Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

Quyển 1 - Chương 4: Lễ Phân loại




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

152cc7faa2b0b0e3508256958457jpg

Chục phút sau, đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu. Người giữ khóa của Hogwarts giơ cao ngọn đèn nhấp nháy, dùng giọng điệu oang oang hô to

_ Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây!

Hagrid mặc chiếc áo khoác bành tô nặng trịch, râu ria rậm rì. Thân hình gần chạm tới mười hai feet của lão nổi bần bật trong lũ trẻ con lít nhít. Sau khi nghe thấy tiếng hô, học sinh năm thứ nhất lục tục đi về phía lão.

_ Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm nhất nữa không? Ối… bước cẩn thận vào. Học sinh năm thứ nhất, theo ta!

Hagrid dặn dò. Sau khi xác nhận đã không bỏ sót đứa này, lão dẫn đám nhóc con này xuất phát.

Gió lạnh ban đêm thổi vù vù, cả lũ rùng mình. Nhưng không có người nói chuyện, bọn chúng đi theo Hagrid trên con đường mòn trơn trượt, gập ghềnh được tạo bởi hai hàng đá nhỏ xếp liền thành. Sau khúc quẹo, một tiếng Ô rất to đồng thanh vang lên. Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao.

_ Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!

Lão Hagrid chỉ vào một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên hồ, kêu to. Sau khi lên hết, hơn mười chiếc thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương, tạo thành từng vòng sóng nước rung động, dập dềnh ở cái hồ sâu không đáy này.

Người đàn ông mang dòng máu lai khổng lồ tự mình ngồi trên một cái thuyền. Khi cái thuyền đó tới gần Harry, đôi mắt đen của lão lấp lánh tia cười

_ Con giống hệt họ.

_ Dạ?

_Ba má con – Hagrid nói – Con giống James lắm, nhưng đôi mắt con thì lại giống má.

_ Vâng ạ – Harry cười nói – Có rất nhiều người cũng nói với con như thế.

Sirius, Remus, hiệu trưởng Dumbledore… Ai từng gặp qua ba má cậu đều dùng giọng điệu y chang như thế để nói với cậu. Họ nhìn thấy hình bóng của ba má trên người cậu.

_ Con là con của ba má mà!

_ Ừ, phải, phải rồi. Lần cuối ta thấy con, con hãy còn là một đứa bé sơ sinh.

Hagrid khua tay miêu tả, lão cũng không chú ý tới sơ hở trong lời nói của Harry. Trước đó Người được chọn mới chỉ gặp giáo sư Độc Dược, mà bạn có thể hi vọng cậy từ miệng Snape những lời kể trìu mến về quá khứ sao?

…Chớ ngủ mơ! Giáo sư chỉ càng nguyền rủa Harry thêm thôi. Potter chết dẫm!

Hagrid rất mong chờ được tâm sự với Harry nhiều hơn nữa, nhưng chỉ một lát sau tất cả thuyền nhỏ đã xuyên qua Hồ nước Đen cập bờ bên kia. Người giữ khóa giơ cao ngọn đèn, dẫn theo lũ học sinh trèo lên một lối đi trong núi đá, đi qua một bãi cỏ mịn màng đẫm sương. Sau đó, một cánh cửa khổng lồ bằng gỗ sồi xuất hiện trước mặt học sinh năm thứ nhất.

Cửa mở, giáo sư McGonagall mặc áo dài màu xanh ngọc biếc xuất hiện

_ Cảm ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.

Bà nói, sau đó đưa các học sinh mới nối đuôi nhau đi vào bên trong.

Chủ nhiệm Nhà Gryffindor nghiêm nghị dẫn bọn họ tới trước cánh cửa, dùng giọng điệu nề nếp có trật tự giới thiệu Lễ phân loại và những vấn đề cần chú ý. Nhất là cách ăn mặc của tụi nhỏ. Giáo sư McGonagall mong muốn những học sinh mới có bề ngoài gọn gàng khi xuất hiện ở Lễ phân loại.

Tiếp đó, giáo sư rời đi.

Đám học sinh mới loi choi đã vứt yêu cầu giữ trật tự của bà ra sau đầu. Chúng túm năm tụm ba với nhau, phát ra tiếng thảo luận líu ríu. Ron kể lại trình tự Lễ phân loại cậu hỏi được từ mấy ông anh, Neville căng thẳng tới mức run lẩy bẩy. Hermione mắt cũng không chớp, trong miệng lẩm nhẩm cả đống thần chú đã học được ở trong sách giáo khoa năm nhất.

Harry không nói gì, an tĩnh đứng ở một góc. Nhưng chẳng phải nghĩa là không ai chú ý tới Người được chọn, mà bọn họ đang quan sát, đang suy tư… mãi tới khi quý tộc bạch kim nhỏ huênh hoang đi tới.

_ Mày chính là Harry Potter? Trùng hợp ghê, trước chúng ta đã gặp nhau ở Sở Cú – Draco vươn tay – Nhân tiện giới thiệu luôn, tao là Malfoy, Draco Malfoy.

Lúc hắn nói những lời này, cái cằm hếch lên kiêu ngạo như con công xòe đuôi.

Âm thanh trẻ con còn cố tình bắt chước ngữ điệu ngâm nga của quý tộc. Thiệt tình…

Không nhịn được, Harry nở nụ cười. Ngay lập tức, khóe miệng của con công nhỏ xệ xuống

_ Bộ thấy tên tao buồn cười lắm hả?

Harry há miệng định giải thích, nhưng Draco chẳng thèm cho cậu một cơ hội.

_Phải thế không, Potter? Mày đã vội kết bạn với đám tầm thường. Nhưng tao vẫn khuyên mày một câu

Tầm mắt hắn đảo qua Ron và mấy người đang đi về phía này

_ Tóc đỏ, giẻ rách, thằng đần thích khóc. Một tên đầu óc như này sẽ chẳng thể cho mày cái gì. Nếu tao là mày sẽ càng thận trọng với sự lựa chọn. Nếu không mày sẽ đi vào vết xe đổ của ba má mày.

Xem này, xem này – Nếu bàn về năng lực chọc tức người khác, Draco Malfoy đứng hàng thứ hai sẽ chẳng có ai dám đứng hàng thứ nhất!

Harry tức giận trợn mắt. Cậu cố gắng tìm cho mình ưu điểm của đối phương. Nếu như đổi góc độ nhìn nhận vấn đề, miễn cưỡng có thể nói một câu: Draco 11 tuổi ấu trĩ đáng yêu lắm!

Từ nhỏ đến lớn, làm gì có ai dám không nghe lời cậu ấm Malfoy. Nhưng Potter cứ làm thế đó! Người được chọn từ chối tình bạn của hắn, cho nên mới nhận lấy ngôn ngữ châm chọc chói tai.

Harry im lặng, nhưng Ron đã giận điên rồi.

_ Cút đi, Malfoy! – Ron giận dữ nói – Harry sẽ chẳng thèm chơi với người như mày!

_ Đây là chuyện của mày hở, Weasley? Lẽ nào thứ bẩn thỉu phản bội máu trong như mày có thể tài giỏi hơn ai? Giỡn nhau! Nhà thì nghèo đến độ không nuôi nổi con!

Ron tức giận nhảy loi choi. Harry che trán, đầu muốn nổ tung. Bởi vì bọn nó cãi nhau nên đám học sinh mới vây quanh, mà đúng lúc này giáo sư McGonagall cũng đã quay về.

Bầu không khí không đúng lắm chọc bà phải cau mày.

_ Chớ làm trò mờ ám! – Bà nói, ánh mắt nghiêm nghị quét qua các học sinh – Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta!

Cả bọn đứng thành hàng, nối đuôi nhau đi vào theo nữ giáo sư.

Ron còn để ý chuyện vừa nãy, nhưng đại sảnh đường lộng lẫy đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cậu ta. Tráng lệ, thần kỳ, tuyệt vời! Hàng ngàn hàng vạn ngọn nến lơ lửng trên không trung, vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Trước mặt bọn chúng, các dãy bàn dài của bốn Nhà đã ngồi đầy học sinh. Khi học sinh mới bước vào, một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Những học sinh mới vừa hồi hộp vừa hưng phấn, ngoài Harry. Cậu đau đầu ghê. Hình như cậu đã phá hư quan hệ giữa mình và hoàng tử nhỏ của Slytherin rồi.

Một Malfoy thù dai thế nào, Harry hiểu rõ hơn ai khác, cũng tự mình thể nghiệm một trận nhớ đời. Nếu không nhờ khoảng thời gian chiến tranh ở bên nhau, làm sao Draco sẽ từ bỏ thành kiến với Potter? Cho dù lúc ban đầu chính con rắn bạch kim này muốn làm bạn với cậu!

Nón phân loại bắt đầu ca hát. Tiếng ca của nó vẫn quỷ dị khó nghe như muốn xuyên thủng lỗ tai. Từng học sinh được kêu tên theo trình tự chữ cái đầu tiên, chớp mắt đã tới lượt Hermione.

Cô bé có mái tóc dày xù bước chân vững vàng đi tới. Qua một phút đồng hồ, cái nón tuyên bố Ravenclaw.

Dãy bàn thứ hai bên tay trái vang lên tiếng vỗ tay. Khi Hermione tới gần có mấy học sinh Nhà Ravenclaw đứng lên bắt tay cô bé.

Harry nở nụ cười vui sướng. Cậu không cảm thấy mình thay đổi lịch sử là sai. Từ khi cậu sống lại, lịch sử đã thay đổi rồi. Đã như vậy, hướng dẫn Hermione vào Nhà Ravenclaw cô ấy vẫn tha thiết hâm mộ cũng rất tuyệt!

Hết Hermione, rất nhanh đến lượt Draco Malfoy. Quý tộc bạch kim nhỏ khệnh khạng đi tới và ngay lập tức, cái nón thét to “Nhà Slytherin”. Âm thanh của nó xuyên thủng màng nhĩ mỗi người như trước!

Draco chán ghét cau mày. Hắn trả mũ cho giáo sư McGonagall xong thì đi về phía dãy bàn đầu tiên bên phải – Đó là dãy bàn màu xanh lục của Nhà Slytherin. Hắn tao nhã gia nhập cùng đám bạn.

Malfoy, sinh mà cao quý. Ở cái giây phút Draco xuất hiện, năm thứ nhất Slytherin đã coi hắn như kẻ cầm đầu sai đâu đánh đó. Bên ngoài huy hoàng thế, nhưng Harry biết những người của Nhà Slytherin càng quan tâm năng lực. Ở nơi người ta nhìn không đến, Draco nhỏ tuổi chưa bao giờ cho phép mình được thư giãn.

Cũng chỉ có lúc châm chọc cậu, hắn mới biểu hiện như một đứa bé 11 tuổi. Huênh hoang ngạo mạn, coi mình là nhất.

Lễ phân loại diễn ra rất nhanh. Số lượng học sinh ít dần, cuối cùng đã tới…

_ Harry Potter!

Khi Người được chọn ngồi lên ghế, tiếng xầm xì nổi lên khắp bốn phía như âm thanh đàn ong mật vo ve. Ai ai cũng cố rướn cổ để thấy rõ phong thái của Người được chọn.

Nhưng ngay sau đó, chiếc nón đã sụp xuống.

_ Một cái đầu kỳ quái! – Chiếc nón nói – Còn khó phân loại nữa!

_ Có gì kỳ chứ? Tôi là Người được chọn trong mắt mọi người mà! – Harry lười biếng nói trong lòng – Quyết định nhanh lên, Ngài nón!

_ Mi can đảm có thừa, thậm chí còn không sợ hãi cái chết. Trí tuệ không kém, vừa nhạy bén vừa khôn ngoan. Mi còn giả dối nữa, chà, Slytherin sẽ giúp mi trở nên vĩ đại. Ta không rõ cá tính nào của mi càng thêm nổi bật, nhưng ta biết mi vô loại nào.

_ Dung hòa đặc tính của ba Nhà còn lại, bao dung và kiên cường. Dù mi đã không chính trực lại càng chẳng thành thật, nhưng mà, đi thôi…

_ NHÀ HUFFLEPUFF!

Nón phân loại thét lên một tiếng chói tai khiến toàn bộ học sinh và giáo sư phải giật nảy mình. Bọn họ ngơ ngác nhìn Người được chọn nhảy xuống từ cái ghế, đặt Nón phân loại xuống rồi cười híp mắt đi về phía Nhà Hufflepuff. Chừng nửa ngày sau, đám lửng con mới phản ứng kịp. Tiếng vỗ tay như sấm thiếu chút nữa lật cả nhà nóc trần!

_ Tụi mình có Harry Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!

Từ trước đến nay Hufflepuff luôn nhạt nhòa chả có chút danh tiếng, lần đầu tiên được nở mày nở mặt như thế. Bởi vì Nhà bọn nó đã thắng được Harry Potter!

_ Ai cũng hài lòng, nhỉ? – Con ma Thầy Tu Mập nói – Chào mừng con tới Hufflepuff. Nếu như con gặp khó khăn gì, ta rất sẵn lòng giúp đỡ.

_ Cám ơn ông.

Harry nói, rồi cậu nhìn về phía cái bàn cao. Dumbledore ngồi chính giữa đang nói gì đó với Flitwick. Quirrell ngồi cạnh Snape, trên đầu vẫn đội “cái khăn vành được ông hoàng châu Phi tặng”. Đôi mắt Harry sa sầm xuống, nhưng ngay lập tức sáng bừng lên một cách sung sướng khi giáo sư Sprout nhìn qua. Vị Chủ nhiệm nữ mập mạp này gật đầu với Harry. Mặc kệ nói thế nào, đã rất lâu rồi Hufflepuff không có sự kiện gì đáng chúc mừng.

Dưới sự cho phép ngầm của Chủ nhiệm, tụi lửng con mất rất nhiều thời gian mới an tĩnh lại. Lễ phân loại tiếp tục, Ron được phân tới Nhà Gryffindor như trước. Người cuối cùng là Blaise Zabini, bạn thân của Draco. Tất nhiên, cậu ta vào Nhà Slytherin.

Hiệu trưởng Dumbledore đứng dậy. Hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây.

_ Chào mừng! – Cụ nói – Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cảm ơn!

Ông cụ hiệu trưởng tưng tửng nói xong, những cái dĩa trống trên bốn dãy bàn giờ đã đầy ắp thức ăn. Trong lúc bụng réo vang, Harry bắt đầu quen dần với sinh hoạt của Hufflepuff – làm một lửng con. Và lúc này đây, không có gì quan trọng hơn là ăn no cả!

_o0o_

Suy nghĩ của tác giả:

Harry nhà Hufflepuff có lẽ không được các bạn ưa thích. Nhưng Ron Gryffindor, Hermione Ravenclaw, Harry Hufflepuff, Draco Slytherin – đó là bốn người sáng lập đời thứ hai.

Với tôi, bốn Nhà đều có ưu điểm, khuyết điểm. Tôi nghĩ vậy đó, các Nhà đều thuộc về Hogwarts.

Suy nghĩ của người dịch

Mình là một Hufflepuff nên rất thích truyện này! Đùa thôi ^^. Trước nay mình vẫn luôn chọn những bộ truyện fanfic của HP mà bốn Nhà được tác giả đối xử bình đẳng. Những chapter sau của truyện này, tác giả phân tích rõ hơn về các Nhà thông qua bốn nhân vật chính. Hơi ngoài lề tí, nhưng phải công nhận giọng điệu của Draco được tác giả copy y chang. Ui, mình đọc cũng muốn đấm cho hắn một cái!