Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

Quyển 2 - Chương 2: Ngày gặp lại




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

154f046cc26f9b3c398005572599jpg

 

Hôm nay, nhà số 4 đường Privet Drive bắt đầu bữa sáng như thường lệ.

Dì Pentunia xị mặt nhanh nhẹn phân chia suất ăn cho mỗi người. Dì luôn thích làm công việc này vì nó làm cho dì cảm thấy vui sướng – Bữa ăn của đứa con trai quí tử luôn được nhiều hơn thằng cháu ngoại. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ. Trước khi ngồi xuống ghế dì đã liên tục bỏ thêm thức ăn cho chồng và con trai rồi mới yên tĩnh thưởng thức món trứng chiên vàng óng. Người phụ nữ có khuôn mặt dài như mặt ngựa này thường thích bàn luận về những bí mật của mấy người bạn hàng xóm xung quanh, thế nhưng ngày hôm nay dì không phát biểu bất cứ câu gì. Mà nói thiệt là từ cách đây mấy hôm dì đã không ham hố gì trò này nữa rồi.

Đứa cháu ngoại có mặt trên bàn ăn đã hủy hoại sự hăng hái của dì.

Ôi, đứa cháu ngoại trai của dì đấy! Vừa thấy mặt Harry dì Petunia đã lập tức nhớ tới tên Snape có mái tóc nhờn bóng, từ ngày còn nhỏ đã âm u đến đáng sợ. Mỗi lần bắt gặp cặp mặt lạnh lùng kia, dì đều cảm thấy chính mình bị coi thường, khinh rẻ. Một con người cá tính như vậy, đã thế còn là một phù thủy không bình thường khiến cho đáy lòng dì Petunia chán ghét, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi.

Bao nhiêu năm qua, dì Petunia chưa từng nghĩ đến mình còn gặp lại cái kẻ ở Đường bàn xoay ấy. Hắn ta nên biến khuất mắt đi như đứa em gái Lily Potter của dì. Thế nhưng một năm trước, hắn xuất hiện trước mắt dì Petunia cùng với cặp mắt xưa, nay chỉ càng thêm coi rẻ và khinh thường hơn. Điều này làm cho dì Petunia giận dữ. Những kẻ quái thai suốt ngày chơi với đám cóc, nhái lại giả vờ cao quý, thế nhưng dì Petunia càng không thể phủ nhận rằng bọn chúng đã thành công khiến dì cảm thấy mình thấp hèn.

Xấu hổ, phiền muộn, nôn nóng.

Dì Petunia trút hết tâm tình hỏng bét này lên người đứa cháu Harry mới nghỉ hè trở về.

Dì ngước nhìn Harry, trên mặt hiện rõ cáu kỉnh

_ Vào bếp lấy chảo thịt muối chiên ra đây. Đừng cho tao phát hiện mày ăn vụng, không thì mày cứ chờ nhịn đói đi!

Dudley phát ra tiếng cười khà khà quái dị. Ngay lập tức dượng Vernon lấy tờ báo đập một cái vào mu bàn tay của Harry buộc cậu phải đứng dậy. Thật ra Harry cũng đoán trước rằng nhà Dursley sẽ chẳng bao giờ cho cậu dễ dàng ăn no bụng.

Harry vẫn luôn cố gắng cải thiện mối quan hệ với một nhà Dursley bởi vì cậu biết họ không phải người độc ác. Thái độ của họ đối với cậu xuất phát từ sự e ngại với phù thủy và lòng ghen tị với cậu.

Dì Petunia rất thích đem cậu và Dudley thành dì và em gái năm xưa. Dì cho rằng mình phải làm cái gì đó khiến cho Dudley cảm thấy mình cao quý hơn hẳn. Thậm chí, dì còn nghĩ đây là một cách để đền bù cho tuổi thơ của mình.

Harry không cảm thấy thế nào, con người ai chả vậy. Điều duy nhất khiến cậu bất lực chính là sự cố chấp của nhà Dursley. Bọn họ cho rằng nếu như tỏ ra hiền lành với cậu thì chả khác gì chân chính chấp nhận thế giới phù thủy điên cuồng này.

Chà, chà! Harry nhún vai. Cậu bê cái chảo thịt muối chiên ra dưới con mắt hoài nghi của dì Petunia và tiếp tục ngậm miệng, chăm chăm cắn cái trứng chiên của mình. Lúc này dượng Vernon tằng hắng lấy giọng một cách long trọng và thông thường thì hành vi này thể hiện rằng dượng muốn phát biểu suy nghĩ của mình.

Mà đúng thật vậy!

Dượng ưỡn thẳng lưng. Trong ánh mắt chờ mong của vợ con, dượng lên tiếng

_ Nghe đây, như mọi người đều biết, hôm nay là một ngày rất quan trọng. Đây có lẽ là ngày mà ta đạt được sự thăng tiến lớn trong nghề nghiệp của ta từ trước tới nay. Nếu may mắn, chúng ta sẽ đi sắm căn nhà nghỉ mát ở Majorca.

Dudley nhảy bắn lên reo hò. Hiển nhiên, bầu không khí hạnh phúc quanh quẩn mỗi thành viên trong căn nhà này.

_ Anh nghĩ chúng ta nên coi lại hết chương trình một lần nữa. Đúng tám giờ tất cả chúng ta nên ở đúng vị trí của mình. Petunia, em sẽ đứng ở…

_ …trong phòng khách, chờ đón những vị khách quí đến nhà chúng ta.

Dì Petunia tiếp lời ngay.

_ Tốt, tốt, còn Dudley?

_ Con sẽ chờ để mở cửa.

Dudley đáp lại và nở một nụ cười điệu đàng giả tạo

_ Thưa ông bà Mason, cho phép con được cất áo khoác của ông bà ạ.

Trách không được cuộc hội thoại này quen thuộc thế, hóa ra hôm nay là ngày ông bà Mason xui xẻo bị Dobby dọa sợ khi nó thả cái bánh nướng rớt xuống sàn. Harry nghĩ thầm trong khi cái miệng vẫn nhai nhồm nhoàm bữa sáng. Cậu không cảm thấy hào hứng lắm về chuyện này nhưng chỉ tội cụ Dumbledore thôi, lần này không có Dobby gây rối khéo cụ sẽ phải đau đầu một khoảng thời gian dài. Chẳng lẽ bà Figg cũng phải chuyển nhà tới Majorca à? Nên bịa lý do gì đây, con trai đột nhiên phát tài? Trong đầu Harry đã bắt đầu tưởng tượng ra vô số những bộ phim truyền hình ngổn ngang.

Ở bên cạnh, cả nhà Dursley đã lập đi lập lại lời thoại của mình để đảm bảo không xảy ra cái gì ngoài ý muốn.

Sau bữa ăn, dượng Vernon gọi Harry lại

_ Mày phải hứa với tao rằng mày sẽ ở trong phòng ngủ, không được làm ồn…

_ Vâng, con biết rồi mà dượng…

Harry biết rõ lời tiếp theo là gì

_ …và con sẽ giả đò như không có mặt vậy.

Dượng Dervon hoài nghi nhìn cậu

_ Mày liệu hồn đó! Nhớ cho kỹ vào! Còn cả lũ cú mèo nữa, đừng để tao bắt gặp một con nào!

_ Vâng thưa dượng, con thề con không nuôi cú đâu.

Khi nói những lời này, Harry nghĩ tới thú cưng của mình. Ở đây không có con cú mèo nào cả nhưng lại có một con rắn còn ăn khỏe hơn cả một con heo.

Khoảng thời gian còn lại trong ngày, Harry nghe lệnh dì Petunia quét dọn căn nhà số 4 đường Privet Drive không còn lấy một hạt bụi.

Bên trong ngôi nhà như sáng bừng, rực rỡ hẳn lên.

Mãi tới Bảy giờ tối, Harry mới đỡ cái eo đau nhức và tấm lưng như gù hẳn đi, hoàn thành công việc. Sau khi nhận được bữa tối của mình, cậu bị bắt phải thành thật ngồi trong phòng.

Đúng tám giờ tối, chuông cửa dưới lầu reo lên. Harry uể oải nằm trên giường đọc tạp chí Quidditch. Trong bức hình đính kèm bài báo, một tuyển thủ bị một trái Quaffle tạp trúng.

_ Đau ghê hén!

Harry vừa nói xong thì hai mắt đã tối sầm lại. Một thứ gì đó nặng trịch chàng phải bụng cậu. Con gia tinh có đôi mắt ngấn nước, kêu lên một cách tha thiết

_ Harry Potter!

Harry xoa bụng ngồi dậy. Cậu đẩy con gia tinh ngồi lên cái bàn học của mình.

_Bạn đã cụp tai trong cửa lò à?

_Vâng, đúng thế, thưa ngài. Dobby đáng bị trừng phạt vì dám lén lút tới gặp Harry Potter!

Harry bịt mồm Dobby lại

_ Nói nhỏ thôi! Bạn phải nói nhỏ thôi, hiểu chưa?

Dobby gật đầu. Đến lúc Harry buông nó ra, nó có vẻ như muốn nói lại thôi. Con gia tinh này lần đầu tiên tới nhà số 4 đường Privet Drive đã bị thằng ranh Potter mai phục từ trước tóm gọn. Nó một mực khuyên lơn ngài Harry Potter không nên đi học, nhưng đến cuối cùng chính nó lại bị thuyết phục.

Harry Potter rất giỏi! Harry Potter biết trường Hogwarts sắp xảy ra chuyện gì! Thậm chí Harry Potter còn biết chủ nhân của nó muốn làm gì! Harry Potter đúng là làm được mọi thứ. Ngài là kẻ đánh bại Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, ngài là huyền thoại của giới phù thủy! Cho nên không cần lo lắng nữa, bởi vì ngài đang làm chuyện của một huyền thoại cần làm!

Chỉ tốn một khoảng thời gian ngắn ngủi, con cáo già xảo quyệt này thành công tẩy não Dobby. Một con gia tinh muốn “ngăn cản Harry Potter tới trường học” biến thành “Harry Potter nên đi học để cứu vớt các phù thủy nhỏ”, đây thật sự là một sự thay đổi mang tính bước ngoặt!

Bạn thậm chí có thể nói rằng Hufflepuff này đã làm được một hành động vĩ đại – cậu ta thành công thay đổi tư duy của một con gia tinh! Xét về mức độ khó nhọc thì nó tương đương với việc thầy Snape nhìn chằm chằm vào Neville mà cái vạc của cậu bạn này còn chưa nổ banh xác!

_ Hai anh em sinh đôi ấy hả?

Harry nhận lấy mảnh giấy từ gia tinh. Dòng chữ nát be bét trên giấy đến từ chính hai anh em sinh đôi nhà Weasley. Harry không muốn ngồi taxi nên đã nhờ Dobby gửi một lá thư “cầu cứu” cho họ. Ron chắc chắn không nguyện ý giúp đỡ, nếu như vậy thì chỉ cần hai anh em sinh đôi kia thôi. Merlin ơi, cậu yêu chết hai ông anh mất!

Harry thu dọn đồ dùng xong thì thông báo cho gia tinh rằng

_ Sau này nếu muốn tìm mình thì bạn cứ đến Trang trại Hang Sóc. Nhưng tốt nhất là bạn nên đến ít thôi kẻo những con gia tinh khác ở nhà Malfoy sẽ phát hiện mất.

Đợi đến khi nó biến mất, Harry bắt đầu gọi tên con Oprah.

Ơ, lạ nhỉ. Rõ là ban nãy cậu còn thấy nó ở đây mà, thế nào chỉ chớp mắt cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu rồi?

Không thấy Oprah đâu, cậu đành mở cửa thử tìm kiếm xung quanh nhà coi. Đúng lúc này có tiếng nói chuyện râm ran ở dưới lầu, Harry nhún vai, quyết định nhân tiện chào hỏi vị khách đêm nay luôn.

~~~

Ron Weasley cảm thấy gặp phải Harry Potter chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời cậu! Có lẽ cách thức mở mắt, thức dậy của cậu hôm nay không đúng, bằng không vì sao cậu gặp phải loại chuyện này?

Hai người anh trai sinh đôi của cậu cầm lá thư cầu cứu, dùng giọng điệu trầm bổng du dương kể về công chúa Harry bị một nhà quỷ khổng lồ Dursley giam cầm thế nào,rồi thì bọn họ muốn lên kế hoạch ra sao để giải cứu công chúa Harry của bọn họ.

Ôi, Merlin ơi!

Harry Potter là một cậu bé đáng yêu, dễ thương? Trời đánh quỷ vật cậu đi, Merlin quần lót ren!

_ Giờ thì bọn anh phải trả lại bức thư này cho em rồi!

_ Dù rằng anh rất muốn lưu giữ chữ viết tay của Harry bé bỏng!

_ Nhưng mà cuối thư cậu ta viết tên em. Con gia tinh nhất định đã có nhầm lẫn mỹ lệ nào đó!

_ Đương nhiên, đây có lẽ không chỉ là nhầm lẫn đâu!

_ Phải, phải rồi. Bởi vì Ronald, bọn anh đã quyết định, ngay đêm nay, ba anh em mình cùng nhau lên đường…

_ …giải cứu công chúa của chúng ta!

Hai người anh sinh đôi hò reo đối đáp từng câu một làm mặt Ron tối sầm lại. Khóe miệng cậu ta run rẩy. Đợi đến khi đọc hết bức thư tội nghiệp của Harry, Ron không tình nguyện tí nào mà khạc ra một câu

_ Em không đi có được không?

Hai anh sinh đôi đồng loạt vỗ vai cậu

_ Chú mày nói thử nói xem?

Kết quả là cho dù Ron có không muốn thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn phải nhấc chân lên đường. Ba đứa lái chiếc xe ô tô được ba cải tạo, nghênh ngang đi đến cửa nhà số 4 đường Privet Drive.

Hai anh em sinh đôi nhấn chuông cửa. Có thể dự đoán trước được từ giây phút này trở đi, một trận tai bay vạ gió sẽ diễn ra thế nào.

Potter bị một nhà Dursley tống cổ bởi vì trong lúc cắt chiếc bánh nướng đã có một con rắn chui ra.

Ôi giời ơi! Đời này ông bà Mason chưa từng bị dọa đến phát khiếp như thế. Thảo nào vợ chồng nhà Dursley nổi cơn thịnh nộ khủng khiếp, Harry không chỉ phá hủy bữa tối của bọn họ mà còn làm hỏng cả cuộc buôn bán lớn nhất của dượng Vernon từ khi dượng chào đời cho đến giờ! Không chỉ thế, cơ hội duy nhất để nhà Dursley mua được căn biệt thự ở Majorca cũng tan tành luôn!

Cho nên cậu ta bị đá đít khỏi nhà là đáng lắm! Ron vừa nghĩ vừa giận dữ lườm Harry một cái. Hufflepuff mắt xanh ngồi ở băng ghế sau cùng cậu đang bận rướn cổ ra đằng trước trò chuyện vui sướng với hai anh sinh đôi.

Chạy qua nửa cái nước Anh cuối cùng bọn chúng đáp xuống trong một cái sân nhỏ cạnh một nhà để xe xập xệ.

Cái rìa của mặt trời đỏ rực bây giờ đã tỏa chiếu rạng rỡ qua hàng cây. Bà Weasley nổi cơn thịnh nộ dừng trước mặt bọn trẻ, hai tay bà chống lên hông. Chúc mừng ba cậu con trai nhà Weasley, bởi vì giờ phút này chúng được thưởng thức một bữa chửi rủa thậm tệ từ má chúng.

_ Các con biết là có thể đã bị tai nạn rồi không? Có thể đã bị nhìn thấy rồi không? Không thể tin nổi! Mới sáng sớm mà giường trống trơn! Chẳng có lấy một lời nhắn!…Không, chưa bao giờ trong đời má…Mấy anh tụi bây không bao giờ làm khổ má như vầy.

Còn đối với Harry bà lại tỏ vẻ hiền lành hết mức.

_Harry yêu dấu, bác không hiểu nổi sao họ có thể đối xử với con như thế? Thân ái, con ra đây để bác coi nào, cả người gầy rạc đi rồi này!

Dứt lời bà Weasley lập tức cho Harry một cái ôm nồng nhiệt.

Vì thế Ron lại phải kiên định suy nghĩ của mình một lần nữa. Cậu ta đúng là mắc nợ Harry Potter! Chờ một lát Weasley tóc đỏ nháy mắt một cái với Hufflepuff tóc xanh. Đợi đến khi Harry đã ăn uống no nê, cả hai đứa nối đuôi nhau ra ngoài.

Trong vườn cỏ dại đã mọc thành bụi. Cỏ dày không được cắt xén, đầy những cây uốn éo dọc các bức tường – những cây mà Harry chưa từng thấy ai trồng trong vườn hoa bao giờ. Thi thoảng có con ma lùm chạy xẹt qua bên người cậu. Khi Harry tóm được nó, con ma lùm kêu la chói tai “Thả ta ra! Thả ta ra!”

Thật lòng thì Harry ưa thích một cuộc sống như này: có một khu vườn của riêng mình trồng đủ loại cây lá hoang dại và một cái ao xanh rì đầy nhái – Harry nghĩ mình có thể dành cả một buổi chiều ở đó. Có lẽ vì cậu đã già rồi, chí ít không bằng Ron vẫn còn trẻ trung và hoạt bát.

_ Mình đứng ở Ngã tư Vua rất lâu. Có lẽ là vài chục năm? Nói thật thì mình cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu nữa. Ở nơi đó thời gian bị đóng băng.

_ Ngã tư Vua ư?

Harry nói

_ Ừ, cách gọi của mình thôi. Thầy Dumbledore nói cho mình biết nơi đó là không gian do mình tưởng tượng ra.

Cậu nhớ tới cái nơi mà mình đã đến sau khi tự nguyện nhận lấy cái chết. Nơi đó chỉ có một màn sương mù sáng rực và tất cả mọi thứ trong đó đều có thể thay đổi theo suy nghĩ của cậu. Mãi sau này Harry mới hiểu được: bởi vì trái tim cậu vẫn luôn hướng tới Ngã tư Vua, đó là nơi mà cuộc hành trình của cậu bắt đầu.

_Thầy Dumbledore đã trò chuyện với mình rất nhiều, mình phải cám ơn thầy ở bên mình lâu đến thế. Nhưng có một vài chuyện mà chúng ta không thể nào phản kháng, cho nên đợi đến khi mình nhận ra thì thầy đã đi rồi. Ở đó chỉ còn lại một mảnh linh hồn của Voldemort, chính là cái phần linh hồn ở trong đầu mình ấy, nó cứ khóc thút thít liên tục và cố vật vã để thở. Nói thật, cái âm thanh kia rất khó chịu, nhưng sau này mình cũng quen.

Ron không biết phải nói gì. Cậu ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn người anh em. So với Harry cậu thật sự rất may mắn, chỉ cần nhắm mắt một cái đã vượt qua khoảng thời gian cô quạnh.

Harry bật cười, kéo Weasley tóc đỏ đang ngồi xổm dưới đất lên.

_ Cũng chẳng có gì đâu mà.

Cậu vỗ vai Ron một cái. Thế rồi trong tầm mắt chăm chú của bạn thân, Harry bắt đầu quay con ma lùm như cao bồi quay thòng lọng để quăng bắt bò rừng để cho nó chóng cả mặt.

Có một bí mật cậu đã không nói ra – nơi đó không chỉ có mảnh hồn của Voldemort, cũng không chỉ có hai người là cậu và thầy Dumbledore.

~~~

Những ngày ở Hang Sóc rất hạnh phúc.

Harry được một nhà Weasley chiêu đãi nhiệt tình, nhất là bà Weasley. Nữ phù thủy này luôn biết cách dùng ánh mắt hiền lành để ép Harry nhét sạch thức ăn vào trong cái dạ dày đã no căng của cậu.

Sự thật là bà Weasley đã coi Harry làm đứa con trai nhỏ.

Cũng giống như bây giờ bà lo lắng Harry không quen du hành bằng bột Floo.

_ Đừng có hoảng hốt quá…Giờ thì con bước vào đi. Mau nói, nói cái nơi con muốn đến ấy…

Bà Weasley còn chưa nói hết thì thì Harry đã bị mất hút trong cái lò sưởi. Mà không bao lâu, cậu xuất hiện ở Hẻm Knockturn.

Hufflepuff muốn nhân cơ hội này mua một vài thứ đặc biệt ở Hẻm Knockturn. Nhưng khi nhìn thấy Draco và Lucius Malfoy, cậu lập tức loại bỏ kế hoạch ban đầu.

Lúc này Lucius Malfoy đang cò kè mặc cả với ông Borgin về một vài món có thể gây phiền toái cho hắn. Cho nên khi bọn họ nhìn thấy Potter chui ra từ trong cửa hàng thì tỏ vẻ ngạc nhiên khác thường.

Ở trong lòng Draco, cái thằng nhóc Hufflepuff này càng thêm bí ẩn hơn

_ Sao mày lại…

Harry vui sướng nói

_ Draco, thật vui khi được gặp bạn. Tôi đoán chắc tôi té nhầm lò rồi.

Ông Borgin cúi đầu chào Harry. Tình cảnh này làm cho cái lưng tom lom khom của ông nhìn như càng khòm hơn.

Harry lễ phép gật đầu với ông, sau đó quay sang …người quan trọng cần chú ý.

_ Chào cháu, Potter. Được gặp cháu là vinh hạnh của ta.

Lucius gật đầu. Ánh mắt màu tro bí ẩn quan sát Người được chọn trước mặt. Phải thừa nhận rằng Harry Potter này đã tạo cho hắn bất ngờ ngoài ý muốn.

Lúc ban đầu, nhà Malfoy cho rằng Người được chọn là một đứa bé được cụ Dumbledore thổi phồng, có tiếng không có miếng. Các quý tộc cũng không để vào mắt. Phần lớn Slytherin đều nghĩ chắc mẩm rằng Potter sẽ trở thành một Gryffindor mang tính điển hình. Nhưng sự thật là đứa bé 11 tuổi có danh tiếng lẫy lừng lại đưa ra quyết định ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Nó là một Hufflepuff, thậm chí còn là một Hufflepuff có nọc độc rắn.

Từ sau chuyện nuôi rồng, Lucius đã xếp Harry Potter vào đối tượng quan trọng cần đặc biệt chú ý. Mà xét theo xu hướng hiện giờ, bất kể là với Draco hay nhà Malfoy thì xây dựng quan hệ tốt với Người được chọn luôn có lợi.

Trong lòng Lucius toan tính thật nhiều. Ngay lập tức hắn muốn thăm dò suy nghĩ của thằng bé họ Potter này.

Lucius liếc nhìn con trai mình

_ Draco vẫn thường hay nhắc đến cháu.

Người đứng đầu nhà Malfoy muốn xem xét cách nhìn nhận của Potter với con trai mình, thế nhưng câu chuyện sau đó phát triển nằm ngoài phạm vi chịu đựng của người cầm quyết dòng họ máu trong.

Lucius híp mắt lại, một thứ cảm xúc dị thường đánh úp đầu óc ngay khi hắn nhìn thấy Potter nở nụ cười ngượng ngùng kia.

Harry hơi khom người

_ Con chào chú Malfoy. Người nhà Malfoy luôn nhã nhặn, khéo léo. Con cho rằng phần lớn nguyên nhân là vì trình độ thưởng thức của người nhà Malfoy rất cao cấp.

Lucius cho rằng thằng bé đang khen nhà mình. Hắn nói

_ Chú rất vui vì con nghĩ như vầy.

Nhưng sự thật thì

_ Tuy nhiên con vẫn phải nói thật rằng nhà mình có một vài lựa chọn không quá sáng suốt cho tương lai. Chúng ta so sánh trực tiếp luôn đi: nói về dòng dõi thì Potter cũng không kém Malfoy; bàn về năng lực cá nhân, con tin chú đã có hiểu biết khái quát về con; mà nếu nói đến danh tiếng thì cả giới pháp thuật này, làm gì có đứa nào cùng độ tuổi vĩ đại hơn con chớ? Ai mới có thể mang lại nhiều lợi ích lớn nhất cho nhà Malfoy, con nghĩ chú biết rõ ràng. Quan trọng nhất là con xuất chúng hơn nhiều so với những vị tiểu thư quý tộc kia!

Đây chính là mục đích của thằng ranh Potter khi thay đổi kế hoạch. Từ lúc nghe được tin ông Malfoy muốn tìm thông gia, Hufflepuff đã bị rối rắm thiệt lâu. Bởi vì theo như cậu biết thì đời trước, Draco đã đính hôn với Astoria Greengrass vào niên cấp thứ năm.

Những lời nói của Potter gây chấn động tới mức người đứng đầu nhà Malfoy cho rằng năng lực tỉnh táo, tự kiềm chế mà mình vẫn luôn tự hào từ hồi nảo tới giờ, gần như bị phá vỡ! Nhưng may mà điều này đã không xảy ra, hắn phản ứng kịp, miễn cưỡng dùng giọng điệu gượng gạo nói

_ Potter à, cháu đùa quá trớn rồi!

Harry bật cười, nói

_ Chắc là thế ạ.

Cho dù không nói rõ như giờ phút này Lucius đã biết: đây chính là một Potter muốn viết thêm dòng họ Malfoy vào đằng sau.

Thật đúng là….Quỷ tha ma bắt!