Bổn Cung Đã Trở Về

Chương 1: Thiên kim quý nữ bị từ hôn




Diệp Khuynh cầm kính lưu ly trong tay, lại soi mình, khuôn mặt phấn mịn như trứng gà bóc, hàng mày đen gọn ghẽ, đôi mắt dài mảnh mai trắng đen rõ ràng, trẻ tuổi tươi tắn làm người khác nhìn vào mà ngưỡng mộ.

Có điều vệt đỏ ửng kéo dài từ thái dương, chéo xuyên qua, kéo dài đến tận hàm dưới nhìn thấy ghê người, phá hủy cả khuôn mặt hoàn mỹ.

Diệp Khuynh kéo gương sát lại nhìn kỹ càng, dùng Sinh cơ ngọc phu cao tốt nhất trong cung đã làm mờ đi không ít, ước chừng qua vài ngày nữa sẽ hoàn toàn không nhìn ra.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, đại nha hoàn Trân Châu len lén liếc mắt nhìn nàng, kiễng mũi chân, xoay người vén rèm đi ra ngoài nghênh đón.

Diệp Khuynh hơi nghiêng người, hiện giờ thân thể này mắt sáng tai thính, cho dù hai nha hoàn cố ý nhỏ giọng nàng vẫn nghe thấy rõ ràng.

Giọng nói có chút dồn dập là một nha hoàn khác tên gọi Phỉ Thúy, nàng vội vàng nói: “Tiểu thư đâu?”

Giọng Trân Châu thì nhỏ hơn một chút, “Lại soi gương.”

Hai nha hoàn cùng trầm mặc, Phỉ Thúy do dự: “Lúc cô nương mới tỉnh đập hết những thứ có thể soi hình, ngay cả rửa mặt cũng không dùng nước trong, chỉ dùng sữa bò —“

Nàng dè dặt hỏi: “Tỷ nói, cô nương có phải —“

Trân Châu lạnh lùng nói: “Đừng nói nữa!”

Sau đó ngữ điệu Trân Châu hơi hòa hoãn hơn, nhưng vẫn nghiêm khắc dạy bảo: “Cô nương có thế nào cũng không tới phiên hai ta lắm miệng!”

Hàng mi Diệp Khuynh khẽ động, âm thầm gật đầu, nha hoàn tên Trân Châu có thể dùng được, nô tỳ hầu hạ bên người quan trọng nhất là phải giữ miệng, bọn họ biết rất nhiều việc ngấm ngầm của chủ nhân, nếu không biết giữ miệng bị liên lụy chết lúc nào cũng không biết.

Sự chú ý của Diệp Khuynh một lần nữa trở về gương lưu ly trong tay, thiếu nữ trong gương ngũ quan thanh tú, tuy không đến mức cực kỳ xinh đẹp, nhưng cũng thanh tú uyển chuyển, tuổi mười lăm, đúng là thời điểm tốt đẹp nhất trong cuộc đời nữ tử.

Đúng là càng nhìn càng yêu.

Hai nha hoàn chỉ nói nàng hành vi kỳ quái, lại không biết rằng một nữ tử đột nhiên cải lão hoàn đồng, được quay về thời thanh xuân đều sẽ phản ứng như nàng, cầm chặt gương không chịu buông tay.

Giọng nói hai nha hoàn lại truyền đến, người tên Phỉ Thúy hơi sốt ruột: “Trân Châu tỷ tỷ, việc phủ Tướng quân từ hôn lớn như vậy, tỷ có giấu cũng không giấu được bao lâu, vẫn nên sớm cho cô nương biết đi!”

Trân Châu giận dữ: “Muội cũng không phải không biết tính khí cô nương, mắt thấy vết thương trên mặt sắp khỏi, đại phu cũng phân phó phải tĩnh dưỡng cẩn thận, lúc này sao phải làm cô nương không vui —“

Diệp Khuynh ngẩn người, gương lưu ly cạch một tiếng đặt xuống bàn dài đầu giường, nàng cất giọng, lạnh lùng nói: “Hai ngươi các ngươi, vào đây!”

Trân Châu và Phỉ Thúy hoang mang lúng túng chạy vội vào, chen nhau chỗ cửa, sau đó đồng thời ngã lăn xuống đất đè lên nhau, làm Diệp Khuynh bật cười, “Chuyện nhỏ như thế, nhìn chút bản lĩnh các ngươi xem!”

Diệp Khuynh thái độ trầm ổn giúp cảm xúc khẩn trương của bọn nha hoàn hòa dịu xuống, hai đại nha hoàn một lần nữa đứng vững, sắc mặt cũng bình tĩnh lại.

Diệp Khuynh nhìn về phía nha hoàn mặt tròn hơn: “Phỉ Thúy, ngươi nói.”

Phỉ Thúy sợ sệt nâng mắt, hơi lui về phía sau một bước mới nói: “Là phủ Tướng quân vừa phái người đến từ hôn, nói, nói —“

Diệp Khuynh mất kiên nhẫn hỏi: “Nói gì? Dứt khoát coi!”

Phỉ Thúy cố lấy dũng khí, một tiếng trống tăng tinh thần: “Nói cô nương là người đàn bà đanh đá, không có phụ đức, không thế lấy làm thê tử, từ nay về sau tự gả tự cưới, không liên quan đến nhau!”

Nói xong, Phỉ Thúy lập tức im bặt, không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Khuynh.

Từ nửa tháng trước, cô nương chạy đến phủ Hộ quốc Tướng quân đại náo một trận, cào chảy máu mặt hồng nhan tri kỷ của Lâm tiểu Tướng quân, lại bị Lâm tiểu Tướng quân quất một roi vào mặt, trở thành trò cười những nhà quyền quý khắp Kinh thành, không biết bao nhiêu người đang chờ xem kết cục trò khôi hài này.

Cô nương không nói ngoài miệng, nhưng mấy người hầu hạ bên người như các nàng lại biết, cô nương luôn chờ Lâm tiểu Tướng quân đến chịu đòn nhận tội, ai ngờ chờ được kết quả như vậy.

Ngay cả nàng cũng khổ sở thay cho cô nương, cô nương tính khí kém chút nhưng con người rất tốt.

Tiếng cười nhẹ nhàng từ trước mặt vang đến, Phỉ Thúy kinh ngạc ngẩng đầu, không thể hiểu nổi nhìn chủ tử mình đang cười, có điều nụ cười đó lạnh như băng.

Diệp Khuynh cảm nhận cơn giận từ trong ngực truyền đến, đã bao lâu rồi nàng không nổi giận? Hay cho một tên Lâm tiểu Tướng quân, hay cho một cái phủ Hộ quốc Tướng quân!

Lại nói tiếp, nguyên chủ thân thể này rất oan ức, tươi sống bị tức chết.

Vị hôn phu đi biên cương ba năm, ba năm sau mang về hồng nhan tri kỷ cùng con mồ côi của chiến hữu, chưa thành hôn mà bên người đã có hai mỹ quyến như hoa như ngọc, là cô nương nhà nào cũng không thể thờ ơ, phát tác một trận lại bị quật roi vào mặt ngay tại chỗ.

Cô nương kiêu ngạo như thế, sau khi trở về soi gương, ức chế không ngừng, tươi sống tức chết mới làm nàng được lợi.

Diệp Khuynh thu lại nụ cười, nàng đã kế thừa thân thể người này, còn là hậu bối của nàng, ân oán nàng cũng thuận tiện tiếp nhận luôn, chung quy có một ngày sẽ bắt Lâm tiểu Tướng quân kia quỳ gối trước mặt nàng, nhận sai cầu xin tha thứ!

Đặt ra lời thề, tức giận trong lòng lui lại như thủy triều, Diệp Khuynh trở lại bình tĩnh như từ trước đến nay, nàng biết lần này mới xem như được nguyên chủ hoàn toàn cho phép, chân chính trở thành Diệp Khuynh, trở thành thiên kim quý nữ phủ Định Quốc công.

Diệp Khuynh nhấc chăn bông gấm trên người, xuống giường phân phó: “Trang điểm, ta muốn đi gặp tổ mẫu.”

Trân Châu và Phỉ Thúy nhìn nhau, không dám làm trái ý Diệp Khuynh, một người bước lại nâng Diệp Khuynh, người còn lại đến trước bàn trang điểm pha son.

Diệp Khuynh ngồi vào bàn trang điểm, giơ tay lên cự tuyệt Phỉ Thúy hỗ trợ, tự mình cầm son phấn, bút vẽ bắt đầu trang điểm.

Phấn này rất nhẵn nhụi, mang theo mùi hoa nhài nhàn nhạt, là phấn trước kia nàng quen dùng, trong lòng Diệp Khuynh an tâm hơn một chút, xem ra mấy năm nay nàng không ở đây phủ Định Quốc công vẫn được lòng thánh quyến, vinh sủng không suy.

Diệp Khuynh trang điểm xong, cả khuôn mặt trắng hồng hơn ba phần, vết roi đỏ càng nhạt hơn, phải ghé mắt gần sát mới nhìn ra.

Nàng liếc bàn học bên cạnh, phân phó: “Lấy một cây bút lông đến.”

Trân Châu không hiểu nhưng vẫn làm theo, Diệp Khuynh nhận lấy bút lông, chấm đầu bút vào nước trong, soi gương, một đường vẽ từ trán xuống theo đúng vết roi.

Lập tức vết roi trở nên vô cùng bắt mắt, trên khuôn mặt đã trang điểm giống một con rết dữ tợn, làm người khác không đành lòng nhìn thẳng.

Trân Châu và Phỉ Thúy nhìn nhau, vẻ mặt hồ đồ, vừa rồi còn tưởng cô nương muốn lấy phấn che bớt sẹo, hai người cảm thấy thật may vết sẹo được phấn phủ mờ nhạt hơn, ai ngờ cô nương chớp mắt đã hủy dung mình.

Diệp Khuynh vừa lòng nhìn hiệu quả đối lập trên mặt, buông bút lông, ra lệnh: “Chải đầu đi, lấy quần áo nữa.”

Phỉ Thúy vén tay áo bước lên, xưa nay cô nương thích kiểu tóc vấn cao hoa lệ trang trọng, chỉ riêng lọn tóc giả đã hơn mười lọn, vì nàng búi tóc rất tốt mới được cô nương nhìn trúng giữ bên người.

Vừa dùng lược ngọc chia tóc, cô nương đã kêu ngừng: “Ngươi định búi tóc kiểu gì? Làm Đan Hoàn kế đơn giản được rồi, đừng làm quá phức tạp.”

Phỉ Thúy giật mình, Trân Châu bên cạnh đã chọn ra quần áo, cung váy mười sáu khổ đỏ thẫm, bên trên thêu trăm điểu triều cống, tuy rằng vì phẩm giai, không thể thêu phượng hoàng, mà cũng thêu một con khổng tước rất sống động, hoa lệ không gì sánh nổi, cũng là chiếc váy cô nương thích nhất.

Phỉ Thúy âm thầm hâm mộ, chẳng trách Trân Châu được cô nương quý hơn, nửa tháng nay chưa từng bước chân ra cửa, cô nương nhất định muốn ngẩng cao đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo đi một vòng trước mặt mọi người, Trân Châu tìm váy này hiển nhiên đã nắm chắc tâm sự cô nương.

Phỉ Thúy nghĩ trong đầu, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn búi Đan Hoàn kế, lại mở tráp trang sức ra để cô nương chọn lựa trâm cài khuyên tai.

Diệp Khuynh quét mắt qua trang sức Phỉ Thúy cầm ra, trâm ngọc trai móc năm phượng hướng về mặt trời, trâm Phù dung toàn châu linh lung, từng cái quý trọng vô cùng, cho dù tham dự cung yến cũng dư dả.

Diệp Khuynh nhướng mày, mấy cái này rất tốt, có điều phẩm vị gì thế này.

Khóe mắt nàng quét qua khuôn mặt trắng hồng mềm mại trong gương, rõ ràng là thiếu nữ mười lăm tuổi xuân xanh, lại thích trang điểm thành thiếu phụ hơn hai mươi đã kết hôn, chẳng phải tự làm mất mặt!

Nàng vung tay lên, hỏi lại: “Không có trang sức đơn giản hơn sao? Quần áo nữa, không còn bộ khác?”

Phỉ Thúy do dự: “Đầu tháng hai vừa rồi trong cung đưa tới chút trang sức mới làm, bề ngoài rất khác biệt, cô nương ghét bỏ đơn giản quá mức, nhưng mấy vị cô nương khác đều có nên mới thu về.”

Diệp Khuynh phân phó: “Lấy ra xem.”

Phỉ Thúy vội đi tìm, Trân Châu lại cầm mấy bộ quần áo ra, bề ngoài đều phiền phức, màu sắc toàn bộ là màu nóng, diễm lệ không thể diễm lệ hơn.

Diệp Khuynh vỗ trán, lại nói, khuôn mặt hiện tại có bảy tám phần giống khuôn mặt nàng trước kia, có điều mày nàng đậm hơn, cằm cũng tròn hơn, đoan trang hơn một chút, khuôn mặt hiện tại thì càng thanh lệ, tuổi trẻ, diện mạo như vậy, càng mặc đơn giản càng thể hiện tư sắc.

Giống như bức tranh thủy mặc, thêm vài nét bút nùng trang diễm mực lại mất đi ý vị vốn có.

Trân Châu lại lôi ra hơn mười bộ, thấy Diệp Khuynh vẫn không vừa lòng, đại khái nghiền ngẫm ra ý Diệp Khuynh, bới đáy hòm cuối cùng cũng tìm ra bộ áo cánh màu ráng trời sau cơn mưa.

Diệp Khuynh kinh ngạc nhíu mày, đưa tay nhận lấy, khẽ buông xuống, váy như dòng thủy ngân chảy từ lòng bàn tay ra, cô nương này đúng là không biết hàng, Thủy tẩy sa liên trong cung không nhiều, mà chỗ nàng lại đặt đáy hòm.

Thay váy dài, thắt lại vòng eo tinh tế, cả người chợt thướt tha lên, Diệp Khuynh lại lấy trâm cài treo đầy từng đóa hoa nhài màu vàng nhạt cài lên búi tóc.

Phỉ Thúy cùng Trân Châu mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn cô nương nhà mình, quý nữ xưa nay cao cao tại thượng, hiện giờ trang điểm lại nhiều thêm khí chất vừa nhìn đã thương, càng thể hiện vết roi trên mặt quá đáng giận đáng ghét.

Diệp Khuynh hăng hái, “Đi thôi, đi gặp tổ mẫu!”

Nàng cất bước, từng bước nhỏ gọn, hơn nữa đầu hơi thấp, hai nha hoàn đi phía sau mắt tròn xoe ngắm bóng hình nàng mềm mại uyển chuyển hàm xúc, nhớ tới cô nương ngày xưa đi đường uy vũ sinh phong, chẳng biết phải nói lời nào.