Bọn Họ Không Phải Người!

Chương 4: 4: Người Dẫn Đường - 04





Người dẫn đường – 04
Edit: Kido
Ôn Khinh tỉ mỉ tìm lại, thậm chí gấp tới mức đào cả đám khăn lông ra tìm nhưng vẫn không thấy quần lót.
Phòng cậu không có, tuy nhiên phòng khác chắc chắn có.
Tầng 2 gồm hai phòng ngủ, khả năng căn phòng còn lại bị Úc Hình chiếm đóng, cậu không nên đi.
Tầng 3...
Ôn Khinh còn lâu mới dám lên phòng đám con gái hỏi xin đồ lót con trai, có phải biến thái đâu.
Như vậy chỉ còn lại phòng áo bóng rổ và thầy Quý.
Tính tình áo bóng rổ hình như không được tốt lắm, chả rõ giờ lên hắn có giận không nhỉ?
Rối rắm một lúc, Ôn Khinh quyết định lên tầng 3 mượn thầy giáo Quý.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính.
Ôn Khinh mở cửa, vừa đi ra ngoài đã bị Cung Vân Vân túm tay lôi đi.
"Ôn Khinh, đúng lúc gặp cậu ở đây, chúng ta có phát hiện mới."
Nói xong, cô nàng lôi cậu về phía thư phòng.
Ôn Khinh thử giãy giụa nhưng sức Cung Vân Vân quá khỏe, cậu đành phải dùng một tay che áo tắm tránh cho cơ thể tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng bên ngoài.
"Chờ, chờ chút, tôi đang có chuyện quan trọng."
Bước chân Cung Vân Vân hơi dừng lại, quay đầu đánh giá Ôn Khinh: "Chuyện gì?".

harry potter fanfic
Cậu thử nghĩ, sau đó chỉ áo tắm trên người: "Tôi mặc vầy không ổn, bên dưới còn có cả con gái."
Cung Vân Vân bật cười: "Thời đại nào rồi, cậu đừng khinh thường con gái bọn tôi."
"Yên tâm, tôi vẽ mẫu khỏa thân như cơm bữa, dáng nào cũng được nhìn qua.

Cậu bọc từ đầu tới chân thế này, xấu hổ gì chứ."
Ôn Khinh thầm nghĩ cô vẽ mẫu khỏa thân chứ có phải vẽ tôi khỏa thân đâu.
Trước kia ở ký túc xá cậu cũng phải mặc áo thun quần đùi chưa từng cởi trần chứ đừng nói tới chuyện sau lớp áo tắm trống rỗng, thực sự chả có tí cảm giác an toàn nào hết!
Cung Vân Vân lôi Ôn Khinh tới trước cửa phòng sách, cậu nhướn mắt vào trong, mọi người đều đang ở đây, trừ áo bóng rổ.
Nhiều người quá.
Ôn Khinh túm áo tắm, đỏ mặt bảo: "Ờ...tôi vào WC một chút."
Tìm không thấy quần lót thì tôi kiếm quần dài mặc tạm.
Liếc mắt Cung Vân Vân cũng biết cậu đang tìm cớ, lập tức cắt ngang: "Cậu nhịn được không, chờ mọi người thảo luận xong đã."
"Đừng để cả đám phải hoãn lại vì cậu chứ?"
Lời này chọc trúng tâm lý không muốn làm phiền người khác của Ôn Khinh, cậu do dự vài giây, lôi áo tắm rồi bước vào thư phòng.

"Ôn Khinh đã tới." Cung Vân Vân quét quanh một vòng, mở lời trước: "Hiện tại chỉ còn anh đẹp trai mặc áo bóng rổ không tới, hắn nói mình định đi tắm, kêu chúng ta cứ thảo luận trước không cần chờ."
"Sao lại không tới?" Cô gái tóc ngắn nhỏ giọng hỏi.
Cung Vân Vân bĩu môi: "Ai biết, chắc hắn chả quan tâm chuyện tìm ra người dẫn đường."
Không quan tâm ai là người dẫn đường, rất có khả năng chính là người dẫn đường.
Nghe ra lời cô nàng ám chỉ, Ôn Khinh khẽ nhíu mày.
Trong phòng sách chỉ có bốn cái ghế, mọi người nhường cho bốn cô gái.

Ôn Khinh lén lút lùi vào góc tường, miễn cưỡng đặt lưng lên mới cảm nhận được an toàn.
Cậu cúi đầu buộc chặt dây áo tắm, đột nhiên một bàn tay không biết chui đâu ra cầm lên đầu sợi dây giả vờ muốn cởi, Ôn Khinh sợ tới mức giật bắn người.
Theo động tác, áo tắm bị cuốn lên lộ ra hai bắp chân mềm mịn không lông, trắng nõn nà phát sáng.
Úc Hình huýt một tiếng sáo dài.
Tiếng động vang lên, hai cô gái vốn không chú ý đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Khinh.
Cậu che áo tắm kín mít, chỉ có mắt cá chân lộ ra ngoài không khí.

Làn da cậu rất mỏng, mạch máu xanh nhạt hiện lên rõ ràng, mang theo hơi thở sự sống.
Chẳng hiểu sao, hai cô cũng cảm thấy mình hơi khát nước.
Ôn Khinh thụt chân, lo lắng nắm chặt áo tắm dài.
Vừa rồi cậu gây chú ý quá à?
Rõ ràng người huýt sáo là Úc Hình, tại sao mọi người đều nhìn cậu?
Một lúc lâu sau, Chu Châu tỉnh lại, mở miệng nói: "Nếu mọi người đã đến đủ vậy thì tôi xin phép thông báo phát hiện mới."
Cậu ta đi tới bên cạnh kệ sách, chỉ vào hai kệ tiếng Trung và tiếng Anh: "Trước đây tôi từng bảo sách trong thư phòng chủ yếu nói về tôn giáo, thần tộc."
"Tuy nhiên có vẻ tôi đã nói sai, không phải "chủ yếu", toàn bộ sách tiếng Anh và tiếng Trung trong này đều nói về tôn giáo, thần tộc."
Thấy ánh mắt mọi người đã di chuyển, Ôn Khinh chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía giá sách, [Thần thoại phương Đông]; [Truyền thuyết thần thoại nước Hoa]...!Còn mấy quyển tiếng Anh gồm [Thần thoại phương Tây]; [Thần thoại Bắc Âu]...
Ôn Khinh lại nhìn sang kệ khác, đủ các loại rồng rắn lên mây, cậu không đọc nổi.
Cung Vân Vân tiếp lời: "Chuyên ngành của tôi được tiếp xúc với một số tác phẩm tranh tôn giáo, tuy tôi không hiểu chữ trên đó nhưng vẫn có thể nhận ra tranh minh họa, đúng thật liên quan tới thần tộc, tôn giáo."
"Hơn nữa trước khi bắt đầu trò chơi, hệ thống từng nói đây là [Phó bản Thần tộc]."
Phó bản Thần tộc, tôn giáo...!toàn bộ manh mối đều hướng về ba người cầm thẻ thân phận khác biệt.
Ôn Khinh chớp mắt, cẩn thận nhìn Úc Hình.
Úc Hình thẳng thắn tiếp nhận, khóe miệng hắn nhếch lên, cà lơ phất phơ huýt sáo.
Ôn Khinh trừng mắt, quay đầu chuyển mục tiêu sang Thần tộc khác, Quý Dư.
Chu Châu hỏi thẳng vào vấn đề: "Tôi hơi hoài nghi người dẫn đường cũng là một loại tin tức."
Hệ thống không nói người dẫn đường bắt buộc là nhân loại, hắn cũng có thể là Thần tộc, nói không chừng còn là một Thần tộc có danh hiệu trong thần thoại."
"Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, tôi chỉ có thể khẳng định, Thần tộc liên quan tới người dẫn đường."
Ôn Khinh gật đầu đồng ý, nghe cực kỳ có lý.

"Mọi người muốn nói gì không?"
Tấm mắt cả đám đảo qua Úc Hình với Quý Dư.
Trong số họ có một người không lộ cả tên lẫn mặt, nói không đáng ngờ chắc chắn là giả.
Vài phút trôi qua không ai lên tiếng đóng góp.
Quý Dư cười ôn hòa: "Lời cậu Chu Châu vừa phân tích rất có lý."
"Cá nhân tôi nghĩ người dẫn đường liên quan tới Thần Tộc, giống vị thần giúp chúng ta không bị nhầm đường."
"Dẫu sao chữ "người" trong "người dẫn đường" ám chỉ con người, nếu ba chữ này không có ý nghĩa hệ thống hoàn toàn có thể đổi thành ba chữ khác chẳng liên quan, vừa tăng độ khó vừa ẩn giấu được thông tin quan trọng."
Ôn Khinh gật đầu như gà mổ thóc.
Ừm ừm, Chu Châu nói có lý.
Thầy giáo nói cũng có lý.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, mọi người đều đang tiêu hóa thông tin mới.
Ôn Khinh cũng vậy.
Đột nhiên, tiếng Úc Hình vang lên bên tai cậu.
"Người ta nói gì nhóc cũng tin hả?"
Giọng hắn khàn khàn, ngữ điệu mang theo chút ý cười ngả nhớn như đang tán tỉnh: "Nhỡ cái người tên Chu Châu kia là người dẫn đường thì sao? Cậu ta đang quấy chúng ta đó."
Lông mi Ôn Khinh run rẩy nghiêng đầu đối mặt với con ngươi Úc Hình, trong mắt hắn không có nụ cười, chỉ phủ lên một tầng hứng thú ác ý.
Cái dáng này là cái dáng "chỉ sợ thiên hạ không loạn".
Ôn Khinh xê mông sang bên cạnh, muốn cách Úc Hình càng xa càng tốt.
Hắn thấy vậy trườn người theo: "Chả nhẽ tôi nói không đúng à?"
Ôn Khinh còn lâu mới quan tâm hắn, vội vàng chạy qua chỗ Quý Dư.
Thấy thế Úc Hình dừng chân, đứng từ xa quan sát bọn họ.
Ôn Khinh thở dài nhẹ nhõm.
"Bây giờ là mười giờ tối, hai tiếng nữa hệ thống sẽ phát manh mối." Chu Châu nhìn đồng hồ, nhéo mũi bảo: "Mọi người chú ý thời gian nghỉ ngơi nhé."
Ôn Khinh lẳng lặng chờ mọi người đi trước.
Thấy Chu Châu với Úc Hình định ra khỏi cửa, cậu nhón chân thò tới gần tai Quý Dư, thì thầm bảo: "Thầy ơi thầy, tôi tới phòng thầy mượn chút quần áo nhé?"
"Được chứ." Quý Dư cong môi: "Cậu nóng ruột cứ lên tầng trước, tôi theo ngay."
"Dạ." Ôn Khinh gật đầu.
Cậu nóng ruột, nóng ruột lắm luôn ấy.
Ôn Khinh vội vàng chạy khỏi thư phòng lên tầng ba.
Ngay sau đó, Úc Hình với Quý Dư cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người đi tới cửa cầu thang, sau khi cách nhau một khoảng nhất định, cả hai đồng loạt nhìn về phía cánh cửa nâu dưới tầng.
"Trò chơi thú vị đấy nhỉ?"

"Là rất thú vị mới đúng."
Ôn Khinh đi lên tầng ba thì chợt phát hiện hình như nãy cậu quên hỏi thầy Quý ở phòng nào mất rồi.
Hai căn phòng cạnh cầu thang đều vang lên tiếng con gái nói chuyện, Ôn Khinh tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Hai phòng còn lại đều đóng cửa, Ôn Khinh chọn đại, gõ lên căn phòng bên phải.
"Cộc..."
Mới gõ một lần, cánh cửa khép hờ đã mở toang.
Trong phòng có người đàn ông, hắn đứng bên cửa sổ, cả người chỉ bọc độc cái khăn tắm, làn da lúa mạch khỏe mạnh vẫn còn đang ẩm ướt.
Là áo bóng rổ.
Ôn Khinh không biết tên hắn, do dự một lát rồi nhỏ giọng hỏi: "À...chào anh 23, anh ở chung với thầy giáo hả?"
Người đàn ông quay đầu nhìn cậu, không biết trả lời cho số 23 hay trả lời cho câu ở chung với thầy giáo, hắn không vui nói: "Không phải."
Ôn Khinh không nhịn được nghĩ thì ra ở một mình, lá gan lớn thật.
"Xin lỗi tôi đi lộn." Ôn Khinh vội vàng nói: "Tôi muốn tìm thầy giáo."
Một giây trước khi cậu đóng cửa, người đàn ông mở miệng, giọng nói mang theo chút ghét bỏ: "Cậu tìm hắn làm gì?"
Ôn Khinh ăn ngay nói thật: "Mượn quần áo."
Người đàn ông nâng mí mắt liếc cậu, không kiên nhẫn nói: "Tự đi lấy."
Ôn Khinh há miệng thở dốc, giống với chuyện không muốn làm phiền người khác, cậu cũng không muốn từ chối ý tốt của người ta.
"Thế, tôi cầm nhá."
Cậu nhỏ giọng cảm ơn, đi tới trước tủ quần áo.
Vừa mở ra cậu đã thấy trong góc một đống quần lót được xếp chỉnh tề.
Ôn Khinh mím môi, hồi ức quay về lúc lần đầu kiểm tra phòng, rõ ràng quần áo ở đây, vì sao giờ lại không tìm thấy?
Ôn Khinh vừa nghĩ vừa ướm thử kích cỡ quần lót, tất cả đều cùng một cỡ.
Lớn hơn cậu hai số.
Ôn Khinh âm thầm thở dài, cầm hai cái sau đó dùng áo thun che khuất, mỉm cười nói với số 23: "Được rồi, cảm ơn."
Cậu đi tới cửa đột nhiên dừng chân, xoay người hỏi: "Tên anh là gì vậy?"
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cậu.
Ôn Khinh yếu ớt chữa cháy: "Thôi, không nói cũng được."
Cậu không ngại tiếp tục gọi hắn là số 23.
"Tư Không."
"Tôi tên Ôn Khinh."
Ôn Khinh cầm quần xuống tầng đúng lúc gặp Quý Dư dưới chân cầu thang.
Do sốt ruột về mặc quần lót, giọng điệu cậu nhanh hơn rất nhiều: "Chào thầy, tôi mượn được quần chỗ Tư Không rồi, tôi về trước nhé."
Nói xong không đợi hắn trả lời, cậu đi thẳng về phòng.
Quý Dư cười cười, nói với không khí: "Quả là đáng tiếc."
Trở về phòng ngủ, Chu Châu đang rửa mặt trong nhà vệ sinh.
Ôn Khinh đóng cửa, nhanh chóng mặc quần lót, tuy chiếc quần hơi lớn nhưng cũng đủ cấp cho cậu sự an toàn tuyệt đối.
Thần kinh Ôn Khinh thả lỏng, cậu bò lên giường thở phào nhẹ nhõm.
Chu Châu vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh đã bảo: "Tôi sang thư phòng tìm manh mối với Cung Vân Vân."
Ôn Khinh đáp ừ, dụi đầu vào gối ồm ồm nói: "Tôi ngủ chút nhé."
"Được, gần tới giờ tôi qua gọi cậu."

"Ok."
Ôn Khinh đắp chăn, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cậu mệt bở hơi tai, nặng nề chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Tích tắc – tích tắc – tích tắc.
Gần tới mười hai giờ, chuyển động của kim phút với kim giây càng trở nên rõ ràng khiến người chơi không thể không chú ý.
Chu Châu khép quyển thần thoại, trong phòng sách ngoài cậu ta còn có Cung Vân Vân, Quý Dư và cô gái tóc ngắn Trần Y Y.
Hai phút đếm ngược, Chu Châu đứng dậy nói: "Tới giờ rồi."
"Tôi về phòng gọi Ôn Khinh."
Cung Vân Vân đáp: "Anh đẹp trai Thần tộc hình như ở tầng 3, tôi đi gọi hắn, Vương Tĩnh với Lý Tư Văn chắc đã xuống tầng."
"Được."
Ba người vừa đi đến cửa thư phòng, âm thanh hệ thống bỗng nhiên vang lên, cả đám đồng loạt dừng chân.
[Tìm, tìm, tìm bạn.
Tìm một người bạn tốt.
Chào hỏi, bắt tay.
Tôi là bạn tốt của cậu.
Tạm biệt!]
Bốn câu hát đơn giản lặp đi lặp lại hai lần.
[Đang tiến hành thả manh mối về người dẫn đường.]
[Mong người chơi chú ý, mong người chơi chú ý.]
[Năm, bốn, ba, hai, một...]
Hệ thống vang lên âm thanh hệt như đang cảnh báo, mọi người đồng thời có cảm giác không ổn, trái tim treo tới cổ họng.
"Cạch, cạch." – Tiếng khóa cửa chuyển động.
Chu Châu nhìn chằm chằm cánh cửa thư phòng.
Hệ thống chỉ nói đó là manh mối, chưa nói manh mối từ đâu xuất hiện.
Kẽo cà kẽo kẹt, cửa mở.
Ôn Khinh xoa mắt bước vào.
Chu Châu đột nhiên thở dài: "Tôi định qua gọi cậu."
Ôn Khinh mơ mơ màng màng nghe được tiếng hệ thống, vội vàng bò dậy khỏi giường.
Thấy ba người nghiêm mặt đứng cách đó không xa, cậu xoa mắt, xác định giọng nói vừa rồi là thật, không phải do cậu gặp ảo giác.
Đến giờ rồi à?
Chưa đợi cậu hỏi thành câu, tầng một bỗng vang lên tiếng hét khủng bố!
"Á á á á –!"
Kéo theo đó là tiếng thú hoang gầm gừ hết đợt này tới đột khác, bầu không khí tràn ngập mùi tanh nồng rất giống mùi máu tươi.
Mặt Ôn Khinh trắng bệch.
Trong chớp mắt, mọi người ý thức được lời hệ thống nói không thích hợp.
Thả manh mối xuống...
Thả...quái vật xuống?
Hết chương 04 – Người dẫn đường (04).