Bổn Cung Không Thể

Chương 67: Cưỡng cầu




Trước bậc thềm đẫm máu, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh tưởi và nồng nặc.

Tuần thành và Ngự sử dưới trướng Lang Gia Vương đã bị Kỳ Viêm chém một đao rồi ngã xuống ngựa. Đám phản quân này đều nhất thời bị Kỷ Nhân xúi giục, kích động làm phản nên vốn dĩ không có lòng trung thành gì cả. Lúc này, vì không có thủ lĩnh nên tất cả đều tan rã, sau đó nộp vũ khí đầu hàng.

Chỉ còn mấy chục thân tín của Lang Gia Vương vẫn đang chiến đấu như những con thú bị mắc kẹt, bảo vệ Kỷ Nhân rồi trốn thoát về phía Huyền Đức môn.

Kỷ Nguyên khẽ quát: “Đừng để ông ta chạy thoát!”

Hạng Khoan lập tức nhận lệnh đuổi theo. Nhưng những người đang bảo vệ bên cạnh Kỷ Nhân đều là tử sĩ đã được bồi dưỡng. Bọn họ liều mạng chiến đấu nhưng cũng đã ngăn chặn được binh mã của Hạng Khoan trong chốc lát, tạo cơ hội cho Kỷ Nhân thoát khỏi vòng vây, xoay người nhảy lên chiến mã đã được chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, sau đó liều mạng chạy như điên về phía Huyền Đức môn.

Nếu cứ để mặc gã rời đi thì chẳng khác nào việc sắp thành lại hỏng, thả hổ về rừng!

Kỷ Sơ Đào thấy vậy thì vô cùng lo sợ. Nàng bèn nói với Hoắc Khiêm rằng: “Hoắc thị vệ!”

Hoắc Khiêm gật đầu nhận lệnh. Lúc đã đứng ở vị trí cao, hắn ta nhanh nhẹn giương cung, lắp một mũi tên rồi hướng vào Kỷ Nhân – kẻ đang thúc ngựa bỏ trốn.

Nhưng tuyết và gió đêm quá mạnh, hơn nữa đền lầu trong cung lại chật kín nên Kỷ Nhân đã cố gắng hết sức để chọn những nơi che chắn trong quá trình trốn thoát. Hoắc Khiêm nhíu mày thật lâu, dù đã kéo căng dây cung đến mức cực hạn nhưng vẫn không thể tìm được thời cơ thích hợp để bắn tên.

Đúng lúc này, một bóng dáng cường tráng chợt xoay người rồi nhảy lên trên bức tường trong cung, giẫm lên đống gạch ngói vụn để đuổi theo hướng con ngựa đang chạy trốn.

“Là Kỳ Tướng quân!”

Trong đám đông có người hô lên: “Kỳ Tướng quân đang đuổi theo rồi!”

Kỷ Sơ Đào không kìm nén được nên đã siết chặt ngón tay, trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi cổ họng rồi.

Vị trí có thể đặt chân trên bức tường trong cung vô cùng chật hẹp, thế mà Kỳ Viêm lại nhảy cực kỳ vững vàng và nhanh chóng. Khoảng cách giữa hắn và Lang Gia Vương thực sự đang rút ngắn lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Kỷ Nhân nắm chặt dây cương. Trong lúc nghiêng đầu, gã đã nhìn thấy vị võ tướng đang chạy song song với mình trên bức tường trong cung, trong mắt hiện lên sắc thái hoảng sợ. Ngay sau đó, một thanh kiếm nhuốm máu bay về phía Kỷ Nhân. Chiến mã đau đớn kêu lên, khuỵu gối rồi ngã xuống đất. Kỷ Nhân cũng vì vậy mà bị té xuống ngựa, sau đó té ngã rồi lăn mấy vòng trên con đường trong cung.

Mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi một cách vang dội.

Lang Gia Vương đã bị bắt giữ với dáng vẻ máu me đầy đầu, còn những tử sĩ kia cũng được xử lý một cách sạch sẽ.

Cấm vệ quân của Hạng Khoan vội vàng áp giải phản quân của Vũ Lâm vệ rồi dọn dẹp hiện trường. Mọi người đều đang đắm chìm trong niềm vui sướng của chiến thắng, hoàn toàn chẳng có ai để ý rằng: Khoảng mười tên thị vệ lạ mặt đang lặng lẽ trà trộn vào bên cạnh Kỷ Nguyên.

Nhưng từ đầu đến cuối, Kỷ Sơ Đào vẫn luôn nhớ đến bi kịch trong giấc mơ. Nàng  lo lắng rằng: Ai đó sẽ lợi dụng lần cung biến này để gi;ết chết thân tín của đại tỷ nhằm ép buộc nàng ấy giao lại quyền lực. Vì vậy, nàng vẫn không ngừng chú ý đến động tĩnh xung quanh Kỷ Nguyên.

Chẳng mấy chốc, Kỷ Sơ Đào đã phát hiện bên cạnh Kỷ Nguyên có mấy tên thị vệ có dáng vẻ khả nghi, thế là nàng nóng ruột hét lên: “Đại Hoàng tỷ, cẩn thận!”

Bị Kỷ Sơ Đào nhìn thấu nên nhóm thị vệ có động cơ khó lường kia cũng không thèm giấu diếm nữa. Bọn chúng rút ​​kiếm rồi đâm về phía Kỷ Nguyên!

Thu nữ sử đỡ một kiếm cho Kỷ Nguyên. Sắc mặt của nàng ấy không hề thay đổi, rút một thanh đoản kiếm phòng thân từ trong tay áo rồi đóng đinh tên thích khách – kẻ đang bổ nhào tới đây - xuống mặt đất. Trông Kỷ Nguyên vừa bình tĩnh vừa tàn nhẫn, đến mức không hề giống một Đế Cơ cao quý và đoan chính như bình thường.

Nhưng Kỷ Sơ Đào biết rằng, kỹ năng cưỡi ngựa và bắn cung của đại tỷ là xuất chúng nhất trong số các tỷ muội. Nếu không cần phụ chính và giám quốc thì chắc hẳn nàng ấy đã là một nữ tử rực rỡ, tự do nhất thiên hạ rồi…

Những cấm vệ quân khác cũng lập tức phản ứng, tất cả đều tụ tập xung quanh: “Bảo vệ Đại điện hạ!”

Trong một góc vắng vẻ, một cung nữ mặc áo choàng màu đen đang âm thầm theo dõi toàn bộ.

Thấy thị vệ được phái đi đã thất bại, nàng ta cau mày thật chặt, kéo vành mũ của áo choàng xuống thấp để che chắn gần hết khuôn mặt, sau đó xoay người rồi lẳng lặng bỏ đi.

Khi đám thích khách ăn mặc như thị vệ cảm thấy cuộc tấn công đã thất bại, bọn họ bèn nháy mắt với nhau để ra hiệu rút lui, sau đó bỏ chạy về phía sau Trường Tín cung.

Nhưng bọn họ chưa kịp chạy bao xa thì đã đột nhiên im bặt và dừng lại như thể đang gặp phải điều đáng sợ nào đó, sau đó lùi lại từng bước một về phía góc đường.

Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, đám thích khách hét toáng rồi ngã gục. Vị võ tướng mặc hắc bào vừa cầm thanh kiếm đẫm máu vừa xuất hiện từ trong bóng tối, một khuôn mặt cao ngạo, tuấn tú và quen thuộc lộ ra.

Kỷ Sơ Đào vui mừng: “Kỳ Viêm!”

Dưới chân Kỳ Viêm là những thi thể ngổn ngang của đám thị vệ ám sát. Mũi kiếm đang nhỏ máu. Nghe thấy giọng nói này, hắn bèn quay đầu nhìn về phía Kỷ Sơ Đào. Thấy nàng bình an vô sự, ánh mắt vừa trong veo vừa rét lạnh mới bình tĩnh lại một thoáng.

Kỷ Sơ Đào nhìn vào cảnh tượng trước mắt thì trong đầu chỉ thấy ong ong cả lên, trông nó vô cùng quen thuộc.

Cảnh tượng không trọn vẹn đã xuất hiện ở cuối giấc mơ, mấy tên ăn mặc như thị vệ chết dưới lưỡi kiếm của Kỳ Viêm, dường như y hệt những kẻ đã ám sát đại tỷ trong tối nay... Vậy thì chẳng lẽ: Việc đại tỷ ngã vào vũng máu hoàn toàn không phải do Kỳ Viêm gây ra thương tích mà là hắn đã vội vàng chạy tới để cứu nàng ấy sao?

“Á! Ha ha ha ha ha!” Kỷ Nhân – kẻ bị đập xuống đất đến nỗi đầu vỡ máu chảy -  chợt cười ha hả và điên cuồng lên tiếng ở bên cạnh: “Kỳ Tướng quân đã gián tiếp thông qua ba bên mà không để lộ bất kỳ sơ hở nào, đan xen ba thế lực ngầm tới tận tối nay, sau đó một mẻ hốt gọn… Đúng là một nước cờ hoàn hảo! Tiếc là những người của Kỷ gia chúng ta không ngừng tính kế, mỗi một người đều tự nhận mình là kẻ bày bố trận cờ nhưng thực ra, tất cả đều bị sa ngã rồi biến thành quân cờ của kẻ khác, bị một tên tiểu tử đùa bỡn lòng vòng, thật là đáng buồn! Buồn cười!”

Dù đã sắp chết đến nơi nhưng Kỷ Nhân vẫn muốn lôi kéo kẻ khác chịu tội thay mình.

Nhưng Lang Gia Vương đã bị đánh bại rồi. Việc ám sát đại tỷ một lần nữa cũng chẳng có ích lợi gì cho gã. Nếu đám thị vệ này không phải là người của Lang Gia Vương thì còn kẻ nào muốn đẩy đại tỷ vào chỗ chết nữa nhỉ?

Kỷ Sơ Đào cau mày, khẽ nói với Kỷ Nguyên: “Hoàng tỷ đừng trúng kế xúi giục của ông ta.”

“Yên tâm đi, trong lòng bổn cung hiểu rõ rồi.” Kỷ Nguyên hừ lạnh một tiếng, ra lệnh cho Hạng Khoan áp giải Lang Gia Vương vào thiên lao.

Kỷ Sơ Đào bèn nhìn sang chỗ khác, trông thấy Kỳ Viêm đang mặc chiến bào hãy còn nhỏ máu, hắn bước qua đống thi thể để tới đây giống như trong giấc mơ. Hạng Khoan vẫn còn khá đề phòng Kỳ Viêm nên âm thầm siết chặt cây họa kích trong tay, đôi mắt dũng mãnh trừng lên để theo dõi mỗi một động tác của Kỳ Viêm một cách gắt gao, sợ hắn sẽ phản công Kỷ Nguyên.

Nhưng Kỳ Viêm làm ngơ trước sự cảnh giác của Hạng Khoan. Tuy nhiên, khi đi ngang qua Kỷ Sơ Đào, nhịp chân của hắn đã dừng lại một chốc, sau đó lại tiến về phía trước với vẻ kiên định hơn. Hắn quỳ một gối trước mặt Thiên tử nhỏ tuổi trong điện, giọng nói trầm thấp: “Thần cứu giá chậm trễ, tất cả phản quân đã bị quét sạch rồi!”

Giọng nói của Kỷ Chiêu cũng chẳng hăng hái như trong giấc mộng. Y cẩn thận liếc nhìn Kỷ Nguyên đang đứng ngoài quan sát, sau đó hắng giọng rồi đáp lại: “Kỳ ái khanh, khanh đã có công trong lần dẹp yên hỗn loạn này, vậy nên theo lý thì phải được thưởng hậu hĩnh. Nếu khanh muốn thứ gì thì cứ việc nói ra, trẫm sẽ làm khanh hài lòng một cách thỏa đáng.”

Kỷ Sơ Đào siết chặt ống tay áo.

Vì biết tại sao Kỳ Viêm lại làm ra những chuyện này nên trái tim của nàng không khỏi đập nhanh, lặng lẽ nuốt khan.

Kỳ Viêm cụp mi xuống, khuôn mặt nghiêng nghiêng trông thật lạnh lùng. Tuy hắn đang quỳ một gối nhưng khí thế còn mạnh mẽ hơn nhiều so với một người đang đứng như Kỷ Chiêu. Kỳ Viêm trả lời: “Vì chủ phân ưu, đó là bổn phận của thần.”

Ánh mắt hắn nhìn lướt qua Kỷ Sơ Đào rồi nói tiếp bằng giọng điệu trầm trầm: “… Do đó thần không dám thỉnh cầu gì cả.”

“...”

Kỷ Sơ Đào sửng sốt: Tại sao lại khác trong mộng thế?

Bóng đêm dần qua. Lúc trời rạng sáng, gió tuyết đã ngừng lại, trật tự trong cung cũng tạm thời được khôi phục.

Trải qua một đêm chém giết, Kỷ Nguyên chẳng những không có vẻ mệt mỏi, xanh xao mà ngược lại càng có tinh thần hơn. Nàng ấy nhận khăn ấm do cung tỳ đưa tới để lau tay, sau đó hỏi dò Kỷ Sơ Đào: “Có thể giế;t chết Diêu Tín. Bên cạnh muội có cao thủ như vậy từ khi nào vậy?”

Nàng đang đãng trí vì vẫn còn suy nghĩ về câu nói lúc nãy của Kỳ Viêm “thần không dám thỉnh cầu gì cả”.

“Vĩnh Ninh?” Kỷ Nguyên lại gọi một tiếng nữa.

Lúc này Kỷ Sơ Đào mới hoàn hồn, ngơ ngác hỏi lại: “Đại Hoàng tỷ, tỷ vừa nói gì thế?”

Kỷ Nguyên nhìn nàng một lát, vừa nhếch môi vừa thản nhiên trả lời: “Không có gì. Tối qua muội cũng đã mệt rồi, cứ ở lại nghỉ ngơi trong Vĩnh Ninh cung đi.”

Kỷ Sơ Đào lắc đầu. Sau khi suy nghĩ một chốc, nàng đột nhiên ngước đôi mắt trong veo lên rồi hỏi: “Đại Hoàng tỷ, muội có một chuyện muốn nhờ tỷ, cứ xem như báo đáp ân tình của muội đi, tỷ đồng ý với muội nhé?”

Kỷ Sơ Đào đã sống mười bảy năm rồi nhưng chỉ thích một người như vậy mà thôi. Nàng nghĩ rằng: Mình sẽ nói những điều mà Kỳ Viêm chưa thốt lên.

Dù sao thì nàng cũng phải chạy về phía Kỳ Viêm một lần đi chứ!



Mùi máu tanh trong cung vẫn chưa tan hết, vậy nên Kỷ Sơ Đào không nghỉ ngơi tại Vĩnh Ninh cung mà đã ngồi liễn xa để về phủ Công chúa của mình.

Dưới cổng cung, người của cấm vệ quân đang vẩy nước dọn dẹp đống hỗn độn mà trận chiến khốc liệt đã lưu lại.

Kỷ Sơ Đào dựa vào thành xe, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về đám thị vệ đã xông ra ám sát đại tỷ vào thời điểm cuối cùng.

Đúng lúc này, ngoài xe chợt có người gọi: “Kỳ Tướng quân.”

Kỷ Sơ Đào lập tức ngồi thẳng dậy, vén rèm xe đang rủ xuống để nhìn thử. Quả nhiên, nàng bắt gặp Kỳ Viêm đang dẫn một đội nhân mã đi ngang qua bên cạnh. Có lẽ bổn phận xả thân vì triều đình đã hoàn thành nên hắn muốn rút quân ra khỏi thành để đóng quân một lần nữa.

Kỷ Sơ Đào có rất nhiều điều muốn nói với Kỳ Viêm nên đã ra lệnh cho Hoắc Khiêm dừng xe, sau đó tự xuống xe đuổi theo.

“Kỳ Viêm! Kỳ Viêm, đợi đã!”

Nàng gọi hai lần liên tiếp. Kỳ Viêm đang vội vàng rời đi thì dừng lại, sau đó quay đầu dặn dò Tống Nguyên Bạch vài câu để hắn ta dẫn quân đi trước.

Tuyết đã ngừng rơi trước bình minh rồi nhưng gió vẫn còn rất lạnh. Chiến giáp cùng với võ bào của Kỳ Viêm đã ướt đẫm máu tươi, trông vừa u ám vừa xơ xác, nổi bật trên lớp tuyết trắng xóa còn đọng lại trên bức tường cung điện hoa lệ. Hắn như một nét mực khô có màu sắc đậm nhất vừa được vung xuống.

Liễn xa dừng lại bên đường ở phía xa xa. Tất cả thị vệ và cung nhân đều đang cúi đầu và cụp mắt xuống, không hề chớp mắt.

Kỷ Sơ Đào đột nhiên rất muốn ôm Kỳ Viêm một lát. Nàng bước qua đó, chạm vào cổ tay nhuốm máu của Kỳ Viêm rồi hỏi han: “Chàng có bị thương không? Để ta xem nào.”

Kỳ Viêm nhẹ nhàng né tránh.

Trong khoảnh khắc này, Kỷ Sơ Đào nhìn thấy thanh bội kiếm của Kỳ Viêm trống rỗng, kiếm tuệ màu đen mà nàng tự tay làm đã biến mất rồi.

Trong lúc nàng đang ngây người, Kỳ Viêm bèn giấu thanh kiếm đầy mùi máu tươi ra sau lưng mình, giọng nói hơi trầm: “Ta không bị thương, bẩn lắm.”

“Vậy bổn cung sẽ lau cho chàng.” Kỷ Sơ Đào cho rằng, hắn đã chiến đấu suốt cả đêm rồi nên chắc chắc cực kỳ mệt.

Kỷ Sơ Đào muốn đưa hắn về phủ để tắm rửa và thay quần áo, sau đó nghỉ ngơi thoải mái.

“Không cần.” Kỳ Viêm khăng khăng từ chối.

Kỷ Sơ Đào ngẩng đầu nhìn hắn, muộn màng hỏi dò: “Kỳ Viêm, chàng giận rồi sao?”

Kỳ Viêm khựng lại một thoáng, tiếc chữ như vàng: “Không có.”

Kỷ Sơ Đào không hề nóng nảy chút nào, hỏi tiếp một cách ôn hòa: “Vậy thì câu “không dám thỉnh cầu điều gì” mà chàng đã nói với A Chiêu có ý gì thế?”

Kỳ Viêm nhìn Kỷ Sơ Đào, rõ ràng ánh mắt đã tối hẳn đi, đồng thời thoáng hiện lên một chút cảm xúc mà nàng không thể nhìn thấu.

“Chẳng phải ta đã bảo điện hạ ở lại trong phủ Công chúa ư? Vì sao không nghe lời?” Hắn chợt hỏi.

Kỷ Sơ Đào còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy giọng điệu của hắn trở nên nặng nề và thâm trầm hơn: “Tại sao nàng lại mạo hiểm chạy vào cung? Nếu xảy ra bất cứ sơ suất gì thì nàng có thể tưởng tượng được hậu quả không?”

Thế mà còn bảo rằng là không tức giận nữa chứ! Dù đang lo lắng cho nàng nhưng hắn cũng phải bày ra vẻ mặt hung dữ vô cùng!

Kỷ Sơ Đào tự biết mình đuối lý nhưng nàng lại không còn lựa chọn nào khác. Đây là kiếp nạn trong vận mệnh của nàng, nếu không tận mắt chứng kiến và tự tay giải quyết thì làm sao Kỷ Sơ Đào có thể yên tâm cho được?

“Chẳng qua là do bổn cung lo lắng...”

“Lo lắng cho thần ư?” Kỳ Viêm ngắt lời nàng, trong đôi mắt đen kịt đầy vẻ ẩn nhẫn.

Loại ẩn nhẫn này đã tồn tại trong mắt Kỳ Viêm kể từ cái đêm bọn họ ngâm mình trong nước lạnh, sau đó mắc ngang giữa hai người. Cuối cùng, nó bị thôi thúc, vỡ bờ rồi đạt tới đỉnh điểm sau khi bụi bặm của trận đại chiến lắng xuống.

Kỳ Viêm đã tính toán từ lâu rồi. Hắn vốn dĩ muốn nhân cơ hội này để bắt hết lũ giòi bọ đang ẩn nấp trong bóng tối, làm suy yếu thế lực của các bên, để toàn bộ triều đình chẳng còn ai có thể ngăn cản hắn thành thân với Kỷ Sơ Đào nữa…

Kỳ Viêm không quan tâm đến sự sống chết của Kỷ Nguyên. Nhưng nếu Kỷ Sơ Đào để tâm thì hắn sẽ lập tức mạo hiểm để điều chỉnh các chi tiết.

Thậm chí Tống Nguyên Bạch còn nói rằng hắn đã điên rồi. Kỳ Viêm đọ sức và tính kế với cả ba thế lực, chỉ cần một chút sơ hở thì sẽ tan xương nát thịt, chỉ vì Kỳ Viêm muốn lấy một nữ nhân.

“Có phải điện hạ đã giấu thần từ lâu, bố trí cách phòng bị với Đại Công chúa rồi không?”

Khóe môi của Kỳ Viêm cong lên, tạo thành một nụ cười giễu nhàn nhạt. Hắn dựa vào bức tường cung điện rồi nói tiếp: “Ta còn tưởng rằng, điện hạ chính là người duy nhất tin tưởng ta trong thiên hạ này.”

Trái tim của Kỷ Sơ Đào run rẩy khi nghe câu này. Nàng ngẩng đầu lên rồi đáp lại: “Không phải đâu, Kỳ Viêm! Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ chàng cả. Nhưng lúc đó, trong lòng ta quá rối rắm. Chàng cũng chưa từng nói kế hoạch này của mình với ta mà…”

Kỳ Viêm lặng thinh một lúc thật lâu rồi tiếp lời: “Nếu ta thật sự muốn giấu điện hạ thì sao ta có thể mặc kệ người của điện hạ đi điều tra Diêu Tín chứ?”

Kỷ Sơ Đào chầm chậm trợn mắt: “Chàng biết ta đã điều tra Diêu Tín ư?”

“Thần cũng được xem là khá thận trọng trong công việc nên không muốn để người khác biết tin tức, cũng như tuyệt đối không lưu lại bất cứ dấu vết nào cả. Nếu đó là tin tức mà điện hạ có thể tra được thì đương nhiên đó là thông tin mà thần chủ động tiết lộ.”

Kỳ Viêm cúi đầu rồi hỏi ngược lại: “Hiện giờ nàng có còn cho rằng, ta chưa từng nói gì với nàng không?”

Thảo nào…

Lúc đó nàng đã sai Phất Linh điều tra tin tức của Diêu Tín, chưa đầy ba ngày đã có kết quả rồi. Khi ấy, nàng còn nghĩ rằng mọi chuyện quá suôn sẻ. Nhưng hóa ra chính là Kỳ Viêm đã âm thầm tiết lộ sao?

“Nhưng mà tại sao?” Kỷ Sơ Đào khẽ hỏi. Vì sao Kỳ Viêm lại không trực tiếp nói cho nàng biết những chuyện này?

Nhưng sau khi nghĩ lại, dường như nàng cũng đã hiểu được một phần ý tốt và nỗi khổ tâm của Kỳ Viêm: Việc làm của hắn không phải là trò chơi trẻ con, nếu chuyện gì cũng nói hết với bên ngoài thì làm sao hắn có thể sống sót đến ngày hôm nay?

“Đại Công chúa đa nghi, chỉ khi tự mình điều tra thì mới tin tưởng. Nếu người này đủ thông minh thì sẽ bảo toàn tính mạng trong trận hỗn chiến này.” Lúc nhắc tới Kỷ Nguyên, rõ ràng giọng nói của Kỳ Viêm đã lạnh nhạt hơn nhiều.

Hắn vẫn không thích Kỷ Nguyên. Nhưng vì Kỷ Sơ Đào, hắn lại cam tâm tình nguyện dùng cách thức liều lĩnh này để chừa lại cho nàng ấy một con đường sống.

Trong lòng Kỷ Sơ Đào vừa chua xót vừa khó chịu. Rõ ràng cả hai người đều đang liều mạng để tiến lại gần nhau hơn. Nhưng mà cuối cùng, họ lại càng lúc càng xa cách vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này.

“Xin lỗi, Kỳ Viêm.” Kỷ Sơ Đào cúi đầu, mím môi rồi nói: “Bổn cung đã không thể hiểu ra đúng lúc.”

Bầu trời u ám. Đôi mắt của Kỳ Viêm sâu thẳm, trong trẻo nhưng lạnh lùng. Theo bản năng, hắn muốn đưa tay chạm vào đôi gò má của nàng nhưng khi nhìn thấy vết máu loang lổ còn dính trên tay mình, Kỳ Viêm đã khựng lại, cuối cùng buông thõng xuống…

Nhưng lòng bàn tay của hắn lại trở nên ấm nóng. Đôi bàn tay trắng nõn, vừa ấm áp vừa mềm mại đang ôm lấy những đốt ngón tay bẩn thỉu của hắn.

Kỷ Sơ Đào nắm lấy bàn tay đang định rút lại của hắn. Nàng chẳng quan tâm đến việc tay hắn đang dính đầy máu mà chỉ ôm nó một cách nhẹ nhàng nhưng kiên định.

Tiếng gió vốn đang gào thét, thế mà đúng lúc này lại chọn cách rơi vào im lặng.

Điều vẫn chưa yên ổn chính là tâm sự của hai người.

“Ta không biết nàng đang gánh vác trách nhiệm gì để tiến về phía trước. Nàng thà tự mình đảm đương chứ không nguyện ý đến gần ta.”

Dường như Kỳ Viêm đang nuốt con dao nhỏ trong cổ họng mình xuống từng tấc một. Hắn kiềm chế sự cố chấp điên cuồng nhất đang ẩn sâu trong đáy lòng mình, giọng nói lạnh lùng và trầm thấp: “Chỉ một lần này nữa thôi. Ta sẽ không ép buộc nàng làm bất cứ điều gì mà nàng không muốn.”

“Vậy đây chính là ý nghĩa của câu nói “không dám thỉnh cầu điều gì” của chàng sao?”

Kỷ Sơ Đào siết chặt ngón tay của Kỳ Viêm. Nàng lườm hắn bằng đôi mắt hạnh ươn ướt rồi cất tiếng hỏi.