Edit : Như Bình
Beta : Vô Phương
Từ biệt Lư
Sênh, Liễu Sao trở về thành, sau đó lập tức đến tìm Lục Ly.
Bước tới sân nàng loáng thoáng nghe thấy các thiếu nữ bàn luận, thỉnh thoảng có vài
câu ‘Lục Ly thích như vậy sao’ lọt vào tai.
Ngày thường Liễu Sao đã
không hòa thuận với các nàng, vốn đã quen những lời xuyên tạc sau lưng
từ lâu, nên nàng không biết nguyên nhân là vì tiếng ‘Cởi’ của nàng tối
qua đã lan ra khắp nơi.
Bởi vì tâm trạng nàng rất tốt nên không thèm so
đo với bọn họ, nàng đến tìm Lục Ly rồi rời đi.
Đến lúc đèn lồng treo
khắp sân viện, Liễu Sao thay bộ hắc y gọn nhẹ, bước ra khỏi cửa.
Trận tỷ thí lần này tất nhiên Lục Ly chịu thiệt, nhưng Đỗ Minh Trùng và Vương Giản
tuyệt đối không chiếm được lợi ích gì, Lục Ly bị thương nặng bảy phần,
thì hai người bọn họ cũng bị thương mười phần.
Giờ phút này Đỗ Minh
Trùng nằm trên giường không nhúc nhích nổi, tính y xưa nay thiếu kiên
nhẫn, cứ nằm đó chửi ầm lên, bắt bẻ người khác mà trút giận.
Vài cô gái
hầu hạ y đều thấp thỏm bất an không dám lại gần, càng không dám tỏ một
chút bất mãn nào trên mặt.
“Đứng xa
vậy làm gì hả!” Đỗ Minh Trùng gắng gượng nhổm dậy, đập ván giường quát:
“Lại đây!” Cô gái kia sợ hãi, chậm chạp bước đến trước giường.
Không chờ
nàng ta mở miệng, Đỗ Minh Trùng hung tợn tóm tóc nàng, kéo mạnh nàng tới trước ngực giáng vài cái tát, mắng: “Ông chưa chết, cả lũ trốn cái quái gì! Thấy ông đây bị thương, nên không thể trừng trị các ngươi có phải
không?” Thiếu nữ đau đớn đưa hai tay ôm lấy tóc, tuyệt vọng kêu lớn van
xin.
“Đỗ Minh Trùng, chẳng phải ngươi có bản lĩnh lắm sao, chỉ biết trút giận vào đàn bà, con gái là thế nào.”
Trong
khoảnh khắc Đỗ Minh Trùng nghiêng mặt nhìn qua, thấy Liễu Sao đang tựa
trên cửa cười nhạo, chiếc cổ áo đen huyền càng tôn lên làn da gáy trắng
như băng tuyết.
Đỗ Minh Trùng sửng sốt một lát, cực kỳ hoảng sợ: “Ngươi…”
Võ Dương
Hầu vẫn rất xem trọng Đỗ Minh Trùng và Vương Giản, y không mong muốn
những thuộc hạ mình đã đào tạo ra dễ dàng mất mạng, nên cố ý bảo hai
người an tâm dưỡng thương, rồi còn lệnh cho Phương Vệ Trường thiết lập
trận pháp quanh sân viện, đề phòng chuyện bất trắc xảy ra.
Tu vi của
Phương Vệ Trường có thể xếp vào nhóm mười lăm cao thủ hiện nay trong Võ
đạo, trận pháp này chắc chắn Lục Ly cũng không thể phá được.
Đỗ Minh
Trùng ngàn vạn lần không đoán được sao Liễu Sao có thể xông vào.
“Ngươi vào bằng cách nào!”
“Ta muốn
vào thì vào thôi.” Thấy nàng bước thẳng tới bên giường, Đỗ Minh Trùng
lập tức kéo người thiếu nữ chắn trước mặt mình: “Liễu Sao, ngươi muốn
gì!”
Liễu Sao
thấy y miệng hùm gan sứa càng thêm vui vẻ, nhớ đêm đó nàng cũng đã hoảng sợ như vậy.
Phút chốc Liễu Sao càng thêm căm hận, nét mặt nàng rất bình tĩnh kéo nữ tử kia ra, giơ chân lên đá một cái.
Lần này Đỗ Minh Trùng
bị thương không nhẹ, không thể vận linh lực, hoàn toàn biến thành cá nằm trên thớt chờ người mổ xẻ.
Liễu Sao hiểu rõ tình cảnh của y, nên nàng
mới cố ý chọn thời điểm này đến báo thù, trút hết oán hận trong lòng.
“Dám giấu
diếm thực lực với Hầu gia, ngươi nên biết hậu quả!” Đỗ Minh Trùng vừa
tránh né vừa nhịn đau cảnh cáo.
Cách đây một quãng thời gian Liễu Sao
còn bị ức hiếp trước mặt người khác, nay lại ung dung tiến vào pháp
trận, y tận mắt chứng kiến sự biến đổi này, bởi vậy y càng xác định nàng cố ý che giấu thực lực
Liễu Sao
nghe cũng hoảng sợ, nhưng lập tức bật cười: “Thế thì sao chứ, ngươi cứ
tố cáo đi, nói với Hầu gia ta còn mạnh hơn ngươi, để xem ngài ấy sẽ giữ
ai lại đây?”
Đoán chắc
Đỗ Minh Trùng không dám tố giác, nàng càng không đắn đo nữa, nhảy lên
trên giường, không chút lễ độ tay đấm chân đá một chặp, đợi đến lúc Đỗ
Minh Trùng không nhúc nhích nổi mới ngừng tay.
Điều tốt của trận pháp
này là dù bên trong có âm thanh gì cũng không thể truyền ra ngoài sân
viện, vài nữ tử thấy dáng vẻ nàng hung tợn đâu dám lên tiếng, họ co rúm
lại ngồi trong góc tường.
“Lục Ly tha cho ngươi nhiều lần như vậy, mà ngươi dám ra tay với hắn!” Liễu Sao
dùng nước tạt Đỗ Minh Trùng tỉnh lại, nàng vẫn chưa hết tức giận.
Ngày
thường Đỗ Minh Trùng tự gây thù chuốc oán không ít, vốn nàng định phá
trận rồi mượn đao giết người, chỉ là trước mắt hiếm có lúc Võ Dương Hầu
chấp thuận cho nàng đến Tiên môn, không thể tiếp tục gây chuyện.
Huống
hồ gì Lư Sênh vẫn chưa tìm ra cách giải viên thuốc kia của Võ Dương Hầu, nên nàng vẫn phải kiêng dè nhiều.
Lần này ra
tay Liễu Sao giở vài trò kỹ xảo, đầu Đỗ Minh Trùng toát mồ hôi lạnh nằm
sóng soài trên giường, sắc mặt trắng xanh, hơi thở mong manh, nhưng lại
không thấy vết thương nào trên cơ thể.
Liễu Sao bỏ đi được vài bước, nàng ngẫm nghĩ rồi quay lại, cúi người ghé tai y cảnh cáo: “Còn dám chọc ta, lần sau ta giết ngươi.”
Những nữ tử có xuất thân là sát thủ dù hiền lành thế nào cũng có giới hạn, lúc này
nụ cười trên khuôn mặt kia ngập tràn vẻ tàn nhẫn, Đỗ Minh Trùng không
kìm lòng được người run lập cập.
Chờ đến lúc Liễu Sao biến mất ngoài
cửa, y như người chợt tỉnh giấc mộng, xấu hổ nhìn chằm chằm vào vài cô
gái ngồi trong góc, khẽ gầm lên: “Chuyện đêm nay không được kể ra ngoài, rõ chưa!”
Lục Ly khoác áo choàng đứng trong sân viện, không hề nhúc nhích, bóng dáng thanh tao yên bình.
Liễu Sao hơi ngẩn ngơ, nhảy xuống bậc thềm đứng cạnh hắn, vờ như vô tình hỏi: “Thấy hết rồi à? Ta giúp ngươi trừng phạt y!”
Lục Ly lập tức vỗ hai tay, khen ngợi: “Giỏi lắm, Liễu Sao nhi thật lợi hại!”
Được khen
ngợi, rốt cuộc Liễu Sao cũng không giấu được sự hả hê, nàng đưa tay dìu
hắn: “Này, đó là trận pháp tự tay Phượng Vệ Trường thiết đặt, ngươi
không hỏi sao ta biết cách vào à?”
Lục Ly hỏi: “Sao muội lại biết cách vậy?”
Liễu Sao không chút do dự nói: “Không nói cho ngươi biết!”
Lục Ly cũng không bất ngờ với đáp án này, hắn cười: “Đỗ Minh Trùng sẽ ghi thù, hôm
nay muội không giết y, ngày sau phải đề phòng nhiều đấy.”
Liễu Sao
bĩu môi, nàng sắp được đến Tiên môn, cũng chẳng đụng độ đám người đáng
ghét này nữa, sợ gì chứ! Nghĩ tới cuộc sống tự do an nhàn trong tương
lai, lòng Liễu Sao tràn ngập vui sướng.
Trong thời gian chờ vết thương
của Lục Ly khỏi hẳn, nàng luôn ngóng trông lệnh xuất phát, thậm chí tính tình cũng khiêm nhường, lặng lẽ hơn, nàng im lặng không dám gây chuyện, đến cả Bạch Phượng đến khiêu khích nàng cũng nhẫn nhịn.
Nhưng chẳng
biết sao Võ Dương Hầu chậm chạp mãi không có động tĩnh gì, nàng càng chờ càng thêm nôn nóng, chờ đến ba tháng sau, cuối cùng Lục Ly mới nhận
được mệnh lệnh.
Trời đất và Lục giới thông nhau qua Nhân giới, nhân gian trở thành khu vực có hoạt
động phức tạp nhất.
Nhưng, tính không nổi cõi trần tươi đẹp, tả không
hết cảnh tượng nhân gian, con người chúa tể Nhân giới có bao giờ thật sự nhìn ngắm sự xinh đẹp của nó.
Núi tuyết
đồng xanh, bóng nhạn trập trùng trong mây thẳm, thác nước hang sâu, chim kêu bờ suối, ánh trăng tràn ngàn sông, cát vàng trải dài vô tận.
Thành trì
phồn hoa, ngựa xe tấp nập rộn phố phường, hoang thôn biên ải, chó gà xao xác ruộng đồng, kể lại cảnh ly hợp vui buồn, hưng vong tan hợp.
Đâu đâu
cũng gặp cảnh sắc đẹp tươi, nơi nơi nghe tiếng gió mưa vần vũ, ngày đêm
trải mấy xuân thu, vui sầu hiện lên nét mặt, tiếng hát bi thương tận
cùng, tất cả hòa vào nhau cùng soạn ra một khúc gió mưa trần thế, vẽ nên quang cảnh khói lửa nhân gian.
Là chiến
trường chủ yếu của Lục giới, Tiên Quỷ Yêu Ma thường qua lại, giờ Võ đạo
hưng thịnh càng làm nhân gian thêm náo nhiệt.
Nhân tu trở thành một lực
lượng vừa độc đáo vừa hỗn tạp trong Lục giới, bọn họ sẽ giúp Tiên môn
đối phó Yêu Ma, nhưng cũng sẽ âm thầm cấu kết Yêu Ma, tính cách con
người vừa ích kỷ tàn khốc, vừa ngu ngốc lại đáng yêu, bọn họ luôn mưu
cầu lợi ích cho bản thân, hoàn toàn quên mất trách nhiệm bảo vệ mặt đất
rộng lớn này.
Từ lúc xảy
ra họa Thực Tâm ma, Tiên môn và Võ đạo cùng nhất trí, các phái gửi mấy
ngàn đệ tử đến trấn giữ các cửa ải, dân chúng không dám ra khỏi nhà một
mình, đa số họ đều tìm bạn đồng hành cùng đi.
Trên đường đến Tiên giới
vẫn thường bắt gặp các Tiên trưởng ngự kiếm và các vị Võ đạo đồng tu.
So với Tiên môn, quan hệ các phái trong Võ đạo kém hơn nhiều, vì người tu
luyện trong Võ đạo thường ôm lòng kiêng kị và đề phòng nhau sâu sắc,
phần lớn đều không quan tâm hay trợ giúp lẫn nhau.
Sau tết
Trung Thu, tiết trời dần chuyển lạnh, tiếng vó ngựa rải rác vang lên,
trên con đường mòn ẩn hiện một đám bụi tung mờ mịt, khiến những người
ngồi trong tiểu điếm (*) đều ngẩng đầu nhìn qua, chỉ chốc lát đã thấy
xuất hiện vài điểm đen trên đường.
* Tiểu điếm: nhà trọ nhỏ.
Gió lạnh
thổi tung làn tóc, Liễu Sao ngồi trên ngựa ngoảnh đầu nhìn, nàng cảm
thấy như chợt tỉnh khỏi giấc mộng, tất cả những chuyện trước kia tựa như một cơn ác mộng đã qua, thậm chí nàng có chút không dám tin là mình lại có thể dễ dàng rời khỏi cái nơi tối tăm kia như vậy.
Năm năm trước, nàng mất đi tất cả, bị đưa vào Hầu phủ.
Năm năm sau, Liễu gia phất lên lần nữa, họ lại có thêm một đứa con gái, còn ngoan ngoãn đáng yêu hơn nàng.
Mà nàng, thân trúng kịch độc, bên cạnh chỉ có Lục Ly.
Có lẽ vì
nguyên nhân đã sớm chấp nhận sự thật, Liễu Sao cũng không quá buồn đau.
Nếu quá khứ đã vứt bỏ nàng, vậy chỉ còn cách tiến về phía trước, ít nhất nàng vẫn còn tương lai.
Nhiệm vụ
lần này rất đặc biệt, hiểu biết của Liễu Sao với thế sự Lục giới dần
tăng nhiều thêm.
Tiên minh thủ tọa Thương Kính, Ma tôn Trưng Nguyệt, Yêu quân áo trắng… Trong những nhân vật này, Liễu Sao vốn có hứng thú lớn
nhất với Ma tôn Trưng Nguyệt, nghe nói trăm năm trước y bỗng xuất hiện
rồi thống nhất Ma giới, nhưng sau khi Liễu Sao nghe người khác tả lại
dáng vẻ y, nàng có cảm giác người này không giống Nguyệt.
Tâm trạng
Liễu Sao không tốt chủ yếu còn vì một nguyên nhân khác, Võ Dương Hầu
ngoại trừ đồng ý cho nàng đi còn phái thêm hai người đồng hành là Bạch
Phượng và Đỗ Minh Trùng.
Quan hệ của bốn người vô cùng tế nhị, mục đích
của Võ Dương Hầu là muốn bọn họ giám sát lẫn nhau, do đó càng thêm tận
tâm bảo vệ Tô Tín.
Võ Dương Hầu là kẻ máu lạnh vô tình không phải giả,
nhưng tấm lòng một mực yêu con lại càng không giả.
Bốn người
bận tâm đến mệnh lệnh, hơn nữa sức chú ý tạm thời bị Tiên môn hấp dẫn,
vài ngày nay ngoại trừ không ăn cùng bàn, bọn họ đi cùng nhau cũng xem
như yên ổn.
Tiên môn suy tàn, xuất phát từ mục đích tự bảo vệ mình, phần lớn các con đường đến Tiên giới đều đóng kín, vẻn vẹn chỉ còn lại vài
con đường lớn được mở.
Đường tới cung Thanh Hoa dài dằng dặc, bốn người
không đi theo hàng ngũ, dù sao đi theo hàng ngũ ngoài việc cần tới một
lượng linh khí lớn, còn là một chuyện hao tổn thể lực.
Sức chịu đựng của người trần mắt thịt có hạn, trước mắt cũng không vội vã, vì thế họ đều
chọn cưỡi ngựa.
Chiều nay,
trời bất chợt đổ mưa, bốn người đoán chừng không kịp vào thành nên lập
tức tìm đến nhà trọ đầu tiên trong thôn, mọi người ăn cơm chiều thật sớm rồi đi ngủ.
Nửa đêm, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, Liễu Sao bị tiếng hát đánh thức.
Tiếng hát
xuyên qua màn mưa đêm lãng đãng bay đến bên gối, thật kỳ ảo mê hoặc, sức lôi cuốn kỳ lạ không hề giảm, nghe thật quen tai, hễ là người đã từng
nghe qua, cả đời này tuyệt đối không quên.
Người đang hát rốt cuộc là ai? Có phải là Thực Tâm ma sát hại Khương Vân kia không?
Liễu Sao
giật mình, phút chốc nàng xoay người đứng dậy, chạy đến gõ cửa phòng Lục Ly ở kế bên, bên trong mãi không có tiếng trả lời.
Liễu Sao nghe thấy
tiếng ca tựa như gần bên tai, nàng càng hoảng sợ.
Cũng may Lục Ly rất ít khi thiết lập trận pháp bảo vệ quanh phòng, Liễu Sao dễ dàng thi triển
độn thuật vào phòng.
Đệm chăn vẫn ngay ngắn trên giường, cũng không thấy bóng người đâu cả.
Đã hơn nửa đêm, ngoài trời mưa to, Lục Ly đã đi đâu chứ?
Đầu tiên Liễu Sao ngẩn ra, nàng chợt nghĩ tới cái gì, tức giận dậm chân.
Hắn lại ra ngoài ăn chơi lêu lổng rồi!
Nàng vẫn
không quên tình cảnh nguy hiểm trước mặt, cố nén lại cơn tức tối, thử
đến gõ cửa phòng Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng.
Bên trong cũng không có
âm thanh nào, thậm chí toàn khách điếm đều lặng ngắt như tờ, dường như
ngoài nàng ra, những người khác đều ngủ rất sâu, vốn không nghe thấy
tiếng hát.
Vì sao lại
có chuyện bất ngờ vậy? Việc này có đại diện cho việc đối phương đã chú ý tới nàng? Có thể tạo ra sức ảnh hưởng ở phạm vi lớn, tu vi của đối
phương nhất định rất cao thâm.
Bốn phía
yên tĩnh đáng sợ, tiếng mưa hòa tiếng hát cực kỳ quái dị, tim Liễu Sao
gõ thình thình như tiếng trống, không dám kêu la, nàng đứng trên bậc
thềm cẩn thận lắng nghe một lúc lâu, lòng can đảm tăng lên nàng nhảy
khỏi bức tường quanh sân.
Tình hình này, có ở trong phòng chưa chắc đã
an toàn, chi bằng qua đó xem rốt cuộc là thứ gì.
Tiểu điếm
nằm ở đầu thôn, phía bên phải bức tường viện không xa có một con sông
nhỏ chảy xéo qua, tiếng hát là bắt nguồn từ đó.
Liễu Sao theo tiếng hát
bước qua, nàng lén lút ngừng lại trốn sau tảng đá bên bờ sông.
Nàng vẫn
luôn duy trì tình trạng cảnh giác cao độ, nhưng cảnh tượng sau đó nàng
nhìn thấy, khiến Liễu Sao giật mình hoảng sợ.
Trên mặt sông, một nam tử tuấn tú đứng trên đỉnh ngọn nước, khoanh tay khẽ hát.
Áo trắng
như tuyết, lưng thắt tơ bạc, chân mang giày gấm trắng bạc, vây quanh
thân là trăm ngàn hạt mưa như chuỗi tơ nối liền trời đất, hệt một tấm
màn trong suốt.
Y đứng giữa tấm màn nước trong vắt, bên chân là từng đóa từng đóa thủy tiên nở rộ, đẹp như tranh vẽ.
Mưa đêm hòa tiếng hát, một nam tử kỳ lạ.
Ngày hôm đó Khương Vân bị tiếng hát dẫn đi, sau đó bị khoét mất tim, tên này có khi nào là Thực Tâm ma không? Liễu Sao chăm chú lắng nghe, rồi lắc đầu…
Tiếng hát này nghe qua thì có vẻ quen thuộc, nhưng thực tế rất khác
biệt.
Tiếng hát ngày đó cám dỗ Khương Vân êm dịu kỳ ảo hơn, khiến người
ta thấy thân thiết bội phần.
Mà tiếng hát của người này mặc dù có ma lực gần giống, nhưng lắng nghe kỹ sẽ phát hiện sự lạnh lùng ẩn giấu đằng
sau.
Liễu Sao vẫn đang bất an, tiếng hát bỗng dưng ngừng lại.
Nam tử bước đến bên này, đạp sóng lướt đi, thong dong bước trong mưa, tà áo trắng lạnh lùng phơ phất.
Y phát hiện rồi? Liễu Sao cuống cuồng muốn bỏ trốn, không chờ nàng nhấc chân, tiếng hát lại bất ngờ vang lên, một luồng sáng bạc bay ra từ giữa sông, nhanh như chớp, luồng sáng leo lên thắt lưng nàng rất chuẩn xác.
Sợi dây thừng trong suốt, mềm dẻo có thể co giãn, chính là sức mạnh của nước!
Liễu Sao bị sợi dây nước trói chặt, linh khí quanh thân không nghe sai khiến nữa,
nàng cố mở miệng cũng không phát ra âm thanh.
Lần đầu gặp tình cảnh này, Liễu Sao chợt hoảng loạn, dùng tiếng hát mê hoặc người khác, chắc chắn
chẳng phải kẻ lương thiện gì.
Dường như nam tử chợt phát hiện ra điều gì đó, thầm lẩm bẩm: “Không bị Diệu Âm ảnh hưởng, chả trách Chủ quân bảo phải để ý.”
Liễu Sao bị dây trói nước kéo đến giữa mặt sông, nhớ tới cảnh Khương Vân bị moi
tim, nàng không khỏi hoảng sợ đến gương mặt trắng bệch, run rẩy hỏi:
“Ngươi chính là Thực Tâm ma ư?”
“Thực Tâm
ma?” Nam tử chợt nhíu mày, đợi đến lúc y muốn cất tiếng, phía bên trái
bỗng bắn ra một luồng sáng bạc! “Xoẹt” sợi dây nước đứt ra.
Chuyện xảy
ra bất ngờ, biến chuyển quá nhanh chóng, dù nam tử hơi hoảng hốt nhưng
không rối loạn, y nắm bàn tay trái lại, vô số ngọn dao nước bay tới từ
giữa sông, lao thẳng về phía người đến.
Đối phương
cũng không chút sợ hãi, không tránh không né đối đầu trực diện.
Chỉ nghe mấy tiếng “leng keng” kim loại va chạm nhau, đám dao nước bị đập nát!
Nhưng chọn đúng thời cơ người đến đón chiêu, nam tử đã nhanh chóng lặn
vào trong nước, mất tăm mất tích.
Làn mưa rải trên mặt sông, ào ào xao động.
Liễu Sao cúi đầu nhìn nước sông dưới
chân, nàng cực kỳ kinh ngạc.
Nước sông trong vắt, còn chưa ngập tới đùi, sao có thể giấu người trong đó?
“Đó là A
Phù Quân của Diệu Âm Tộc ký thủy.” Sau lưng vọng tới tiếng nói thật ôn
hòa: “Đừng tìm nữa, ký sinh trong nước thì sinh ra từ nước, có được khả
năng điều khiển nước, tất cả các dòng nước trong thiên hạ này đều nối
liền và thông nhau, y đã không còn ở đây nữa.” Liễu Sao vẫn còn sợ hãi,
vội vã nhảy lên bờ, xoay người nhìn lại, nàng phát hiện người tới là một nam tử trẻ tuổi.
Trường bào
màu tím thật đẹp, càng thêm sáng rõ trong bóng đêm tối tăm, bên hông đeo vài vật trang trí nhỏ bằng bạc rất tinh xảo.
Trời mưa to, nhưng toàn
thân y không chút ẩm ướt, đứng một mình giữa không trung, cao quý thoát
trần.
Nét mặt
điềm tĩnh, đôi mắt trong vắt như sóng nước, ba cây trâm bạc kiểu dáng
đơn giản cài mái tóc đen, đuôi trâm có dạng uốn lượn buông dài xuống,
một hàng tua tím bằng tơ rũ xuống đến ngang vai.
Đầu Liễu Sao chưa kịp nghĩ ra điều gì thì tầm mắt đã bị thứ khác thu hút.
Trên mặt
đất xuất hiện một vệt trắng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng cao, dần
dần thành hình.
Đó là một đóa sen bạc đang nở rộ thật đáng ngạc nhiên,
nó cao chừng ba thước, lẳng lặng tỏa ra hơi lạnh, chính là tụ mưa thành
băng.
Y chậm rãi
đáp trên đóa sen băng kia, hình như không muốn bước xuống đất, không
vương chút bụi trần.
Liễu Sao hoàn hồn, vội hỏi: “Tiên trưởng là…”
“Tại hạ là Kha Na.” Nam tử hơi khom người trên đóa sen bạc, giọng nói càng trong vắt êm tai.
Liễu Sao từ nhỏ đã có lòng kính trọng Tiên môn, tiếng đàn và phong thái vị Tiên
trưởng vô danh trong ký ức vẫn mãi chưa tan.
Nay lại nhìn thấy một người đứng ngoài trần thế, không nhiễm khói lửa nhân gian như vậy, nàng vừa
ngưỡng mộ vừa căng thẳng, cứ lúng ta lúng túng hành lễ nói lời cảm ơn.
“Tiện tay
mà làm không cần cảm tạ, gọi ta là Kha Na được rồi.” Kha Na mỉm cười,
không chút kiêu căng: “Việc đi lại của tộc Ký thủy không thể rời xa
nước, sau này ngươi ít đến chỗ có nước là được.”
Đôi mày của y hơi cong, cũng may đôi mắt vẫn luôn trong trẻo, nhìn tổng thể thì
không quá giống con gái, lời căn dặn thiện chí càng giống người lớn quan tâm thăm hỏi, làm người ta muốn ghét cũng không thể ghét nổi.
Mặt Liễu Sao đỏ ửng, vội hỏi: “Bọn họ là yêu ma ư? “
“Họ là Yêu tộc.” Kha Na nhìn mặt sông khẽ thở dài: “Vì tổ tiên họ gây ra nghiệp chướng sâu
nặng, khiến cả tộc bị Thiên phạt, từ đó về sau ký sinh trong nước để
giảm trừ tội nghiệt, chỉ cần rời khỏi nước sẽ kiệt sức mà chết.
Bọn họ
sức yếu thế cô, thường bị ức hiếp trong Lục giới, suýt chút nữa đã gặp
họa diệt tộc, đối diện với cảnh người đời rẻ rúng cũng chỉ còn cách cúi
đầu nhẫn nhịn mà thôi.”
Trái ngược
biểu tượng của lực lượng bảo vệ là Thần tiên, thì Yêu ma ở nhân giới
thường đảm trách vai trò phản diện.
Liễu Sao vốn không có thiện cảm với
yêu ma, nhưng Nguyệt mà nàng quen biết có thể thuộc Ma tộc, hắn lại
không đáng sợ như lời đồn, càng không ăn thịt người, phát hiện này khiến Liễu Sao rất mâu thuẫn, nay lại nghe đến chuyện của Ký Thủy tộc nàng
càng thêm bất ngờ.
Hóa ra người và Yêu ma rất giống nhau, không phải tất cả đều là kẻ mạnh hung tàn.
Một tộc nhỏ yếu ớt sẽ bị người ức hiếp,
cũng sẽ vì sự sinh tồn thấp kém mà cúi đầu khuất phục.
Kha Na giải thích: “Trước khi chịu tội, bọn họ vốn tên là Diệu Âm Tộc, trong tộc có một khúc yêu ca rất hay, có thể mê hoặc tâm trí người ta, dù là Tiên
nhân Yêu ma nghe thấy cũng bị ảnh hưởng.
Tu vi A Phù Quân lại không tầm
thường, lúc này ta đã bị yêu âm quấy nhiễu tâm trí, ra tay mới thất
bại.”
Liễu Sao đã phát hiện điều bất thường từ đầu, lúc trước tận mắt nàng nhìn thấy
Khương Vân bị khúc yêu ca mê hoặc, ngay cả “Thu thần thuật” cũng mất tác dụng, cả Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng trước mắt cũng vậy.
Tu vi bản
thân không thâm sâu nhưng lại có thể giữ tâm trí tỉnh táo cả hai lần,
chẳng lẽ là vì nguyên nhân đó nên bọn họ mới để ý tới nàng.
Nàng vội
vàng kể lại chuyện Khương Vân chết với y, hỏi: “Nàng ta bị khúc yêu ca
hấp dẫn mới chạy vào rừng, sau đó bị moi tim, có thể là do Ký Thủy tộc
làm không?”
Kha Na lắc
đầu: “Ký Thủy tộc không tùy tiện tấn công con người, bọn họ tu tập cũng
tuân theo chính đạo, không cần lấy tim người, có lẽ do Thực Tâm ma gây
ra.
Chỉ là, ngươi không bị khúc yêu ca ảnh hưởng, hèn gì A Phù Quân lại
đến tìm ngươi, có thể đưa tay cho ta xem một chút không?”
“Được.” Liễu Sao hào phóng vươn tay.
Con ngươi
đen lóe lên, Kha Na vươn hai ngón tay đặt lên mạch môn của nàng.
Liễu
Sao cảm thấy một luồng linh khí dịu dàng theo cánh tay tràn vào cơ thể,
tựa như một dòng nước nhỏ bé, chạy vài vòng khắp các kinh mạch mới chịu
tan đi.
Kha Na chậm chạp thu tay lại, sắc mặt phức tạp.
Tu vi của cô gái này rõ ràng không
sâu, vốn tưởng trên người nàng có đồ vật khắc chế yêu âm, không ngờ lại
không thể phát hiện ra điều gì, việc này quả là kỳ lạ.
Y trầm ngâm một lát, hỏi: “Ngươi có từng phát hiện ra bản thân có gì khác lạ không?”
Liễu Sao
lập tức nhớ tới luồng sức mạnh lạ lùng lúc có lúc không kia, chẳng lẽ
lại liên quan tới nó? Nàng vốn định kể ra, nhưng ngẫm nghĩ lại nàng cố
kiềm chế, lắc đầu nói: “Không có.”
Kha Na chỉ mỉm cười: “Thôi vậy, việc này nói sau, ngươi mau trở về đi.” Liễu Sao nhìn dòng mưa chảy bên chân, vẫn hơi sợ hãi.
Kha Na hiểu được ý nàng, trấn an: “Việc đi lại của Ký Thủy tộc bị nước giới hạn,
nước nhiều pháp lực lớn, ít nước lập tức yếu ớt, huống hồ nước mưa trên
trời vốn không có nguồn cội, không phải thứ Ký Thủy tộc có thể nắm giữ,
ngươi không cần sợ đâu.”
Ngoại trừ
Tô Tín, y là người thứ hai Liễu Sao vừa gặp đã có thiện cảm.
Tô Tín hiền lành tốt bung khiến nàng xấu hổ, mà người trước mặt lại ổn trọng và
thân thiết giống hệt huynh trưởng, ngược lại khiến Liễu Sao có cảm giác
thanh thản hơn.
Nàng không thể kiềm lòng nảy sinh ý thân thiết, lưu
luyến không muốn rời đi, hỏi: “Đại ca Kha Na ở Tiên sơn nào, sau này ta
có thể đến thăm huynh không?”
Kha Na đáp: “Tán tiên (*) tầm thường, không môn không phái, vân du bốn phương.”
* Tán : phiêu tán, phiêu bạt
Liễu Sao vui mừng: “Chúng ta có việc đến Thanh Hoa cung, huynh có muốn cùng đi đến đó không?”
“Đại môn
phái có quá nhiều luật lệ, ta đang có việc quan trọng phải làm, không đi được.” Thấy nàng thất vọng, Kha Na cười bảo: “Nếu ngươi muốn, khi nào
rảnh ta đến tìm ngươi, thế nào?”
“Tất nhiên rồi!” Liễu Sao mừng rỡ chạy đến nắm chặt ống tay áo y: “Thật nha, huynh nhất định phải tới đó!”
Kha Na lặng lẽ nhíu mày, mỉm cười gật đầu: “Mưa to lắm, ngươi quay về đi.”
Liễu Sao đáp “vâng”, rụt tay về: “Ta đi trước nhé.”
Nàng lại liếc nhìn Kha Na một cái, nhưng cũng không tiếp tục quấn lấy y nữa, xoay người bỏ chạy.
**** Trong sân, Bạch Phượng và Đỗ Minh Trùng đứng dưới mái hiên nhìn cơn mưa.
Đỗ Minh
Trùng nhận định là Liễu Sao cố ý che giấu thực lực, mấy ngày gần đây mỗi lần gặp nàng hắn vừa thẹn vừa giận, không nói tiếng nào quay về phòng
ngủ.
Một tiếng
‘cởi’ kia như chứng tỏ điều gì đó với kẻ khác, Bạch Phượng vốn đã cực kỳ căm ghét nàng, nay nửa đêm Liễu Sao và Lục Ly lại cùng lẻn ra ngoài,
càng khiến người ta liên tưởng.
Bởi vậy Bạch Phượng mới kéo Đỗ Minh
Trùng nói vài câu, đang lúc buồn chán tức tối, nàng ta thấy Liễu Sao một mình quay về, giọng điệu càng tệ hại: “Lục Ly đâu?”
Liễu Sao ôm một bụng tức, quen tính đáp trả: “Sao ta biết chứ, có bản lĩnh tự ngươi tìm hắn đi!”
Lời Liễu
Sao lúc này thật không phải cố ý, cũng không có ý muốn tranh cãi, nhưng
Bạch Phượng bị nàng châm chọc thường xuyên, vốn đã cực kỳ mẫn cảm.
Bạch
Phượng đỏ bừng mặt: “Liễu Sao, ngươi đừng quá đắc ý!”
Liễu Sao
vẫn đang ngẫm nghĩ chuyện của Ký Thủy tộc, nên không để ý thái độ Bạch
Phượng.
Liễu Sao vừa đưa tay đẩy cửa, từ trên cửa bất ngờ truyền tới một luồng sức mạnh, cả cánh tay như bị lửa đốt, lập tức mềm rũ xuống.
Khi đau đớn ập tới, Liễu Sao phản ứng nhanh, nghĩ đến Đỗ Minh Trùng đang ở trong
phòng, nàng vội vàng cắn chặt răng nuốt tiếng thét vào, căm tức nhìn
Bạch Phượng: “Ngươi!”
“Đồ rác rưởi.” Bạch Phượng khinh bỉ khẽ mắng, bỗng nhiên nàng ta ngậm miệng.
Một dáng người cao lớn đi tới trong cơn mưa, chiếc trường bào màu đen hòa thành một thể với màn đêm u tối, thật khó phân biệt.
Bạch Phượng nhìn thấy hắn, khuôn mặt lập tức giãn ra nở một nụ cười, chạy tới chào
đón: “Lục Ly, vừa rồi huynh đi đâu vậy, làm chúng ta lo lắng một lúc
lâu.
Liễu Sao
không có tâm trạng nhìn nàng ta làm trò, đau đến toát mồ hôi lạnh, nàng
vội thừa cơ hai người trò chuyện thử vận khí, phát hiện gân mạch không
bị tổn thương, lúc này mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao Bạch Phượng
còn tự biết chừng mực.
Bạch Phượng cũng biết mình ra tay quá nặng, vừa đắc ý lại vừa chột dạ, sợ bị Lục Ly nghi ngờ, nàng ta giả vờ nói vài lời thân thiết với Liễu Sao, rồi lấy
cớ phải nghỉ ngơi quay về phòng.
“Liễu Sao nhi.” Lục Ly bước lên thềm, nương theo ánh đèn quan sát nàng: “Sao sắc mặt muội kém vậy hả?”
“Không sao.” Liễu Sao làm như không có chuyện gì lắc đầu, nhanh chân đi lướt qua người hắn, bước vào phòng đóng cửa lại.
Lục Ly dùng tay chặn cánh cửa, tầm mắt dừng lại trên tay phải nàng.
Liễu Sao giấu cánh tay bị thương ra sau, trừng mắt: “Làm gì thế!”
Lục Ly hỏi: “Muội bị thương?”
“Bất cẩn
nên bị thương thôi.” Liễu Sao đáp lời không thèm nghĩ ngợi, sau đó lại
chua thêm một câu: “Ai cần ngươi lo chứ”, rồi đóng “rầm” cửa lại.
Nàng dựa
dẫm vào hắn, cũng sẽ không lấy những việc nhỏ nhặt này ra gây sự.
Dù cho tất cả mọi người đều mắng nàng là rác rưởi, nàng cũng không thể để hắn
nghĩ như vậy, trả giá để giữ lại chút kiêu hãnh cuối cùng, với nàng mà
nói thật xứng đáng.
Huống hồ với những gì đã trải qua lúc nhỏ, cô bé
được nuông chiều ngày nào cũng đã hiểu ra một đạo lý: thường xuyên dùng
việc nhỏ nhặt gây sự, bất kể ai cũng sẽ thấy nhàm chán, từ lúc đầu là
sốt ruột đến cuối cùng biến thành miễn cưỡng qua loa.
Lục Ly vốn không
so đo với nữ tử, hắn có thể để mặc nàng chèn ép hắn, nhưng chưa chắc đã
muốn nghe nàng tố cáo Bạch Phượng.
Trong mắt hắn nàng chỉ là một nha đầu được nuông chiều, thích gây sự.
Có lẽ số
lần nhẫn nhịn tăng lên, Bạch Phượng đã chắc chắn nàng sẽ không đi tố
cáo, nàng ta giở trò càng lúc càng nhiều, càng ngày càng quá quắt, nên
lần này rốt cuộc cũng bị Lục Ly phát hiện.