Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

Quyển 1 - Chương 9: Lễ hội Ma Halloween




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


15372994a91eee65460716289390jpg

Đêm Halloween, cả Sảnh Đường được trang trí mới hoàn toàn. Hàng ngàn con dơi đeo lủng lẳng trên trần và tường, trong khi hàng ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn và tắt ngấm.

Đây là một ngày tuyệt vời, đáng ra hắn nên ngồi ngăn ngắn trên dãy bàn của Nhà chờ đợi hưởng thụ món bít tết bò và rượu vang – mà không phải giống như bây giờ, ở tại đây, cùng với Potter! Nói đơn giản, hắn đang bị cấm túc!

Draco buồn bực ném cái khăn lau qua một bên. Trong Phòng Truyền thống có tổng cộng hơn ngàn cái huy chương! Lão Filch chết tiệt dám gọi tụi nó tới lau dọn ngay trước bữa tối – hắn nhất định sẽ viết thơ cho ba, lão Squib này phải lăn khỏi Hogwarts sớm thôi!

Hắn liếc nhìn Harry

_ Mày đang làm gì thế? – Hắn hỏi.

_ Bạn tới coi nè – Harry gọi.

_ Tom Marvolo Riddle, niên học 1943 – 1944, giải thưởng Công lao đặc biệt cho trường.

Draco đọc cái mề đay huy chương một lần. Sau đó tầm mắt hắn di chuyển theo ngón tay của Harry, lại là một huy chương nữa của Riddle! Một đống giải thưởng cống hiến, một cái huy chương Hạnh kiểm pháp thuật và còn – Mèn ơi, anh ta nhận được cả huân chương Merlin!

_ Ai thế? – Draco ngạc nhiên hỏi, hắn phải thừa nhận rằng học sinh này quá xuất chúng!

_ Một Slytherin, anh ta đã từng đảm nhiệm chức Huynh trưởng và Thủ lĩnh Nam sinh…

_ Không thể nào! – Draco ngắt lời Harry – Tao đảm bảo chưa từng nghe về dòng họ này, mà Muggle không được vô Nhà Slytherin!

_ Thế à? – Harry nói – Anh ta là một Máu lai. Bạn tin tưởng chỉ có máu trong mới sở hữu tài năng ưu tú, phải không?

Lời nói của Harry chọc Draco thẹn quá thành giận. Khuôn mặt tái nhợt của hắn biến thành ửng đỏ, đôi mắt xinh đẹp cũng híp lại.

_ Đây là điều mày muốn nói hả? – Draco cười lạnh lùng, nói – Đến bây giờ mày vẫn cảm thấy bất công vì tao đã chọc con bạn gái Muggle của mày?

_ Hermione không phải bạn gái mình.

Harry bật cười khúc khích. Cậu tiến lên một bước gần với con rắn bạch kim đang phun độc – điều này khiến Draco muốn lùi lại theo bản năng. Nhưng hắn ngăn cản hành vi của mình, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục.

Bọn nó đứng rất gần nhau, Harry có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Draco phun lên mặt cậu.

_ Tôi chỉ muốn nói cho bạn biết, tôi cũng là một Máu lai, nhưng có một ngày…

Cậu nhìn về phía cái mề đay huy chương của Riddle, nhún vai

_ Nói không chừng có một ngày tôi sẽ giỏi hơn cả anh ta.

_ Mày đang nằm mơ hả?

Draco cong khóe miệng, một nụ cười giả dối hiện lên trên mặt hắn. Hắn đẩy Harry, đi thẳng tới bên cạnh. Tên Slytherin càng ngày càng thấy khó chịu đựng được. Ở cạnh một Potter thích nằm mơ đúng là một lựa chọn chả tốt đẹp gì – Đáng tiếc, hắn không có lựa chọn nào khác.

Draco nhận mệnh cầm khăn lau lên chà xát. Hắn thật sự muốn dùng một cái bùa Úm ba la chà rửa, như vậy hắn sẽ chẳng cần lau cái mề đay bẩn thỉu, ghê tởm này nữa!

Khi hắn đang cố gắng cọ sạch huy chương thì mũi hắn chợt nhảy lên

_ Cái này là – mùi gì thế?!

Draco ngửi thử hai tay, xác định mùi lạ không tới từ huy chương, cũng không tới từ trên người hắn.

Harry hít hơi và một mùi hôi thổ xộc thẳng vô mũi. Một cái mùi hỗn hợp của vớ cũ và nhà vệ sinh công cộng lâu ngày không chùi rửa.

Và rồi tụi nó nghe được – chậm rãi nhưng nặng nề – tiếng giẫm thình thịch của những bước chân khổng lồ.

_ Thôi chết! – Harry thét lên một tiếng, cuống quýt xông ra ngoài.

_ Mày điên à? – Draco đuổi theo sau cậu hét lên.

_ Quỷ khổng lồ … tôi quên mất…

_ Vớ vẩn! Ở Hogwarts làm sao có quỷ khổng lồ được…

Tiếng nói của Draco đột nhiên tắc nghẽn, hắn đã nhìn thấy ở cuối hành lang bên trái, một con quỷ khổng lồ đang đi về phía tụi nó.

Thật là một cảnh tượng hãi hùng: cao gần bốn thước, da xám ngoét và dầy cui, thân hình thô kệch xù xì như một tảng đá nhám với cái hói nhỏ xíu nhô lên như trái dừa khô. Chân con quỷ khổng lồ này ngắn ngủi và mập ù như những gốc cây với bàn chân dẹt ra lởm chởm gai. Cái mùi phát ra từ con quỷ tởm lợm không tả được. Cánh tay dài quá cỡ của nó cầm một khúc cây, kéo lê trên sàn.

Draco bịt mũi, thầm than một tiếng

_ Merlin ơi!

Hắn và Harry núp vào một góc bí mật gần đó, chăm chú quan sát con quỷ đang chậm rề rề đi qua trước mặt.

Khi con quỷ khổng lồ dừng chân bên một ngưỡng cửa và nhòm vào trong, Harry lập tức lao ra ngoài – Draco túm tay cậu lại

_ Mày muốn làm gì?! – Hắn cố hết sức kìm nén cơn giận của mình, hỏi.

_ Hermione … Hermione đang ở trong đó! – Harry trả lời, mãi tới khi nãy cậu mới nhớ về chuyện đêm Halloween lần đó.

Draco nhìn cậu giống như nhòm một con quỷ khổng lồ. Hắn hiểu ý Harry, cho nên mới càng không thể tin nổi.

_ Tao muốn giết mày! – Draco rít lên.

Sau đó hắn đẩy Harry một cái, dùng mắt ý bảo nhìn con quỷ khổng lồ đang chậm rãi bước vô cái cửa kia – đó là phòng vệ sinh nữ vạn ác!

Quý tộc bạch kim cảm thấy hắn điên rồi! Hắn chạy vô phòng vệ sinh nữ với Potter chỉ vì liếc mắt coi đứa con gái Muggle đang hưởng thụ bữa tiệc Halloween trong toilet!

Ai biết Granger kia nghĩ thế nào? Cho tới bây giờ, hắn chưa từng muốn lý giải tư duy của tụi Máu Bùn! Hắn chỉ tức giận vì hành động của mình. Đối mặt với một con quỷ khổng lồ, còn không có đũa phép (giáo sư McGonagall đã tịch thu đũa phép của tụi nó, không cho tụi nó dùng pháp thuật để vệ sinh) – Ba sẽ giết hắn mất!

Và sau đó ba sẽ bắt Potter phải chôn cùng hắn, Draco nghĩ một cách ác độc. Trong nháy mắt hắn mất tập trung, một trận gió dữ dội ập về phía hắn…

_ Cẩn thận!

Harry thét lên, tay cậu đẩy Draco qua một bên. Khúc gỗ chày to đùng của con quỷ khổng lồ đập xuống sàn nhà giữa bọn nó. Một tiếng “rầm” vang lên, mấy viên gạch tráng men của phòng vệ sinh nữ bị vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ.

_ Granger ơi… Mày bảo Granger đâu….

_ Harry!

Có người hét to một tiếng, sau đó hai cái bóng vọt vào trong nhà vệ sinh. Đó chính là Granger mà Harry vẫn đang tìm kiếm và Weasley tóc đỏ.

_ Lúc ăn tối, thầy Quirrell chạy tới báo có quỷ khổng lồ đột nhập vào Hogwarts. Mình nghĩ bồ và Malfoy chắc chắn không biết tin này, cho nên đi cùng Weasley tới đây.

Hermione nói liến thoáng. Lúc này cô bé không bị phân tới Gryffindor, mà học sinh Nhà Ravenclaw đa số có tánh cậy tài khinh người, nên không có ai xa lánh nó. Cho nên Hermione không chui vào phòng vệ sinh nữ khóc. Chỉ là số phận đi dạo một vòng lại quay về nơi ban đầu. Bởi vì quỷ khổng lồ, tụi nó lại gặp nhau ở đây.

_ Bây giờ nên làm thế nào? – Ron hỏi.

Quỷ khổng lồ đang quay cái đầu cực kỳ xấu xí về phía tụi nó, đôi mắt ti hí chớp một cái, giống như không hiểu được vì sao nơi này tự dưng xuất hiện hai người. Nó chần chờ vài giây, sau đó bước về phía bốn đứa, tay vung khúc gỗ chày lên cao.

_ Chạy đi! Chạy mau lên!

Harry hét một tiếng, tiện tay đẩy Hermione sang bên kia. Tụi nó tản ra bốn góc, Harry cố gắng lợi dụng cơ hội thu hút sự chú ý của quỷ khổng lồ. Cậu để ba người kia chạy trước. Đối với cậu mà nói, muốn nguyền rủa cũng không nhất định cần đũa phép!

Nhưng lúc này đây, ý nghĩ ấy đã khiến cậu ngã một vố đau. Thân thể cậu chỉ là một đứa trẻ 11 tuổi, bùa choáng không có đũa phép của cậu chẳng mạnh đến độ khiến quỷ khổng lồ có tính kháng pháp thuật mạnh phải hôn mê. Kinh nghiệm chiến trường khiến cậu phóng ra thần chú thích hợp nhất trong tiềm thức. Đợi đến khi cậu nhớ ra nhược điểm của quỷ khổng lồ thì – đã muộn!

Thân thể cồng kềnh của quỷ khổng lồ chỉ lung lay chút xíu, lần này hình như nó đã bị chọc giận! Cánh tay thật dài của nó quăng một vòng, miệng rít lên một tiếng. Nó định cho Harry một cú đập trí mạng!

Sau đó, một tiếng rít rất nhỏ vang lên, hình ảnh trước mặt như biến thành cảnh phim quay chậm. Một tia sáng màu đỏ bắn tới, pháp thuật dữ dộị chất chứa lửa giận điên cuồng, ma sát với dòng không khí tạo thành sức mạnh ghê gớm.

Hermione giơ cao đũa phép. Cách thân thể con quỷ ngã rầm xuống sàn như ngọn núi nhỏ, cô bé nhìn thẳng về phía Harry – mặt nó âm u đến đáng sợ, khiến Harry nghĩ đến Nữ thần Chiến tranh oai phong một cõi đã trở về!

Nhưng không, cô bé tóc dày xù chạy ào tới. Khi nhìn thấy Harry không sao, nó mới thở phào một hơi.

_ Bạn vừa dùng thần chú gì thế? – Ron vừa đi vòng quanh con quỷ vừa hỏi.

Hermione cũng không biết làm sao, nó chỉ từng đọc bùa chú này ở trong sách – Con bé chưa bao giờ luyện tập nó. Nhưng khi nãy nhìn thấy con quỷ khổng lồ muốn hại Harry, nó cảm thấy tức giận muốn phát điên rồi. Đáy lòng như có một âm thanh nói với nó – mày không thể để cậu ấy bị tổn thương thêm nữa – và thế là cái bùa chú kia xuất hiện.

Đôi mắt của Draco đã híp lại. Giờ phút này hắn không để ý dáng vẻ nhếch nhác của mình, cũng không dùng tay ngăn cản mùi vị hôi thối đập vô mặt. Đôi mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm, đánh giá Hermione

_ Granger, một bùa Choáng cực kỳ xuất sắc.

Hắn lười nhác nói bằng chất giọng nhừa nhựa của mình, cằm khẽ gật một cái. Mặc dù là Muggle, nhưng Malfoy vẫn biểu hiện sự tán thưởng với con bé. Có lẽ Potter nói đúng, một vài đứa Máu Bùn cũng sở hữu pháp thuật mạnh mẽ.

_ Đừng để ý, mình không sao đâu

Harry thoải mái nói. Cậu đứng lên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hermione.

Đúng lúc này, bỗng có tiếng cửa đóng mở rầm rầm và tiếng chân người dồn dập. Bốn đứa không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên. Chỉ trong tích tắc, giáo sư McGonagall vọt vào phòng, theo sát bà là giáo sư Snape và giáo sư Sprout, cuối cùng là giáo sư Quirrell. Vừa nhìn thấy con quỷ là Quirell đã phát ra một tiếng kêu yếu ớt và ngồi gục xuống cạnh một bồn cầu, ôm lấy ngực, giống như bị dọa sợ.

_ Cảm ơn Merlin! – Giáo sư McGonagall nói, trong giọng nói hiếm khi mang theo tia run rẩy – Ta không nên thu đũa phép của các con. Nếu không nhờ may mắn, thiếu chút nữa các con đã…

_ Thôi mà, cô Minerva – Giáo sư Sprout an ủi bà – Ai cũng không đoán được chuyện này sẽ xảy ra.

Tầm mắt của Snape quét qua bốn người một lần, cuối cùng dừng lại ở trên thân thể nằm rạp trên sàn của quỷ khổng lồ.

_ Mấy đứa đã làm thế nào? – Ông ta hỏi.

Theo bản năng Ron né tránh cái nhìn của thầy Snape. Khi cậu định trả lời thì đã nghe thấy giọng nói của Harry.

_ Con và Draco đang lau huy chương thì Ron và Hermione tới tìm tụi con. Hermione dùng bùa bay lên với cái gậy của con quỷ để choảng chính nó – nếu không có hai bạn ấy, tụi con sợ rằng không biết phải làm sao nữa.

_ Ối…thôi…đừng nói nữa. Thầy Snape à, đây không phải chuyện quan trọng nhất. Giờ này… tụi nó cần nghỉ ngơi. Trò Granger và trò Weasley đã làm đúng lắm! Tuy rằng tụi con không được lẻn đi chiến đấu với quỷ khổng lồ, nhưng cô vẫn cho tụi con thêm điểm. Mỗi đứa hai mươi điểm. Đáng ra tụi con không nên bị dọa như thế!

Giáo sư McGonagall nói. Môi bà trắng bệnh, có thể thấy được bà rất hối hận và tự trách bản thân nhiều lắm. Bà kiên trì yêu cầu các giáo sư đưa bốn học sinh quay về ký túc xá. Vì thế là chỉ lát sau, Harry đi về cùng giáo sư Sprout.

Ở trước cửa phòng sinh hoạt chung, cô Sprout xoa đầu cậu, sau đó cho phép cậu chuyển một chậu cây trong phòng sinh hoạt chung về phòng ngủ. Chậu cây này sẽ giúp cậu ngủ ngon hơn.

Harry lễ phép nói cám ơn. Cậu nghĩ, đêm nay cậu nhất định sẽ ngủ ngon.

Tuy rằng đụng phải quỷ khổng lồ, nhưng sau khi bạn và những người khác cùng trải qua một sự kiện khó quên, giữa các bạn sẽ rất khó không sản sinh ấn tượng tốt. Cậu biết, điều cậu muốn sẽ phát triển đúng như hy vọng của cậu.

~~ Màn kịch nhỏ ~~

H: Một ngày nào đó em sẽ xuất chúng hơn cả Voldemort!

Lời ngầm: Cưới em, anh sẽ không thiệt đâu.

D: …