Từ lúc nhìn thấy An đến lúc về chỗ ngồi, ánh mắt của Hải chưa bao giờ rời khỏi người cô. 4 mắt nhìn nhau một chút ngỡ ngàng, một chút rung động, một chút lưu luyến không rời. Mãi đến khi giọng nói trầm trầm của bố An vang lên mới kéo 2 người về thế giới thực.
An giật mình, khẽ cúi đầu chào rồi ngồi xuống. Bên tai cô vang lên tiếng nói từ bàn đối diện
- Chào anh, em là Alice. Chúng ta từng gặp nhau trước đây rồi anh có nhớ không?
Vì câu nói của cô gái tên Alice đó mà An không nghe được lời giới thiệu của người đối diện mình. Nhưng Hải thì khác, anh nghe rõ ràng rành mạch từng chữ một:
- Thì ra đây là vợ tương lai của tôi, chào em, tôi là Lăng Thiên Hàn
Bất chợt, cả Hải và An đều bật ra nụ cười nhạt chứa đựng tất cả sự chua xót, mất mát đang nghẹn ứ trong lòng. Ông trời thật biết cách trêu ngươi. Cô và Hải đi xem mắt cùng một ngày, một giờ, tại cùng một địa điểm, thế nhưng, đối tượng xem mắt lại không phải là người trong lòng. Ngồi đối diện nhau, nhìn đối phương xem mắt người con trai khác, trong lòng Hải khó chịu vô cùng. Nhưng anh lại không xác định được tình cảm của An, anh không biết cô nghĩ gì về anh, không biết trong lòng cô có anh hay không. Cuối cùng chỉ có thể hèn nhát mà trơ mắt nhìn cô trở thành vợ tương lai của người ta.
---------------------------------------------------
Được một lúc thì An xin phép vào nhà vệ sinh. Bao uất ức dồn đến cùng một lúc thật sự khiến cô không thở nổi. Vừa vào trong cô đã nôn thốc nôn tháo hết những thứ vừa cố cho vào miệng. Tạt nước lạnh vào mặt, trong lòng mới dịu đi đôi chút.
- Có vẻ chật vật quá nhỉ!
Đột nhiên phía sau lưng vang lên 1 giọng nói vừa ngông cuồng lại bất cần. Pha lẫn trong sự ngông cuồng đó là một chút giễu cợt. An quay lại thì thấy Lăng Thiên Hàn đang đứng dựa lưng vào cánh cửa nhà vệ sinh. Cô khẽ nhíu mày, cất giọng hỏi:
- Anh làm gì ở trong nhà vệ sinh nữ thế này?
- Đi xem vợ tương lai của tôi xảy ra chuyện gì thôi! - Hàn nhún vai, ánh mắt lơ đãng quét qua người An
- Cảm ơn đã quan tâm. Giờ thì anh đi được rồi.
- Vì sao em lại đồng ý cuộc hôn nhân này?
An hơi giật mình, nhưng chỉ trong vòng 1 giây cô đã trở về trạng thái ban đầu, điềm tĩnh trả lời: "Tôi có thứ cần tìm lại"
An quay lại rửa tay rồi lau khô nước trên mặt, nhưng Hàn vẫn không có ý định rời đi. Trên môi vẫn giữ nụ cười cợt nhả như ban đầu. Nhìn vào cách ăn mặc thì An có thể đoán anh ta là 1 người khá phóng khoáng, chuẩn hiệu play boy, thế mà lại đến buổi xem mắt này thì đúng là chuyện kì lạ.
Đợi đến khi cô quay người định bước ra thì Hàn lại giữ cô lại, anh nói với cô một chuyện mang tính khá nghiêm túc, thế nhưng nét mặt và ngữ điệu thì lại như đang đùa giỡn:
- Darling, cưng cũng biết ý nghĩa của cuộc hôn nhân này. Không dài dòng, tôi chỉ muốn nói rằng, tôi cần cuộc hôn nhân này để nhận quyền thừa kế công ty, còn em, cũng có được thứ em muốn. Đợi đến khi đạt được mục đích tôi sẽ trả tự do cho em.
Nói rồi, Hàn xoay lưng bước đi để lại An với nụ cười nhạt trên môi. Cô đến đây chỉ vì điều kiện mà bố cô đã nhắc tới đêm qua. Ông nói khi cuộc hôn nhân này thành công, ông sẽ để cô gặp lại mẹ. Thì ra bố cô biết mẹ cô đang ở đâu, à không, phải nói, thì ra bố cô đã giấu mẹ cô ở 1 nơi mà cô không thể tìm được.
Một lát sau thì An cũng ra khỏi nhà vệ sinh, cô mệt mỏi bước về bàn nhưng mọi thứ lại như trêu ngươi khi cô vô tình đụng mặt Hải tại lối vào nhà vệ sinh. Hai người cứ đứng vậy nhìn nhau, rõ ràng trong lòng có rất nhiều chuyện muốn hỏi mà lại không thể thốt ra khỏi cổ họng
- An...cô hôm nay....
Thấy Hải mở lời trước, An cũng chẳng nói được gì, cô lẩn tránh ánh mắt của anh, che giấu đi sự thống khổ bên trong. Ngay lúc này đây, Hải làm sao hiểu được, nội tâm cô đang giằng xé dữ dội. Cô muốn nói cho Hải nghe tình cảm của mình, nhưng cô lại sợ, sợ chỉ một mình mình đa tình, vậy nên cô sẽ giữ kín tình cảm này trong lòng.
---------------------------------------------------------
Tối hôm đó, An trở về biệt thự của gia đình, nhưng từ đầu đến cuối lại chỉ nhốt mình trong phòng. Đến khoảng 9h thì Hoàng Anh Vũ mang vào cho cô cốc sữa nóng, rụt rè đặt lên bàn, rồi cứ đứng thế như có điều gì muốn nói
- Còn gì nữa sao? - An lạnh lùng quét ánh mắt qua người Vũ, sự chán ghét không hề che giấu
- Ưm..... em... em chỉ muốn nói là.... em... em thật lòng mong chị có thể hạnh phúc...
Cậu nhóc mới 12 tuổi nên có dáng người cũng không cao lắm, tuy nhiên, khuôn mặt lại rất anh tuấn, chắc chắn sau này lớn lên sẽ rất đẹp trai. Chỉ là, Anh Vũ tính tình hơi trầm, đặc biệt là cực kì nhút nhát trước mặt An. Có thể tưởng tượng ra cậu nhóc khi nói câu mong An hạnh phúc đã can đảm biết nhường nào.
Thế nhưng đáp lại, An chỉ cười nhạt, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt đang giao động đó, lạnh giọng trả lời:
- Hạnh phúc? *cười khẩy* Đừng diễn tuồng trước mặt tôi. Sự xuất hiện của các người đã khiến tôi cả đời này không bao giờ có thể hạnh phúc nữa rồi. CÚT ĐI!!!!!
An hét lên, thuận tay hất luôn cốc sữa trên bàn xuống đất, mảnh vỡ thủy tinh bắn vào chân Vũ, máu bắt đầu túa ra nhưng cậu nhóc vẫn đứng im đó không nhúc nhích. Nét mặt Vũ tái nhợt đi khi nghe lời An nói, mãi một lúc sau, cậu nhóc mới cất lên giọng nói yếu ớt của mình:
- Làm con của kẻ thứ 3 đâu phải điều em muốn. Nếu có thể.... nếu có thể em đã không muốn xuất hiện trên đời này rồi. Nhưng mà em... em thực sự rất muốn được làm em trai chị, rất muốn...rất muốn....
Giọng nói đầy nghẹn uất cứ thế nhỏ dần nhỏ dần, rồi căn phòng chìm vào im lặng. An vẫn ngồi trên giường, Vũ vẫn đứng đó mặc cho máu chảy. Phải mấy phút sau, An mới bình tĩnh lại được, cô lôi trong ngăn kéo ra hộp cứu thương rồi thả xuống dưới chân Vũ:
- Tự băng vết thương hoặc nhờ giúp việc
Sau đó cô cầm áo khoác, xuống nhà lái xe chạy thẳng đến công ty Royal. Bố và mẹ kế của cô vẫn còn đang đi cùng bố mẹ Hàn chưa về.