Edit: Kido
[Mời người chơi Cung Vân Vân mở cửa.]
Âm thanh lạnh như băng quanh quẩn khắp biệt thự, sắc mặt Cung Vân Vân nháy mắt trắng bệch: “Tôi, tôi không đi.”
Hệ thống nhắc lại lần nữa: [Mời người chơi Cung Vân Vân mở cửa.]
“Không, không được…”
Giọng nói như thông báo của Tử thần vang lên bên tai, Cung Vân Vân hoảng sợ nhìn không khí, thân thể không tự chủ được phát run, cái ghế kẽo kẹt ầm ĩ.
Phản ứng sinh lý của cô quá rõ ràng, tất cả mọi người đang ngồi ở đây ý thức được một việc: Có khả năng Cung Vân Vân không phải người dẫn đường.
[Mời người chơi Cung Vân Vân mở cửa.]
Cô ta không phối hợp khiến âm lượng của hệ thống tăng lên hai cỡ, phảng phất ẩn chứa chút tức giận.
Đừng nói Cung Vân Vân, ngay cả Ôn Khinh nghe mà lưng cũng lạnh, run rẩy ra mặt.
“Tôi không…”
Chữ “đi” còn chưa kịp nói, thân thể Cung Vân Vân đột nhiên vặn vẹo, cả người cô ta bị sức mạnh vô hình nhấc lên, trôi nổi giữa không trung.
“Á á á á!!!”
Cô ta nghẹo cổ, kinh hoàng đủ kiểu, thân thể không nghe đại não khống chế hung hăng đâm thẳng tới cánh cửa gỗ màu nâu.
Rầm rầm hai tiếng, cô ta va thẳng vào ván cửa, Cung Vân Vân ngã nhào xuống đất, hai hàng máu mũi chảy ra.
Cô ta không rảnh đâu quan tâm bản thân, ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn chằm núm gõ cửa bằng kim loại.
Nó xoay ngược chiều kim đồng hồ chậm rãi hướng lên trên, chỉ vào không trung.
“Á á á á….”
Ôn Khinh nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Rất nhanh, tiếng hét biến mất, thay vào đó là mùi máu tanh gay mũi mãi không tiêu tan.
Ôn Khinh không dám mở mắt, cố gắng coi nhẹ cơn buồn nôn ập tới.
Cậu nhớ về số phiếu, nhớ về cuộc sống đại học, về ước mơ làm công ăn lương sau này…
Đừng nghĩ tới cái chết, đừng nghĩ tới cái chết.
Ôn Khinh cắn răng, ngăn không cho mình khóc thành tiếng.
Phòng khách đột nhiên vang lên tiếng hét ầm ĩ: “Á á á, không thể nào!”
“Không thể nào!” Trần Y Y khàn giọng gào lên: “Không thể sai được!”
“Rõ ràng tôi thấy Cung Vân Vân đẩy Ôn Khinh, tại sao cô ta không phải người dẫn đường! Nếu không phải sao cô ta không xin lỗi?!”
Nếu hôm qua Cung Vân Vân đứng ra xin lỗi Ôn Khinh, cô sẽ không cho rằng Cung Vân Vân là người dẫn đường, càng không bỏ phiếu hại chết cô ta…
Nước mắt Trần Y Y rơi như mưa, điên cuồng đẩy ghế, lảo đảo chạy về phía cầu thang.
Ôn Khinh cảm nhận được cô sắp hỏng mất, hốc mắt ướt át, chóp mũi xót đắng.
Một lúc lâu sau, bên tai vang lên giọng Chu Châu.
“Cung Vân Vân không phải người dẫn đường.”
“Thế hả? Bầu sai mất rồi.” Tiếp theo là giọng Úc Hình cà lơ phất phơ, không quan tâm đời: “Nãy tôi cũng bầu cho cô ta đấy.”
Lông mi Ôn Khinh khẽ run, chậm rãi trợn mắt, chỉ thấy Chu Châu ác độc nhìn chằm chằm Úc Hình.
Cậu ta vẫn cho rằng Úc Hình là người dẫn đường.
Có lẽ hai phiếu của hắn là do Chu Châu với Tư Không bầu.
Cậu hai phiếu, hẳn là Cung Vân Vân với Lý Tư Văn.
Vậy ba phiếu của Cung Vân Vân, thì là…
Trần Y Y, Úc Hình…và thầy Quý?
Mí mắt Ôn Khinh giật giật, chỉ thấy khóe miệng Úc Hình khẽ nhếch, đôi mắt đen như mực lóe lên ánh sáng, kiểu như người chết khiến hắn hưng phấn.
Từ lúc bắt đầu Úc Hình đã mang cái dáng quái đản, Ôn Khinh chả mong chờ chuyện hắn mở cái miệng vàng ngọc ra xin lỗi.
Cậu chỉ khó hiểu tại sao thầy Quý sẽ bầu cho Cung Vân Vân?
Ôn Khinh nghiêng đầu, Quý Dư rũ mắt, gương mặt bình tĩnh không khác gì lúc bình thường.
Giây tiếp theo, khóe mắt cậu liếc qua cửa, hoàn toàn không có màu đỏ.
Ôn Khinh giật mình, thong thả quay đầu ngắm nghía kỹ lưỡng.
Sạch sẽ, sáng sủa.
Rõ ràng lần trước máu không biến mất nhanh đến thế.
Trừ Ôn Khinh, không ai chú ý tới vết máu bên cạnh cửa, bọn họ còn đang mải nghi ngờ lẫn nhau.
Úc Hình lười biếng đẩy ghế, nhìn thẳng vào đôi mắt Chu Châu: “Nãy cậu bỏ phiếu cho tôi à?”
“Thiếu một phiếu thôi kìa.” Không đợi Chu Châu mở miệng đáp, hắn đã nở nụ cười, tiếp tục nói: “Chậc, đáng tiếc quá, đáng tiếc quá.”
Sắc mặt Chu Châu tối sầm.
Cậu ta tựa như muốn nói gì đó, hệ thống đột nhiên xuất hiện cắt ngang bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.
[Vòng này bỏ phiếu sai, vòng này bỏ phiếu sai, không tìm ra người dẫn đường.]
[Hiện tại sẽ tiến hành cung cấp manh mối.]
Hiện tại?
Hai chân Ôn Khinh nhũn ra, lần trước còn ba tiếng chuẩn bị.
Ngay sau đó, hệ thống nói: [Ba người chơi sở hữu thẻ Thần được đặt một câu hỏi.]
[Có thể đặt câu hỏi cho hệ thống, cũng có thể hỏi người chơi bất kỳ, người đó chỉ được trả lời sự thật.]
Một manh mối bình thường…
Ôn Khinh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Quý Dư mở miệng đầu tiên, hỏi ra vấn đề mọi người quan tâm nhất: “Hệ thống, người dẫn đường là ai?”
[Vấn đề không hợp lệ, không thể trả lời.]
[Người chơi mất một cơ hội hỏi.]
Ôn Khinh ngạc nhiên, không cho thì không cho, đã không cho rồi còn đòi lại là sao?!
Không nói lý!
Nhưng hệ thống đúng là không nói lý như vậy đấy.
“Xin lỗi.” Nhìn biểu cảm khác nhau của cả đám, Quý Dư chậm rãi bảo: “Lãng phí một cơ hội.”
“Anh có cố ý đâu.” Lý Tư Văn ngồi bên cạnh thấp giọng an ủi.
Quý Dư gật đầu, sau đó nhìn về phía Tư Không và Úc Hình: “Nhờ hai cậu.”
Khóe môi Úc Hình nhếch lên, con ngươi hẹp dài liếc Ôn Khinh.
Hắn thuận miệng hỏi: “Ôn Khinh, nhóc nghi ngờ ai là người dẫn đường?”
Ôn Khinh buột miệng thốt lên: “Không có.”
“Không hoài nghi ai.”
Cậu thực sự chưa từng nghi ngờ ai cả.
So với đám người trong biệt thự, Ôn Khinh càng nghi con chó ba đầu kỳ lạ kia là người dẫn đường, à không, phải là chó dẫn đường mới đúng.
Úc Hình nhướn mày, trong mắt hiện lên chút ngạc nhiên.
Quý Dư và Tư Không đồng thời ngẩng đầu, thâm ý đánh giá cậu.
Cơ mà lúc này Ôn Khinh hoàn toàn không có tâm trạng chú ý người khác, cậu sốt ruột hỏi Úc Hình: “Vấn đề anh hỏi cũng được tính hả?”
Lần đầu tiên Úc Hình chứng kiến gương mặt này của cậu, hắn cong môi, chậm rãi gật đầu.
“Anh, anh lãng phí quá!” Ôn Khinh khó thở: “Lúc nào anh hỏi tôi chả được, tôi có nói dối anh đâu.”
Ôn Khinh tự ảo não sao vừa rồi cậu không ngăn hắn lại, mà đã thế cái tay kia tự dưng đặt câu hỏi, hại Ôn Khinh chưa kịp phản ứng.
Lãng phí một câu hỏi đại diện cho mất một manh mối.
Mất một manh mối lại tăng cơ hội chết một người…
Lo lắng trong lòng Ôn Khinh càng lớn, đôi mắt màu nâu nhạt ửng lên, cảm xúc chết tiệt bắt đầu mất kiểm soát.
Thấy cái mặt sắp khóc tới nơi của cậu, Úc Hình hài lòng gật đầu nhả ra mấy chữ ngọc ngà: “Không tính.”
Ôn Khinh ngậm nước mắt trừng lại.
Úc Hình kiên nhẫn nói lại lần nữa: “Không tính là một câu hỏi.”
Hắn chống tay ngồi đối diện Ôn Khinh, khoác chiếc áo dài tắm rộng thùng thình, nụ cười ác liệt quen thuộc treo trên môi.
Cậu dần dần tỉnh lại, đừng nói cái tên Úc Hình lại trêu mình nữa đấy nhé?
Mẹ kiếp, đồ tâm thần!
Ngay sau đó Ôn Khinh phát hiện toàn bộ người trong phòng đều đang quan sát cậu, mặt nóng phừng phừng.
Cậu quyết định giả chết, không nói chuyện nữa.
Ngón tay Úc Hình gập lên, tùy ý gõ xuống bàn: “Hệ thống.”
“À…” Hắn như đang tự hỏi thật lâu sau đó mới mở miệng: “Mọi người hình như đều muốn biết cách dùng thẻ Thần.”
Đây đúng là điều mọi người cần, vậy nên chả ai dị nghị.
[Mong người chơi tự tìm hiểu.]
Câu trả lời cực kỳ qua loa.
Ôn Khinh cố gắng nghĩ theo hướng tốt, có lẽ chỉ cần tìm ra cách dùng thẻ Thần là có thể rời khỏi đây.
Bởi vì hệ thống không thể giải thích cho nên chắc chắn đó là manh mối quan trọng.
Đúng vậy…
“Chúng ta chỉ còn lại một cơ hội.” Chu Châu lên tiếng nhắc nhở.
Tất cả mọi người nhìn về phía Tư Không.
“Hay chúng ta thảo luận qua…” Lý Tư Văn còn chưa nói xong, Tư Không đã cất giọng: “Hệ thống, thẻ Thần có phải là một loại thân phận không?”
“Sao anh lại hỏi thế! Chúng ta chỉ còn lại cơ hội lần này thôi đấy!” Lý Tư Văn đột nhiên đứng dậy, gương mặt vì tức giận mà trở nên vặn vẹo.
“Trước đây anh không phối hợp với mọi người thì thôi đi, anh muốn bọn tôi chết hết có phải…”
[Không phải.]
Câu trả lời từ hệ thống đập tan cơn tức giận của Lý Tư Văn, cô ngã xuống ghế, tầm mắt chậm rãi dán chặt vào người Ôn Khinh.
Cô nhớ lời Cung Vân Vân từng nói.
[Ba lần đặt câu hỏi kết thúc, chúc người chơi có trải nghiệm vui vẻ.]
Đợi hệ thống biến mất, Lý Tư Văn thấp giọng: “Chiều nay Vân Vân từng nói, người dẫn đường có khả năng là sở trường đặc biệt của người nào đó.”
Cả đám chỉ còn Ôn Khinh và Tư Không chưa thông báo vấn đề này.
Một Thần tộc, một nhân loại, ai đáng nghi hơn không nói cũng rõ.
Ôn Khinh không nghe thấy câu hỏi, cậu đang mải cúi đầu suy nghĩ.
Thẻ thân phận hệ thống cung cấp gồm có tên họ, thân phận, tuổi và sở trường đặc biệt.
Nếu người dẫn đường không phải một loại thân phận, càng không phải tuổi tác, thì chả nhẽ là tên họ hoặc sở trường đặc biệt hay sao?
Có ai tên “người dẫn đường” à?
Hay người dẫn đường…là quỷ ám trong căn biệt thự này?
Chả hiểu sao Ôn Khinh luôn nghĩ tới ma quỷ, càng nghĩ cậu càng sợ, mím chặt môi, vô thức nắm chặt tay.
Mà phản ứng này vào trong mắt mọi người lại giống như đang chột dạ.
Lý Tư Văn không nhịn được nâng cao âm lượng: “Ôn Khinh, cậu không có gì muốn nói à?”
Ôn Khinh tỉnh lại, mờ mịt hỏi: “Nói gì cơ?”
“Sở trường đặc biệt của cậu!” Lý Tư Văn nghiến răng nghiến lợi: “Của tôi với Y Y lần lượt là cờ vây với ca hát, cậu đâu? Cậu dám nói ra trước mặt mọi người không?”
Ôn Khinh há miệng thở dốc, ấp úng bảo: “Thì, thì sở trường của tôi là, là…”
“Là cái gì?!” Lý Tư Văn hét lên.
Thấy gương mặt cô ta dữ tợn, Ôn Khinh càng xấu hổ hơn, mấy chữ nói như ruồi muỗi rặn từ trong kẽ răng: “Nhát…nhát gan.”
Giọng Ôn Khinh rất nhẹ, nhưng mấy người ngồi cạnh đều nghe rõ ràng rành mạch.
Úc Hình phản ứng mạnh nhất, hắn cười thành tiếng sau đó vươn tay đập bồm bộp lên cái bàn, mà trên mặt Quý Dư và Tư Không cũng man mác vui vẻ.
Mất mặt chết mất thôi!
Đầu Ôn Khinh ong ong, hơi nóng từ mặt bốc lên não, cả người không ổn.
Lý Tư Văn nhìn cậu chằm chằm, lẩm bẩm: “Không thể nào, nhát gan sao có thể là sở trường đặc biệt chứ?!”
“Cậu nói dối, cậu nói dối!”
Lỗ tai Ôn Khinh đỏ như gan heo, gian nan phản bác: “Tôi không nói dối.”
Cậu cũng hy vọng mình đang nói dối…
Chu Châu đột nhiên lên tiếng: “Tôi tin cậu ấy.”
“Tối hôm đầu tiên chúng ta đến đây cậu ấy đã tiết lộ cho tôi.”
Nói xong, Chu Châu chuyển hướng sang Úc Hình: “So với người có sở trường đặc biệt là dẫn đường, tôi càng hoài nghi đó là một loại nickname.”
“Anh tên gì?”
Úc Hình qua loa đáp: “Úc Hình chứ còn gì.”
Cảnh tượng này như đã từng quen, lưng Ôn Khinh lạnh toát, không rét mà run.
Lại nữa..
Anh nghi ngờ tôi, tôi nghi ngờ anh.
Quý Dư gõ gõ mặt bàn, cao giọng: “Mọi người bình tĩnh.”
“Đừng hoài nghi nhau như thế, ai nấy tự ổn định cảm xúc lại, đầu óc thanh tỉnh thì logic mới thông.”
“Đi ngủ đi, sáng mai chúng ta thảo luận tiếp có được không?”
Ôn Khinh dùng sức gật đầu.
Thấy thế, Chu Châu đứng dậy bảo cậu: “Ôn Khinh, hai chúng ta về phòng.”
Ôn Khinh ngửa đầu đối diện với con mắt âm u, lo lắng nuốt nước bọt: “Không, không…”
Chu Châu khác hắn với ánh mặt trời Ôn Khinh từng gặp, cậu ta bây giờ cực kỳ đáng sợ.
Cậu ta nhẹ giọng hỏi: “Không cái gì?”
“Không về…” Ôn Khinh lắp bắp giải thích: “Tôi, tôi muốn đi vệ sinh.”
Với suy nghĩ kéo dài được bao lâu thì kéo, cậu lại bổ sung thêm hai chữ: “Đi nặng.”
Hết chương 11 – Người dẫn đường 11