Bốn Nàng Công Chúa Kiêu Kỳ

Chương 20: Pama nó trở về




Tại t/g có việc bận nên nay mới đăng chap mới được, mọi người thông cảm và đừng bơ truyện nha. Iu nhìu!

-------------------------------------------------------------Nó nằm viện hôn mê suốt 3 ngày 3 đêm. Hôm nào bọn bạn trong lớp cũng mua hoa đến thăm. Đặc biệt Như còn chu đáo ở lại chăm sóc cho nó nữa. Dù vẫn nghĩ nó là bạn gái của Minh nhưng khi nhìn nó nằm bất động như vậy trái tim cô lại không cho phép cô thờ ơ với nó. Đến ngày thứ tư thì nó tỉnh lại. Vừa biết mình đang ở bệnh viện nó đã cuống cuồng đòi về nhà:- Tao muốn về!

- Cô đang bệnh sao lại đòi về nhà? -hắn bực

- Tôi nói là tôi muốn về. Có thể mời bác sĩ tư cũng được mà!!!!! - Nó hét lên

- Không được!! Ở lại bệnh viện sẽ tiện chăm sóc hơn! -Hắn cũng không vừa

- Lằng nhằng mãi!!! Không làm thủ tục xuất viện cho tôi, tôi sẽ phá nát cái bệnh viện này cho anh xem

- Cô dám?

- Sao không?

- Thôi thôi, xin 2 người đấy - Phương ngăn (quay sang nó) - Mày nằm yên đi để tao đi làm thủ tục

Nó cười hài lòng còn bọn hắn thì đơ ra không hiểu gì.''Sao nhỏ đó đồng ý dễ dàng vậy???". Một lúc sau thì thủ tục xuất viện cũng hoàn tất. Nó được trở về biệt thự tất nhiên là cùng với bác sĩ tư. Phương, An, Vy thì trở về kí túc xá của trường vì trong thời gian nó nằm viện 3 nàng cũng mất tăm luôn. Minh hộ tống nó về đến tận nhà, dặn dò kĩ lưỡng rồi mới đi.

Tại trường học:

Vừa thấy Phương, An, Vy xuất hiện cùng bọn hắn là bao nhiêu lời bàn tán nổi lên, ngưỡng mộ có, ghen tị cũng có. Bây giờ nhìn 3 nhỏ đâu có giống những cô bé Lọ Lem bước ra từ cổ tích đâu. Với vóc dáng chuẩn không cần chỉnh thì dù có là đồng phục cũng làm cho các nàng thật nổi bật. Bộ đồng phục với áo sơ mi trắng cùng váy sọc ca-rô đỏ, kết hợp với chiếc nơ trên cổ áo làm tôn lên làn ra trắng mịn và chiều cao lí tưởng của 3 nhỏ. Phương để xõa mái tóc dập xù màu đỏ hung ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh, An thì búi cao mái tóc nâu hạt dẻ của mình lên, còn Vy thì vẫn là phong cách nữ tính khi chỉ buộc một ít tóc về phía sau. Chỉ là những kiểu make up rất đơn giản nhưng vẫn khiến các nhỏ trông kiêu sa, khác hẳn với những cô gái đang vây quanh bọn hắn.

Mới 4 ngày không đến trường, bọn hắn và 3 nhỏ cũng khá tò mò về những gì đã xảy ra. Thế nhưng, trước hết thì cứ phải đối mặt với ông tử thần đã:

- Này 3 em kia!

bọn nó nhíu mày quay lại. OMG! Còn ai ngoài thầy quản sinh iu quý nữa. Chỉ nhìn cái mặt thôi cũng đủ khiến HS trong trường nổi da gà rồi. Cái thể loại đó ế là phải mà

- Dạ. Thầy gọi bọn em? - Vy

- Không mấy cô thì còn ai nữa. Các cô đi học hay đi trình diễn thời trang thế hả? (ai bảo dám gọi tôi là "dở dở ương ương", là "bị ế". Tôi sẽ trả món thù này)

- Sao ạ??? - Phương ngơ ngác

- Cô, là cô đấy - ông thầy chỉ vào mặt Phương, sau đó quay sang chỉ An và - cả cô, cô nữa. Hs học trò đi học mà nhuộm tóc xanh tóc đỏ thế hả? Có còn ra thể thống gì nữa không?

- Nhưng em nhuộm màu đỏ hung mà, có phải xanh đỏ gì đâu -Phương

- Còn em là màu nâu ạ, không phải tắc kè hoa đâu. -An cười toe toét

- Em thì là màu tự nhiên, không nhuộm thưa thầy! -Vy nhẹ nhàng lên tiếng

Ông thầy quản sinh tức điên lên:

- Các cô, các cô......... Phạt mỗi cô dọn dẹp phòng thể dục 1 tuần

Bọn hắn nãy giờ chỉ khoanh tay đứng nhìn trò vui đang diễn ra, mãi đến khi thấy 3 nhỏ bị phạt thì Minh mới ra mặt giúp đỡ:

- Thôi mà thầy, chuyện đó có gì to tát đâu. Thầy bỏ qua đi!

Bọn nữ sinh trong trường được thể hò hét inh ỏi (t/g: Thấy trai nhà người ta ga-lăng quá mà) Thầy quản sinh thì thấy đích thân Minh ra mặt nên dù có ấm ức cũng phải bỏ qua, 3 nhỏ nhẹ nhõm bước vào lớp.

Rồi mọi chuyện cứ diễn ra như thế, nó được chăm sóc tận tình nên cũng hồi phục rất nhanh cho đến cuối tuần thì khỏe lại hẳn. Hôm nay cũng là ngày pama nó về nước nên nó không đến trường. Minh cũng trở về biệt thự của nó để cùng đi đón các vị phụ huynh. Ngay cả tại nhà ông nội nó cũng tất bật chuẩn bị. Mọi thứ được sắp xếp một cách chu đáo, không có sai sót gì.

Đến 10 giờ trưa thì nó và Minh đã có mặt tại sân bay. Bố mẹ nó vừa bước ra thì ngay lập tức đã bị đám phóng viên vây lại, vệ sĩ cũng rất vất vả mới đưa 2 người ra được. Nó và Minh tiến lại gần:

- Pama bay nhanh quá nhỉ. -Nó

- Con gái con đứa, thấy bố mẹ mà chào hỏi cái kiểu gì vậy. -Mẹ nó trách

- Tại bố mẹ chiều hư con bé đấy! -Minh

- Này này con trai, bố không biết gì đâu đấy. -Bố nó

Cả nhà cùng cười thật vui vẻ. Đám phóng viên thì luôn tay tác nghiệp, cố chụp thật nhiều ảnh của nó vì chưa bao giờ thấy nó xuất hiện trên tạp chí hay bất cứ tờ báo nào. Nói chính xác hơn là không ai biết tiểu thư tập đòan DS là ai.

Rời khỏi sân bay cả nhà nó phóng xe về nhà ông nội luôn. Nghe tin vợ chồng con trai trở về, ông nội nó đích thân ra cổng đón. Cả nhà nó xuống xe, lễ phép chào ông (trừ nó), nó chạy lên trước ôm lấy ông nội:"Con chào ông ạ! " rồi chạy luôn vào trong nhà

- Con chào bố! - pama nó

- Con chào nội! -Minh

Ông nội nó cười cười nói nói, bảo cả nhà vào trong. Lâu rồi không về nước, cảm giác cũng thật lạ. Bố nó cứ nhìn qua nhìn lại cái khung cảnh ở vùng ngoại ô này. Người giúp việc trong nhà cũng muôn phần kính nể pama nó.

Nó đến đây căn bản là cũng chẳng có gì vui nên chỉ chăm chăm cầm điện thoại chat với 3 con bạn. Mặc kệ bố mẹ vs a trai nói gì nó vẫn cứ tiếp tục sự nghiệp cho đến khi Trinh và bà Nhung về.

Chị em, cậu cháu lâu ngày không gặp, papa nó rất vui, Trinh cũng rất vui, còn bà Nhung thì mang 1 suy nghĩ khác. Bà lo lắng ngày vợ chồng em trai mình trở về, ngày mà chiếc ghế chủ tịch tập đoàn JJ có thể rơi vào tay kẻ khác không phải mẹ con bà. Tuy nhiên ngoài mặt bà Nhung vẫn cố nặn ra 1 nụ cười thật tươi dù biết đó là giả tạo

Sau bữa ăn trưa, ông nội bảo bố mẹ nó đi nghỉ, đến chiều cùng lên công ty với ông. Mọi lời nói của ông nội đều được bà Nhung lưu tâm đến, nhưng Trinh thì lại đang nghĩ về 1 chuyện khác. Hôm nay Khánh nộp đơn xin vào học trường Saken.

Tại trường học:

Hôm nay được nghỉ nên bọn hắn và Phương, An, Vy được Như rủ ra ngoài trường chơi (t/g: nói đúng hơn là đi theo người ta). Vừa bước ra khỏi cổng trường thì 3 nhỏ đã chạm mặt Khánh. Cả 4 người khá bất ngờ, đặc biệt thấy thái độ của 3 nhỏ rất kì lạ nên bọn hắn cũng có chút để tâm. Liền sau đó cả mấy con người đều quay lại việc chính của mình nhưng tâm trạng thì không còn được thoải mái như lúc đầu.