*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Niềm vui sướng và nhiệt tình mà Cúp Quidditch mang tới với thế giới pháp thuật, đã sớm bị cuộc tấn công của bè lũ Tử thần Thực tử hủy diệt nhanh chóng. Chính phủ nước ngoài chấn vấn, dân chúng mất niềm tin, cộng thêm các phe phái có sẵn trong nước chèn ép làm cho chính quyền của ông Fudge khổ không tả nổi. Cánh phóng viên liên tục đổ dầu vào lửa, mặc kệ phía chính phủ trốn tránh trách nhiệm hay đứng ra thừa nhận đều không có hiệu quả. Trái lại, bốn học sinh trường Hogwarts chống lại Tử thần Thực tử được ca ngợi như những anh hùng.
Từ khi bài báo đó được phát hành, người ta bắt đầu gọi bốn đứa bé là hậu duệ của những nhà sáng lập Hogwarts, như thể chúng là niềm hi vọng của cả giới pháp thuật. Điều này cũng không khó hiểu. Sinh ra với dòng máu ưu việt, phù thủy vẫn luôn chủng tộc tự phụ. Cho dù là mấy ngày năm trước khi Merlin tái hiện vinh quang, hay ở thời Trung Cổ phải đối mặt với các cuộc săn lùng phù thủy của Giáo đình, bọn họ cũng chưa bao giờ từ bỏ thói tự phụ ấy: tin rằng mình thuộc tầng lớp cao nhứt, tin rằng mình có thể chiến thắng tất cả.
Nhưng ngày hôm nay, những kẻ kiêu ngạo như bọn họ buộc phải thừa nhận: vị trí ở tầng đỉnh, hoàn toàn tách biệt với các tầng khác của bọn họ trong kim tự tháp nhân loại, đang dần bị Muggle thay thế. Bởi vì không đủ mạnh nên mới phải lẩn trốn trong xó xỉnh, bởi vì không đủ mạnh nên mới phải tô son chát phấn lên nền hòa bình giả dối. Các phù thủy hiểu rõ thời đại Merlin làm chúa tể đã rời xa, còn dư lại những hậu duệ như bọn họ lẫn với vài tay Squib không biết dùng pháp thuật.
Gryffindor dũng cảm, Ravenclaw trí tuệ, Hufflepuff kiêng trung, Slytherin đa mưu túc trí. Mỗi nhà một trường phái riêng, nhưng cuối cùng trăm sống lại đổ về một biển. Phải chăng bốn nhà sáng lập đã dùng cách riêng của mình để bảo vệ dòng máu của chủng tộc phù thủy?
Ngồi trên dãy bàn nhà Hufflepuff, Harry đọc số mới ra ngày hôm nay của Tuần báo Phù thủy, trong lòng cảm thán thủ đoạn cao tay của Draco. Slytherin đúng là giỏi nhứt mấy trò này! Mặc dù bọn nó đều biết tầm quan trọng của dư luận, nhưng chẳng mấy ai có thể điều khiển và khống chế dư luận xuất sắc như Draco. Hắn dùng cuộc tấn công ở Cúp Quidditch thế giới để nói về đặc điểm của bốn nhà tụi nó theo học, rồi lại dùng bức thư vượt thời gian của Rowena Ravenclaw để phát biểu nguyện vọng của bốn nhà sáng lập. Dù là sáng kiến nào đều tạo nên cơn địa chấn dư luận, gây ra sức ảnh hưởng to lớn, thông qua đó thay đổi thái độ và thành kiến lâu năm của phù thủy nước Anh với bốn nhà trong trường Hogwarts.
Harry dám chắc chỉ cần cho mấy anh bạn phóng viên của tạp chí Tuần san Phù thủy thêm chút thời gian, giới pháp thuật nước Anh sẽ thay đổi hoàn toàn những đánh giá tiêu cực và một chiều. Giống như bài báo đã nói: mối thù hận giữa những người trong cùng chủng tộc làm sao địch lại sự suy vong của cả một chủng tộc?
Harry bỏ qua bài báo, đọc những mẩu tin tức bên dưới. Một tin mới toanh làm cậu không khỏi cau mày – Ở góc tờ tạp chí, có một đường tít rất nhỏ chẳng thể khiến người ta chú ý, miêu tả sơ lược nguyên nhân cái chết của Peter Pettigrew.
Bệnh cũ đột phát ư?
Có người lắc đầu. Cách nói này tầm bậy hết sức.
Hermione lập luận:
_ Có hai trường hợp: nếu hắn còn chưa chết thật thì tức là chính phủ be bít thông tin. Pettigrew vượt ngục, có lẽ hắn chọn cách giống lần trước, làm một con chuột bình thường trốn trong gia đình nào đó. Nhưng trường hợp này không cao lắm – Tên này nhát gan và hèn hạ nhưng lại giàu tham vọng. Rất có thể hắn đã tìm Voldemort để nương tựa, hệt như lời tiên tri nói: Chúa tể Hắc ám sẽ lại trỗi dậy cùng với sự hỗ trợ của thuộc hạ.
Đó là lời tiên tri thứ hai cô Trelawny nói cho giáo sư Dumbledore vào mùa hè năm nay: “Thế lực hắc ám ẩn dấu bao lâu nay đang ngóc đầu trở lại… Chúa tể Hắc ám sẽ lại trỗi dậy cùng với sự hỗ trợ của thuộc hạ, sẽ vĩđại hơn và khủng khiếp hơn bao giờ hết… Nỗi sợ hãi đến từ ngàn năm trước sắp bao phủ toàn bộ vùng đất này. Sức mạnh bóng tôi chưa bao giờ lớn mạnh đến vậy…”
Khi nghe tới câu cuối, Harry cảm thấy lo âu quá mức. Linh cảm mách bảo cậu Voldemort sống lại có liên quan đến câu chuyện của một ngàn năm trước. Nếu thật thế, thì còn ai có thể ngăn nổi bước chân của Voldemort chứ?
_ Harry… Harry ơi?
Hermione phải gọi hai lần mới kéo được Harry khỏi mớ suy nghĩ rối rắm. Cô vỗ bả vai bạn thân, an ủi:
_ Có lẽ mọi chuyện còn không hỏng bét tới vầy… Nói riêng về Pettigrew đi, nếu hắn chưa chết thật và lựa chọn thần phục lại Chúa tể Hắc ám thì Crouch Jr chắc chắn phải biết trên đời này có thứ gọi là Bản đồ Đạo tặc. Để chứng minh giá trị của mình, Pettigrew nhất định sẽ khai báo thành tựu vĩ đại của hắn hồi còn đi học. Nhưng Crouch Jr vẫn đội lốt của thầy Moody đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Hermione nói đúng, mọi chuyện không quá tệ, nhưng cũng chẳng phải lạc quan.
Barty Crouch Jr tận tụy đến mù quáng với Chúa tể Hắc ám. Trước đây Lucius bỏ rơi Chúa tể nên gã mới bắt nạt Draco. Hiện giờ nhà Malfoy thậm chí còn phản bội, gã làm sao không hận chết Draco?
Ngay từ buổi học đầu tiên của môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Barty Crouch Jr đã gây sự. Đây là lớp học chung của hai nhà Slytherin và Hufflepuff. Crouch Jr đóng giả thầy Moody với một chân gỗ đầy móng vuốt thò ra dưới vạt áo chùng, tạo ra những tiếng bước chân lạch cạch không lẫn vào đâu được trên đường từ hành lang đến bục giảng. Con mắt bình thường của gã dò theo danh sách, trong khi con mắt phép cứ xoay mòng mòng – Mãi cho đến khi đọc đến tên “Draco Malfoy” thì mới dừng lại.
Gã lớn giọng lầm bầm, không buồn che dấu nỗi thù hận với dòng họ Malfoy trong cả con mắt thường lẫn con mắt phép.
_ Coi ai đây nào – Tóc vàng, mắt xám, đúng là Malfoy! Mi giống hệt thằng ba. Chà, ta và ba mi còn chưa hết nợ đâu.
Ai không biết chỉ nghĩ gã hận lũ Tử thần Thực tử thôi.
Moody giả tỏ ra mất hứng thú với cái danh sách. Gã thở hổn hển nói:
_ Mấy trò dẹp cái đó qua một bên. Mấy cuốn sách đó… Không cần tới đâu. Trong lớp của tôi chỉ cần đũa phép.
Thả tấm da dê xuống, gã móc từ trong túi áo bự chảng một cái hũ thủy tinh. Ba con nhện đen bự xự đang hấp tấp chạy vòng quanh bên trong.
_ Vậy… có ai trong các trò biết những lời nguyền nào bị luật phù thủy phạt nặng nhất không?
Cả lớp im phăng phắc. Tụi học sinh lé mắt nhìn nhau thật nhanh, rồi lại làm bộ như chăm chú nhìn lên bục giảng. Có đứa căng thẳng nuốt “ực” một tiếng, có đứa đờ đẫn nhìn đầu ngón tay mình. Rồi, có vài cánh tay giơ lên trời. Thế nhưng Crouch Jr phớt lờ. Hai con mắt của gã lại dời về phía cái bàn trong góc học sinh nhà Slytherin, lướt qua Harry, rơi xuống Draco.
Gã hô:
_ Trò Malfoy, trả lời câu hỏi này.
Ngồi ở bàn trước, Pansy quay đầu lại với ánh mắt lo âu. Cô bé toan mở miệng lại bị Draco ngăn cản. Hắn đứng lên, dùng mắt ra hiệu cho Harry. Ngay lập tức cậu bé ăn ý đứng lên theo. Hai đứa hiểu nhau đến mức không cần nói một lời.
Draco thì thào hỏi, nhưng giọng điệu lại không giống như xin phép một giáo sư:
_ Thưa giáo sư Moody, tụi con làm thử luôn được không ạ?
Draco rút đũa phép ra, cái hũ thủy tinh đựng con nhện bay từ trên mặt bàn đến tay hắn.
_ Harry!
Rất ăn ý, Harry bắt ra một con rồi chĩa đũa phép vào nó, hô:
_ Engorgio!
Con nhện lông xù giãy dụa trong tay cậu tức khắc phồng lên, và giờ thì to hơn cả một con nhện lông.
Draco chĩa đũa phép vào nó, lẩm bẩm:
_ Độc đoán!
Con nhện nhảy lên bàn. Nó giang rộng mấy cái chân, cố gắng thực hiện một điệu nhảy rất khó, và trông hết sức tức cười nữa. Đáng tiếc là mấy cái chân mắc phải nhau làm con nhện tự ngã sấp mặt. Những ánh mắt ngỡ ngàng đổ dồn về phía con nhện, mọi người bật cười ha ha – tất cả, nhất là Zabini Blaise, cậu bé da đen cười đến té ngửa ra sau và gần như rớt xuống khỏi ghế.
Draco nói êm ái:
_ Chú ý hành vi cử chỉ của cậu, Blaise. Slytherin không có chỗ cho mấy đứa quê mùa và thô bỉ như vầy.
Hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Moody giả, ám chỉ.
Thế rồi từ đầu đũa phép của hắn thổi bùng lên một ngọn lửa. Harry dùng đũa phép điều khiển con nhện mải mê với điệu Thiết hài(1) kia nhảy luôn vào ngọn lửa. Chẳng mấy chốc, nơi đó chỉ còn nhúm tro.
Mọi âm thanh tắt ngúm. Draco bình tĩnh mở miệng:
_ Lời nguyền Độc đoán, kiểm soát toàn bộ, có thể ép buộc người ta làm bất cứ chuyện gì.
Hắn vừa nói xong thì Harry đã nhanh nhẹn bắt con nhện tiếp. Bị trúng Lời nguyền Hành hạ, con nhện được phóng to quặp chặt mấy cẳng chân vào thân. Nó lăn lộn và bắt đầu co giật hãi hùng, đáng từ bên này sang bên kia. Không có âm thanh nào phát ra từ con nhện, nhưng ai cũng hiểu rằng nếu con nhện có thể phát ra tiếng kêu, thì tiếng đó ắt phải là tiếng la hét.
Lúc này Draco có thể cảm nhận được nỗi hận chồng chất trong mắt gã Moody giả, giống như muốn xé xác hắn lắm. Nhưng gã ta vẫn phải bức ép bản thân kềm chế, phải không?
Nghĩ vậy, giọng điệu Draco càng êm ái hơn:
_ Lời nguyền Hành hạ. Nó tra tấn nạn nhân, làm người ta thống khổ tột cùng.
Crouch Jr hận nhà Malfoy phản bội Chúa tể Hắc ám, lại càng hận Draco mưu toan giết chết Chúa tể Hắc ám. Draco cũng không ngại tự tay trừ khử cái mạng của Barty Crouch Jr. Từ xưa đến nay hắn chưa bao giờ là một người tốt bụng, khoan dung. Không chỉ thế, rắn là loài máu lạnh, bản tính hẹp hòi và thù dai thể hiện rất rõ trên người hắn. Crouch Jr từng nhục nhã hắn, Draco có thể không thù vặt. Nhưng nếu gã muốn tìm đường chết, thì hắn không ngại tiễn gã qua thế giới bên kia.
Đôi mắt màu xám xanh nheo lại. Con nhện đang co giật dữ dội kia bị ném bằng một đường cong, rớt xuống cái bàn trước mặt Crouch Jr. Ngay sau đó, một tia chớp xanh đến lóa mắt bay vút qua.
_ Avada Kedavra, lời nguyền Chết chóc.
Draco hạ thấp giọng. Ánh mắt hắn dán chặt lên người Crouch Jr, môi cong lên, rét lạnh.
Moody giả đứng ngây ra đó. Trong tiếng khóc thút thít của nhiều đứa con gái, gã dùng đũa phép lật ngửa con nhện. Cơ thể phủ kín lông không có chút dấu vết bị tổn thương, nhưng cái bụng tròn kia có khắc một dòng chữ màu son
B.C
Tròng mắt bình thường tức khắc co rút, gã lật úp con nhện lại. Con nhện vẫn cứng đờ, không nhúc nhích.
Không thể nào nhầm được, nó đã chết.
~
Chú thích:
(1) Điệu Thiết hài (hay clacket): tức là dùng đôi chân để tạo ra nhịp điệu rất lôi cuốn. Nhảy thiết hài là một hoạt động tim mạch; nó hỗ trợ hoạt động tim và phổi, do đó giúp xây dựng khả năng chịu đựng trong một khoảng thời gian.