Bôn Nguyệt

Chương 42: Tiếng chuông trong mê quật




Trời trăng cùng chiếu rọi

Vầng mặt trời lớn đỏ rực và vầng trăng bạc, một cực dương một cực âm, tựa như bánh xe lửa và chậu băng, chúng chia nhau tỏa ra ánh sáng mãnh liệt và dịu êm, chúng hòa lẫn vào nhau chiếu rọi cánh cửa hang đá sâu hun hút.

Cảnh tượng trước mắt thật hùng vĩ, Liễu Sao kinh ngạc, không kiềm nổi lòng đi về phía hang đá.

Đặt chân vào cửa đá tựa như giẫm lên bức tường vô hình, dòng khí lưu phía trước đẩy nàng lùi ra sau.

Liễu Sao như người vừa tỉnh mộng, vội vàng đứng vững lại quan sát. Nàng phát hiện hai luồng khí âm dương lúc nãy đang cuộn trào không ngừng rồi bị mặt trời và mặt trăng hấp thụ. Hóa ra mặt trời đỏ rực và vầng trăng bạc là do âm dương linh khí hóa thành ảo ảnh chứ không phải là vật thật.

Cửa hang đá thấp thoáng ánh bạc và ánh vàng lấp lánh.

Đây là Âm Dương mê quật. Liễu Sao nghĩ thầm, nàng vận đủ ma lực đánh ra một chưởng muốn xông qua cấm chế của dòng khí tự nhiên kia, nhưng không ngờ âm dương khí bị kích thích đẩy nàng bật về sau.

Theo lời Lạc Ca, ngọn núi này là nơi âm dương khí giao nhau, bên ngoài mê quật có cấm chế thiên nhiên, cần phải có một đôi nam nữ đạo pháp âm dương trái ngược nhau cùng lúc ra tay mới có thể mở cửa.

Tính ngang bướng lại nổi lên, Liễu Sao không phục, nàng đứng dậy đặt hai tay lên cánh cửa hang vận công.

Đúng vào lúc này, tiếng gió lướt qua tai, một bóng dáng tựa như quỷ mị xuất hiện bên cạnh nàng, cùng lúc đó một luồng thanh khí chính tông đánh thẳng vào cửa hang đá.

Bức bình phong bằng khí bị phá tan.

“Thực Tâm ma!” Không chờ bàn tay khô gầy kia chộp tới, Liễu Sao nương theo quán tính nhào vào trong Âm Dương mê quật!

“Con nhóc kia, mau giao linh khí của ngươi ra!” Dưới lớp mặt nạ đồng xanh, đôi mắt đỏ lóe lên ánh sáng mừng rỡ, Thực Tâm ma cũng phi thân vào hang động.

Đây là một cái hang đá có thể chứa khoảng mấy trăm người, bên trong có rất nhiều lối đi không biết thông tới đâu. Cạnh cửa hang có một cái đầm nước trong, tảng đá dưới đáy nước cũng nửa trắng nửa vàng. Liễu Sao vừa vặn rơi vào trong đầm nước, chờ nàng nhô đầu lên đã thấy Thực Tâm ma đang treo ngược ở trên, móng tay màu lam như sống dậy, trong tích tắc dài ra mười tấc vươn đến cổ của nàng.

Không tránh kịp, Liễu Sao nghĩ tới lời Lạc Ca, nàng cố nén sợ hãi, theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh.

Bỗng nhiên, có tiếng chuông vang lên.

Tiếng chuông trong vắt, nghe như rối loạn không tiết tấu, nhưng không hề chói tai, mang theo một dòng khí mạnh mẽ đánh bật tay Thực Tâm ma ra.

“Giải Ma linh!” Thực Tâm ma bỏ mặc Liễu Sao: “Vũ Tinh Hồ!”

* Giải ma linh: Chuông tách ma. “Các hạ nhận ra ta.” Giọng nói thật thanh trong.

Liễu Sao thừa cơ bước ra khỏi nước, ra ngoài xem.

Một vị tiên nhân bước ra từ sâu trong hang động, dáng người xấp xỉ Lạc Ca. Giày và áo trắng đỏ giao nhau vô cùng sống động, khiến người trước mắt sáng ngời. Mái tóc dùng phát quan đỏ buộc trên đỉnh đầu buông dài xuống phía sau. Khuôn mặt người đó không quá đẹp, chỉ duy đôi mắt lại to lạ thường mang theo thần thái rất kỳ quặc, tựa như ngôi sao lạnh mùa thu.

Tay trái quấn dây tơ bạc, trên sợi tơ treo một quả chuông to cỡ quả trứng đỏ sậm như máu.

Y cười gật đầu với Liễu Sao: “Liễu Sao sư muội.”

Đây là sư huynh của Lạc Ca ư? Liễu Sao thấy y tỏ vẻ thân thiết nên cũng vui vẻ gọi một tiếng “Vũ sư huynh.”

Vũ Tinh Hồ ra hiệu bảo nàng lùi lại, sau đó xoay sang Thực Tâm ma: “Ta ở trong này chờ các hạ đã lâu, không nhiều người biết chuyện về Thức Kính. Quả như sư đệ định liệu, ngươi là người trong Tiên môn, còn có địa vị không thấp.”

Thực Tâm ma mở miệng: “Thức Kính đâu?”

“Vốn chẳng có Thức Kính gì cả!” Liễu Sao ló đầu ra từ sau lưng Vũ Tinh Hồ, nàng đắc ý nói: “Đó là Lạc sư huynh cố tình tung tin ra, không ngờ được ngươi lại bị lừa!”

“Cả cấm chế bên ngoài cửa cũng là phong ấn của ta.” Vũ Tinh Hồ cười nói: “Ngươi tin vào tin tức sư đệ tung ra, theo chân đệ ấy đến đây. Ngươi nghĩ rằng phải là một cặp nam nữ tu luyện đạo pháp trái ngược mới có thể phá cửa. Liễu sư muội là ma tu luyện âm khí, ngươi bèn dùng chưởng pháp của Tiên môn phối hợp với muội ấy, rõ ràng đã xác nhận suy đoán của sư đệ.”

Thức Kính có thể phân biệt tiên ma, Thực Tâm ma chắc chắn sẽ có hành động. Đương nhiên y cũng chưa chắc đã tin truyền thuyết về Thức Kính, nhưng Lạc Ca lại dùng thêm Liễu Sao tạo thành hai miếng mồi ngon, đối diện với cám dỗ lớn như thế, dù biết rõ là cạm bẫy thì Thực Tâm ma vẫn nhảy vào.

“Quả nhiên là bẫy của Lạc Ca.” Thực Tâm ma không hề giật mình.

Nghĩ đến Thực Tâm ma vẫn luôn đi theo mình, Liễu Sao run sợ, mắng nhiếc: “Là ngươi trộm ma anh rồi giá họa cho Lục Ly, cũng là ngươi giết Thương Ngọc Dung là vì huynh ấy nhận ra thân phận của ngươi!”

“Thương Ngọc Dung…” Thực Tâm ma nghe cái tên này dường như hơi sửng sốt, y thì thào gọi.

Vũ Tinh Hồ lại lên tiếng: “Cùng tu Tiên lẫn ma là chuyện không tưởng, ngươi bị tẩu hỏa nhập ma, bèn tu tà tiên Giá Thể thuật, moi tim người để đỡ lấy sát khí giúp ngươi, thật đáng tiếc cho Ngọc Dung sư đệ…. Hôm nay là lúc ngươi phải đền tội!”

* Giá thể: Gán thân thể. Dứt lời, y khẽ nâng dây tơ, sử dụng sát khí của Tiên môn nổi tiếng lục giới.

Chiếc chuông đỏ máu bay lên trên đỉnh động, trong nháy mắt nó to lên như chiếc chuông đồng, miệng chuông không tỏa ra cương khí của Tiên môn mà là sát khí và trọc khí hiếm thấy. Luồng khí đen nhanh chóng khuếch tán trong hang động, xoay tròn rồi biến thành tám miệng chuông, đồng loạt phát ra sóng âm điếc tai. Những luồng sóng âm kia như có sự sống cũng có màu đen, vừa mảnh vừa dày đặc như những sợi tơ, từng sợi chạy uốn lượn cho đến khi phủ kín hang động.

Thứ khí tức này… Liễu Sao thầm nghĩ, lời đồn không sai, Giải Ma linh thật là báu vật mang sát khí.

Giải Ma linh, tách ma thể, vây ma hồn. Vũ Tinh Hồ lại vận pháp lực lần nữa, sóng âm đan vào như mạng lưới.

Gặp phải sát khí, Thực Tâm ma không lùi mà lại bước tới, xuyên qua trăm ngàn sợi tơ, móng tay màu lam bắt lấy một sợi tơ sóng âm, “tinh” một tiếng, hắc khí tan đi, một sợi sóng âm bị đứt đoạn.

“Ngươi…” Vũ Tinh Hồ biến sắc.

Bóng Thực Tâm ma lướt đi, lại nghe thấy vài tiếng vang, lưới sóng âm vốn đan dày như tơ nhện theo từng động tác tay mà đứt đoạn.

Sát thanh tan đi, chỉ còn sót lại vài sợi sóng âm mất đi khống chế chưa kịp biến mất, bắn vào đá, cả hang đá rung lên, đá vụn bay tán loạn. Đá ở trong Âm Dương mê quật đều do linh khí cực âm và cực dương luyện thành, cực kỳ cứng chắc, sức tiên ma tầm thường vốn không thể tác động đến nó, có thể thấy rõ uy lực của Giải Ma linh.

Nhưng ở trước mặt Thực Tâm ma, nó chỉ tốn công vô ích.

“Ngươi hiểu rất rõ Giải Ma linh.” Vũ Tinh Hồ thu chuông lại, ngữ khí nặng nề: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Tà áo choàng kéo ra, Thực Tâm ma đứng cách y khoảng một trượng, y dùng móng tay sắc nhọn chỉ vào Vũ Tinh Hồ: “Muốn sống thì để lại con nhóc đó.”

“Ngươi nằm mơ!” Liễu Sao hoàn toàn không sợ hãi, nàng biết Vũ Tinh Hồ là sư huynh của Lạc Ca, bất giác nàng đã sinh ra sự tín nhiệm khó hiểu.

Vũ Tinh Hồ quả nhiên lên tiếng: “Ngươi sợ ra tay sẽ bị ta nhận ra thân phận?”

Thực Tâm ma không đáp, hai bàn tay khô lồng vào nhau, sóng máu xuất hiện. Toàn bộ hang động trong phút chốc hiện ra cảnh tượng huyền ảo rối rắm, mùi máu tươi còn nồng hơn Liễu Sao gặp lúc trước, xem ra ma anh đã khiến tu vi của y tiến rất nhanh.

Nghĩ đến đôi mắt trong vắt của ma anh, Liễu Sao cực kỳ phẫn nộ, nàng lập tức nghiêng người, hai tay vận ma diễm quét ngang ra. Đồng thời, Vũ Tinh Hồ cũng phi lên trên đầu nàng, tung ra tiên trận. Một trên cao một dưới thấp, lần đầu tiên tiên – ma hợp sức, tiên lực như núi, ma diễm như biển, hỗ trợ bù đắp lẫn nhau, phối hợp ăn ý đến mức hai người cũng không ngờ được.

Thực Tâm ma chỉ cười khẩy, nắm chặt tay không tung một chiêu nửa thức mà chiêu tiên ma hợp sức đã bị chặn ngang.

Vũ Tinh Hồ vội vàng thu chiêu thức, lạnh lùng nói: “Trận này chỉ có các chưởng giáo biết, ngươi là ai?”

Sức mạnh dội ngược lại, Liễu Sao bị đánh bay ra, nàng xoay người đáp xuống đất vững vàng, Thực Tâm ma đã lướt đến trước mặt, nàng hoảng sợ hét lên. Vào đúng lúc nguy hiểm, sợi tơ màu trắng cuốn lấy bàn tay sắc nhọn, Vũ Tinh Hồ tới cứu đúng lúc. Liễu Sao không kịp lau mồ hôi lạnh, lùi về bên cạnh hắn.

Giải Ma linh bất ngờ mất đi uy lực, hai người chiến đấu gian nan, chỉ mong Lạc Ca nhanh chóng đuổi tới. Thực Tâm ma đương nhiên hiểu rõ ý định của hai người, từng chiêu của y đều nhắm thẳng vào Liễu Sao, vài lần suýt chút đã thành công, may nhờ Vũ Tinh Hồ cản giúp, cũng là do Thực Tâm ma sợ thân phận bị lộ, ra tay vẫn còn e dè, nếu không hai người đã bị thương nặng không chống đỡ nổi.

Liễu Sao hộc máu, bắt đầu nóng nảy.

Lúc trước Lạc Ca nói đã sắp xếp xong hết, Vũ Tinh Hồ mai phục, nàng dẫn dụ Thực Tâm ma, còn hắn theo sau chặn giết. Nhưng tại sao đến giờ hắn còn chưa tới!

Nàng không nén được nhìn sang Vũ Tinh Hồ, y đang vừa kết ấn vừa nhìn hang đá, trong đáy mắt cũng thoáng hiện vẻ nghi ngờ.

“Hắn không đến được đâu.” Thực Tâm ma hiểu rõ tâm tư hai người, y tiến tới gần.

Lại bị đánh bật ra, Liễu Sao lăn đến bên đầm nước, cánh tay phải và chân phải bị cắt đứt, rất đau đớn, không thể vận lực nổi. Nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì, hét lớn: “Y có đồng bọn, là một nữ tử!”

Thực Tâm ma muốn cướp Thức Kính trước, nên khi đối diện với cấm chế trước cửa hang trong truyền thuyết, y chắc chắn phải tìm một nữ tử cùng phối hợp. Vừa rồi Liễu Sao vừa đúng dịp phối hợp cùng y, cho nên nữ tử đó không xuất hiện.

Vũ Tinh Hồ kinh nghiệm đầy mình, cũng không hề bất ngờ.

Nữ tử kia quả nhiên đã đi chặn Lạc Ca, trông khắp lục giới, ngoại trừ thiên yêu áo trắng và ma tôn Trưng Nguyệt còn ai có thể giữ chân Lạc Ca? Theo phong cách giết vì bảo vệ của hắn mà nói thì sẽ không thể xuất hiện tình trạng này.

Thấy Thực Tâm ma lại muốn bắt Liễu Sao, Vũ Tinh Hồ cuống cuồng đến cứu nhưng bị một chưởng ngăn cản.

Đầm nước trong veo không rọi ra ảnh ngược, Liễu Sao không nhìn rõ biểu cảm của mình lúc này, nàng giương mắt chăm chú nhìn cửa đá, trước cửa rỗng hoắc không một bóng người.

Hắn đã từng nói sẽ bảo vệ nàng an toàn, giờ hắn đang ở đâu?

Bàn tay sắc nhọn chạm vào sau cổ, Liễu Sao nắm chặt tay, sức mạnh thần bí không hề xuất hiện như dự liệu.

Sức mạnh quản chế tâm mạch cuồn cuộn trào dâng, thậm chí không cần chạy qua đan điền đã trực tiếp xuyên qua ma thể tản ra ngoài, tạo thành lồng khí màu xanh lam, ngăn cản bàn tay Thực Tâm ma.

“Quả nhiên là…” Thực Tâm ma tham lam cười to, lồng khí theo từng lời mà vỡ nát.

Sự cản trở này đã cho Liễu Sao một cơ hội tạm nghỉ, nàng theo bản năng vội vã chạy đi.

Phát hiện điều lạ lùng trên người nàng, Vũ Tinh Hồ cũng kinh ngạc nên đã lỡ mất thời cơ chạy lại cứu, không ngờ có người còn nhanh hơn y.

Đầm nước cuộn trào, mấy sợi thừng nước bay lên, bò lên cánh tay khô gầy.

“A Phù Quân!” Liễu Sao hoàn toàn không ngờ y sẽ theo tới, còn chạy đến giúp đỡ, nàng cực kỳ kinh ngạc.

Yêu âm thanh trong lạnh lẽo, âm u quanh quẩn trong động. A Phù Quân khoanh tay đứng trên mặt nước, rất nhiều sợi dây nước bay ra xung quanh y trói chặt lấy Thực Tâm ma. Quả nhiên, Thực Tâm ma bị yêu ca ảnh hưởng, ánh sáng đỏ trong mắt lấp lóe chớp nháy, tay kia bị Vũ Tinh Hồ dùng sợi dây chuông quấn chặt.

Vũ Tinh Hồ nâng Liễu Sao dậy: “Sư muội đi trước đi, ta và vị bằng hữu yêu giới này sẽ chặn hậu.”

Ma cốt bị gãy đang dần lành lại, Liễu Sao phát hiện tay chân lại có thể cử động được, lập tức nói: “Cùng nhau tiến lên, giết y trước rồi nói sau!”

Thực Tâm ma có được sức mạnh của ma anh, đâu dễ diệt trừ? Vũ Tinh Hồ đoán y và A Phù Quân không thể vây y lâu được, cho nên mới quen thói chọn biện pháp an toàn nhất với ba người. Mục tiêu của Thực Tâm ma là Liễu Sao, y bèn bảo Liễu Sao chạy trước, nào ngờ ý chí chiến đầu của Liễu Sao lại tăng vọt lên. Nàng không tuân theo sắp xếp thông thường, Vũ Tinh Hồ đành cười khổ, phối hợp tấn công cùng nàng.

Thật ra Liễu Sao luôn quý trọng tính mạng, sao lại không muốn trốn? Chẳng qua nàng hiểu rõ sự lý trí và lạnh lùng của A Phù Quân, y không có khả năng vô duyên vô cớ hợp tác, y cứu nàng hơn phân nữa là mệnh lệnh của Yêu quân áo trắng. Tiên môn đều nghĩ đến mặt tốt đẹp của con người, Vũ Tinh Hồ còn xem y là bằng hữu đáng kết giao. Nếu nàng bỏ trốn, A Phù Quân chắc chắn sẽ thừa cơ rút lui, để lại một mình Vũ Tinh Hồ thì càng nguy hiểm.

Cô gái đã học được thế nào là trân trọng, nàng quý trọng tất cả những người đối xử tốt với nàng.

Vũ Tinh Hồ không bỏ rơi nàng, nàng cũng không thể không màng đến an nguy của Vũ Tinh Hồ, nàng không đi, A Phù Quân cũng sẽ ở lại, chi bằng ba người hợp sức liều mạng với Thực Tâm ma.

Chút tính toán vụn vặt đó đương nhiên không thể gạt được A Phù Quân, biết nàng được đằng chân lân đằng đầu, A Phù Quân chỉ khẽ nhíu mày. Sóng nước dưới chân dâng cao lên, trong chớp mắt hóa thành vô số giọt nước nhỏ bé. Không khí trong hang đá như đóng băng, đây là do hơi nước ngưng tụ thành, sợi băng mảnh như ngân châm treo lơ lửng giữa không trung, gần như ngập tràn toàn bộ hang đá. Y cũng có ý định thử dò thực lực của Thực Tâm ma.

Không thể ngờ được trong Ký Thủy tộc ngoại trừ Yêu quân áo trắng còn có đại yêu bậc này, nếu không phải bị nước hạn chế, chưa chắc y đã không trở thành Thiên yêu thứ hai. Vũ Tinh Hồ thấy thế thầm khen ngợi, cũng lấy ra Giải Ma linh, tên đã căng trên dây đành phải bất chấp. Tiên yêu ma đồng tâm hiệp lực, muốn diệt trừ Thực Tâm ma. Tiếng chuông lanh lảnh và tiếng yêu ca mê hoặc lòng người hòa lẫn vào nhau, khiến cho dòng khí trong Âm Dương mê quật rối loạn.

“Tiểu yêu Ký Thủy, to gan làm càn.” Thực Tâm ma rống lên, cơ thể nổ tung ra rồi hóa thành luồng sương đen, sợi dây nước đang trói cũng đứt đoạn.

Sương đen bay ra hai trượng, rồi lại ngưng tụ thành hình lần nữa.

Dưới sức mạnh khủng bố, trăm ngàn cây băng châm bị đánh tan nát! Một tay y cản sự tấn công của Liễu Sao và Vũ Tinh Hồ, tay kia thì vung ra Thái Cực kiếm trận đánh về phía A Phù Quân. Sinh khí lưu chuyển trong Thái Cực kiếm trận y tung ra, là hai màu đỏ đen giao nhau, cực kỳ âm u tà ác, phía trên có mười bóng kiếm đỏ, tỏa ra khí tức máu tanh khiến người ta buồn nôn.

“Là kiếm tiên môn.” Vũ Tinh Hồ nhận ra.

Tiên môn phân ra hai phái kiếm tiên và chú tiên, như vậy muốn tìm ra thân phận kẻ này, phạm vi càng thu hẹp lại.

A Phù Quân đoán được y muốn giết mình trút hận nên đã sớm thiết lập yêu trận đề phòng, đầm nước dâng trào, sóng nước dựng đứng, tạo thành một lớp bình phong ở giữa không trung nhằm giảm bớt lực đạo. Không ngờ Thái Cực kiếm trận uy lực quá lớn, lực còn sót lại vẫn xuyên qua được bức tường nước, A Phù Quân nhào sang một bên.

“Cẩn thận!”

Vũ Tinh Hồ vừa nhắc nhở, A Phù Quân đã bị sức mạnh còn lại quét trúng, bóng hình y trong tích tắc tan ra, biến thành bọt nước quay về trong đầm.

Tận mắt nhìn thấy A Phù Quân trúng chiêu, Vũ Tinh Hồ và Liễu Sao đều kinh hoàng.

“Đáng giận!” Gầm lên một tiếng, Vũ Tinh Hồ bước chân phải lên, chiếc giày trắng đỏ nhấn xuống, dòng khí xoay tròn trên mặt đất!

“Làm càn!” Thực Tâm ma không hề vui mà lại tức giận.

Bức tường nước bị Thái Cực kiếm trận tách ra ở giữa không trung tan thành những giọt nước, bỗng nhiên những giọt nước nhanh chóng hội tụ, trôi nổi khắp không trung, yêu quang xanh lục mang theo sát khí. Ở bên kia đầm nước bóng trắng lại xuất hiện, hóa ra bản thể của A Phù Quân đã biến mất, trúng chiêu chỉ là ảo ảnh của y mà thôi.

Vũ Tinh Hồ thấy thế khen “Hay”, lập tức phối hợp cùng A Phù Quân tấn công. Địa tiên tôn giả dốc toàn lực, áo đỏ bào trắng bay phần phật trong gió, Vũ Tinh Hồ nắm chặt hai bàn tay, lòng bàn tay lấp lóe ánh sáng trắng.

Liễu Sao cũng quên mất đau đớn, nàng cố sức thúc dục ma lực, trong phút chốc đã hóa giải không chế, ma tướng lại hiển hiện, ma văn hình lá liễu bên mày lóe ánh sáng đỏ máu trên trán.

Thực Tâm ma hừ lạnh, giơ hai trảo lên không trung.

Tựa như đánh vào bị bông, Liễu Sao lập tức cảm nhận được ma lực tuôn ra ào ạt, nhìn thấy nét mặt của Vũ Tinh Hồ và A Phù Quân, hiển nhiên cũng rơi vào hoàn cảnh tượng tự.

Y đang hấp thụ công lực của ba người.

Tiên ma cùng một thể đây sao? Liễu Sao kinh hoàng, vội vàng xoay người liên tục tung chưởng, nhưng không thể thoát khỏi chống chế. Nàng thầm oán sức mạnh trong cơ thể, lúc không triệu hồi nó, nó lại chạy ra cứu mạng, nhưng lúc muốn nhờ nó cứu mạng nó lại chẳng có động tĩnh gì.

“Năng lực cũng chỉ đến thế mà thôi.” A Phù Quân bỗng lạnh lùng cất lời.

Những giọt nước ở giữa không trung đột ngột bất động, hóa thành mười đoá sen băng, bất ngờ xếp thành yêu trận.

Trong hang động yêu quang hừng hực, Thực Tâm ma bất đắc dĩ thu lại chiêu thức, ba người lập tức tránh thoát. Thực Tâm ma lùi bước, A Phù Quân đâu phải là loại người dễ lùi bước, lập tức đánh ra ba chưởng. Vũ Tinh Hồ cũng biết đây là cơ hội hiếm có, ngưng tụ tu vi cả đời đánh ra một chưởng. Liễu Sao không còn cách nào cũng vội vã tung chiêu. Một kẻ là yêu vương Ký Thủy, một người là Địa tiên tôn giả, còn Liễu Sao đã hơn hẳn ngày xưa, tu vi của ba người đều thuộc hàng đầu trong lục giới. Lúc này loại bỏ chiêu thức chỉ đơn thuần đọ nhau chưởng lực, hơn nữa lại được Yêu trận trợ giúp, Thực Tâm ma lấy một địch ba rốt cuộc bị đánh lùi lại mấy trượng, ven mặt nạ thanh đồng rỉ dòng máu nhỏ.

Vũ Tinh Hồ biến sắc, A Phù Quân nhíu mày, Liễu Sao cũng bất giác lùi về sau.

Ba người hợp sức, vốn tưởng sẽ làm y bị thương nặng, nhưng không thể tưởng tượng y nhờ hấp thụ sức mạnh của ma anh đã trở nên mạnh mẽ như thế. Nếu bây giờ không diệt trừ thì lục giới không còn ngày bình yên nữa.

Vũ Tinh Hồ trấn tĩnh lại, đang muốn lên tiếng, bỗng có một luồng sáng trắng như tơ lụa lặng lẽ bay tới, ngay sau đó tiên lực cuồn cuồn trào vào trong hang đá.

Mũi dao sắc lẹm lạnh lẽo tràn ngập hang động, Liễu Sao thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Ca nắm bắt thời cơ rất chuẩn xác, người chưa đến mà Phù Vân Quyết đã tuốt khỏi vỏ. Thực Tâm ma vừa rồi dốc hết sức đối chiến với ba người, cho dù có mạnh thì cũng không còn nhiều sức lực, cuối cùng y bị thương dưới kiếm của Lạc Ca, hừ thảm một tiếng rồi hóa thành hắc khí bay ra khỏi động.

“Đuổi theo.” Liễu Sao không hề sợ hãi, đằng đằng sát khí xông ra ngoài.

Bên ngoài hang vang lên tiếng hét thảm thiết.

Lạc Ca làm việc chu đáo đến mức nào chứ, bên ngoài đã được thiết lập kiếm trận “Tứ tượng luyện tà trận” bậc nhất của Tử Trúc phong. Đây là kiếm trận ngày xưa Đồng Trần tiên tôn Lạc Kỳ sáng lập để đối phó tà tiên, Thực Tâm ma bỏ trốn vừa vặn rơi vào trong trận.

Lạc Ca và Vũ Tinh Hồ cùng lúc đuổi tới, nhưng cảnh tưởng bên ngoài đều làm hai người sửng sốt.

Liễu Sao ngơ ngác đứng đó tỏa ra ma khí ngùn ngụt, ở bên cạnh ánh sáng của vầng thái dương đỏ rực và ánh trăng bạc vẫn nguyên vẹn như trước, hai luồng linh khí dâng tràn lưu chuyển không ngừng. Thái Cực đồ to lớn trên mặt đất dâng lên bốn cột sáng cao đến tận trời, Tứ tượng trận tiếng tăm lừng lẫy mượn sức của âm dương khí càng mạnh mẽ hơn bình thường.

Nhưng trong trận trống hoác không một bóng người, Thực Tâm ma cứ thế tan biến.

Xung quanh cực kỳ yên lặng.

Thực Tâm ma bị trọng thương, theo lý thuyết không thể đủ khả năng thoát khỏi kiếm trận, trong thời gian ngắn như thế, y có thể chạy đi đâu?

Vũ Tinh Hồ hoàn hồn lại, thấy Liễu Sao cứ đứng run rẩy, ngay cả ma tướng cũng không thu lại bèn bước qua hỏi: “Sư muội có thấy y trốn đi đâu không?”

Liễu Sao lắc đầu.

Nét mặt Vũ Tinh Hồ hơi thất vọng, chuyển sang Lạc Ca: “Quả nhiên, y là người trong Tiên môn, nhưng trận pháp này chỉ thuộc về nhánh của Tử Trúc phong, đến cả chưởng giáo và Vạn Vô sư thúc tổ cũng không thể phá.”

Lạc Ca đi vòng quanh xem xét kiếm trận một lượt rồi triệu hồi Phù Vân Quyết.

Tung tin Thức Kính, lại dùng Liễu Sao làm mồi nhử, thế nhưng cuối cùng vẫn khiến Thực Tâm ma chạy thoát, không thể không nản lòng. Vũ Tinh Hồ thở dài liên tục rồi hỏi: “Vừa nãy đệ đến chậm, có phải là gặp chuyện gì bất trắc không?”

Trận này thất bại, truy cứu nguyên nhân quả thật là do Lạc Ca đến muộn.

Lạc Ca không giải thích, chỉ gật đầu hỏi: “Liên lụy sư huynh khổ chiến, vết thương của huynh thế nào rồi?”

Vũ Tinh Hồ ra hiệu bảo hắn xem Liễu Sao rồi cười nói: “Ta vẫn chịu được, nhưng Liễu Sao sợ hãi không nhỏ đâu.”

May nhờ A Phù Quân ra tay kịp lúc, nếu không hậu quả khó lường. Lạc Ca đương nhiên hiểu sự nguy hiểm vừa rồi, hắn không tiếp tục đề tài này nữa: “Thực Tâm ma bị thương nặng không thể trốn xa được.”

“Bằng hữu bên yêu giới đã đuổi theo, ta cũng đi xem sao.” Vũ Tinh Hồ nói tiếp: “Đệ dẫn Liễu Sư muội đến chỗ cũ chờ ta.”

“Ta đi tìm Thực Tâm ma!” Liễu Sao hét lên rồi bỏ chạy.

Lạc Ca trả lời: “Lại làm phiền sư huynh rồi.”

Hắn thất hẹn chắc chắn là có nguyên nhân, nếu là đệ tử Tiên môn thì đã hiểu mà thông cảm, ma nữ quả là tính tình ngang ngược. Vũ Tinh Hồ nghiêng mặt nhìn hắn, hơi nhíu mày: “Trên người nàng có bí mật, thảo nào đệ muốn dùng nàng làm mồi nhử, cô bé đó thật rất để ý, đệ nói vài câu dỗ dành là được.”

Lạc Ca lắc đầu, hóa thành luồng sáng bay đi.

******

Cách núi Thường Dương không xa là đồng cỏ rộng khoảng vài dặm, trên mặt cỏ thỉnh thoảng có những đầm nước lõm xuống, trong đầm cũng có màu xanh cỏ, trong nước có rất nhiều lá sen dài, hoa sen trắng tinh lặng lẽ nở rộ. Ở đầm nước chính giữa, lá sen rất khác biệt, chúng cực lớn, trên một phiến lá sen lớn bày rất nhiều hoa quả lạ và rượu ngon, đây là tiệc mừng công mà Vũ Tinh Hồ đã sắp xếp từ trước.

Lúc Liễu Sao và Vũ Tinh Hồ đuổi tới, đã có một bóng áo trắng đứng bên chiếc lá sen, đó chính là A Phù Quân.

Yêu vương Ký Thủy lạnh lùng đúng nơi đó, mang theo phong thái bễ nghễ lục giới.

Còn chưa kịp nói lời nào, Lạc Ca cũng đã xuất hiện. Xem ra kết quả truy đuổi cũng không cần phải nói, Vũ Tinh Hồ không nén được thở dài “đáng tiếc”, còn hai khuôn mặt khác đều là nét bình thản hệt nhau, hoàn toàn không có vẻ nản lòng thất bại.

Vũ Tinh Hồ biết thân phận của A Phù Quân, bấy giờ mới thu lại vẻ thất vọng, ôm tay cười nói: “Tà tiên lẫn vào trong Tiên môn, chuyện ngày càng lớn, phải bàn bạc lại kỹ hơn. Hôm nay may nhờ A Phù Quân giúp đỡ, xin đa tạ.”

“Ta phụng lệnh chủ quân đến đây, cũng đến lúc phải quay về.” A Phù Quân quét mắt nhìn Liễu Sao, Yêu Khuyết không định tham gia vào chuyện của Thực Tâm ma, nhưng sức mạnh trên người Liễu Sao rất kỳ quặc, đến nỗi y phải tạm thời thay đổi ý định cứu mạng nàng.

Liễu Sao không biết nội tình, ấn tượng của nàng với Áo trắng rất tốt, nghĩ đến chiến sự của Vô Tích Yêu Khuyết và Bạch Yêu Lăng đang rất căng thẳng. Các trưởng lão trong Ký Thủy tộc không tin nàng, áo trắng chắc chắn phải chịu áp lực rất lớn, Liễu Sao hơi áy náy.

“Ân tình của yêu quân, ta sẽ nhớ rõ.” Lạc Ca lên tiếng: “A Phù Quân cũng thật bất phàm.”

“Lần trước đã được chỉ giáo.” A Phù Quân nâng chén trúc uống cạn, xoay người hóa thành bọt nước biến mất.

Sự thật là trận chiến ở Nam Minh đạo, A Phù Quân suýt chết trong tay Liễu Sao. Nhưng cũng là vì mạch nước bị Lạc Ca đột ngột cắt đứt,nếu không phải thế thì kết quả rất khó đoán.

Lạc Ca cũng ngồi xuống lá sen.

Vũ Tinh Hồ cũng phất vạt áo ngồi xuống đối diện, gọi: “Liễu sư muội không cần phải đa lễ, ngồi đi.”

Liễu Sao vẫn lộ ma tướng, ngồi xuống bên cạnh y, ngoảnh mặt đi không nhìn Lạc Ca lấy một cái. Lạc Ca biết rõ tính nàng, cho nên nhờ Vũ Tinh Hồ đuổi theo nàng, ở trước mặt Vũ Tinh Hồ, Liễu Sao cũng không dám cáu kỉnh, đành phải ngoan ngoãn quay lại.

Đối lập với Vũ Tinh Hồ sôi nổi, sư đệ Lạc Ca của y càng nghiêm trang chín chắn. Sư huynh đệ cách biệt chừng mấy tháng, y vẫn chưa biết những chuyện đã xảy ra ở Trọng Hoa cung.

“Thương sư đệ, đệ ấy… Đáng giận! thật đáng giận! Rốt cuộc Thực Tâm ma là kẻ nào!”

“Không diệt trừ ma đầu này chắc chắc sẽ thành đại họa.”

“Sư đệ cứ thẳng thắn.”

“Đệ cần người có thể tin tưởng.”

Đối mặt với yêu cầu không lý lẽ, nhưng người kia chẳng để tâm, không hề do dự cầm bình chứa linh khí của cột mốc lục giới, tự chứng minh thân phận trước mặt hắn.

Tình nghĩa huynh đệ là thấu hiểu lẫn nhau, không hề nghi kỵ.

Lạc Ca nói: “Lần trước vội vã từ biệt, tu vi của sư huynh lại tăng tiến thêm nhiều.”

“Đệ vẫn luôn giữ cái bản mặt đứng đắn này.” Vũ Tinh Hồ không hề khách khí chỉ mặt hắn lắc lắc đầu, y tự rót rượu rồi uống cạn: “Thực Tâm ma bị thương nặng, chắc sẽ an phận đôi chút, sao đệ không tạm nghỉ bế quan tu luyện, đến lúc tấn được kim tiên vị thì chẳng còn phải e sợ họa của Thực Tâm ma nữa.”

Lạc Ca gật đầu với y: “Đệ đang tính như thế, huynh muốn ở lại Đại Hoang?”

Vũ Tinh Hồ đặt chén trúc xuống: “Mấy năm nay ta đi khắp lục giới những vẫn không có tin tức của nàng. Cho đến năm ngoái ta chợt nghĩ ra, trong Đại Hoang ẩn giấu vô số yêu ma tà tiên, chưa biết chừng nàng đang ở đây.”

Nói tới đây, y bất giác nắm chặt lấy Giải Ma linh ở bên hông.

Liễu Sao nghe hai người nói chuyện, lơ đãng bắt gặp động tác này, nàng thấy hơi thương cảm.

Chuyện của Vũ Tinh Hồ không phải là bí mật, năm xưa y cưới sư tỷ Vũ Thức Vi của mình. Tiếng tăm của Vũ Thức Vi không nhỏ, nàng là đại sư tỷ của Trọng Hoa cung, khi Lạc Ca còn bé cũng do nàng dạy đạo pháp.

Nhưng trong đại kiếp nạn trăm năm trước của Tiên môn, ma cung cấu kết thế lực ác trong võ đạo ồ ạt tấn công, lúc đó vợ chồng hai người tuân lệnh trấn giữ trên một con đường, trong trận ác chiến Giải Ma linh bị hư hao. Tình thế nguy hiểm, Vũ Thức Vi mang Giải Ma linh bị hỏng bôn ba bốn ngày ba đêm quay về Nam Hoa cầu viện.

Lúc đó Chưởng giáo Nguyên Tây Thành đang tử thủ Thông Thiên môn, Vạn Vô tiên tôn bị trọng thương, chỉ còn lại Dương Kiếp chân quân cũng chính là sư phụ của Tạ Lệnh Tề nỗ lực tu bổ Giải Ma linh rồi giao cho Vũ Thức Vi mang về.

Ai ngờ trên đường về, Vũ Thức Vi bị tà tiên thần bí bắt đi, từ đó không rõ tung tích. Cũng may Giải Ma linh được một tên đệ tử liều chết chuyển đến tận tay cho Vũ Tinh Hồ, vừa đúng lúc cứu mạng Vũ Tinh Hồ. Sau trận chiến, Vũ Tinh Hồ lập tức ra ngoài tìm kiếm ái thê cho đến bây giờ…

Giải Ma linh là vật cuối cùng nàng để lại cho y.

Đã qua cả trăm năm nhưng y vẫn không chịu từ bỏ, Lạc Ca cũng không khuyên nhủ thêm.

Liễu Sao cố nén lòng, cuối cùng đứng bật dậy: “Ta qua bên kia một lát.”

Xung quanh đã được bố trí kết giới, không sợ sẽ xảy ra chuyện. Vũ Tinh Hồ liếc nhìn Lạc Ca rồi cười dặn nàng đừng đi xa.

Lạc Ca không ngăn cản, nhìn bóng nàng biến mất rồi mới thu hồi tầm mắt.

Vũ Tinh Hồ hỏi: “Được rồi, đệ vẫn chưa giải thích, rốt cuộc vì sao đệ lại đến chậm?”

Lạc Ca không biến sắc trả lời: “Đệ gặp được một vị cố nhân, đệ đi theo quan sát.”

Biết rằng hắn làm việc sẽ biết cân nhắc nặng nhẹ, Vũ Tinh Hồ không hỏi thêm nữa.

******

Bên ngoài đồng cỏ là một khu rừng rậm rạp, ánh sáng đột ngột tắt đi, những cành cổ thụ rợp bóng che khuất không trung, xung quanh là những hàng cây to lớn, trên mặt đất ẩm ướt là một lớp lá rụng rất dày.

Liễu Sao rời khỏi tầm nhìn của hai người bèn lập tức dừng lại, nhẹ đá những chiếc lá cây bên chân.

Lúc hắn quyết định dùng nàng làm mồi nhử, nàng gần như tuyệt đối tin tưởng hắn, nhưng có thứ gì lại quan trọng hơn tính mạng nàng vậy? Hóa ra, sống chết của nàng cũng không quá quan trọng với hắn.

Từng chiếc lá rụng rơi đáp xuống mặt đất, cảm giác thê lương thoáng dâng trong lòng.

Bị vứt bỏ thôi mà, cũng chẳng phải là lần đầu, chẳng sao hết.

Liễu Sao nghĩ vậy, tâm trạng hơi bình ổn lại. Bỗng nhiên một cảm giác mát lạnh khó hiểu lướt qua lưng, tựa như một con băng xà khiến nàng bất giác rùng mình.

Thật sự bị hù dọa. Liễu Sao thầm trấn an bản thân, nâng mặt lên bắt gặp ánh sáng quen thuộc ở phía xa xa, vì thế nàng bước qua đó.

Lư Sênh đứng bên ngoài kết giới, tay y đang nâng một ngọn ma diễm, trông thấy ma tướng của Liễu Sao, y rất hài lòng, thu lại ma diễm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chuyện Thực Tâm ma không cần phải giấu diếm y, Liễu Sao kể lại một lượt: “Ta cũng vừa biết đây là kế của Lạc Ca, tiếc là đã để Thực Tâm ma chạy thoát.”

Lư Sênh gật đầu: “Chúng ta nửa đường bị tà tiên cản trở, chúng quen thuộc địa hình Đại Hoang, xử lý chúng rồi tìm đến đây cũng mất chút thời gian.”

Thảo nào đám Lư Sênh luôn theo phía sau lại chậm chạp không có động tĩnh, hóa ra là bị tà tiên cản trở. Liễu Sao thầm nghĩ, đây chắc chắn là do Thực Tâm ma sắp xếp, giữ chân họ và Lạc Ca để ra tay với mình, tiếc là y không đoán được A Phù Quân sẽ đến.

Lư Sênh xoay người nói: “Sai người truy tìm tung tích Thực Tâm ma ở xung quanh đi.”

“Ừ, ta sẽ sắp xếp.” Bóng đỏ lóe lên, Vị Húc bước ra khỏi gốc cổ thụ hỏi: “Nàng không về ma cung với chúng ta sao?”

“Nàng có nhiệm vụ khác.” Lư Sênh cản không cho y hỏi tiếp: “Đi thôi.”

“Ta ở Hư Thiên chờ tỷ đó, tỷ tỷ.” Vị Húc nháy mắt với Liễu Sao, còn cố ý đưa tay chỉ vào đôi môi đỏ mọng.

Liễu Sao chợt nghĩ tới dáng vẻ khi y hút máu người, dạ dày cuộn lên, bất giác lùi về sau vài bước.

Vị Húc bật cười “ha ha” rồi rời đi theo Lư Sênh.

Liễu Sao hừ một tiếng, xoay phắt người lại: “Là ai!”

Cổ tay bị tóm dễ dàng, sau đó một bàn tay vươn ra từ phía sau bịt kín miệng nàng, nàng gần như dựa sát vào trong lòng người đứng sau lưng.

Liễu Sao không giãy dụa. Ma khí chưa trừ, vân lá liễu như máu, nhưng lại bị cặp mắt trong veo kia hòa tan hoàn toàn cảm giác lạnh lẽo ma mị. Nam tử khoác áo choàng đen ở phía sau khẽ cong khóe môi, hành vi khống chế người khác cũng dịu dàng vô hạn.

“Liễu Sao nhi, đừng kêu, là ta đây.” Dứt lời, hắn lập tức buông nàng ra.

“Có ai không!” Liễu Sao lập tức ác ý hét lên: “Vũ sư huynh mau cứu muội! Cứu muội với!”

Hết chương 42