*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thi đấu Tam Pháp thuật là cuộc so tài trăm năm mới có một lần. Trước đó Harry còn bận bịu nên không để tâm cho lắm, mãi đến khi ngồi lên khán đài cậu mới dần dà cảm nhận được bầu không khí từ những người xung quanh: Các khán đài đã được lấp đầy từ rất sớm; không khí tràn ngập tiếng trò chuyện háo hức và tiếng bước chân rần rần của hàng trăm học sinh đang dồn về các chỗ ngồi. Ánh sáng từ các ngọn đèn soi rọi những gương mặt phấn khích đến ửng đỏ.
Lão Hagrid, giáo sư McGonagall, và giáo sư Flitwick đang bước vào sân vận động. Người nào cũng đeo một ngôi sao bự chảng sáng lấp lánh màu đỏ trên vành nón của mình, tất cả đều đội nón, ngoại trừ lão Hagrid, lão đeo ngôi sao trên lưng cái áo khoác lông chuột chũi. Cụ Dumbledore thì đã leo lên khán đài Danh dự tự hồi nào và cụ giữ nguyên nụ cười rạng rỡ với những vị giám khảo ở bên cạnh – Ai nấy đều có mặt đông đủ ngoài ông Karkaroff là hiệu trưởng trường Durmstrang, mãi đến khi bài thi thứ ba bắt đầu vẫn chẳng thấy cái bóng của ông ta đâu. Bộ áo chùng hoa hòe hoa sói giúp cụ Dumbledore nổi bần bật trên khán đài. Harry để ý dạo gần đây ông cụ dường như bị mất ngủ. Đôi mắt cụ đã trở nên rệu rã. Thậm chí cụ còn hay ngủ thiếp đi trong lúc giảng bài cho bốn đứa tụi nó.
Thời gian chạy qua vùn vụt. Sau một hồi còi ngắn, các quán quân của trường Hogwarts dẫn đầu lao vào mê lộ. Họ mặc áo choàng màu đen, một người đẹp trai và cao quý, một người nhiệt huyết phấn chấn.
Dù có cách xa cả trăm mét thì Harry vẫn có thể cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Draco dán lấy người cậu, mặc cho giữa hai đứa là cả đám đông trăm người và thậm chí cậu còn chẳng thể nhìn thấy rõ gương mặt của Người Tiên. Đợi đến khi Draco biến mất sau những hàng giậu cao ngất nghểu, Harry mới thôi ngoái trông. Cậu nháy mắt với Hermione rồi giả bộ luống cuống nói với mấy người lớn rằng cậu đã bỏ quên một đồ vật rất quan trọng trong ký túc xá và cậu phải quay về lấy ngay. Harry hấp tấp xuyên qua đám đông, quen đường quen nẻo đi đến Hồ Đen.
Hôm nay là một buổi tối lặng gió dễ làm người ta bực dọc. Bầu trời trong thăm thẳm và không có ngôi sao nào hết. Cách tầng mây đen chỉ lộ ra một nửa mặt trăng đang tỏa sáng.
Harry nhìn bầu trời, cảm giác thấp thỏm từ mấy ngày hôm nay bỗng dưng ùa về làm cậu chợt nhớ lại những lời tiên đoán ở đời này.
Hồi học năm thứ nhất, Nhân Mã cảnh báo cậu về người phụ nữ tóc bạc. Sau đó cậu biết Morgan le Fay là kẻ thù đáng gờm của mình.
Hồi học năm thứ hai, cậu và Hermione đi tìm Firenze hỏi thăm tin tức của Draco thì lại được báo rằng tai ách đang đến gần.
Tiếp đó là kỳ nghỉ hè của năm học thứ ba. Trong lúc trò chuyện với cụ Dumbledore, cô Trelawney đã đưa ra lời tiên đoán: “Thế lực hắc ám ẩn dấu bao lâu nay đang ngóc đầu trở lại… Chúa tể Hắc ám sẽ lại trỗi dậy cùng với sự hỗ trợ của thuộc hạ, sẽ vĩ đại hơn và khủng khiếp hơn bao giờ hết… Nỗi sợ hãi đến từ ngàn năm trước sắp bao phủ toàn bộ vùng đất này. Sức mạnh bóng tôi chưa bao giờ lớn mạnh đến vậy…”
Harry đã từng nghĩ: Nếu như lời tiên đoán báo trước về một tương lai không thể thay đổi thì liệu sự trở về của bốn đứa đóng vai trò gì?
Nương nhờ bóng đêm, Harry lội xuống hồ. Theo cách hết sức đột ngột, cơn tê dại chạy dọc thắt lưng cậu, một lớp vảy màu xanh lá mọc ra từ gót chân và chẳng mấy chốc lan ra cả đôi chân của Harry. Chỉ chớp mắt thôi Harry đã có được một đuôi cá bự chảng.
Harry nôn nóng bơi thẳng về phía sào huyệt của Yêu nữ. Nhờ vào những ký hiệu được đánh dấu từ chuyến đi lần trước nên lúc này Harry chỉ tốn chưa tới hai mươi phút.
Mặt cát trắng mịn lưu giữ dấu tích về một giống loài có trí khôn. Nếu như Harry chịu tìm tòi cẩn thận thì khéo khai quật được kha khá công cụ còn nguyên vẹn cũng nên. Cậu có thể tưởng tượng đáy hồ ở trăm ngàn năm về trước đã từng phồn thịnh đến nhường nào. Các nàng Tiên nữ vui đùa với đôi mắt trong sáng chẳng màng sự đời mãi cho tới cái ngày Tiên nữ tên Vivian ra đời. Nàng trở thành thủ lĩnh của các Tiên nữ, Nữ hoàng của lưu vực này.
Đến lúc này thì đúng và sai đã trở nên khó phân biệt: Merlin gục ngã, mười hai vị dũng sĩ nổi cơn thịnh nộ, Vivian bị trừng phạt… Mãi đến trăm ngàn năm sau khi “Tiên nữ” đã trở thành “Yêu nữ” trong miệng người đời, thì cái tên “Avalon” danh tiếng lừng lẫy cũng đã biến thành “Hồ Đen”. Nó nằm lẳng lặng dưới chân Hogwarts qua bao năm tháng, chất chứa dấu vết của một thời phồn vinh. Bí mật đó vẫn bị che dấu dưới lớp cát mịn suốt cả ngàn năm qua.
Harry lùng sục khắp nơi nhưng chẳng thu hoạch được gì. Cậu gần như đã lật tung mọi xó xỉnh và ngóc ngách trong sào huyệt nhưng chỉ thấy được một vài dòng chữ tiếng Rune cổ bên dưới các bức tranh khắc trên vách đá. Nhưng tất cả những bức tranh này chỉ miêu tả về sinh hoạt của Yêu nữ trong thời bình. Những Tiên nữ bắt đầu ngày mới khi mặt trời đã lặn. Trong một năm họ thường có một ngày lễ hội – Đó là ngày mà họ sẽ rời khỏi Avalon, đi tới thung lũng Phượng hoàng để tìm đồng bọn. Nếu như may mắn, một Tiên nữ của Hồ nước sẽ ký giao kèo pháp thuật với một con phượng hoàng để khi các nàng đặt chân lên vùng Trung Địa thì phượng hoàng sẽ trở thành sứ giả dẫn đường cho các nàng.
Trong số hàng trăm con phượng hoàng ấy có một con phượng hoàng rất đặc biệt. Harry đã không chú ý đến nó mãi cho đến khi nhìn thấy dấu hiệu khắc trên hộp tro cốt của Vivian. Và rồi mọi mối nghi trong lòng Harry bỗng nhiên có câu trả lời…
Đầu gà, hàm én, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá – Đó là con phượng hoàng đến từ phương Đông tượng trưng cho điềm lành!
Cho Chang từng nói với cậu rằng phượng hoàng trong miệng phù thủy nước Anh chỉ là gà tây với họ. Còn phượng hoàng phương Đông là một giống loài bất tử, sở hữu sức mạnh siêu nhiên thống trị một phương, chưởng quản cái chết và sự tái sinh.
Đến lúc này thì Harry làm sao có thể không nhận ra hình dạng của cái giá gỗ – Chìa khóa vào trang viên Potter là gì? Đó không phải là một con công mà là phượng hoàng phương Đông, với cái đuôi được uốn thành hình dáng của ký hiệu Bảo bối Tử thần.
Trong lúc xem ký ức của Nón Phân loại, cụ Dumbledore đã từng nói: Ba anh em nhà Peverell tìm cách giải nguyền nhưng chỉ có người anh thứ hai và người em út thành công.
Một suy đoán nảy ra trong đầu cậu: Nếu như phượng hoàng phương Đông là kẻ chưởng quản sự sống và cái chết thì liệu nó có thể giải được lời nguyền máu của mười hai vị dũng sĩ không?
Nhưng không đợi cậu nghĩ ra thì những tiếng ông ông của nước xoáy thình lình vang lên. Harry chui ra từ trong ngôi mộ, vừa mới ngẩng đầu lên đã thấy một thuyền khổng lồ trông như một bộ xương kỳ quái bị đắm lâu ngày. Con thuyền màu đen kịt với một cái cột buồm trông như cái sào đen – Đó chính là con thuyền của trường Durmstrang hay sao?
Harry quẫy mạnh đuôi cá trong nước, đuổi theo ngay tức khắc.
Con thuyền đang tăng tốc, đập tan những khối nước, nhanh chóng thoát ra khỏi vòng xoáy. Dưới ánh trăng lung linh mờ ảo, con thuyền khổng lồ đổ bóng đen lên mặt hồ làm cho cả Hồ Đen có vẻ âm u đáng sợ. Tiếng bì bõm lớn phát ra từ con thuyền cũng dọa dẫm từ các sinh vật sống trong hồ cho đến đôi tình nhân ở bên hồ.
Đó là Theodore Nott và một cô gái học nhà Ravenclaw.
Từ năm học thứ ba, thằng bé kiêu căng ngày nào đã trở nên khép mình. Cậu ta thường xuyên lủi thủi một mình, làm việc của riêng mình và chẳng hề quan tâm đến những người xung quanh. Harry tưởng rằng Nott thay đổi bởi vì mùa hè năm nay mẹ cậu ta mất. Harry vẫn còn nhớ rõ: cậu, Nott và Luna từng là ba đứa duy nhất ở trong trường có thể nhìn thấy Vong mã.
Biến cố gia đình làm cho Nott trở nên lầm lì. Nếu không phải hôm nay bắt gặp hai đứa ở chỗ này thì Harry đã sém quên đứa bé từng đối đầu gay gắt với cậu.
Tự cho mình một thần chú Tan ảo ảnh, Harry đứng cách chỗ Nott không xa lắm. Thậm chí cậu còn nghe rõ tiếng nói tò mò của cô gái nhà Ravenclaw:
_ Ai thế này?
Từ trên thuyền có một đám đông nối đuôi nhau đi xuống. Dẫn đầu là một con chuột kêu chít chít ồn ào và biến thành một người đàn ông có mái tóc thưa rối bù chỉ trong chớp mắt. Kế đó là mười mấy người khác nhau mặc áo choàng màu đen và đeo mặt nạ màu bạc.
Những Tử thần Thực tử.
Tiếng thét chói tai của cô gái xé toạc ban đêm. Nhưng họ ở quá gần con thuyền, không ai có thể cứu nổi cô gái ấy. Theodore chắn trước mặt cô gái, hai tay cậu ta vòng ra sau giữ chặt lấy cô. Hai đứa hoảng sợ đến nỗi ngã ngửa trên mặt đất.
Những kẻ ma quỷ dường như chẳng buồn quan tâm đến hai đứa học trò. Bọn chúng đứng thành hai hàng, cong lưng, gập gối – Trong yên lặng, chúng đang chào đón chủ nhân của mình.
Mặt trăng xuyên phá mây đen rải ánh sáng xuống mặt đất. Đứng ở cái ranh giới giữa khoảng sáng và bóng đêm là một người gầy trơ xương, đang dùng những ngón tay gầy gò dài đến bất thường như chân nhện của mình đùa nghịch cây đũa phép. Dáng người của hắn cao gầy với mũ trùm đầu màu đen, trông ghê rợn như một Thần Chết. Hắn đi về phía những kẻ bề tôi. Và khi hắn giơ tay lên, đám đông Tử thần Thực tử lập tức dạt sang hai bên.
Trong đám đông thình lình có một người đàn ông cằm mọc đầy râu ria vọt ra. Hắn quỳ bụp xuống đất, tha thiết nói:
_ Chủ nhân, thưa chủ nhân, tôi đã dùng cả con thuyền của trường Durmstrang để đưa đội quân của ngài đến đây. Xin chủ nhân hãy thứ tha…
_ Mi đang ra lệnh cho chủ của mình đấy ư, Karkaroff?
_ Không! Tôi không hề, thưa chủ nhân. Tôi tận hiến cho ngài không vì bất cứ sự vụ lợi nào. Nhưng xin ngài hãy hiểu cho những sai lầm của tôi trong quá khứ chỉ là bị ép buộc…
Một luồng sáng màu xanh lóe lên, ông Karkaroff đã im lặng mãi mãi.
Nhờ ơn của vị giáo sư Moody- Dởm mà chẳng có đứa học trò nào của trường Hogwarts lại không biết đến Lời nguyền Chết chóc. Cô gái đứng đằng sau lưng Nott chưa bao giờ nhìn thấy chuyện gì khủng khiếp hơn thế, cô ta phát rồ lên, la hét điên cuồng.
Tiếng thét thảm thiết ấy làm kẻ giết người phải ngoái đầu. Hai con ngươi nhìn chằm chằm vào hai đứa học trò – Giống hệt như trong trí nhớ, gương mặt của hắn màu trắng phấn trông giống như hộp sọ, có khe nứt ra làm lỗ mũi, và đôi mắt đỏ sẫm với đồng tử là một đường kẻ như mắt mèo.
Voldemort đã sống lại.
Tư duy lối mòn bao năm qua đã khiến Harry đinh ninh rằng: những động thái liên tục của Tử thần Thực tử trong năm nay là để đưa cậu ra khỏi Hogwarts và hồi sinh Voldemort. Nhưng cậu đã quên: Voldemort không chỉ có mình cậu là kẻ thù.
Vận mệnh đã thay đổi từ lâu, tương lai đã trở nên khó dò.
Tựa như bà đồng Jorkins. Mùa hè năm ngoái bà ta vẫn đi Albani nhưng lại may mắn thoát khỏi cuộc đụng độ với Voldemort.
Nếu như Voldemort đã sống lại từ lúc đó thì sao?
Harry chưa bao giờ nghĩ đến.
Trở về từ tương lai đã khiến cậu trở nên ngạo mạn mù quáng và vô tình mắc phải sai lầm. Chúa tể Hắc ám đã trỗi dậy cùng với sự hỗ trợ của thuộc hạ, vĩ đại hơn và khủng khiếp hơn bao giờ hết. Nỗi sợ hãi đến từ ngàn năm trước sắp bao phủ toàn bộ vùng đất này. Sức mạnh bóng tối chưa bao giờ lớn mạnh đến vậy.
Vận mệnh đã định đoạt trước tương lai này. Mà đây, chỉ mới là khởi đầu.