Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 3: Tiểu nương tử thật hung tàn!




Sắc mặt lão Thái quân tốt hơn nhiều, “Vết thương còn chưa khỏi nên bảo dưỡng nhiều hơn.”

Diệp Khuynh ngẩng đầu nhìn Diệp lão Thái quân, mỉm cười đáp lại: “Dạ lão tổ tông, vết thương đỡ hơn nhiều rồi.”

Nàng cười sáng lạn, hoàn toàn không để ý đến vết roi trên mặt ghê người đến mức nào.

Diệp lão Thái quân trong lòng sinh ra vài phần cáu giận, họ Lâm kia cũng hạ được tay, cô nương nhà người ta đang yên ổn bị hắn đánh thành thế này.

Bà phụng phịu, trừng Diệp An Gia đứng bên: “Ngươi đứng đây làm gì, còn không đuổi họ Lâm kia ra ngoài! Muốn từ hôn, bảo đương gia nhà bọn họ đến, lúc trước cầu cưới như thế, hiện giờ lại ghét bỏ cô nương Diệp gia chúng ta!”

Diệp An Gia khom người, vội vàng ra ngoài, Diệp Khuynh gọi nàng lại: “Tỷ tỷ chậm đã.”

Mọi ánh mắt trong phòng dừng tại chỗ Diệp Khuynh, ba đường muội tâm tình phức tạp nhìn nàng, đến nhà phu gia nháo loạn, bị đánh roi, bị từ hôn, bất cứ cô nương nào vướng phải một trong những việc này, khuê danh hoàn toàn hủy hoại, vậy mà đến phiên Diệp Khuynh vẫn như chẳng có gì xảy ra, lão tổ tông vẫn che chở nàng, làm sao không hận cho được!

Diệp lão Thái quân nhíu mày, nhìn Diệp Khuynh, Diệp Khuynh cười với bà, dịu dàng nói: “Cháu gái có mấy câu mời Lâm đại quản sự chuyển lời, khẩn cầu tổ mẫu ân chuẩn.”

Diệp lão Thái quân hơi do dự, Diệp Khuynh vẫn luôn mỉm cười nhìn bà, sự tự tin này rốt cuộc làm Diệp lão Thái quân tin nàng, “Được rồi, sai người dẫn họ Lâm đến đây.”

Còn chưa dứt lời, ngoài phòng đã truyền đến tiếng nam tử hô to, giọng nói cất cao, có chút hưng phấn: “Mẫu thân, con dẫn Đại quản sự Lâm gia đến đây!”

Diệp lão Thái quân mặt trầm xuống, lão nhị làm cái gì thế này, ba ba nịnh bợ dẫn người ta theo, tránh không gặp và giáp mặt đuổi người là khác nhau hoàn toàn, lão nhị đây là muốn tự tay làm hỏng hôn sự của cháu gái.

Diệp lão Thái quân hừ lạnh một tiếng, nam nữ khác biệt, Đại quản sự Lâm phủ, Lâm Phúc dừng tại ngoài cửa, hô lên khí thế mười phần: “Lão phu nhân, người sáng mắt không nói tiếng lóng, Đại cô nương quý phủ Lâm phủ thật không xứng, vẫn nên dễ tụ dễ tán, hủy bỏ hôn sự đi!”

Quả thật là giáp mặt làm nhục, Diệp lão Thái quân đã bao giờ bị đè nén như thế này, bà tức cả người phát run, Diệp Khuynh bên cạnh đặt tay lên tay bà, nhẹ nhàng mở miệng: “Lâm phủ các ngươi, quả thật không xứng Diệp phủ chúng ta.”

Khuôn mặt Lâm Đại quản sự xanh tím đan xen, ai vậy, từ lúc nào Diệp phủ xuất hiện nhân vật lợi hại như vậy?!

Diệp Khuynh nói không nhanh không chậm: “Phủ Định Quốc công chúng ta là nhất đẳng Quốc công, thế tập võng kế (cha truyền con nối đời đời), phủ Hộ Quốc Tướng quân các ngươi lại là loại phẩm giai nào?”

Nhị phẩm… Lâm Đại quản sự một ngụm máu ngậm trong lòng.

Chưa đợi mọi người lấy lại tinh thần, Diệp Khuynh từ từ mở miệng, sắc mặt dịu dàng, giọng nói thân thiết: “Đúng rồi, lần trước đến quý phủ, ngộ thương vị Chu cô nương tạm trú ở đó, chỗ ta có thuốc trị thương thượng đẳng trong cung ban thưởng, còn cả thực phẩm bổ dưỡng, làm phiền Đại quản sự cùng mang về.”

Đúng đúng, người đàn bà đanh đá này, thiếu chút nữa quên mất vụ quan trọng đó, Lâm Đại quản sự thở ra một hơi. Thẳng lưng, cười lạnh: “Không làm phiền cô nương mèo khóc chuột, Lâm phủ chúng ta không phải không có thuốc, chỉ đáng thương Chu cô nương vô duyên vô cớ bị tai bay vạ gió —“

“Có phải ngài hiểu lầm gì không?” Diệp Khuynh quyết đoán ngắt lời Lâm Đại quản sự chỉ trích: “Lâm tiểu Tướng quân lãnh binh bên ngoài ba năm, nghe danh đã lâu, ngày ấy ta thấy hắn, nhất thời ngứa tay, nghĩ hắn da dày thịt béo, khoa tay múa chân với ta vài chiêu không có vấn đề gì, ai ngờ vị Chu cô nương kia xích gần hắn như vậy —“

Diệp Khuynh chọn đúng thời điểm ngừng nói, những người khác trong phòng há hốc miệng, vẻ mặt khó tin, mà Diệp lão Thái quân thì hưng phấn, mới lạ nhìn Trưởng tôn nữ nhà mình.

Từ khi Diệp Khuynh nháo loạn tại phủ Hộ Quốc Tướng quân, cào thương mặt cô nương người ta, bản thận bị đánh một roi trở về, bà không ngờ mọi chuyện còn có thể lật ngược lại!

Một đại cô nương, xích gần nam tử trưởng thành như vậy, gần đến mức bị tai bay vạ gió, lời trong lời ngoài rất có ý tứ.

Mồm Lâm Đại quản sự hết mở lại đóng, mấy câu nàng dâu dạy hắn nói trước khi đến hoàn toàn không dùng được.

Hơn nữa trong trí nhớ của hắn, Diệp Đại cô nương rõ ràng mồm miệng như gà mái vỡ tổ, giọng nói the thé làm người khác không chịu nổi.

Dịu dàng mềm mại như vậy, từng câu đều có lý, một phen nói hết nước, làm hắn không thể phản bác, trong lúc trầm mặc lại như cam chịu lời Diệp Khuynh.

Giọng Diệp Khuynh lại từ từ vang lên lần nữa, “Nghe nói Lâm tiểu Tướng quân ba năm biên quan, chiến công trác tuyệt —“

Lâm Đại quản sự lập tức kiêu ngạo ưỡn ngực, “Đúng vậy, tiểu Tướng quân nhà chúng ta —“

“Có điều Lâm tiểu Tướng quân rốt cuộc trẻ tuổi, mới tầm đôi mươi, làm người khác khó có thể tin phục.” Giọng điệu Diệp Khuynh vẫn dịu dàng ấm áp như trước, lời nói ra như thật tâm suy nghĩ cho Lâm tiểu Tướng quân vậy.

Theo lời của nàng, Lâm Đại quản sự một lòng một dạ ngẫm nghĩ, gần đây không phải đang phát sầu vì chuyện này sao, công tích tiểu Tướng quân là thật, nhưng tuổi trẻ, việc ngợi khen cứ thế bị Lại Bộ lùi lại, thời gian này Binh Bộ cùng Lại Bộ mỗi ngày đang đấu miệng đây!

“Ta vốn không tin, mà hiện tại lại không thể không tin —“

Lỗ tai Lâm Đại quản sự dựng thẳng, vò đầu bứt tai hận không thể lập tức biết ngay câu dưới, tiểu nương tử Diệp gia từng câu từng chữ nói đúng suy nghĩ hắn, thậm chí sinh ra ảo giác, tiểu nương tử Diệp gia thật sự là một trong những quân sư nhà bọn họ.

Diệp Khuynh đưa tay sờ vết sẹo trên mặt, cười híp mắt: “Nếu quân công đó đều được lấy từ trên người phụ nữ, thì quả thật có thể coi là ‘chiến công lớn lao’!”

Lâm Đại quản sự: “ ̄ 皿  ̄!”

Định mệnh, tiểu nương tử thật hung tàn!

Định mệnh, hắn lại không phản bác nổi!

Các nha hoàn vú già đứng quanh viện thân thể bất động nhưng ánh mắt đảo loạn xung quanh, sớm trao đổi ý kiến vô số lần.

Quyền quý khắp Kinh thành hình thành đám hỏi lẫn nhau, ông gả nữ nhi, đồng thời tặng của hồi môn hai phòng con hạ nhân, ta cưới vợ, lại phân qua hai quản sự đắc lực, quan hệ giữa hạ nhân, sợ rằng còn rắc rối phức tạp hơn cả gia chủ.

Vừa có gió thổi cỏ lay lập tức toàn thành biết.

Cho nên nếu muốn làm việc gì ám muội cần che giấu tai mắt, tốt nhất chính là đừng làm gì hết, đừng nói gì hết.

Dáng vẻ Đại quản sự Lâm gia á khẩu không trả lời được lập tức rơi vào mắt đám bà tám, cứ thế, chờ lát nữa hắn đi, bát quái giữa Lâm phủ và Diệp phủ sẽ có tiến triển mới nhất —

Lâm tiểu Tướng quân di tình biệt luyến, nghi ngờ quân công là giả tạo!

Thiên kim quý nữ khổ chờ ba năm, cuối cùng chờ đến một tờ hưu thư!

Tiết mục này đủ để đẩy lùi màn biểu diễn mới nhất năm nay.

Lâm Đại quản sự đần độn đi ra ngoài, sắp bước ra khỏi cửa lớn Tùng Hạc viện, giọng nữ dịu dàng kia lại vang lên phía sau, “Làm phiền Lâm Đại quản sự giúp ta hỏi Lâm Tướng quân một câu, Diệp Lâm hai nhà, có còn vĩnh thế giao hảo?”

Lâm Đại quản sự đờ đẫn nghiêng người, dưới mái hiên, một thân hình màu xanh thon dài, bóng hiên che mất nửa mặt nàng, chỉ thấy chút ý cười bên khóe môi.

Hắn đột nhiên có cảm giác mãnh liệt, nữ tử như vậy mới chân chính là chủ mẫu thích hợp phủ Tướng quân!

Nhìn Lâm Đại quản sự đi càng lúc càng xa, Diệp Khuynh cũng cảm khái vô cùng, câu vĩnh thế giao hảo kia không phải nàng tùy tiện nói.

Năm đó, phủ Định Quốc công chỉ là phủ Định Quốc Tướng quân, môn đăng hộ đối với phủ Hộ Quốc Tướng quân.

Diệp Khanh cùng Lâm Giác, tuổi tương đương lại là thanh mai trúc mã, trưởng bối hai nhà có ý tác hợp.

Không ngờ một tờ thánh chỉ, Diệp Khuynh trực tiếp bị chỉ hôn cho Thái tử đương triều, đêm trước khi nàng lập gia đình, Lâm Giác lén chạy tới tìm nàng, kéo nàng bay lên nóc nhà.

Lâm Giác không nói gì cả, chỉ lấy một vò rượu, rót hai chén: “Uống!”

Hắn một chén, nàng một chén, nàng rất dứt khoát, không dong dài dây dưa, càng uống, mắt hắn lại càng sáng.

Khi một vò rượu uống cạn, Lâm Giác đứng lên rút đao, trường ca khởi vũ, dưới ánh trăng, dáng người Lâm Giác mạnh mẽ, giống một con ưng sải cánh bay lên trời cao, đôi khi Diệp Khuynh nhịn không được suy nghĩ, nếu năm đó gả cho Lâm Giác sẽ thế nào.

Cuối cùng, Lâm Giác chỉ nói một câu: “Lâm gia Diệp gia, vĩnh thế giao hảo, cho dù không có quan hệ thông gia!”

Mỹ nhân tuổi xế chiều, tướng quân hạ đao kiếm, cố nhân năm đó đều đã già hết rồi.

Diệp Khuynh xoay người về tới chính phòng, sắc mặt Diệp lão Thái quân tốt hơn nhiều, Trưởng tôn nữ như một đêm mở mang trí óc, tiến lùi thỏa đáng, lời nói có chừng mực, làm bà yên tâm không ít.

“Ta thấy đã nhiều ngày trôi qua, không bằng con vào cung ở một thời gian, thuận tiện nói chuyện khuây khỏa với cô cô con.” Diệp lão Thái quân từ ái nói.

Diệp Khuynh ngẩn người, lại nói tiếp, Diệp gia và Lâm gia thực sự hữu duyên vô phận.

Nàng tất nhiên không tình nguyện vào cung, mà cháu gái của nàng, cũng chính là cô cô Diệp Khuynh, vừa gặp đã yêu đương kim Hiển Khánh đế, đòi sống đòi chết vào cung,

Kế hoạch đám hỏi của Diệp gia và Lâm gia lại phá sản lần nữa, đến đời thứ ba mới chấp nhất định thân cho hai tiểu bối.

Nghe nói lúc trước khi đính hôn, Lâm Đống không vừa ý.

Có điều vị cô cô này chức vị mặc dù cao, nhưng không được sủng ái, chính xác mà nói, Hiển Khánh đế một lòng đặt ở chính sự, vắng vẻ hậu cung.

Diệp Khuynh vừa mới từ Hoàng cung đi ra, căn bản không muốn chui vào, nàng rất nhanh nghĩ ra lý do tuyệt vời: “Dạ, cháu gái đã thật lâu không gặp cô cô, cũng nên đi thăm.”

“Nhưng mà, mắt thấy sắp đến ngày giỗ mẫu thân tròn ba năm, con định đến nhà cậu ở mấy ngày, thương lượng nên tế điện thế nào.”

Sắc mặt Diệp lão Thái quân lại đổi, nhìn Trưởng tôn nữ đúng là càng nhìn càng thấy thuận mắt, không chuyện gì đáng vui mừng hơn đứa nhỏ hư thân nhà mình trở nên hiểu chuyện.

Nghĩ đến con dâu cả hiếu thuận lại sớm mất, vành mắt Diệp lão Thái quân hơi đỏ, “Thật mừng con còn nhớ lão nương con, cứ như vậy đi, ta bảo Trướng phòng chi hai ngàn lượng bạc cho con, nếu không đủ cứ việc nói, hương nến cúng bái đừng tiết kiệm!”

Diệp Khuynh nhanh chóng cúi người, đại lễ đáp tạ, nàng biết mà, Diệp lão Thái quân chú trọng nhất quy củ, hiếu đạo, nàng biểu hiện hiếu thuận thật dễ dàng được thiện cảm từ đối phương.