(12) Phương xa gửi thư
Khê tuyển hầu cố gắng lẩn tránh bằng cách đề nghị ta “đi vào trong cung của nàng ngồi chơi một chút”, nhưng ta là người đã ở với Tiêu Mạc Chi môt năm, lúc này với công phu mồm miệng của ta, chỉ bằng một tiểu cô nương như nàng, đương nhiên là sẽ không thể địch nổi, bởi vậy cho dù nàng có lấy cái cớ nào đi chăng nữa thì đều không thể nào làm nên chuyện.
Giờ phút này, ta đang ngồi ở giữa Thính Vũ Các, lặng nhìn nàng co quắp đến mức không biết nên để tay ở đâu mới phải, ta khẽ nhấp một ngụm trà, lúc này mới ngó đến mấy bức tranh được treo bên trong tẩm diện của nàng, trên bàn còn có cả giấy vẽ vô cùng phô trương, ta mở miệng nói rằng: “Ngươi vẽ tranh cũng không tồi đấy chứ.”
“Xin nương nương thứ tội! Thần thiếp quá mức yêu thích bệ hạ, nhưng lại bất hạnh vì không được nhìn thấy bệ hạ cho nên mới tìm cách an ủi bản thân như thế.”
Nói xong, nàng liền nâng khăn tay lên lau khoé mắt, ta có chút xấu hổ, thầm nghĩ rằng: Sao ta lại không hề biết rằng mình đáng sợ như thế nhỉ?
Để nàng bình tĩnh lại một chút, ta trò chuyện với nàng về những chuyện lặt vặt trong nhà, nói cảm giác của nàng khi vào cung thế nào, ở chung với mọi người xung quanh ra sao. Nàng cũng thả lỏng đi không ít, nói cũng nhiều hơn, cho đến khi ta hỏi…
“Khê tuyển hầu có từng nhớ nhà không?”
Nàng trầm mặc một hồi lâu, tiếp theo thì quyết tuyệt mà lắc lắc đầu: “Khi còn bé tần thiếp cũng không được coi trọng ở trong nhà cho lắm, phụ thân thì nạp hết thiếp này đến thiếp khác, nếu không có người đưa vào trong cung, sợ rằng đã sớm quên mất luôn tần thiếp rồi.”
Cô nương này cũng là một người đáng thương.
Ta không khỏi sinh lòng thương hại, nhưng ta không thừa nhận rằng, đề nghị muốn cho nàng tự do của ta lại bị nàng quyết đoán từ chối như vậy.
Ta vô cùng buồn bực, nếu từ đầu đến cuối nàng và Tiêu Mạc Chi không hề gặp mặt nhau dù chỉ một lần, thế rốt cuộc tại sao nàng lại si tình hắn như thế chứ?
Ta lắc đầu không suy nghĩ nữa, sau đó ra lệnh cho người bổ sung thêm một vài món đồ vào trong cung của hai vị tuyển hầu, đã thế còn sai người tìm một gánh hát vào trong cung diễn vài ngày hòng giải sầu cho nhóm các phi tần.
Năm ngày sau, ta ngồi ngay ngắn ở thủ tịch, giả bộ hứng thú mà đọc bộ “Trường Sinh Điện”. Không biết vì sao, nhìn “Dương Quý Phi và Đường Minh Hoàng” tình chàng ý thiếp, tình ý miên man, ta lại chợt tưởng tượng ra hình ảnh Tiêu Mạc Chi đang cười đùa vui vẻ với người khác, sau khi ta lấy lại tinh thần thì vỏ quýt trong tay ta đã bị xé đến không nỡ nhìn thẳng.
Ta khẽ thở dài một hơi, vốn dĩ còn định kiếm cớ rời đi, nhưng lại chợt thấy có một người đang tới, người đó thì thầm với Phủng Vân vài câu, sau đó đưa cho nàng một cái hộp nhỏ.
“Nương nương, của người.”
Không hề có ghi chú gì trên hộp cả, ta nghi ngờ hỏi: “Ai đưa?”
Vừa thấy Phủng Vân mỉm cười thì ta hiểu ngay.
Bên trong hộp chính là một cây trâm thuý ngọc đơn giản, được trang trí bằng hình những đám mây. Ta đặt cái hộp này ở trong lòng bàn tay rồi quan sát vô cùng kĩ lưỡng: Có thể thấy, viên bích ngọc trong suốt này vô cùng hiếm, nhưng đáng tiếc thay kỹ thuật có chút thô sơ, và có hơi lãng phí nguyên liệu làm ra cây trâm này.
Cùng với cây trâm là một phong thư, ta cúi đầu liếc nhìn hai bên, sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, lúc này ta mới giấu phong thư ở dưới bàn để đọc:
“Gửi thê tử A Tư:
Xa cách mười ngày, ngươi có khoẻ không? Ta không có mỹ nữ ở bên cạnh, mỗi khi trời sáng trong lòng đều rất khó chịu, đêm thì cô đơn mất ngủ, trong lòng chua xót không nói nên lời, vì vậy ta mới chấp bút, hòng gửi gắm tình cảm vào bên trong phong thư này, an ủi cõi lòng một chút.
Thời niên thiếu không biết nỗi buồn khi chia tay thế nào, mà nay ngồi trước cửa sổ chỉ than sao năm tháng lại trôi qua lâu như thế. Công văn tra tấn, còn không có hương thơm từ áo đỏ của A Tư, mỹ nữ dịu dàng như nước, ta càng hận vì không có ngày trở về. Mong rằng mai sau, người bên cạnh ta sẽ quét lông mày thật đẹp, nghiêng búi tóc đen, cùng nhau thổi nến bên cửa sổ phía Tây.
Bức tường bên trong cung cao lồng lộng, khoá chặt sự thịnh vượng của thiên hệ bên ngoài. Nay nhìn thấy núi sông, mây trời, ta mới biết rằng lúc trước ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng, mà càng không biết dân buồn vui khổ cực thế nào, ta lại càng có chí cứu quốc hơn, mong sao sẽ xây dựng nên nghiệp lớn.
Để khi nhìn lại cuối đời, chắp tay buông xuôi, ta sẽ có thể nhìn thấy núi sông, nhìn thấy những con hẻm ngõ ngách tầm thường, được nếm trăm vị thế gian, có người kia bên cạnh, và thậm chí còn hơn thế nữa.”
“Cái lão này không đúng cho lắm, học đâu ra mấy cái này vậy trời?”
Phủng Vân đứng một bên nhìn ta, ta không khỏi đỏ ửng mặt cả lên, thế là ta vội vàng gấp phong thư lại.
“Nương nương, để nô tỳ cất dùm người nhé.”
“Không cho.”
Ta trừng mắt liếc Phủng Vân đang che miệng cười một cái, đang tính chuẩn bị dọn dẹp đống vỏ quýt lộn xộn trên bàn thì lại nghe được có tiếng người vang lên từ trên đỉnh đầu.
“Biết hoàng hậu nương nương và bệ hạ vẫn luôn vô cùng tình cảm, tần thiếp thật sự rất đem lòng ngưỡng mộ.”
Giọng nói đó thật sự vô cùng quen thuộc. Ta giương mắt lên nhìn, quả nhiên, cách đó không xa Tô Cẩm Hoạ đang mỉm cười nhìn về phía ta, ta không khỏi trở nên lo lắng, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh phụ thân răn dạy ta khi còn bé: “Ngươi nhìn nữ nhi của Tô gia xem, ngươi có được như người ta không! Đoan trang, cẩn thận, mới là dáng vẻ nên có của ngươi đấy!”
“Vẫn tốt…vẫn tốt.” Ta ngượng ngùng cười, không biết nên đáp lại thế nào mới phải, sau thì khựng lại một chút, ta mới bổ sung thêm một câu: “Bổn cung thân là mẫu nghi thiên hạ, đương nhiên sẽ nhớ kỹ rằng bệ hạ luôn đặt thiên hạ lên trước trong mọi việc, người sao có thể vì nữ nhi mà làm chậm trễ chuyện đại sự được? Dân gian truyền tai nhau rất nhiều về vợ chồng Hiền vương, nói rằng Hiền vương phi thấu tình đạt lý, chính là tấm gương tốt cho mọi cô nương trong thiên hạ. Vợ chồng Hiền vương *cầm sắt hoà minh, đã là sự hạnh phúc lớn lao đối với ta rồi.”
*Cầm sắt hoà minh: Nói vợ chồng đoàn kết, thương yêu nhau. Hồi xưa thường dùng câu này để chúc vợ chồng mới cưới.
Nghe mấy tiếng tán thưởng bên dưới đài, ta cảm thấy nhàm chán vô cùng, ta khẽ xoa nhẹ đôi gò má có chút nhức nhối vì duy trì nụ cười quá lâu của mình, sau đó lặng lẽ quay sang hỏi Phủng Vân rằng: “Còn bao nhiêu lâu nữa thì xong vậy?”
Sau khi vật lộn hơn hai canh giờ dài đằng đẵng này, ngay khi nghe vở kịch đã kết thúc, ta vội vàng nói qua loa vài câu rồi ngay lập tức phóng đi như chạy trốn, ai ngờ còn chưa đi được bao xa thì đã bị cản lại.
“Hiền vương phi tìm bổn cung là có chuyện gì quan trọng sao?”
“Nương nương, có thể nói chuyện một chút được không?”
Ta bất lực mà khẽ liếc nhìn Tô Cẩm Hoạ một cái, trong lòng thầm suy nghĩ: Không phải vợ chồng các ngươi thật sự chính là người một nhà cùng nhau bước chân vào một cánh cửa đấy chứ.
Sau khi dạo quanh hòn non bộ, nàng lập tức nắm lấy tay ta: “Thường muội muội, xin ngươi hãy thuyết phục bệ hạ, Dật Chi sẽ không có nửa phần muốn vượt qua giới hạn đâu mà!”
Ta hất tay của nàng ra, sau thì lui về phía sau một bước, rồi lạnh lùng nhìn nàng nói: “Hiền vương phi, ngươi quên thân phận của mình rồi sao?”
Nói dỡn chắc? Đấy không phải những gì mà tên nam nhân nhà ngươi đã nói cho ta nghe đâu.
Nàng lưu loát nhấc váy quỳ xuống, cầu xin nói: “Muội muội, tỷ tỷ biết rằng ngươi cũng từng ái mộ Hiền vương, nhưng hôm nay sự tình đã đi đến nước này rồi, chúng ta phải thay đổi cục diện mọi chuyện thôi. Nếu như muội muội tức giận, muội muội muốn tỷ đền tội thế nào cũng được, chỉ là Dật Chi vô tội mà lại bị nghi oan, cho nên hôm nay hắn đã dốc hết toàn bộ sức lực, ngày đêm không ngủ, cốt chỉ mong sao có thể sửa sạch mối nghi oan này cho bản thân hắn mà thôi, tỷ tỷ làm thê tử thật sự đau lòng vô cùng, chỉ mong sao muội muội hãy vì tình cảm khi xưa, vì tình đầu của muội muội mà khuyên bảo bệ hạ buông tha cho Dật Chi đi mà!”
Dứt lời, nàng lập tức dập đầu ba cái ngay trước mặt ta. Nhớ tới ngày thường nàng vẫn luôn nắm rõ mọi người trong lòng bàn tay, dáng vẻ kiêu ngạo vô cùng, thế mà trong lòng ta lại không khỏi dâng lên một nỗi chua xót lớn lao vì nàng.
“Tô tỷ tỷ.”
Nàng ngẩng đầu lên, trên vầng trán mềm mịn vô duyên vô cớ xuất hiện một vệt sưng đỏ, thật sự trông rất là chói mắt.
“Ngươi hiểu Hiền vương lắm sao?”
“Ta hiểu hắn lắm!”
Gần như là nàng đã hét to lên. Lúc này hốc mắt của nàng đã đỏ ửng, như thể sắp bật khóc tới nơi rồi vậy.
“Tỷ tỷ, con người luôn thay đổi. Thiếu niên lang trong lòng ngươi, có lẽ lúc này đã trở thành kẻ bị quyền lực che mờ mắt mất rồi.”
Sau khi nói những lời này xong, ta cũng không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi ngay.
Phủng Vân và Lãm Tinh đứng đợi ta sẵn ở chỗ ngả rẽ, sau khi nhìn thấy các nàng, ta lao về phía các nàng hệt như con rối bị đứt dây, hai người các nàng thì vừa đi vừa cười khanh khách bên cạnh ta hết sức vui tai.
“Chịu không nổi nữa rồi, chờ Tiêu Mạc Chi trở về xong, ta nhất định phải tìm thái y chữa trị cho hai vợ chồng này mới được.”
Ta và các nàng vừa cười nói vừa trở về. Khi sắp đi ra khỏi Ngự Hoa Viên, một tiểu thái giám lạ mặt đột nhiên chạy tới, còn không nói lời nào mà đưa cho ta một tờ giấy, trong tờ giấy viết rằng: “Giờ Dậu, sau núi.”
Không những cần được điều trị, mà còn phải kéo toàn bộ vào trong Thái Y Viện.