Trở về từ chỗ Vị Húc, lòng càng phiền não thêm, Liễu Sao mang tâm sự nặng nề bước vào Bất Niệm lâm.
Trên chiếc giường hoa, Yêu quân đang cúi đầu xem thứ gì đó, mái tóc dài trắng như tuyết buông xuống lỏng lẽo, những sợi tóc che nửa khuôn mặt,
đó là một vẻ đẹp mê hoặc tự nhiên của nam sinh nữ tướng.
Liễu
Sao nghiêng đầu vuốt vuốt cằm nhìn y một lúc lâu rồi lặng lẽ vòng ra sau lưng y, không ngờ Kha Na đột nhiên xoay người lại làm Liễu Sao giật bắn suýt chút nữa rơi xuống đất.
Kha Na buồn cười vươn tay giữ chặt nàng: “Ta về rồi đây.”
“Ta biết huynh sẽ về mà.” Liễu Sao ngồi xuống cạnh y, nàng không hỏi y
đã đi đâu mà chỉ kể lại chuyện của hai huynh muội Ưng Phi một lần nữa:
“Ban đầu muội định giết chúng, nhưng mà…”
“Muội làm thế là đúng rồi.” Kha Na cắt ngang lời nàng: “Thế lực Bách Yêu Lăng đã ăn sâu bén
rễ từ lâu, dù có giết chúng cũng chẳng thể thay đổi được gì, Ma cung mới chính là hậu thuẫn của muội. Lư Sênh nói đúng, muội đừng nên gây chiến
với Bách Yêu Lăng.”
Liễu Sao bĩu môi thật lâu mới thở dài:
“Chẳng qua do muội tức quá thôi, bọn chúng cướp Yêu Khuyết của huynh lại còn uy hiếp muội nữa.”
Kha Na mỉm cười: “Yêu Khuyết đã là gì, dùng Yêu Khuyết đổi lấy tương lai cho Ký Thủy tộc, rất đáng.”
Liễu Sao nghe thế bắt đầu hào hứng: “Đúng rồi, chờ giết được Thực Tâm
ma, muội sẽ giúp huynh!” Chỉ cần không bị nước hạn chế, Ký Thủy tộc còn
sợ sẽ không hùng mạnh chắc ?
Kha Na vẫn mỉm cười: “Cảm ơn muội, Liễu Sao nhi.”
Liễu Sao nhìn y một lát, nàng kéo tay an ủi: “Thần huyết vốn không phải của muội, tính ra muội chẳng mất gì cả. Vào lúc khó khăn nhất chỉ có
mình huynh đến cứu muội, Kha Na, muội chưa từng xem đó là giao dịch, mà
là muội tự nguyện giúp huynh.”
Cô gái ngang bướng cố tìm kiếm
và đền đáp lại người khác bằng tấm lòng tốt đẹp nhất, nàng có được thứ
mà người tu hành trong thiên hạ khao khát nhất nhưng lại không hề có dã
tâm. Kha Na nắm bàn tay nhỏ bé kia: “Muội là Ma tôn…”
Liễu Sao không để ý ngữ khí của y mà tò mò hỏi: “Huynh quen biết Ưng Như?”
Kha Na đáp “Ừ”.
“Hai người là…” Liễu Sao cố ý dừng lại.
Con ngươi xanh lam trong vắt phản chiếu bóng người, Kha Na nhìn nàng có hơi đăm chiêu.
Y không muốn nói thì Liễu Sao cũng không thể truy hỏi quá đáng, nàng
đành phải lẩm bẩm: “Vị Húc bảo huynh phải cẩn thận nàng ta.”
Kha Na lắc đầu: “Trước tiên cứ tính chuyện Thực Tâm ma đã, theo muội
đoán Thực Tâm ma là Tạ Lệnh Tề, nhưng y giấu diếm quá giỏi, ngoại trừ
thi ma Thạch Lan thì vẫn còn người khác giúp y, muốn lấy được chứng cứ
không dễ đâu.”
“Vậy chúng ta dụ y đến rồi giết chết y.”
“Y ngốc vậy sao?”
Liễu Sao ngẫm lại rồi nói: “Vậy… Trước hết nhốt Thạch Lan lại, nàng ta
biết rất rõ chuyện của Thực Tâm ma, nhưng bây giờ không biết nàng ta
đang ở đâu.” Liễu Sao nghĩ đến bản chép tay của Trọng Hoa tôn giả, tuy
nàng không định giúp Nguyệt nhưng nếu thật sự có biện pháp khống chế
được ma tính thì Liễu Sao thân làm Ma tôn cũng nên suy nghĩ cho Ma tộc.
Huống chi ai mà biết Thực Tâm ma sẽ lợi dụng nó để làm cái gì, ít nhất
không thể để y đạt được mục đích.
Kha Na cũng đồng ý: “Đúng
vậy, bây giờ chỉ có thể bắt đầu từ Thạch Lan, trên đường về ta nghe nói
vùng Bồ Mang sơn xuất hiện quỷ thi.”
Mắt Liễu Sao sáng lên :”Tốt quá! Vậy chúng ta ra ngoài đi.”
******
Nói là làm, theo lời đề nghị của Kha Na, Liễu Sao giao lại tất cả sự vụ ở Ma cung cho Lư Sênh, Vị Húc và hai tên ma tướng ngày thường hay nịnh
hót nàng kia, Lư Sênh cũng không dị nghị gì. Bây giờ thân phận Kha Na
rất đặc biệt, Liễu Sao vốn không muốn để y đi, nhưng Kha Na lo lắng nàng đơn thương độc mã nên cuối cùng quyết định đi cùng nàng, hai người
chuẩn bị đầy đủ rồi lập tức rời khỏi Hư Thiên ma giới.
Để đối
phó với Thực Tâm ma, bắt Thạch Lan là chuyện cực kỳ quan trọng, theo lý
Liễu Sao và Kha Na là hai kẻ mạnh trong lục giới, việc này hẳn là dễ như trở bàn tay mới phải. Tuy nhiên Liễu Sao lại loáng thoáng thấy bất an
như sắp xảy ra chuyện gì đó, Kha Na nhận ra bèn an ủi nàng vài câu,
nhưng Liễu Sao vẫn nôn nóng khó an, cuối cùng nàng chợt nghĩ đến việc
đến lạy Ma thần.
Ngày thường ngoài điện Ma thần không có ai
canh gác, mái điện trên cao lẩn khuất vài cụm mây đen tạo thành một bức
họa thủy mặc trắng đen.
Bước vào điện, đập vào mắt là một vùng tối tăm, trống rỗng vắng lặng tựa như một vực sâu nuốt lấy con người ta.
Đã có người đứng trong điện, hắn đứng dưới bức phù điêu lớn của Ma
thần, áo choàng buông trên mặt đá đen ánh lên bức tường đen ở xung
quanh, nếu không để ý thì căn bản không thể phát hiện ra hắn.
Liễu Sao dẫm mạnh chân.
“Liễu Sao nhi, ta thấy ngươi rồi, không cần lớn tiếng như vậy đâu.” Hắn xoay người lại.
Liễu Sao liếc nhìn tượng Ma thần rồi lại nhìn hắn, nàng nghi ngờ hỏi: “Ngươi ở đây làm gì?”
Câu trả lời của hắn chẳng liên quan gì: “Nghe nói ngươi muốn ra ngoài.”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi tới đây làm gì?”
“Nói thừa, đương nhiên là đến lạy Ma thần.”
Nguyệt bật cười: “Kiểu của ngươi có phải gọi là ‘đụng chuyện mới vội chạy đến ôm chân Ma thần’?”
“Ta thích ôm đó!” Liễu Sao ngẩng đầu lên, thành kính quỳ xuống đất thì
thầm: “Chỉ cần để chúng con bắt được Thạch Lan, hỏi ra bí mật của Thực
Tâm ma thì hằng ngày con đều đến lạy người, còn nếu người để xảy ra
chuyện gì không hay thì con sẽ đến đập nát thần điện của người!”
Dứt lời, nàng cung kính dập đầu lạy ba cái.
Nhẫn nhịn rồi nhẫn nhịn mãi, cuối cùng Nguyệt cũng phải lên tiếng:
“Ngươi là uy hiếp hay là thỉnh cầu đây, làm gì có kiểu cầu xin nào như
thế, sao ngươi chỉ biết đòi quyền lợi cho mình không vậy.”
Liễu Sao vốn cũng có hơi kiêng dè Ma thần, nhưng vì cảm giác bất an nặng
trĩu cõi lòng nên nàng mới nói mà không nghĩ. Nhưng hắn phê bình như thế ngược lại khiến Liễu Sao tái phát bệnh cũ, nàng không vui phản bác:
“Chẳng phải Ma thần rất công bằng sao, mấy lần trước ta suýt chết có
thấy thần phù hộ đâu, vả lại ta cũng đã hứa điều có lợi cho thần mà,
việc này rất công bằng.”
Nguyệt trầm mặc: “Được rồi, rất công bằng.”
Hắn hơi cúi người xuống vươn tay ra với nàng.
Cảnh tượng này thật quen thuộc, Liễu Sao giật mình, cuối cùng vẫn tự mình đứng dậy: “Ngươi ở đây làm gì?”
Nguyệt đứng thẳng dậy: “Liễu Sao nhi, ngươi từng nói chúng ta có thể giống như trước đây.”
“Đương nhiên, nhưng mà ta sẽ không giúp ngươi làm bất cứ chuyện gì
đâu.” Liễu Sao hùng hồn tuyên bố: “Dù sao ngươi cũng không thích ta, hơn nữa ta còn rất nhiều chuyện cần làm, không rảnh.”
Nguyệt “Ừ” rồi tiếp: “Ý ta là, Thực Tâm ma còn mạnh hơn những gì ngươi tưởng, các người phải cẩn thận.”
Liễu Sao sửng sốt, sau một lúc lâu mới bảo: “Dù sao ngươi cũng không có việc gì làm, có muốn ra ngoài cùng chúng ta không?”
“Ta không thể nhúng tay giúp ngươi được.”
“Ta không thèm.” Liễu Sao rất rộng lượng: “Vì ta thấy ngươi buồn chán quá thôi.”
Nguyệt cười hỏi: “Hử? Chẳng lẽ không phải vì ngươi không nắm chắc được nên muốn tìm người giúp đỡ?”
Chuyện nàng sắp làm không chỉ là đối phó với Thạch Lan, mà còn có khả
năng Thực Tâm ma đang trốn ở chỗ tối quan sát nàng, vì Liễu Sao biết rõ
thực lực của hắn nên quả thật nàng có ý định đó, nhưng bị hắn nói toạc
ra, Liễu Sao cũng mặt dày hỏi: “Đương nhiên không phải, sao, ngươi có
muốn đi không?”
“Có Yêu quân đi cùng ngươi, ta không đi.”
“Không đi thật sao?”
“Không đi.”
“Vậy quên đi!” Liễu Sao tỏ vẻ không thèm quan tâm, nàng xoay người bỏ đi.
******
Bồ Mang sơn là một dãy núi hùng vĩ nằm ở phía bắc Nhân giới, toàn dãy
có tổng cộng khoảng hai trăm lẻ bảy ngọn núi vắt ngang qua nhiều nước từ nam chí bắc. Trong núi linh khí dồi dào, khắp chốn thảo dược sinh sôi,
linh thú và hung thú tồn tài cùng nhau, thỉnh thoảng thường xuất hiện
những vật liệu luyện đan cao cấp, là nơi mà du tiên, tán tiên và các đệ
tử thường rất yêu thích. Dù sao nhìn khắp lục giới, rất hiếm có người
dám mạo hiểm bước vào một chỗ như Đại Hoang. Lần trước chỉ có hai tên
yêu tướng tấn công Liễu Sao, và còn có không ít các đại đệ tử hàng đầu
của Tiên môn bị thương nghiêm trọng trên đường đi, tu vi của đám cao thủ Võ đạo cũng bị áp chế. Nếu không dù Liễu Sao và Kha Na có mạnh hơn nữa
cũng tuyệt đối không đủ khả năng chạy trốn.
Liên minh Tiên – Võ đã nhận được tin tức Liễu Sao quay lại nên vòng phòng thủ nhân gian
càng chắc chắn hơn. Tuy nhiên, tu vi của Liễu Sao và Kha Na đều đứng
hàng đầu lục giới, hai người du hành trên tầng mây cao nên rất ít gặp
trở ngại, nhưng lúc đến gần Bồ Mang sơn thì xảy ra chút vấn đề.
Cảm nhận thấy bị linh khí cản trở, Liễu Sao và Kha Na không ngự phong nữa mà đáp xuống đất.
Bóng tối kéo dài vạn dặm, tuyết tung bay phất phơ trong gió. Kha Na
đứng trên đóa sen băng ngưng mắt trông về phía xa xăm, kết giới kéo dài
ngàn dặm như tấm mạng nhện giăng ra, tinh vi và chặt chẽ, chỉ cần rút
một sợi là động cả cánh rừng, tựa như trăm ngàn tầm mắt tra xét dò tìm.
Dù hai người có tu vi bất phàm nhưng đi vào trong đó cũng giống như
không còn chỗ lẩn tránh.
“Là Tiệt Linh trận… có khoảng chừng ba mươi hai người giữ trận.” Kha Na khen ngợi: “Quả là tuyệt diệu! Cực kỳ
hoàn hảo! Không thể ngờ người – tiên hợp lực lại có thể đạt đến cảnh
giới này!”
Có thể mượn lực tử đệ tử tầm thường của Tiên môn và
Võ đạo để bày ra đại trận tiệt linh uy lực tới mức này, rốt cuộc người
lập trận đã bỏ bao nhiêu trí tuệ và tâm lực vào đó đây?
Liễu Sao ngẩng mặt nhìn tấm lưới lớn trải khắp bầu trời, nàng trầm ngâm.
Bàn về thực lực, hai người muốn xông qua cũng không khó lắm, nhưng mục
đích lần này của hai người là thăm dò Bồ Mang sơn để điều tra tung tích
Thạch Lan. Nếu kinh động đến Tiên môn thì chỉ dẫn tới đuổi giết, rất bất lợi cho hành động lần này, huống hồ gì Kha Na cũng không thể hiện thân
công khai được.
Kha Na cân nhắc rồi cất tiếng: “Vòng qua thôi.”
Nếu có Lạc Ninh ở đây thì tốt quá, chưa biết chừng nàng biết cách phá
giải trận này. Liễu Sao có hơi tiếc nuối nên đành phải gật đầu đồng ý.
Hai người chuyển hướng, cẩn thận đi vòng qua đường ranh kết giới, trên
đường đi hai người gặp được không ít hành khách Võ đạo. Cả hai bất ngờ
biết được một tin tức quan trọng, hóa ra khi phát hiện ra quỷ thi trên
Bồ Mang sơn, tiên minh đã phái Chúc Xung và Vũ Tinh Hồ đến đây điều tra, bọn họ đều đang đóng quân trong thành gần Bồ Mang sơn. Liễu Sao biết
được việc này, nàng vừa vui mừng vừa sốt ruột… ngay cả Tiên môn cũng
đến, quả nhiên Thạch Lan đang ở trong núi. Nhưng xét theo phương diện
khác, chẳng biết đây có phải là thủ đoạn của Thực Tâm ma muốn mượn sức
của Tiên môn tìm ra Thạch Lan để khống chế nàng ta thêm lần nữa hay
không?
Đi một mạch hai ba ngày đường, hai người rốt cuộc cũng
tránh khỏi vòng phòng ngự trùng trùng điệp điệp, thật sự đặt chân vào Bồ Mang sơn.
Nơi hai người đến là một nhánh nhỏ của Bồ Mang sơn,
dưới chân núi là một cánh rừng rộng lớn. Vì biết người của Tiên môn đang ở đây nên không thể ngự phong, để tránh linh lực dao động kéo phiền
phức tới nên từ lúc bắt đầu vào núi hai người đã đi bộ. Còn về việc làm
cách nào tìm ra Thạch Lan thì Liễu Sao đã có kinh nghiệm, nơi nào xuất
hiện quỷ thi thì địa khí nơi đó sẽ cạn sạch, cỏ cây héo tàn, cứ lần theo dấu vết đó mà tìm thì không khó để phát hiện hành tung của Thạch Lan.
Nhưng hai người đi được vài ngày, tiện tay hái được rất nhiều thảo dược
thượng đẳng nhưng lại không hề bắt gặp dấu vết của quỷ thi.
Hôm đó, hai người đứng ở lưng chừng núi, trong lúc đang do dự chẳng biết
nên rẽ vào nhánh trái hay nhánh phải của dãy núi, bất chợt một tiếng ưng rít vang lên cắt ngang không trung.
“Bách Yêu Lăng?” Liễu Sao
vội vã vẫy tay thiết lập kết giới, nàng kéo Kha Na lùi lại trốn trong
một đám cỏ cây, lòng thầm oán: “Mấy lão yêu tộc chạy khắp nhân gian,
Tiên môn không quản sao!”
Kha Na không hề ngạc nhiên, y nhìn bóng ưng trên đỉnh đầu bảo: “Có lẽ là vì ta.”
Yêu quân áo trắng đang lẩn trốn, cho dù Ưng Phi có nắm được Yêu giới
trong tay thì hằng ngày y vẫn mất ăn mất ngủ, có lẽ y đã thương lượng
với Tiên môn được dẫn thuộc hạ ra ngoài truy sát. Tuy Kha Na và Kiến Tố
chân quân Lạc Nghi có chút quan hệ nhưng trong mắt Tiên môn Kha Na giúp
Liễu Sao cũng giống như đã làm việc ác, bọn họ tuyệt đối không thể dung
túng.
Nhưng tại sao Ưng Phi lại đến đây? Chỉ là trùng hợp thật sao?
Chiếc lông vũ màu trắng trên đầu cực kỳ bắt mắt, Ưng Phi ngồi trên lưng một con chim ưng màu đen rất lớn, sắc mặt lạnh lẽo trầm ngâm. Còn Ưng
Như thì đứng trên lưng một con chim ưng trắng như tuyết, nàng ta mặc
chiến bào màu xám tro bó sát người, áo khoác ngoài màu trắng phất phơ
trong gió, giống như một nữ tướng quân yểu điệu.
Nếu để bọn
chúng phát hiện ra Kha Na rồi làm lớn chuyện ở chỗ này thì cực kỳ phiền
phức. Liễu Sao thầm mong bọn chúng bay qua nhanh một chút, ai ngờ không
như mong đợi, Ưng Phi cố tình dừng lại trên đỉnh đầu hai người cúi người xem xét: “Hừm? Ma khí!”
Y có thể phát hiện kết giới của mình
sao? Liễu Sao giật mình. Liễu Sao không biết rằng đôi mắt của dòng ưng
này sở hữu huyết mạch của thần tộc, bẩm sinh đã có một đôi mắt thần, đó
chính là bản lĩnh đặc thù của họ, không có gì kỳ lạ cả.
Phát hiện Liễu Sao bùng lên sát ý, Kha Na lập tức kéo tay nàng rồi lắc đầu ra hiệu.
Liễu Sao bình tĩnh lại, nàng hiện thân ngẩng đầu lên không trung cười nói: “Ưng Phi huynh đệ, là ta.”
Ưng Phi trông thấy nàng thì rất bất ngờ, sau đó y khẽ nhíu mày: “Khó mà tưởng tượng hiền muội Trưng Nguyệt lại ở đây.”
Liễu Sao gọi ‘huynh đệ’ là do bản năng không chịu thua kém người, còn
Ưng phi kêu “Hiền muội” là cố tình áp chế danh vọng của Ma tôn, hai
người trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu thua kém ai.
Ưng Như đứng bên cạnh khẽ cười, nhẹ nhàng chuyển hướng câu chuyện: “Sao Ma tôn lại đến đây?”
Dù sao Liễu Sao rất gai mắt nàng ta nên câu trả lời cũng chẳng dễ nghe
gì: “Bổn tọa đi đâu chẳng lẽ phải hỏi ý kiến của tiểu vương Yêu giới
ngươi sao?”
“Tôn giá quá lời, tiểu vương không có ác ý.” Ưng
Như cười bảo: “Dạo gần đây người trong Tiên môn hay đến chỗ này, tiểu
vương chỉ sợ tôn giá hành động bất tiện. Nếu có việc gì quan trọng có lẽ Bách Yêu Lăng chúng ta có thể giúp được một tay.”
Liễu Sao bỗng có ý định khác: “Đa tạ ý tốt của các người, bổn tọa chỉ hái chút thảo dược thôi, còn hai người tới đây làm gì?”
“Đương nhiên là tìm áo trắng phản nghịch Yêu giới, chẳng biết y đã trốn đi đâu.” Ưng Như thở dài rồi thu lại nụ cười: “Nếu tôn giá có tin tức
gì mong tôn giá báo lại cho chúng ta.”
Xác nhận bọn họ thật sự
không phát hiện Kha Na đang ở trong kết giới, Liễu Sao thầm thở phào,
nhẹ giọng nói: “Tiếc quá… ta không biết tin.”
“Vậy không quấy
rầy, mời!” Ưng Phi vẫn chưa thật sự chứng kiến thực lực của nàng, y
khinh thường hành vi cử chỉ của nàng vẫn còn non nớt nên cũng chẳng xem
nàng ra gì, y cao giọng quát: “Chúng tướng nghe lệnh, dốc toàn lực truy
bắt áo trắng phản loạn, một khi phát hiện giết không tha!”
Chúng yêu tướng đồng thanh đáp: “Rõ.”
Ưng Phi quay đầu cười ha hả với Liễu Sao: “Tiên môn đã vào trong núi, hiền muội phải cẩn thận!”
Đối diện với sự thị uy của Ưng Phi, Liễu Sao chỉ bĩu môi.
Ưng Như đột ngột bước lên nói: “Vương huynh, gần đây hoàng cung chúng
ta thiếu vài thứ thảo dược, để muội đi cùng Ma tôn thuận tiện có thể
chăm sóc lẫn nhau.”
Dường như Ưng Phi cực kỳ coi trọng vị muội muội này, y lập tức nói: “Được thôi, muội phải cẩn thận.”
Ai thèm đồng hành cùng ngươi chứ! Liễu Sao lạnh mặt: “Bổn tọa đi nhanh lắm…”
Ưng Như đã nhảy xuống khỏi lưng con chim ưng trắng, giọng cười khàn
khàn âm u mê hoặc: “Yên tâm, dù tu vi của tiểu vương không đủ thì võ lực và sức lực cũng đủ không làm Ma tôn ghét bỏ. Huống hồ gì có ta làm con
tin, tôn giá lại càng không phải lo lắng Bách Yêu Lăng sẽ tiết tộ hành
hung của tôn giá ra ngoài, đúng không?”
Nhìn bề ngoài thì nàng
ta da mặt dày, nhưng trên thực tế là nàng ta dùng việc tiết lộ hành tung để uy hiếp, Liễu Sao suýt chút nữa đã chửi ra miệng, nhưng lúc muốn từ
chối nàng lại thoáng thấy Kha Na đi bên cạnh khẽ lắc đầu nên đành phải
ngậm miệng.
Chờ Ưng Phi dẫn chúng thuộc hạ rời khỏi, hai người gần như đồng loạt xoay người mặt đối mặt.
Ưng Như làm như không thấy vẻ bất mãn của Liễu Sao, nàng ta thong thả
nói: “Tiểu vương từng nghe danh tiếng Ma tôn nên cực kỳ kính phục, lần
này có thể đồng hành có thể nói là may mắn vô cùng.”
Liễu Sao
quay đầu nhưng không còn nhìn thấy Kha Na nữa, nàng đoán có lẽ y đã ẩn
nấp đâu đó. Liễu Sao khẽ hừ, lòng thầm nghĩ nàng ta tu vi tầm thường,
lát nữa chỉ cần mình nhanh chân một chút chắc chắn nàng ta sẽ không theo kịp. Vì thế, Liễu Sao vỗ tay điềm nhiên như không nói: “Tùy ngươi vậy,
dù sao áo trắng vốn chẳng liên quan gì đến ta, ta cũng không biết y đang ở đâu.”
“Ký Thủy tộc có lẽ đang ở đáy Minh hải.” Ưng Như đột ngột nói.
Liễu Sao hoảng hốt, trong khoảnh khắc phản ứng của nàng hiện rất rõ, Liễu Sao vội vàng che giấu: “Ta không rõ chuyện này lắm.”
“Tiểu vương suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng vẫn cảm thấy khả năng
lớn nhất là họ đến Minh giởi, Quỷ môn không dễ bước vào, lại kết hợp với đặc tính của Ký Thủy tộc, Minh hải là nơi thích hợp với bọn họ nhất.”
Ưng Như thong thả bước từng bước, thuận tay kéo vài sợi tóc mai, nàng ta nhỏ giọng: “Thật là nuôi nhầm thứ gì rồi, đám Đài lão ăn cây táo rào
cây sung, chờ ta trở về sẽ từ từ xử lý chúng.”
Vài sợi tóc
trắng bay lất phất theo gió, là do bị chỉ lực cắt đứt, phong thái nàng
ta bất giác lộ ra sự tàn độc hiểm ác, Liễu Sao nhìn mà da đầu run lên.
Ưng Như đột nhiên buông tay xuống quay lại nhìn nàng: “Ta hỏi tung tích của áo trắng không phải vì muốn giết y mà là vì y đang gặp nguy hiểm.”
Làm sao Liễu Sao chịu tin, nàng vờ như không nghe thấy gì.
Ưng Như cũng không quan tâm: “Đây chỉ là suy đoán của ta, đám Đài lão
đã sớm phát hiện nơi trốn của Ký Thủy tộc nhưng lại chưa báo với ta và
Vương huynh. Ngươi nghĩ xem Yêu Khuyết đã không còn tồn tại, vậy tại sao bọn họ còn dám phản bội Bách Yêu Lăng? Đương nhiên, bọn họ đã có chỗ
chống lưng khác. Do đó, đám phản thần đó có lẽ càng e dè áo trắng mới
phải, cho nên với áo trắng mà nói, kẻ nguy hiểm nhất không phải là chúng ta mà là vị chủ nhân mới của đám Đài lão.”
Ưng Như mỉm cười: “Kế tiếp không cần ta nói nữa chứ.”
Liễu Sao vốn đã hạ quyết tâm không tin nàng ta, ai ngờ chỉ nghe nàng
phân tích một lúc, từng câu từng chữ đều rất hợp lý, Liễu Sao bắt đầu
thấy hoảng sợ… Nếu Ưng Như không nói dối, đám Đài lão che giấu nơi trốn
tránh của Ký Thủy tộc vậy hành động đuổi giết áo trắng của bọn họ rất
đáng để suy ngẫm.
Ưng Như không để tâm nói: “Ta đã biết nơi ở của Ký Thủy tộc, chi bằng lợi dụng họ ép áo trắng ra mặt… cách này hay chứ nhỉ?”
Liễu Sao chằm chằm nhìn nàng ta không nói một câu.
“Sát khí bừng bừng, thật làm người ta hưng phấn mà.” Ưng Như nghiêng
mặt liếc nhìn nàng, lông mày dài nhướng lên: “Bây giờ, tôn giá định giết ta trước hay là trốn đi để báo tin trước đây?”
Ưng Phi chẳng
là cái gì cả, khi Liễu Sao bị nữ nhân trước mặt chèn ép liên tục thì đã
phát hiện nàng ta tâm tư thâm sâu, bởi vậy dù lòng Liễu Sao đã bùng lên
sát ý nhưng lại không có hành động gì.
Nét mặt Ưng Như rất hài
lòng: “Chỉ cần tôn giá ra tay với ta, Vương huynh của ta sẽ lập tức dẫn
thuộc hạ tới, kinh động tới Tiên môn là chuyện đương nhiên. Nhưng nếu
Tiên – Yêu hợp sức, lại còn thêm Võ đạo nữa, cho dù tôn giá có bản lĩnh
phi thường có thể bỏ trốn nhưng chắc chắn sẽ hao tổn thực lực lớn.”
Liễu Sao bình tĩnh: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
“Áo trắng ở đâu?”
“Không biết!”
Ưng Như sa sầm mặt: “Tôn giá hay quên quá, chi bằng nghĩ lại thật kỹ về Ma cung và Ký Thủy tộc có lẽ tôn giá sẽ nhớ ra.”
Liễu Sao cắn môi rồi đột ngột ngửa mặt lên trời cất tiếng cười “ha ha”, nàng nắm chặt tay, mặt đất dưới chân hai người lún sâu xuống ba thước:
“Bổn tọa quả thật mắc bệnh hay quên! Ngươi đừng có lấy Ma cung hay Ký
Thủy tộc áp chế ta, ta vốn là kẻ chẳng có gì, cũng đã chết vài lần, còn
phải sợ cái gì nữa chứ! Chẳng phải ngươi muốn đến làm con tin sao? Bổn
tọa cam đoan, chắc chắn sẽ giết chết ngươi trước khi Tiên môn tới, một
chưởng của bổn tọa bây giờ có thể khiến thực lực của ngươi hao tổn nặng, ngươi có tin không?”
Ưng Như thật không đoán được Liễu Sao dám bất chấp mọi giá, theo bản năng nàng ta lùi lại vài bước.
Liễu Sao càng được đằng chân lân đằng đầu, nàng vung vung nắm đấm hung
dữ uy hiếp: “Ngươi thông minh hơn ta, nhưng ta lại mạnh hơn ngươi! Ngươi muốn đối phó ta là chuyện sau này, còn bây giờ mạng của ngươi đang nằm
trong tay ta! Đừng có chọc ta!”
Ưng Như giọng lạnh lùng: “Nếu ta cứ chọc thì sao?”
“Là ngươi ép ta, cùng lắm thì ôm nhau cùng chết!” Liễu Sao hừ lạnh.
Ngữ khí Ưng Như đột nhiên thay đổi, chậm rãi bảo: “Bây giờ ta có việc phải đi, ngươi có giết hay không?”
“Ngươi không đi được.” Liễu Sao nghiến răng trả lời. Nàng ta quỷ kế đa
đoan, hậu quả giết nàng ta mất nhiều hơn được, còn nếu không giết thì
chỉ cần Liễu Sao còn ở Bồ Mang sơn thì tuyệt đối không thể thả Ưng Như
về báo tin.
Ưng Như nở nụ cười: “Xem đi, tiểu vương biết Ma tôn không ghét bỏ mình, mong tôn giá đừng đi nhanh quá, ta sợ sẽ không theo kịp đâu.”
Chỉ trong chớp mắt, Liễu Sao từ việc từ chối đồng
hành mà biến thành chủ động giữ lại, chẳng biết là nàng là ứng biến
nhanh hay là cố tình trêu chọc.
Liễu Sao xem như thỏa hiệp nhưng Ưng Như vẫn chưa chịu bỏ qua.
“Ký Thủy tộc đang ở ẩn thân ở Minh hải, chưa biết chừng Vương huynh của ta đã biết rồi.”
“Cho dù không biết thì chờ ta quay về, huynh ấy tự động sẽ biết thôi.”
“Tôn giá đoán xem huynh ấy sẽ đối phó họ sao đây?”
“Pháp lực của quỷ tộc rất yếu ớt, phải đối diện với sức ép của một giới, Minh tôn có thể che chở họ bao lâu đây?”
Ý đồ của Ưng Như rõ ràng là muốn quấy nhiễu cảm xúc của Liễu Sao, từng
câu từng chữ đều đánh vào lòng người, Liễu Sao quả thật muốn vung một
chưởng đánh chết nàng ta. Ma diễm bùng cháy trong lòng bàn tay Liễu Sao
vài lần nhưng Ưng Như làm như không thấy mà cứ bẩm lẩm một mình, Liễu
Sao hơi nghi ngờ có phải nàng ta muốn tự tìm cái chết hay không.
Uy hiếp không hiệu quả, rốt cuộc Liễu Sao cũng bùng nổ, nàng quyết định dạy dỗ nàng ta một trận.
“Được rồi Ưng Như, đừng trêu muội ấy nữa, ta ở đây.” Giọng nói ôn hòa êm ái vọng tới.
“Kha Na!” Liễu Sao cuống quýt, sát khí bùng nổ trong phút chốc tập trung vào Ưng Như.
“Kha Na.” Ưng Như nở nụ cười.
Nàng cũng biết cái tên Kha Na sao? Liễu Sao sửng sốt, nàng lập tức phát hiện trong đôi mắt ưng khí phách kia tỏa ra ánh sáng nóng bỏng tựa như
một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Trong tích tắc, Kha Na đứng bên cạnh Liễu Sao nâng tay vỗ vỗ đầu nàng nhỏ giọng mắng:
“Ngốc quá!” Sau đó y mỉm cười nhìn Ưng Như, đôi mắt xanh lam phẳng lặng
như nước: “Đã lâu không gặp, Ưng Như.”