7) Sinh nhật bão táp
Sinh nhật của thái quý phi Dụ Mẫn đã mang đến vô vàn rắc rối cho cuộc sống vốn vẫn bình lặng của Tiêu Mạc Chi.
Nguyên nhân là bởi vì khi còn sống, cựu tiên hoàng vô cùng sủng ái một vị quý phi, người này chính là kẻ đã khiến cho Tiêu Mạc Chi mắc phải một căn bệnh dịch không hề tồn tại trong cung mà không rõ lý do khi hắn còn nhỏ, lúc không có người trông nom thì Tiêu Mạc Chi sẽ bị té xuống sông hồ cả chục lần, hắn không chỉ xui xẻo mỗi chuyện đó mà còn xui lây cả chuyện này đến chuyện khác, từ té sông cho đến hoả hoạn, thậm chí lắm lần mấy thanh xà ngang trong cung còn “trùng hợp” mà rơi trúng Tiêu Mạc Chi, mà nàng lại chính là đầu sỏ gây tội.
Chuyện thì vẫn cứ tiếp tục xảy ra nhưng hắn vẫn có thể sống được cho đến tận bây giờ, thật là một con người phi thường làm sao. Nghe hắn kể mà từ tận sâu trong đáy lòng của ta cảm thấy kính nể hắn không thôi. Chẳng qua, trước mắt… “Xoảng” một tiếng, cây bút làm bằng ngà voi được chạm khắc vô cùng tinh xảo lập tức bị ném trên mặt đất mà vỡ ra thành hai mảnh, trong lòng ta không ngừng run rẩy, nhưng Tiêu Mạc Chi vẫn không hề có ý định dừng lại.
“Trẫm còn chưa hạ lệnh chôn cất nàng ta chung với tiên đế lúc băng hà đã là vô cùng từ bi rồi mà bây giờ nàng ta còn dám tổ chức tiệc mừng thọ cho mình sao!”
Tiêu Mạc Chi cầm chén trà bên cạnh lên, hắn giơ chén trà lên định sẽ tiếp tục đập đồ.
“Bệ hạ, không được không được! Cái này quý lắm đấy!”
Ta hoảng loạn ngăn hắn lại, vì đang trong tình thế cấp bách nên tay chân có chút rối ren. Kiểu người không bao giờ quản chuyện nhà người ta như hắn thì làm gì có thể hiểu được chi tiêu trong hậu cung tốn kém như thế nào chứ?
Hắn trợn mắt nhìn ta, nhưng rốt cuộc cũng chịu buông chén trà xuống.
Ta như an ủi tổ phụ ở trong nhà vậy, ta chậm rãi dìu hắn ngồi xuống, sau thì vuốt ve lưng hắn an ủi.
“Bệ hạ cần gì phải tức giận vì kẻ không đáng để mắt tới chứ? Nếu như tức điên lên nhưng không có ai để trút giận, để tâm sự, người mà không ngại thì có thể trò chuyện cùng với thần thiếp, mặc dù thần thiếp không thể san sẻ bớt đi phần nào nỗi buồn bực trong người, nhưng thần thiếp nguyện ý ngồi nghe bệ hạ tâm sự hết thảy tất cả mọi chuyện.”
Lúc này sắc mặt của hắn mới hoà hoãn trở lại, hắn nhắm nghiền mắt lại, để ta ấn huyệt thái dương cho hắn, ta nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, rồi khẽ nhấp một ngụm trà được đặt trên bàn làm việc.
“Nếu nữ tử trong hậu cung đều giống ngươi thì đã tốt rồi.”
“Phụt…”
Nước trà trong miệng ta lập tức phun khắp đầu khắp gáy của Tiêu Mạc Chi, mà ta thì lại còn sặc đến mức cả mặt đỏ bừng, kịch liệt ho khan liên tục: “Khụ bệ…khụ khụ…hạ…khụ khụ khụ…thứ…khụ…thứ tội…”
“Ngươi câm miệng đi.” Hắn dịu dàng nói.
Chẳng qua lần này hắn thật sự vô cùng kiên nhẫn, không chỉ không có gọi người sang lấy đầu của ta ngay lập tức, mà còn kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng cho ta, quả thật rất là đáng khen.
Cho đến khi ta đã bình tĩnh trở lại, dường như lúc này hắn mới để ý thấy rằng trên tóc của mình vẫn đang dính một chút nước.
“Mau lấy cho trẫm cái khăn.”
“Hả?”
“Trẫm nói là mau lấy cho trẫm cái khăn!”
“Vâng vâng vâng.”
Ta vội vàng tìm kiếm, sau khi tìm được một xấp khăn lụa được xếp ngay ngắn thành hình vuông thì lập tức đưa sang cho Tiêu Mạc Chi, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào ta.
Dường như thời gian đang ngưng trệ lại, lúc này ta chợt vỗ trán một cái: “Xin lỗi, ta quên mất.” Ta vội vàng nhướn người lên lau cho hắn.
Sau khi lau khô xong, ta có chút lơ đãng, khăn tay lập tức bị hắn lanh tay lẹ mắt mà đoạt lấy.
Hắn cầm chiếc khăn trong tay mà xem xét kĩ lưỡng: “Đây là thiên hạ đệ nhất tranh thêu sao?”
Đây chỉ là lúc ngẫu hứng ta thêu thùa mà thôi, vốn là ẩn hiện trong hoạ tiết hoa lá, nhưng mà thị lực của hắn quá tốt, nên ta chỉ đành gật nhẹ đầu.
“Đẹp lắm.”
Nói xong, hắn lập tức gấp khăn lại: “Nếu đã có cái danh này rồi, vậy thì đương nhiên đồ vật độc nhất thiên hạ sẽ thuộc về người đứng đầu thiên hạ, trẫm chỉ có thể cố mà nhận lấy vậy.”
Khoé miệng của ta không khỏi run rẩy, trơ trẽn mặt dày đệ nhất thiên hạ sợ rằng cũng là hắn mất, ta vươn tay giật cái khăn lại, nhưng cái khăn bị hắn siết chặt quá, cho nên ta đành phải từ bỏ, nhưng trong lòng lại không ngừng tiếc cây bút hắn vừa đập bể ban nãy.
“Kể chuyện sinh thần”, như thể không có chuyện gì xảy ra, hắn giấu nó vào trong tay áo, sau thì tiếp tục quay trở lại chỗ cũ: “Lão yêu bà kia chỉ mới ngoài bốn mươi mà thôi, theo trẫm thấy, cũng không cần phải làm lớn quá làm gì.”
Tuy là hắn nói như vậy, nhưng trong lòng của cả hai người chúng ta đều biết rất rõ, rằng hiện tại tinh thần của Tiêu Mạc Chi đang không được ổn định, mặc dù thái quý phi này không phải hạng người hiển hách gì, nhưng những năm gần đây nàng ta cũng thiết lập mối quan hệ trong cung khá rộng rãi, mà thế lực trong triều thì lại rắc rối khó gỡ vô cùng, thêm cả Hiền vương kia nữa, thật sự là không thể qua loa được. Về phần Tiêu Mạc Chi thì, chỉ là do bị đè nén quá lâu cho nên bây giờ, áp lực đã tồn đọng hàng đống trong cổ họng khiến cho hắn không tài nào có thể nôn ra hết được.
“Bệ hạ, Hiền vương này thâm sâu khó lường, sớm muộn gì thì cũng sẽ phải trừ khử thôi, đúng chứ?” Ta nhẹ giọng nói.
Đương nhiên là hắn không thể ngờ rằng ta lại có thể trực tiếp hỏi thẳng như vậy, hắn lập tức rũ mắt suy tư một lát, rồi khẽ gật đầu.
“Tuy rằng câu cửa miệng luôn là *“Tương dục đoạt chi, tất cố dữ chi”, nhưng cũng ít người có bản lĩnh lớn như Hiền vương. Vốn dĩ trong lòng thần thiếp cũng biết rằng bệ hạ chính là một người bao dung độ lượng, nhưng bởi vì đối thủ quá mức làm càn, lại được nước lấn tới, cho nên mới dẫn đến cơ sự của ngày hôm nay…”
*Tương dục đoạt chi, tất cố dữ chi: Muốn cướp lấy vật gì thì tất hãy cho đi đã
Trong ánh mắt của hắn khẽ xẹt ngang một tia chua xót, hắn lập tức quay ngoắt đầu sang chỗ khác: “Đương nhiên trẫm biết rõ thế lực hiện tại của Hiền vương thế nào, nhưng dẫu sao thì cũng phải cho hắn ba phần thể diện, chỉ là bây giờ Hứa Thị quá mức càn rỡ, nếu lại dung túng thêm lần nữa, e rằng người ngoài và các sử quan triều thần trong triều sẽ cảm thấy trẫm quá vô dụng, lực bất tòng tâm không dám làm gì, rồi sớm muộn gì ngôi vị cũng bị đưa lại cho Hiền vương thôi.”
“Nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa, bệ hạ, người vẫn là đương kim hoàng đế danh chính ngôn thuận.”
Ta nhẹ nhàng chắp tay hành lễ với hắn, bốn mắt nhìn nhau: “Bệ hạ chỉ muốn cho bọn họ biết rằng, vinh nhục hưng suy của bọn họ đều phải qua trung gian của bệ hạ trước thôi mà. Thế lực của hắn lớn mạnh thì đã sao, bệ hạ chỉ im lặng đứng yên một chỗ thôi đã có thể khiến cho bọn họ tan biến như đống tro tàn chỉ trong một cái nháy mắt rồi, vì bệ hạ có thể cho, nhưng cũng có thể lấy lại.”
Hắn thâm trầm trong giây lát.
“Ngươi nghe nói chuyện Hứa Lộc giết người ngay ngoài đường chưa?”
Chúng ta trăm miệng một lời.
Tiêu Mạc Chi khẽ bật cười.
Khác với nụ cười rụt rè trong buổi yến tiệc hay nụ cười tràn đầy đau khổ khi nhắc về quá khứ, lúc này như thể trong mắt hắn có ánh sáng vậy, mặt mày cũng đã hoà hoãn hơn rất nhiều, ngay cả tiếng cười cũng trở nên sảng khoái dễ nghe, lúc này ta mới hiểu được câu “Như được tắm mình trong gió xuân” nó thế nào.
Ta như nghe thấy tiếng hoa nở từ tận sâu trong đáy lòng, lồng ngực ta chợt nhói lên một chút. Ta bị doạ sợ trước phản ứng kỳ quặc này, thế là ta vội lắc đầu nguây nguậy, mắng thầm rằng: “Tên hoàng đế phá của này thật biết cách mê hoặc người khác mà.”
“Hắn gõ nhẹ ngón tay lên trên trán của ta một phát: “Thông minh lắm.”
Dường như mặt của ta đang nóng bừng cả lên, đột nhiên ta nổi hứng thú muốn pha trò, nhưng ta lại sực nhớ ra rằng hình như mình cũng có thiên phú trong phương diện phá hỏng sự quan tâm của hắn dành cho ta, thế là ta chỉ đành từ bỏ, vâng vâng dạ dạ mà hành lễ, sau thì nhẹ giọng đáp rằng: “Cảm ơn.”
Sự tươi cười trên mặt hắn lập tức trở nên cô đọng lại.
Theo lý mà nói, lẽ ra ta nên bái kiến thái phi vào ngày thứ hai sau lễ thành hôn, chẳng qua Tiêu Mạc Chi và nàng ta không hợp nhau, cho nên chuyện đó đã bị trì hoãn cho đến tận ngày hôm nay.
Ta nở một nụ cười nho nhã mà lễ độ, lạnh lùng liếc nhìn những, quý phi, phi tần ở Nam Uyển – chỗ ở của tiên đế đang đi thành nhóm mà a dua nịnh nọt nhân vật chính của buổi tiệc mừng thọ này.
Về phần vợ chồng Hiền vương, bọn họ chính là nhân vật trọng yếu trong buổi yến tiệc hôm nay cho nên bọn họ đã sớm đi trình diện, một phen trò chuyện thân mật, lại không ngớt lời nịnh nọt những vị phu nhân trẻ tuổi goá phụ ở phía sau kia.
Tô Cẩm Hoạ cầm một quả nho, nàng dùng khăn tay lau chùi khoé miệng cho Hiền vương, Hiền vương thì nhìn nàng sủng nịch cười, hắn nắm lấy tay nàng rồi từ từ đưa quả nho vào trong miệng, Tô Cẩm Hoạ xấu hổ mà lập tức quay ngoắt đầu sang một bên, lại còn hờn dỗi đẩy ngực Hiền vương một cái.
Ta nỗ lực duy trì khuôn miệng tươi cười nhưng trong lòng đã sớm trở nên nguội lạnh, sau đó ta nghiêng đầu nhìn về phía Lãm Tinh, từ trong kẽ răng nhỏ nhẹ nói: “Sao bệ hạ còn chưa tới nữa vậy?”
Lãm Tinh vừa làm ra khẩu hình miệng “Rất nhanh bệ hạ sẽ đến thôi” thì bên ngoài điện lập tức vang lên tiếng hô “Bệ hạ giá lâm”, ngay sau đó là tiếng bàn ghế di chuyển, tiếng váy hoa lả lướt dưới nền sàn, tiếng kẹp tóc rung rinh tạo nên hoàng loạt những hỗn âm ồn ào, ta hành lễ với mọi người một chút rồi trực tiếp đi vào trong phòng để nghênh đón Tiêu Mạc Chi.
Mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, mặt thì vẫn cúi gằm xuống sàn nhà như mọi khi, mặc kệ đám người đông nghìn nghịt xung quanh đang lần lượt quỳ xuống ngay trước mặt hắn, hắn vươn tay đỡ ta dậy, sau đó mới nói với mọi người rằng: “Bình thân.”
Ta muốn rút tay trở về, nhưng lại bị hắn nắm chặt không chịu buông ra, ta kinh ngạc mà đưa mắt nhìn hắn, hắn thì lại chỉ khẽ nhoẻn miệng cười, sau thì nâng lên một tay khác lên, cố tình dùng tay lau lau khoé môi của ta, tiếp theo lại dùng mu bàn tay mà xoa nhẹ lên trên mặt ta, thậm chí hắn còn lưu luyến mất một hồi lâu sau mới chịu buông tay xuống.
Không chỉ có mỗi mình ta mà tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều bị hành động thân mật một cách công khai đó của hoàng đế bệ hạ làm cho nghẹn họng trân trối không thôi. Ta thì lại sực hiểu ra rằng hắn là đang diễn kịch mà thôi, thế là ta lập tức thuận theo hắn.
Ta nghiêng đầu đối diện với hắn, ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn, sau đó cũng “không tự chủ được” mà duỗi tay đặt lên trên ngực hắn, khoé môi khẽ nở một nụ cười nhạt, ta đưa tay sửa sang lại cổ áo cho hắn, thoạt nhìn trông giống hệt như thê tử của mấy nhà bình thường khác vậy.
Ta luôn biết rằng từ trước đến nay Tiêu Mạc Chi luôn xuất sắc về mọi mặc, nhưng hiện tại mới có thể được chứng kiến kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của hắn. Vào giờ phút này, ánh mắt của hắn tràn đầy dịu dàng và si mê mà nhìn ta, làm đảo loạn mặt hồ xuân thuỷ vốn sóng yên biển lặng trong lòng ta trước giờ. Ta tự nhủ với mình rằng hắn chỉ đang diễn kịch mà thôi, nhưng lại không nhịn được mà nảy sinh ra một loại cảm giác mong đợi rằng “ước gì lúc này chỉ còn lại mỗi ta và hắn”. Ta không khỏi đỏ bừng cả mặt lên, rồi cuống quýt quay đầu nắm lấy tay hắn quay trở lại chỗ ngồi hòng che dấu đi sự gượng gạo của chính mình.
Đêm đó, ta tiễn thái y đi với vẻ mặt nghiêm trọng, sau khi thái y lui đi xong, ta lập tức bước đến bên cạnh Tiêu Mạc Chi: “Bệ hạ, bọn họ đi rồi.”
Hắn mở mắt ra, ngồi bật dậy, rồi vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ý bảo ta hãy mau ngồi xuống:
“Làm sao?”
“Trước tiên là thưởng lớn cho mọi người, dùng tước vị quý phi khiến cho thái quý phi được trăm người biết đến, sau đó trong yến tiệc giả vờ say rượu, rồi cứ vậy mà tuỳ thời xử trảm Hứa Lộc, bệ hạ, kế sách hay lắm.”
“Trẫm diễn thế nào?”
“Diễn rất hay, nhưng dù sao thì vẫn có chút mất mặt.”
Hắn khẽ nhíu mày, ta nhanh chóng lảng tránh sang vấn đề khác: “Ngươi đã viết chiếu cáo tội chưa?”
“Đã sớm viết xong cả rồi.”
Tiếp theo chính là một thoáng trầm lặng, ta có chút ngại ngùng mà khẽ liếc nhìn Tiêu Mạc Chi đang khoác trên mình một bộ trung y, nói: “Thần thiếp cáo lui trước.”
Giống hệt như lần trước, lần này vẫn là một nụ hôn bất ngờ từ hắn.
Mà khác chính là, dường như lần này mãnh liệt, cháy bỏng hơn rất nhiều so với lần trước, hơn nữa còn mơn mang mùi rượu, mang theo một chút ý tình tràn đầy kích thích. Thế mà ta lại không hề muốn trốn tránh hắn, ngược lại còn vô cùng hưởng thụ cảm giác ấm áp triền miên này, ta nhắm nghiền hai mắt lại, âm thầm cảm thụ từng nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
Thật lâu sau, chúng ta mới tách nhau ra.
Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, hắn trầm giọng nói: “Đừng đi.”
Ta đỏ mặt gật đầu, lại có chút lưu luyến mà buông tay ra, đột nhiên lúc này ta sực nhớ ra cái gì đó, ta nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “Ta thấy giọng của ngươi có hơi khàn đặc, ngươi chờ ta một chút, để ta đi lấy cho ngươi hai quả quýt.”
Trên đường trở về tẩm điện của hắn, tim ta đập vô cùng nhanh, tay ta thì hơi run lên vì phấn khích, suy nghĩ trong đầu khá hỗn loạn nên ta cũng không chú ý động tác trên tay mình thế nào. Sau khi tiến vào cửa phòng, chỉ thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào ta như một tên ngốc: “Ngươi mang về cho ta một đống vỏ quýt sao?”
Buổi tối, ánh nến cam vàng khẽ lay động, ta ngồi tháo dỡ trang sức bên cạnh cửa sổ, thi thoảng còn khẽ liếc nhìn Tiêu Mạc Chi đang cúi đầu đọc sách ở phía đối diện một cái.
Biểu cảm của hắn vô cùng chuyên chú, lông mày khẽ nhíu, chốc thì đóng sách lại, dường như đang tập trung suy nghĩ gì đấy.
Dáng vẻ nghiêm túc của nam nhân này thật sự rất có sức hút, ta tin chắc điều này.
Ai dè ta lại bất ngờ nghĩ đến tình huống chỉ còn lại mỗi ta và hắn của ngày hôm nay, mặt ta lập tức đỏ ửng cả lên, ta hung hăng trừng mắt liếc Tiêu Mạc Chi một cái.
Hắn nhận thấy ánh mắt không mấy thân thiện của ta thì khẽ liếc nhìn ta một cái, rồi lại tập trung vào những trang sách như cũ, nghĩ ngợi một lát, hắn lại đi đến bên cạnh ta, đích thân tự tay tháo đống trang sức xuống cho ta: “Đang nghĩ đến chuyện lần trước à?”
Ta xoay người lại nhưng không nhìn hắn: “Bệ hạ trăm công ngàn việc, chỉ chút việc nhỏ nhặt này sao mà thần thiếp có thể để người đích thân ra tay chứ? Nếu như đang rảnh rỗi, vậy sao người không ngó xem một chút hai vị tuyển hầu mắc bệnh tương tư vừa vào trong cung gần đây đi.”
“Ai cơ?”
“Khê tuyển hầu.”
“Còn có cái họ này sao?”
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ là vô cùng bất thường đấy…A!”
Ta tức giận mà quay ngoắt đầu sang chỗ khác, nhưng lại chỉ thấy Tiêu Mạc Chi đang mỉm cười nhìn ta, ta bực bội nói: “Bây giờ tính tình của ngươi càng ngày càng tệ rồi đó.”
“Ngươi cũng càng ngày càng không có quy củ.”
Nhìn biểu cảm của hắn, dường như là hắn đang tức giận, ta liền đơn giản thuận theo hắn, đó là cúi người hành lễ, sau thì lễ độ mà nói: “Thần thiếp đi quá giới hạn, mong bệ hạ thứ tội cho.”
“Không sao.” Khoé miệng hắn khẽ nhếch lên: “Trẫm thích dáng vẻ không tuân theo quy củ này của ngươi.”
Ta nghĩ ngợi một chút, sau đó thành thạo tháo chiếc trâm cài trên đầu xuống, khiến cho làn tóc đen óng ả của ta xả xuống vai hệt như suối chảy, ta xoay người chạy ra đến gian ngoài, chỉ trong nháy mắt, ta đã ôm một chồng tấu chương thật dày rồi ném thẳng lên trên giường, tiếp theo là quăng giày sang một bên, sau đó hoàn toàn ngã mình trên giường êm nệm ấm.
Thấy Tiêu Mạc Chi đang kinh ngạc nhìn ta, ta vỗ vỗ chỗ nằm trống bên cạnh mình vài cái: “Thần thiếp hiểu rằng bệ hạ là người chí lớn và sống rất có kế hoạch, cho nên thần thiếp nguyện cùng bệ hạ xây dựng nên một thiên hạ thái bình thịnh trị, được không?”
Hắn không khỏi bật cười một tiếng, sau thì vô cùng bất lực mà khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi đấy.”
“Cái đó, chờ đã.”
Hắn khựng bước lại.
“Ta muốn học hỏi một chút.”
Cho dù có là mẫu nghi thiên hạ, nhưng dẫu sao thì ta đã qua cửa ải làm dâu được hơn nửa năm, lúc này việc “cách thay y phục chính xác cho phu quân”, dường như cũng không phải chuyện gì đáng tự hào cho lắm.
Nhưng thật ra thì Tiêu Mạc Chi cũng vô cùng hưng phấn, thế cho nên hắn mới khoác áo vào một lần nữa, để ta “làm lại cho hắn xem”.
Ta bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên đi tìm thái y khám bệnh cho hắn nữa không.
Tóm lại, đêm đó nến đỏ lay động, chiếu ánh sáng ấm áp lên trên chiếc giường mềm mại màu vàng tươi, mùi Long Tiên Hương quanh quẩn khắp phòng, ta và hắn ngồi xem tấu chương một hồi lâu.
Ta liên tục hỏi hắn rất nhiều câu hỏi giống như ngày bé ta hay quấn lấy phụ thân tìm tòi khám phá vậy: Thăng quan tiến chước, thưởng phạt, thu nhập từ thuế là bao nhiêu…Nhưng hắn không nóng nảy giống như phụ thân của ta, không chỉ ta hỏi gì hắn đáp nấy, mà hắn còn trích dẫn cả những thành tích lẫy lừng của các bậc đế vương thế hệ trước cho ta nghe.
Ta ghét sát vào bên cạnh hắn, chuyên chú chống cằm nghe. Giọng nói của hắn khiến cho ta có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, như thể có một đôi bàn tay đang dịu dàng mà bao bọc lấy cả trái tim của ta vậy.
Ta bỗng chốc cảm thấy toà cung nguy nga tráng lệ này khiến cho ta có cảm giác như đang ở nhà.
Ban đêm, dường như hắn cũng rũ xuống toàn bộ sự xa cách của ban ngày, như thể hắn chỉ là một lang quân nhẹ nhàng phong độ sát vách thôi vậy.
“Một người hai mươi tuổi, lẽ ra là phải tràn đầy khí phách mới đúng, thế nhưng lại bị người ta hãm hại, chính xác là bị ngươi hãm hại đến mức trở thành một lão ông tám mươi tuổi luôn rồi đây này. Thường Tư à, tội gì mà ngươi phải đối xử với ta thế này vậy?”
Phê tấu chương xong, ta đang chuẩn bị đứng dậy thổi nến đi ngủ, nhưng hắn lại vô duyên vô cớ mà quăng cho ta một câu.
“Mạc Chi, có một trái tim thuần khiết và ít ham muốn sắc dục cũng không tệ mà.” Ta tắt nến, ngáp một cái rồi trực tiếp quay trở về giường.
“Ngươi vừa gọi ta là gì cơ?”
“Bệ hạ, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi.”
Hắn đưa tay véo má ta một cái, sau thì nằm xuống bên cạnh ta, nói: “Sau này cứ gọi như thế đi.”
“Mạc Chi?”
“Ơi.”
Ta nhắm nghiền mắt lại, bình tĩnh kéo chăn bông về phía ta: “Ta hay không biết lớn nhỏ đối với các huynh đệ trong nhà, nhưng chẳng phải như vậy là đã đi quá giới hạn đối với các nguyên tắc trong cung rồi sao?”
Ta cảm thấy hắn đang lật người lại, ta mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp cặp mắt đen láy kia của hắn, trong lòng ta không khỏi hoảng sợ.
“Ta chính là phu quân của ngươi.”
“Được được được, tuỳ ngươi đấy.”
Vì quá buồn ngủ cho nên ta đã lăn ra ngủ thiếp đi ngay khi vừa đặt đầu lên trên gối. Chỉ là trong mông lung, dường như ta có nghe thấy một giọng nói: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thuộc về trẫm.”
Ồn muốn chết, ta nghĩ.
“Câm miệng.”