình Vị Húc, ngày trước y nhắc nàng bỏ đi là bằng chứng tốt nhất.

“Đi thôi.” Kha Na thuận thế kéo nàng dậy: “Có lẽ Trác Thu Huyền đã đến nơi, chúng ta nên tới chỗ hẹn thôi.”

Liễu Sao vui vẻ: “Tốt, đi Bất Niệm lâm thôi.”

******

Bất Niệm lâm thật sự là nơi người thường không thể tưởng tượng được. Những bông hoa hợp thành một cánh đồng rộng lớn, những đóa hoa màu trắng nhụy vàng tươi đẹp, phong cảnh nơi này giống hệt Bất Niệm lâm ở Ma cung.

Nhưng khác với ảo cảnh tại ma cung, nơi này thực vật phủ khắp chốn, trong rừng ngập tràn mùi hương tươi mát rộn ràng sức sống, thậm chí có thể cảm nhận được sự rung rinh khi những cành hoa chạm vào nhau, có thể nghe thấy âm thanh sột soạt lúc những cánh hoa rơi xuống đất và cả tiếng chiếc giường hoa kẽo cà kẽo kẹt trong từng cơn gió thoảng.

Linh khí chảy khắp khu rừng, khi nhìn bằng mắt thường vẫn có thể nhận rõ đó là tiên khí.

Tiên tử mặc áo lam vừa bước vào rừng đã chấn động.

Liễu Sao và Kha Na sớm đoán được phản ứng của nàng, hai người nhìn nhau cười.

Sau một lúc lâu Trác Thu Huyền mới hoàn hồn lại: “Nơi đây là…”

Kha Na gật đầu, Liễu Sao giành trả lời trước: “Đúng vậy, đây là tiên giới.”

Tựa như Minh giới có quỷ môn, ngoại trừ nhân giới thì ngũ giới còn lại đều có vách chắn tự nhiên bảo vệ giới của mình, cho nên người tu đạo mới có thuyết ‘vượt giới phi thăng’. Hư Thiên ma giới lại càng đặc biệt, chỉ có Ma tôn mạnh mẽ mới có thể mở ra Ma cung. Mà các con đường qua lại giữa các giới hiện nay đều do những người hay qua lại các giới thời thượng cổ để lại, hoặc là do rất nhiều cao thủ hợp sức mở đường và kẻ mạnh nhất sẽ được quyền nắm giữ, canh gác con đường rất nghiêm ngặt.

Rừng Bất Niệm là một góc của Tiên giới, là một con đường bí mật thông giữa nhân gian và tiên giới. Những ngày bị đuổi giết, hai người Liễu Sao đã trốn ở đây để trị thương và nghỉ ngơi phục hồi.

Không một ai ngờ, họ lại ẩn thân ở Tiên giới.

“Không thể tin, không thể tưởng tượng được.” Trác Thu Huyền quét nhìn bốn phía, nàng nắm chặt chiếc quạt xếp, khẽ lẩm bẩm.

Muốn vượt giới phải có được sức mạnh đến cỡ nào đây! Ngày xưa Trọng Hoa tôn giả dùng tu vi của đại la kim tiên một mình xâm nhập vào Hư Thiên ma giới, nhưng sau đó cũng tổn thương nguyên khí nặng. Bây giờ không biết là ai lại mở ra con đường bí mật thông với Tiên giới, tạo thành Bất Niệm lâm, quả thật không thể ngờ.

Trác Thu Huyền xoay phắt người lại: “Chẳng lẽ là tổ mẫu…”

Kha Na gật đầu đáp: “Đúng là lão nhân gia người, nghe nói người lợi dụng sức mạnh khi các ngôi sao chuyển dời phối hợp với sức mạnh khi mặt đất nổ tung và phải có thêm rất nhiều điều kiện trùng hợp mới có thể mở ra Bất Niệm lâm.”

Trác Thu Huyền cúi đầu trầm mặc hồi lâu rồi thở dài: “Người vốn nổi danh thông tuệ, sử dụng sự chuyển dịch của các ngôi sao và địa mạch nổ tung… Aiii, chỉ có người mới nghĩ ra cách này thôi, khó trách tổ phụ lật tung lục giới cũng không thể gặp được người.

Kiến Tố chân quân và Đông Lai tôn giả vốn là giai thoại của Tiên giới, tại sao chân quân lại bỏ đi, tại sao lại tự mở Bất Niệm lâm?

Bất Niệm, không nhung nhớ.

Bất luận là yêu hay là hận, đến nay đã không còn ý nghĩa. Thiên phạt tới, Đông Lai tôn giả vì bảo vệ cột mốc lục giới đã hy sinh cùng với rất nhiều vị tiên tôn khác, chuyện đã trải qua ngàn năm rồi.

Cơn gió tràn tới, cánh hoa tung bay ngập trời, Trác Thu Huyền vươn tay nhặt một cánh hoa, nét mặt nàng thoáng hoảng hốt.

Là rung động vì chuyện của trưởng bối năm xưa hay là vấn vương một bóng hình ai đó?

Liễu Sao sợ tâm ma của nàng lại bùng phát nên vội kéo kéo Kha Na ra hiệu, y bèn cất tiếng: “Tuy là lão nhân gia người muốn rời xa trần thế, nhưng ta nghĩ mục đích người mở con đường này không đơn giản.”

Trác Thu Huyền nhíu mày: “Ý của ngươi là…”

“Ngàn năm trước…” Giọng Kha Na nhẹ tênh: “Trước Thiên phạt, ta từng gặp người một lần, người giao cho ta chăm sóc nơi này, sau đó… ta không nhận được tin tức gì của người nữa. Sau Thiên phạt, kết giới ở đây cũng biến mất.”

Cả không gian chìm trong tĩnh lặng.

Kết giới biến mất là do tiên lực tan biến, người có phải đã…

Ngàn năm trước, trận Thiên phạt kia.

Có lẽ, phu quân người đã phạm phải sai lầm khiến trái tim người chết lặng, người bỏ lại tất cả mà ra đi, vĩnh viễn không muốn gặp lại. Nhưng có lẽ, vào thời khắc cuối cùng người vẫn chọn cách trở về Tiên giới, lén lút đứng sau lưng phu quân của người bảo vệ thứ mà phu quân người hằng bảo vệ.

Mà Đông Lai tôn giả đến lúc nhắm mắt vẫn không biết thê tử luôn luôn bên mình.

Ba người kinh ngạc nhìn khung cảnh đẹp đẽ trước mặt, sâu trong những tầng hoa rơi, dường như có bóng người thấp thoáng trên chiếc giường hoa trắng mịm, bóng người xinh đẹp, ngồi khoanh chân nhắm mắt, trái tim tĩnh lặng như mặt nước hồ.

Mặc dù không chịu tha thứ nhưng vẫn bí mật tìm cách mở con đường này, người đã sớm quyết định sẽ trở về phải không?

Không nhớ nhung lại chính là nhung nhớ.

Ánh mắt trống rỗng dần có tiêu cự, đôi mắt càng trong vắt kiên định. Trác Thu Huyền khép chiếc quạt xếp lại, nàng lấy một bức thư trong lòng mở ra rồi dùng hai tay nâng bức thư tiến lên phía trước. Trác Thu Huyền cung kính đặt thư lên chiếc giường hoa, sau đó nàng xoay người bỏ đi không nói một lời.

Hai người đã quen với cá tính của nàng nên không hề bất ngờ, Liễu Sao chạy đến trước giường nghiêng đầu chăm chăm nhìn bức thư rồi lại trèo lên giường nhìn tiếp.

Kha Na hỏi: “Muội làm gì thế?”

Liễu Sao đáp: “Không có.”

Kha Na lên tiếng: “Ta cũng rất tò mò Đông Lai tôn giả đã viết những gì, vì sao năm đó Kiến Tố chân quân phải bỏ đi?”

Liễu Sao lập tức ướm hỏi: “Vậy…”

Kha Na nghiêm mặt, kéo nàng rời khỏi giường hoa: “Đó là thư của tiền bối, không nên thất lễ.”

“Muội vẫn chưa đòi làm gì mà!” Liễu Sao phản bác.

“Chưa đòi cái gì?” Kha Na vừa bực mình vừa buồn cười, kéo Liễu Sao đang định chui vào giường một lần nữa, y vừa chỉ chỉ đầu nàng vừa nhìn nàng.

Dưới ánh nắng chiếu, hình ảnh từng nét chữ hiện ra.

Liễu Sao nhìn trái ngó phải: “Dù sao muội chẳng nhìn thấy gì hết, muội cũng không có mở thư ra.”

Kha Na bật cười, định mở lời thì trên đỉnh đầu đột ngột bùng lên ánh lửa, lá thư tự bốc cháy.

Liễu Sao giật mình: “Cái gì vậy!”

Kha Na mở yêu nhãn xác nhận: “Là bụi đá lửa.”

Loại bụi phấn không cần dùng thuật pháp thúc đẩy, chỉ cần tiếp xúc với không khí sẽ tự động bốc cháy. Ánh lửa lượn vòng, chói chang nhức mắt, ánh lửa như đã che khuất hết tất cả quang cảnh xung quanh, bốn chữ bằng lửa thật to trôi lơ lững trong không khí.

“Rất nhớ, mong về.”

Cả không gian hoàn toàn tĩnh lặng.

“Đông Lai tôn giả…” Kha Na thở dài.

Cái trò này đương nhiên không phải muốn hù ai, mà vì muốn giao thư cho Kiến Tố chân quân, người biết tính của thê tử mình, biết chân quân sẽ không quay lại, cũng biết rằng khi nhận được thư có lẽ chân quân sẽ vứt nó đi. Vì vậy người chỉ có thể dùng cách thức này ép chân quân xem.

Giữa hai vợ chồng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đến bây giờ đã hoàn toàn trở thành một điều bí ẩn.

Liễu Sao buồn bã nhìn lên không trung, cho đến khi từng chữ bằng lửa to và cả bức thư đều tan thành tro bụi, hòa với mùi hoa rơi tan đi giữa đất trời.

“Liễu Sao nhi.” Kha Na gọi nàng.