Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 38: Tứ Quý yến của Lâm phu nhân




Sau đó, thánh thượng rời khỏi Long tọa, tự tay nâng Lâm Đống đứng lên, rồi lại tự tay cởi dây gai trên người hắn: “Đại Lương ta có dũng sĩ thế này, cần gì sầu không hưng thịnh!”

Diệp Thịnh Quảng chậc chậc, hồi tưởng lại một lượt, quay đầu thấy cả phòng nữ quyến đều ngạc nhiên khó hiểu nhìn ông, cảm thấy cực kỳ không thú vị, đúng là đàn gảy tai trâu!

Nhất thời không có ý bàn luận thêm, ông nhíu mày nhìn Diệp Khuynh, lời ít ý nhiều: “Lâm tiểu Tướng quân đương trường thề, một ngày Nam Cương chưa bình, thì một ngày hắn không lấy vợ, sợ chậm trễ hôn sự con, cho nên xin thánh thượng làm chủ, giải trừ hôn sự giữa hai nhà Lâm Diệp.”

Diệp Khuynh bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu câu nói mịt mờ Lâm Giác nói trước khi đi ngày ấy, giải trừ hôn ước như vậy quả là biện pháp tốt, hai bên đều có thể diện.

Diệp Thịnh Quảng nghiêm mặt, nói tiếp: “Lâm tiểu Tướng quân lấy quốc sự làm trọng, con không được náo loạn nữa!”

Diệp Khuynh ngẩn người, dở khóc dở cười, nàng vội cúi đầu, dáng vẻ hiền thục tri lễ: “Nữ nhi đã hiểu, Lâm tiểu Tướng quân chí lớn, nữ nhi cũng thấy vinh yên.”

Diệp Thịnh Quảng sửng sốt, gật đầu: “Con nghĩ được như vậy thì tốt.”

Dừng lại, ông khẽ thở dài: “Chỉ tiếc lỡ mất một rể hiền.”

Dứt lời Diệp Thịnh Quảng xoay người đi ra ngoài, lẩm bẩm: “Bảo vệ Đại Lương ta, trăm chiến không hối!”

Vừa nói vừa lặng lẽ nắm chặt tay, ừ, đi tìm Trường An hầu uống một chén, lão già kia chắc chưa nhận được tin tức, vừa vặn khoe luôn!

Diệp Thịnh Quảng hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ, không ngừng tính toán nên kể thế nào để càng thêm kích động lòng người.

Lúc này ông đã đi ra khỏi cửa lớn nhà chính, thấy nha hoàn vú già hai bên cúi đầu yên lặng nhìn mặt đất, Diệp Thịnh Quảng giơ nắm tay, nhỏ giọng kiên định lặp lại lần nữa: “Bảo vệ Đại Lương ta, trăm chiến không hối!”

Ông không chú ý đến Diệp Khuynh phía sau vẻ mặt dở khóc dở cười, rõ ràng kế sách nàng nghĩ ra, Lâm Đống chỉ là rối gỗ làm theo, kết quả thì ngược lại, còn tiếc nuối mất rể hiền!

Đợi nàng lấy lại tinh thần, phát hiện nữ nhân cả phòng nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt thương tình, Diệp Khuynh không còn gì để nói, nàng vất vả lắm mới thoát khỏi Lâm Đống, đang mừng rỡ đây, cuối cùng cả đám đều ra vẻ tiếc hận, như thật sự tổn thất một người rể hiền!

Diệp Khuynh đang định nói gì làm hòa dịu bầu không khí thì một quản sự vội vã đi đến, mở miệng cười nói trước: “Lão tổ tông, Lâm phủ phái người đưa thiệp mời!”

Diệp lão Thái quân sửng sốt, “Bái thiếp gì?”

Khó trách bà giật mình, chân trước vừa mới cầu Hoàng đế giải trừ hôn ước, sau lưng đã kêu người đưa bái thiếp, Lâm phủ làm việc thật quá kỳ lạ.

Quản sự kia nhìn các cô nương trong phòng, cười nói: “Là thiếu phu nhân phủ Hộ Quốc Tướng quân hạ bái thiếp, mời các cô nương phủ chúng ta tham dự dạ tiệc Thất Tịch!”

Cả phòng Diệp Vân mừng rỡ nhất, nàng chạy vội đến trước mặt quản sự, kích động hỏi, “Thật không?”

Quản sự đưa bái thiếp trong tay cho nàng, Diệp Vân nhìn thoáng qua, mừng rỡ vô cùng, “Là thật này, tốt quá, con đã sớm muốn đi yến hội của Lâm phu nhân!”

Diệp Khuynh không rõ tình huống, Trương thị bên cạnh tiến lên trấn an Diệp lão Thái quân nhíu mày: “Theo con thấy đây là chuyện tốt, ai cũng biết trước giờ Lâm phu nhân chưa từng gửi bái thiếp cho phủ ta, điều này nói rõ, cho dù giải trừ hôn ước, phủ Hộ Quốc Tướng quân và phủ Định Quốc công vẫn không bất hòa.”

Diệp lão Thái quân gật đầu: “Nàng dâu lão Nhị, con nói có đạo lý.”

Bà lại nhìn về phía Diệp Khuynh: “Khuynh Khuynh, con thấy sao, muốn đi thì đi, không muốn đi thì thôi, tổ mẫu làm chỗ dựa cho con!”

Diệp Khuynh chưa trả lời, Diệp Như bên cạnh bất mãn than thở: “Ai muốn đi chứ! Toàn đám tài nữ khoe khoang khoác lác, chỉ thích giả vờ giả vịt, con mới không muốn đi!”

Diệp Vân nóng nảy, Lâm phu nhân lúc chưa lấy chồng chính là tài nữ nổi danh toàn Lương Kinh, gả vào Lâm phủ lại nổi tiếng vì Tứ yến trong năm, Xuân Nhật yến, Thất Tịch hội, Thu Thực yến, Noãn Đông tịch.

Nghe nói có người từng hỏi ý tứ đằng sau tên bốn lần yến hội này, Lâm phu nhân tay cầm chén rượu nóng, nhàn nhạt đáp: “Có câu ngày xuân đạp thanh, ta càng muốn cung thanh lên tầm cao mới, đến lúc đó mọi người mang chậu cảnh mình trồng đến, xếp thành một vòng, chúng ta vừa uống rượu vừa đưa ra lời bình, chẳng phải cực hay sao?”

“Còn đêm Thất Tịch, đã là ngày hội tình nhân, chúng ta không làm mấy trò khéo léo của nữ nhi, dứt khoát mời các thanh niên tài tuấn, ứng đối cách hồ, chẳng lẽ không tuyệt diệu hơn!”

“Mùa thu người khác đều thưởng cúc, ta lại thấy không thú vị, rõ ràng mùa thu hoạch các loại quả, đáng yêu hơn bất cứ loài hoa nào, chúng ta mở tiệc phẩm quả, phu nhân nói nho ngon, vậy làm một bài thơ, được bậc nhất, cả bàn nho về tay phu nhân, người khác muốn ăn phải cất lời cầu!”

“Trời đông lạnh như vậy, tốt nhất là ngồi phòng ấm thủy tinh, như hiện tại, tay cầm chén rượu nóng, ngắm tuyết trắng bay bay bên ngoài, nghe tiếng sáo trúc triền miên, văn nhân nhã sĩ cũng chỉ thế mà thôi!”

Từ lời này của Lâm phu nhân, Tứ yến trong năm hoàn toàn nổi danh, mà yến hội còn có quy củ, dạ tiệc đêm Thất Tịch chỉ mời cô nương chưa lấy chồng, còn Noãn Đông tịch lại mời nàng dâu đã gả.

Theo lời bà, “Việc ngắm lang quân để cho các tiểu cô nương, đã làm vợ thì không cần tham gia, bù lại tiệc mùa đông, tiểu cô nương khỏi đến góp mặt, các nàng dâu bận rộn cả năm thì cứ đến chỗ ta nói chuyện phiếm.”

Xem lời này, toàn Kinh thành không ai dám bảo bà nói không tốt!

Có điều, vì Diệp Quý phi cho nên Lâm phu nhân chưa từng mời các cô nương, thái thái Diệp phủ đến yến hội của bà.

Diệp Như chẳng thấy sao, mà Diệp Vân thì sâu sắc tiếc nuối.

Mắt thấy cơ hội mình tha thiết ước mơ ở ngay trước mắt, Diệp Vân làm sao nỡ bỏ qua, chờ nàng lấy chồng thì chỉ được tham gia Noãn Đông tịch!

Đến lúc đó người ta hỏi, cô nương này không phải rất có tài sao, có tài mà sao không tới dự Thất Tịch yến, bảo nàng biết trả lời thế nào!

Diệp Vân lặng lẽ đi tới sau Trương thị, nhỏ giọng chỉ để hai người nghe thấy: “Mẹ, đêm Thất Tịch, là Thất Tịch yến đấy!”

Trương thị mắt sáng lên, véo bên hông Diệp Như, một tay túm nàng ra sau lưng, cười híp mắt nhìn Diệp lão Thái quân: “Mẫu thân, Thất Tịch yến thường có không ít thanh niên tài tuấn, theo lý thuyết Đại cô nương nhà chúng ta vừa bị đẩy hôn sự, tham dự có chút không thích hợp —“

Bà còn chưa dứt lời, Diệp lão Thái quân đã quyết đoán vỗ bàn: “Đi, nhất định phải đi! Khuynh Khuynh, trang điểm xinh đẹp vào, chỗ tổ mẫu có ít trang sức, con chọn cái nào thích mà đeo!”