Edit: Lạc Lạc
Thật ra mấy ngày nay Hạ Nguyên không phải chỉ ở trong nhà, cô còn đi ra ngoài để kiểm tra sức khỏe.
Kiểm tra sức khoẻ là phúc lợi do công ty xuất bản đưa ra, nếu không phải Dư Cẩm Niên nhắc nhở, suýt nữa cô cũng quên mất.
Hai ngày sau lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ, cô đi cùng Dư Cẩm Niên, vừa lúc hẹn một bữa cơm.
Mặc dù cách sống của cô không lành mạnh, cũng không thích thể thao, nhưng vẫn luôn cảm thấy sức khỏe của mình cũng rất tốt, cầm báo cáo kiểm tra sức khoẻ cô cũng không quan tâm, tùy tiện lướt mắt qua rồi chuẩn bị bỏ lại vào túi đựng hồ sơ.
Ai ngờ bị Dư Cẩm Niên thuận tay cầm lấy: “Anh xem.”
Hạ Nguyên nghĩ đến cân nặng gần 60 ký của mình, vội vàng muốn giật lại: “Rất khỏe mạnh, đừng xem.”
Dư Cẩm Niên khẽ cười một tiếng, lúc anh định trả lại cho cô, ánh mắt của anh bỗng dừng lại ở chỗ kiểm tra chức năng gan, khẽ cau mày: “Gan nhiễm mỡ mức độ nhẹ?”
Hạ Nguyên cúi đầu xuống nhìn, cũng ngây cả người.
Thật vậy……
Mấy năm nay cô mập lên hơn mười ký, nhưng vóc dáng của cô không tính là lùn, tỷ lệ cũng không tệ lắm, cân nặng này nhiều lắm coi như là vừa bước chân vào thế giới béo phì.
Theo quan niệm của cô, không phải chỉ những dân trí thức trung niên bụng bia mới bị gan nhiễm mỡ thôi sao?
Làm sao cô lại bị gan nhiễm mỡ được?
Lại còn bị Dư Cẩm Niên nhìn thấy, quá……mất mặt!
Cô lấy lại báo cáo kiểm tra sức khoẻ và nhét vào trong túi, mặt đỏ tai hồng nói: “Có…… Có thể là do gần đây ăn nhiều thức ăn có hàm lượng chất béo cao.”
Dư Cẩm Niên nhìn cô, cau mày nói: “Mặc dù gan nhiễm mỡ mức độ nhẹ không tính là bệnh, nhưng ở độ tuổi của em thì thật sự không nên.” Anh dừng lại rồi nói tiếp, “Chắc là do em làm việc tại nhà, nên thiếu rèn luyện. Như vậy đi, sau này em đến phòng tập thể hình cùng anh, anh giám sát em.”
Gan nhiễm mỡ bị bại lộ ở trước mặt người mình thích, không khác gì cả thân thịt mỡ bị phơi bày.
Hạ Nguyên hận không thể đào cái lỗ chui xuống.
Nếu đổi lại là lúc trước được Dư Cẩm Niên mời đi tập thể hình cùng, ngay cả khi cô không thích, nhất định cô cũng sẽ cắn răng mà đi.
Nhưng bây giờ là vì gan nhiễm mỡ nên mới được mời, quả thực cảm thấy rất xấu hổ, cô lập tức từ chối mà không cần suy nghĩ.
“Không phải em đã tham gia nhóm chạy bộ buổi tối rồi sao? Gần đây em rất kiên trì đi chạy bộ.”
Dư Cẩm Niên nói: “Vậy à? Lúc trước có nghe em nói qua, nhưng sau đó không thấy em nhắc đến, anh còn tưởng em từ bỏ nữa rồi!”
Tại sao lại sử dụng từ “Nữa” đó, đó là vì anh biết lúc trước Hạ Nguyên đã từng trải qua thất bại của phòng tập thể hình và thẻ bơi lội.
Hạ Nguyên đỏ bừng mặt, vội nói: “Lúc trước là tạm dừng, có điều gần đây tiểu đội chạy bộ buổi tối của tụi em có thêm một bạn chạy chuyên nghiệp tham gia, có thể dẫn dắt tụi em chạy bộ, cho nên em lại bắt đầu.”
Dư Cẩm Niên mỉm cười gật đầu: “Chạy bộ buổi tối thú vị hơn phòng tập thể hình, vậy anh không bắt em phải đến phòng tập thể hình với anh nữa, nhưng anh sẽ giám sát em.”
Hạ Nguyên gật đầu: “Nhất định lần này em có thể kiên trì.”
Nói là nói vậy, nhưng khi nghĩ đến chạy bộ buổi tối buồn tẻ và nhàm chán, cô lại không còn chút tự tin nào cả.
Vì vấn đề gan nhiễm mỡ, khi cả hai ăn cơm trưa, Hạ Nguyên thích ăn thịt kho tàu nhưng cũng không dám ăn nhiều trước mặt Dư Cẩm Niên, vì sợ anh sẽ liên tưởng đến gan nhiễm mỡ của mình.
Về đến nhà, cô buồn bã nhìn vào báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mình, nằm liệt trên giường cả buổi chiều, nhưng vẫn không thể cưỡng lại mà ăn vào một xô kem.
Có cảm giác gan lại nhiễm thêm hai phân mỡ.
Chiều tối, group chat "Bốn mươi hai cây số", lại bắt đầu khí thế ngất trời hẹn đi chạy bộ.
Thế nhưng cả ba người kia thật sự đang trong tư thế kiên trì, không còn ai lười biếng mà tìm cớ như lúc trước nữa, đều như được tiêm máu gà.
Mặc dù Giang Tích Ngôn không tham gia tám chuyện, có điều Hạ Nguyên biết anh ta đã đóng góp rất nhiều.
Nghĩ đến lời hứa với Dư Cẩm Niên lúc sáng, cùng với đống gan nhiễm mỡ trong cơ thể của mình, cô lập tức gửi tin nhắn: Hôm nay tôi cũng đi.
Lâm Muội Muội: Bánh Trôi, cô viết bản thảo xong rồi à?
Bánh Trôi: Viết xong rồi.
Đại Phi: Hoan nghênh trở lại đơn vị.
Bí Đao: Nhóm năm người chúng ta cuối cùng cũng tề tựu.
Lâm Muội Muội: Một người cũng không được thiếu.
Đại Phi: Kiên trì là chiến thắng.
Bí Đao: Một ngày nào đó mấy tử trạch chúng ta cũng có thể hoàn thành cuộc đua Marathon thôi.
Bánh Trôi: Tối nay bắt đầu, tôi phải gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Thật ra là cô không thật sự đi đến hùng tâm tráng chí, mà là bình thường đã quen nói như thế với những tử trạch, nói dối nói dóc đã như nước chảy mây trôi.
Lúc tiểu đội này của bọn họ vừa thành lập, đã hô qua rất nhiều khẩu hiệu, nhưng không một ai là thật lòng.
Lúc này mấy người đó cũng là đang nói đùa.
Ai ngờ, tin nhắn của cô vừa được gửi đi, Giang Tích Ngôn ít khi lên tiếng, bỗng nhiên nổi hứng, anh gửi một tin nhắn theo sau tin nhắn của cô.
Một chữ đơn giản: Được.
Hạ Nguyên vừa nói xong, lúc nhìn thấy chữ "Được" này, cô mới nhận ra, Giang Tích Ngôn cũng ở trong nhóm.
Cô lập tức sợ tới mức tay run lên.
Những người khác thấy Giang Tích Ngôn lên tiếng, vội vàng tóm lấy anh cùng tám chuyện, không một ai để ý đến Hạ Nguyên đang im lặng trong nhóm.
Tại sao lúc nãy cô lại mạnh miệng như thế chứ?
Gặp quỷ gió mặc gió, mưa mặc mưa!
Vào lúc 9 giờ, Hạ Nguyên đã thay xong những trang bị chạy bộ, cô lén lút đi ra ban công và liếc mắt quan sát nhà bên cạnh, bên trong cửa sổ sát đất đang sáng đèn, có bóng người đi qua ở trong phòng.
Cô vốn định đi ra ngoài một mình, nhưng lại nghĩ đến lời Giang Tích Ngôn đã nói hôm trước trên WeChat, muốn tự mình đón cô, về tình về lý đều không thể nào nói nổi.
Cô nắm chặt điện thoại trong tay, cắn môi do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn nhấp vào avatar WeChat của Giang Tích Ngôn, rồi gửi một tin nhắn qua.
—— Em thay quần áo xong rồi, đi ra ngoài hội họp với đám Lâm Gia bọn họ ngay đây.
Đầu bên kia trả lời lại rất nhanh.
—— Em đợi tôi ở cửa một lát, tôi ra ngay.
Hạ Nguyên phồng má, cô gắn điện thoại lên cánh tay, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Vừa khóa cửa xong, nhà bên cạnh lập tức vang lên tiếng mở cửa. Giang Tích Ngôn bước ra.
“Anh Tích Ngôn, anh khỏe không?” Hạ Nguyên lên tiếng chào hỏi trước.
Không hiểu tại sao, lúc nhìn thấy người này, cô vẫn cảm thấy rất căng thẳng.
Hạ Nguyên lặng lẽ quan sát anh, anh mặc bộ đồ thể thao màu đen đơn giản, giống như khi anh mặc đồ công sở trong thang máy vào hôm trước, rõ ràng anh có một gương mặt rất trẻ trung và đẹp trai, nhưng vẫn có một kiểu khí chất kiêu ngạo.
Ánh mắt của Hạ Nguyên vô tình rơi xuống vòng cung tuyệt đẹp trên môi anh, sau đó chột dạ mà vội tránh đi.
Giang Tích Ngôn gật đầu về phía cô, khóa cửa xong anh quay lại và nói: “Đi thôi!”
Hạ Nguyên đuổi theo anh.
Vào trong thang máy, Giang Tích Ngôn mới lại lên tiếng: “Viết bản thảo xong rồi à?”
“Vâng.”
Một lần nói dối, nhiều lần đều sẽ nói dối.
Giang Tích Ngôn nói: “Sau này sẽ đi chạy bộ mỗi ngày chứ?”
Hạ Nguyên nhớ đến lời khoác lác cô đã nói trong nhóm, đối mặt với ba người kia tất nhiên là có thể tùy tiện đổi ý, nhưng khi đối mặt với Giang Tích Ngôn, không hiểu tại sao, một chút tự tin cô cũng không có.
Được anh hỏi như vậy, cô chỉ có thể gật đầu trong bi phẫn ngập tràn, dừng lại một lúc, cô nhanh chóng bổ sung thêm: “Nếu không có việc bận.”
Dù là chuyện gì đi nữa thì cũng nên chừa cho mình một con đường sống.
Giang Tích Ngôn nhìn cô, gật đầu: “Cũng được.”
Khoảng cách ba năm thế hệ, khoảng cách khi còn nhỏ, trưởng thành rồi chỉ càng sâu thẳm thêm.
Hai người gần như không nói chuyện với nhau.
Trên suốt đường đi Hạ Nguyên đến thở cũng không dám thở, nhưng vẻ mặt của Giang Tích Ngôn lại rất bình thản.
Lúc đến địa điểm tập hợp của nhóm chạy bộ buổi tối, Lâm Gia thấy hai người đến, lập tức vẫy tay từ phía xa: “Hạ Nguyên! Anh Ngôn!”
Hạ Nguyên như trút được gánh nặng, vứt bỏ Giang Tích Ngôn và chạy về phía Lâm Gia.
Lâm Gia cười nói: “Mấy ngày nay có mình tôi là phụ nữ, mặc dù có trai đẹp chạy cùng, nhưng cô lại không đến, tôi cũng không thể kiên trì nổi nữa.”
Hạ Nguyên: “Hai ngày nay ai cả ngày thề thốt son sắt ở trong nhóm nói là muốn kiên trì mỗi ngày?”
Lâm Gia: “Cái này của tôi gọi là ám chỉ tâm lý, tự thôi miên mình rằng chạy bộ là một điều rất hạnh phúc.”
Hạ Nguyên: “……”
Nếu chạy bộ là một môn thể thao nhàm chán như thế, sao nhóm phế thải này có thể yêu thích mấy ngày liền.
Lâm Gia thấy Giang Tích Ngôn bước đến, cười nói: “Anh Ngôn, hôm nay tôi với anh chạy năm km.”
Giang Tích Ngôn gật đầu: “Được.” Rồi nhìn về phía Hạ Nguyên, “Em thì sao?”
“Em?” Hạ Nguyên lơ mơ đáp.
Lâm Gia giải thích với cô: “Mấy ngày nay anh Ngôn chỉ chạy chậm với tụi tôi thôi, anh ấy chạy khởi động, đợi tụi tôi chạy xong rồi, mới tự mình tăng tốc. Mấy hôm trước tôi chỉ chạy được ba km, tình trạng cũng không tệ lắm, chắc là hôm nay có thể chạy xong năm km. Hôm nay cô định chạy bao nhiêu?”
Hạ Nguyên không trả lời câu hỏi của cô ngay, mà là nghĩ đến lời cô nói, dẫn dắt mấy người bọn họ chạy xong, đối với Giang Tích Ngôn mà nói, cũng chỉ là chạy khởi động mà thôi.
Cô lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông đang ở một bên khởi động làm nóng cơ thể, nhìn đôi chân rắn chắc được bao bọc trong chiếc quần bó sát, cổ họng cô lặng lẽ trượt dài.
Giang Tích Ngôn nhìn về phía cô: "Chắc là lâu rồi em không tập thể dục nhỉ? Gần như có thể chạy chậm ba km.”
Hạ Nguyên sững sờ, gật đầu: “Vâng.”
Lúc trước cô có chạy bộ mấy lần, nói là chạy mấy km, nhưng thật ra đều là đi bộ, nhưng xem ra hôm nay đây là tư thế chính thức, có lẽ là thật sự phải chạy.
Ba km là ba ngàn mét, bốn trăm mét đường băng và tám vòng.
Hạ Nguyên lặng lẽ rùng mình một cái.
Nhưng nghĩ lại gan nhiễm mỡ của mình bị bại lộ trước mặt Dư Cẩm Niên, cô khẽ cắn môi, quyết định bất cứ giá nào cũng phải đi bước đầu tiên này.