Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 2: Tình cảnh phức tạp phủ Định Quốc công




Diệp Khuynh đi được vài bước, bước chân tự nhiên chậm lại, lúc này mới vào tháng bảy, ngày hè chói chang nhưng tản bộ không thấy nóng nực, ánh vào  mắt toàn một màu xanh ngắt, bao trùm hơn phân nửa mặt hồ, mà con đường nàng đang đi là hành lang dài uốn lượn quanh mặt hồ.

“Phù Dung cư —“

Diệp Khuynh thì thầm đọc tên, nàng thật không ngờ mình lại ở trong Tứ Quý viên.

Tứ Quý viên xây vào năm mười lăm Lương Bình đế, lúc đó ngôi vị Hoàng hậu của nàng đã củng cố, vinh quan lục cung, về nhà thăm viếng, Diệp gia đặc biệt xây nên toàn Tứ Quý viên này.

Xuân có đào hạnh, hè có sen, thu có hoa cúc, đông có mai, một năm bốn mùa đều có cảnh sắc thưởng thức.

Tứ Quý viên tổng cộng hơn hai mươi cư xá, nổi tiếng nhất là Xuân Nhật lâu xây trong rừng đào, Tương Phi uyển rừng trúc bao quanh, Ám Hương các thưởng tuyết thưởng mai, cùng với Phù Dung cư sau lưng nàng.

Diệp Khuynh than nhẹ, nàng làm Hoàng hậu, cao quý không thể nói mà chỉ thăm thú nơi đây ba lần, lần nào cũng cưỡi ngựa xem hoa, chưa từng cẩn thận ngắm cảnh sắc trang viên này.

Đi một lát ngừng một lát, cuối cùng vẫn đến cửa Tứ Quý viên, hiện giờ Tứ Quý viên để vài cô nương ở, không có người tạp vụ, mà ra khỏi viên bắt đầu thấy tạp dịch lui tới.

Cả đám nhìn thấy Diệp Khuynh đều mang vẻ mắt như thấy quỷ, tản ra khắp xung quanh, nếu không né tránh được thì đứng ven đường, nhỏ giọng chào một câu: “Đại tiểu thư.”

Diệp Khuynh khẽ gật đầu, dáng vẻ tự nhiên đến Tùng Hạc viện bên cạnh Tứ Quý viên, từ sau khi Định Quốc công đời trước mất, phu nhân Định Quốc công cũng trở thành lão tổ tông, nơi ở tất nhiên đổi thành Tùng Hạc viện, niên thọ kéo dài như tùng hạc, phúc thọ triền miên.

Trong viện quả thật trồng một gốc cây tùng cổ trăm năm, là năm đó cố ý chuyển từ nơi khác về, tiên hạc cũng có, nhưng nuôi ở nơi khác, hàng năm mừng thọ lão tổ tông mới thả ra.

Diệp Khuynh vừa rảo bước vào viện, nha hoàn vú già đứng tại hành lang chờ nghe lệnh lập tức chú ý đến nàng, cả đám im bặt, hoảng sợ nhìn nàng.

Diệp Khuynh không để ý đến những ánh mắt đó, theo thói quen đến trước cửa chính, nói quay trở lại, mấy ngày trước nàng đã có thể bước xuống giường, có điều cứ nghĩ đến phải gọi em dâu trước kia một tiếng tổ mẫu thì cảm thấy đau đầu.

Đúng là bất đắc dĩ.

Còn không ra cửa, với tính cách cũ kỹ của em dâu, phỏng chừng trực tiếp giam cầm nàng.

Vì là mùa hè, mấy lớp cửa chỉ dùng màn trúc che chắn, Diệp Khuynh đứng bên ngoài, dễ dàng nghe thấy tiếng tranh cãi bên trong truyền ra.

“Hiện giờ chúng con không dám ra ngoài nữa rồi! Tổ mẫu, lần này ngài nhất định phải dạy dỗ tỷ tỷ thẳng tay!”

“Mẫu thân, không phải con dâu nói nhiều mà lần này đại cô nương thật sự là, haizz.”

Quanh đi quẩn lại vẫn là chỉ trích nàng không đúng, lại không ai đứng ra nói một câu Lâm gia quá phận.

Khóe miệng Diệp Khuynh cong lên, nàng nâng mắt nhìn về phía phụ nhân tóc búi trẻ tuổi gần cửa nhất, nhẹ giọng nói: “Làm phiền tỷ tỷ thông báo hộ ta một tiếng, nói Diệp Khuynh đến thỉnh an tổ mẫu.”

Phụ nhân trẻ tuổi kinh ngạc nhìn nàng, khẽ gật đầu, nói: “Chờ một lát.”

Xem phụ nhân trẻ tuổi không chút hoang mang nhấc mành đi vào, Trân Châu và Phỉ Thúy phía sau Diệp Khuynh nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy có sự ngạc nhiên.

Ngày trước cô nương đến Tùng Hạc viện trực tiếp đi vào, trước giờ chưa từng cần người thông bẩm, hơn nữa còn nhờ Diệp An Gia truyền lời, vị này là trợ thủ đắc lực của lão tổ tông, danh tiếng giữa bọn hạ nhân rất tốt.

Diệp Khuynh tất nhiên không tùy tiện tìm người, được đứng chờ ở cửa chỉ có người thân cận với lão tổ tông, càng gần cửa thể hiện càng thân cận, mà vài vị nữ tử đứng gần vửa, chỉ có Diệp An Gia trang điểm như đã kết hôn, Diệp Khuynh đoán chừng là một quản sự, cho nên trực tiếp tìm nàng.

Nhiều năm lăn lộn trong cung, điều khác không dám nói, mắt nhìn người lại là bậc nhất.

Rất nhanh, tiếng ầm ỹ trong phòng biến mất không thấy, giữa một mảnh tĩnh lặng, Diệp Khuynh cười khẽ, xem ra kiêu ngạo cũng có ích lợi, hiện tại mỗi người đều muốn dìm nàng xuống nước mà không ngờ dư uy vẫn còn, người chưa vào cửa đã làm các vị tỷ muội thím mợ nói không ra lời.

Diệp An Gia vén mành đi ra, cung kính hành lễ: “Lão phu nhân mời cô nương vào.”

Diệp Khuynh cười với nàng, nhìn hai nha hoàn phía sau, Phỉ Thúy chỉ ngây ngốc nhìn, vẻ mặt khó hiểu, Trân Châu thì thông minh lấy túi tiền trong lòng, sờ tính số lượng, dứt khoát đưa tất qua.

Mặt Diệp An Gia khẽ động, đang định từ chối thì thấy Diệp Khuynh cười như có như không, nàng ngượng ngùng cầm túi tiền, nhẹ giọng nói: “Cảm tạ cô nương thưởng.”

Diệp Khuynh cười híp mắt vỗ vai nàng, “Thường ngày ngươi chăm sóc tổ mẫu có công, đây là ngươi nên được.”

Hiện giờ lớn nhất Diệp phủ là Diệp lão thái quân, tạo dựng quan hệ tốt với quản sự đắc lực bên người bà tuyệt đối không sai!

Thường xuyên qua lại, thời khắc mấu chốt đối phương mới có thể mật báo cho mình.

Diệp Khuynh không phải muốn đối phương bán chủ cầu vinh, mà khi lão tổ tông đau đầu nhức óc, nàng muốn biết sớm rồi chạy đến đầu tiên thể hiện hiếu tâm, quan hệ tốt với trưởng bối, chỉ đơn giản vậy thôi.

Không phải bỗng dưng mà lúc trước khi nàng còn là Thái tử phi, Hoàng đế rất nhiều con trai, mà giữa đám con dâu nhiều như vậy Hoàng đế chỉ khen nàng có thể làm quốc mẫu.

Trân Châu bên cạnh khen ngợi liên tục, vừa rồi nàng đưa bạc mang theo vài phần lén lút, cô nương nói xong lại thành tặng thưởng đứng đắn.

Chính đại quang minh, quá lợi hại.

Tâm tình Diệp lão thái quân hôm nay rất không tốt, trưởng tôn nữ bề ngoài có bảy tám phần giống Hiếu Hiền Hoàng hậu, hơn nữa còn là đích nữ đích tôn, từ nhỏ sủng ái quá mức.

Dù sao cô nương đều được nuông chiều, kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo đi, ai ngờ nháo loạn ra chuyện, chưa thành thân đã chạy đến đại náo phủ đệ của vị hôn phu, nháo thì nháo đi, ai ngờ còn bị người ta đánh vào mặt, lúc đó tức ngất xỉu, hạ nhân nâng trở về.

Lâm phủ với Diệp phủ không gần, đằng sau một đám vây xem, đầy đủ nửa số người trong thành, trò cười này thành lớn.

Mấy ngày trước bà viết phong thư gửi lão bất tử nhà Lâm gia, kết quả lão nhân chết tiệt còn nói việc của tụi nhỏ để tụi nhỏ tự giải quyết đi!

Chân trước bà vừa nhận được thư, sau lưng Lâm phủ từ hôn tới rồi, được lắm, còn sai quản sự đến, thật không coi phủ Định Quốc công bọn họ vào mắt!

Lão đại ở nha môn chưa về, lão nhị mặt cười nở hoa dán lên tiếp đãi người ta trong thư phòng, may mắn bà nghe được tin tức, triệu hồi lão nhị đến, bằng không một quản sự đã lùi được hôn sự của đại cô nương phủ Định Quốc công, cô nương Diệp gia khỏi cần nghĩ gả ra ngoài, rõ ràng đổi tên Định Quốc am cho xong.

Thường ngày đại cô nương không biết làm người đúng mực, mắt thấy rơi xuống nước, những người này một đám thay nhau đạp lên.

Diệp lão thái quân đưa tay bóp trán, Hiếu Hiền Hoàng hậu, người chị dâu không gì không làm được của bà sợ rằng không ngờ Diệp phủ sẽ biến thành cục diện rối loạn như hiện nay!

Từ loạn đoạt vị trong cung, Hiếu Hiền Hoàng hậu tự mình đặt thêm một điều gia quy cho Diệp phủ, nam nhân Diệp gia không được nạp thiếp, không có thông phòng.

Diệp lão thái quân chính là người được lợi đầu tiên, lão Định Quốc công cả đời ngay cả thông phòng cũng không có, cho nên hai con trai của bà tất nhiên kéo dài gia quy đến nay.

Chỗ hỏng lại chính ở chỗ này.

Con cả lấy nữ nhi Đoạn đại học sĩ, cũng môn đăng hộ đối, đáng tiếc chỉ sinh mỗi Diệp Khuynh, lão đại tuân thủ gia quy, không lấy người khác, nhận trưởng tử lão nhị làm con thừa tự.

Ai ngờ nàng dâu của lão đại không có phúc khí, vợ kế Từ thị mới vào cửa chưa đầy hai năm đã mang thai.

Mắt thấy bụng Từ thị tròn vo sắp sinh, nhị phòng bắt đầu có tư tâm.

Lão đại đương nhiên muốn con ruột mình thừa tước, mà con trai lão nhị làm thế tử nhiều năm như vậy cũng không cam lòng.

Đứa nhỏ trong bụng Từ thị còn chưa sinh ra, cả phủ đã có dấu hiệu muốn loạn.

Ngay lúc này Diệp Khuynh lại gặp phải chuyện này, nhị phòng vui vẻ chế giễu, đại phòng Từ thị chỉ quan tâm bụng mình, lại là mẹ kế, căn bản không ra mặt.

Diệp lão thái quân thở dài, đột nhiên phát hiện không đúng, căn phòng yên tĩnh quá mức, bà vừa ngẩng đầu, miệng khẽ mở, giật mình nhìn thiếu nữ từ bên ngoài đi vào, lẩm bẩm: “Khanh Khanh?”

Diệp Khuynh mỉm cười, thong dong tự nhiên giống như đang đi vào cung điện của mình, nàng chính là người đứng đầu lục cung, một đường đi qua, bất luận sủng phi hay quý tần đều phải hạ khuôn mặt cao ngạo, thần phục trước chủ nhân duy nhất hậu cung.

Cho dù một thân thanh y, mặt mộc không trang điểm vẫn không giấu được vẻ phong hoa tuyệt đại của nàng, thậm chí ngay cả vết sẹo bắt mắt kia, dưới phong tư cũng trở nên không đáng cân nhắc.

Diệp Khuynh nghe thấy Diệp lão thái quân gọi một tiếng Khanh Khanh, nao nao, là Khanh Khanh mà không phải Khuynh Khuynh, năm đó, em trai mới tập nói, không gọi được tỷ tỷ, cho nên gọi nàng một tiếng Khanh Khanh.

Sau này, Diệp lão thái quân gả vào Diệp phủ, dần dần theo đệ đệ gọi nàng Khanh Khanh.

Diệp Khuynh ngẩng đầu nhìn lão phụ nửa dựa nửa ngồi trên tháp quý phi cách đó không xa, áo ngoài thêu đầy phúc thọ, tóc búi nhẹ nhàng, người hơi gầy nhìn rất có tinh thần, tiếc rằng tóc đã hoa râm, giữa mày nếp nhăn trùng điệp.

Nàng như đóng đinh tại chỗ, thiếu nữ hoa quý trong ký ức từ lúc nào đã biến thành dáng vẻ già nua thế này, nếu mình không trọng sinh trên người Diệp Khuynh, sợ rằng còn già hơn cả em dâu.

Diệp Khuynh lấy lại tinh thần, một lúc lâu sau mới thu lại mọi tâm tư, hai tay đặt trước người, quỳ thấp gối, thi lễ vạn phúc: “Diệp Khuynh thỉnh an lão tổ tông, nhiều ngày nay thân mình khó chịu, không thể tới thỉnh an lão tổ tông, trong lòng luôn bất an.”

Đã mở đầu nói được mấy chữ lão tổ tông ra miệng, câu nói tiếp theo trở nên rất tự nhiên, ngốc trong cung lâu đều thành con hát bậc nhất.

Giọng nói Diệp Khuynh thật ra rất êm tai, nhưng trước giờ cô nương này nói chuyện luôn lên giọng, mang theo vài phần mệnh lệnh, làm người nghe không thoải mái.

Mà hôm nay nàng nói chậm lại, giọng điệu mềm mại hơn rất nhiều, câu thỉnh an nghe vào tai mang theo vài phần thật lòng.