Căn biệt thự nằm cách xa khu du lịch, nghe nói chủ cũ muốn yên tĩnh cách xa cái ồn ào, náo nhiệt. Nhưng có một ngày vào 2 năm trước buổi tối đột nhiên có những âm thanh rất kỳ lạ, cứ như là âm thanh của máy móc, nhưng rõ ràng trong nhà không có máy móc gì hoạt động phát ra âm thanh đó. Hằng đêm, thứ âm thanh đó đã giày vò họ, khiến họ sống trong lo âu thấp thỏm, rồi họ bán đấu giá căn biệt thự này, và bố của Cường đã mua được chúng.
Đến sáng hôm nay, đột nhiên Huy nói có chuyện gấp nên không đi cùng được, thành ra chỉ có nó, hắn, Phương và Phong đi cùng lớp. Ban đầu, nó cảm thấy chuyến đi này thật vô nghĩa, nhưng đến rồi mới thấy nó không tệ như đã nghĩ. Do nằm ở độ cao được xem là một trong những đỉnh núi cao nhất lạc dương, núi Langbiang được xem là khu du lịch đặc thù với loại hình du lịch dã ngoại, khám phá thiên nhiên, tìm hiểu nét văn hoá của người dân nơi đây. Không khí trong lành, lại thêm cảnh quan hấp dẫn khiến dây thần kinh của bọn nó cũng được thả lỏng ra không ít.
Theo chương trình, ngày hôm nay cả đoàn sẽ dành thời gian ở Thung lũng trăm năm, tham gia giao lưu, đốt lửa trại với người dân bản địa.
Vì là lần đầu tiên đến đây nên bọn nó cũng ngoan ngoãn đi theo đoàn. Giữa một vùng núi rừng lại có một nơi tràn ngập không khí yêu đương lãng mạn, với các công trình tái tạo đầy sáng tạo và sự góp sức của những loài hoa trên đất Đà Lạt, Thung lũng trăm năm quả thật là một điểm đến lí tưởng cho các cặp tình nhân.
Cả buổi sáng bọn nó đi loanh quanh ngắm cảnh, chụp được biết bao là ảnh. Đến trưa, cả đoàn ăn trưa tại một nhà hàng ở Thung lũng rồi lại vào một quán karaoke. Chỉ khi trời bắt đầu tối, cả đoàn mới sôi nổi hẳn lên. Đốt lửa trại không phải là chưa làm lần nào, nhưng đối với những đứa trẻ lớn lên ở thành thị, được hưởng nền giáo dục của giới nhà giàu thì quả thật vẫn là một điều hấp dẫn.
Công tác chuẩn bị được thầy cô và người dân bản địa làm là chủ yếu. Tuy nhiên vẫn có một vài học sinh tham gia hỗ trợ. Rất nhanh, mọi thứ đã được hoàn thành. Ngọn lửa được thắp lên, ở trung tâm có giáo viên trưởng đoàn đang phát biểu, rất nhanh sau đó mic được chuyển cho một người đàn ông đã có tuổi, có vẻ là trưởng làng ở đây, giọng ông trầm ấm, rất dễ nghe:
-... Các bạn trẻ, các con có biết vì sao núi này có tên là núi Langbiang không? Đó là một câu chuyện tình buồn của đôi trai gái yêu nhau thắm thiết nhưng không đến được với nhau...
Trong lúc tất cả học sinh đang ngồi nghe rất hăng say thì điện thoại nó có tin nhắn gửi đến. Nhìn lướt qua cái tên vừa xuất hiện trên màn hình, biểu cảm nó chợt trở nên nghiêm trọng. Hắn, Phong và Phương hiển nhiên cũng nhìn thấy thay đổi đó, Phương lên tiếng hỏi:
- Sao thế?
- Tin nhắn từ Vy
- Vy? Nó nói gì?
- Hmm... -Nó mở tin nhắn ra rồi đưa cho 3 người đọc.
" Chúng đang điều quân, quân chủ đạo tập trung ở Đà Lạt "
Đọc xong tin nhắn, Phong khẽ chau mày:
- Đà Lạt?? Trùng hợp vậy sao?
- Có khi nào vì chúng biết chúng ta ở đây không? - Phương hỏi
- Không thể nào, chúng không biết Girls Royal là ai. -Nó vẫn chăm chú nhìn vào tin nhắn, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn quanh một lượt.
Đúng lúc cả 3 đang trầm ngâm thì đột nhiên có một giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên:
- A, hình xăm này trông quen quá!
Cô gái có mái tóc xoăn nhẹ màu đen, đôi mắt sâu rất hút hồn. Cô chỉ vào hình xăm trên cánh tay của nó khiến bọn nó đều giật mình. Đây là biểu tượng của Girls Royal, bên trên là hình đôi cánh thiên thần, ở dưới có chữ Royal kèm thêm một nửa trái tim. Bình thường nó đều mặc áo có ống tay nên có thể che đi nhưng hôm nay lại mặc áo khuyết tay, để lộ ra đôi tay trắng nõn của mình, cộng thêm ánh lửa làm cho hình xăm càng nổi rõ.
Cô gái kia cười tươi nhìn nó tò mò:
- Hình xăm này mấy năm trước chị từng thấy rồi, nó là biểu tượng gì sao?
Bọn nó đều không giấu nổi vẻ bất ngờ, biểu tượng của bọn nó, lại có người ngoài giới nhìn thấy? Hơn nữa là nhìn thấy từ mấy năm trước.
Phương lên tiếng hỏi lại:
- Chị từng thấy rồi sao? Thấy ở đâu vậy?
- Hmmm... Là của một cô bé, chắc...cũng cỡ tuổi bọn em đấy. Mấy năm trước có cô bé bị thương khá nặng chạy đến đây sau đó ngất đi ở trước cổng làng chị. Ông chị thấy thế liền đưa về nhà chữa trị, chị thấy hình xăm này trên cánh tay trái của cô bé ấy..
- Có khi nào chị nhìn nhầm không? Hình xăm này là hình xăm nhóm của bọn em đấy
- Nhìn nhầm á? A, cũng không biết nữa, chị cũng không nhớ rõ, chỉ thấy nó quen quen, chắc chị nhìn nhầm thật.