Bởi Vì Yêu

Chương 17: Chẳng qua chỉ là một vòng luẩn quẩn




Từng nghĩ rằng nắm tay chặt như thế sẽ là cả đời. Ai có thể nghĩ đến, đi tới rồi lại đi tới, cuối cùng cả hai lại đi trên con đường riêng của chính mình.

Hắn muốn dẫn cô đi bái tế cha mẹ mình. Hắn nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, "Năm đó ba anh rất muốn gặp em. Nếu em không ngại, có thể đi gặp bọn họ một chút nhé? Anh nghĩ......" Hắn dừng một chút mới nói, "Hy vọng em có thể đồng ý thỉnh cầu này!"

Cô ôm "bình nước nóng" rũ đầu, vài giây sau nhẹ nhàng trả lời, "Được!" Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng hắn dẫn cô đi.

Thật lâu trước kia, hắn từng ôm cô mà nói, "Tiểu Kiều, thật muốn nhanh chóng tốt nghiệp mà về nước. Anh muốn dẫn em đến gặp mẹ anh...... Anh nghĩ bà ấy sẽ thật vui, thật vui vẻ khi nhìn thấy em."

Hắn kể rất nhiều chuyện về mẹ mình, mẹ hắn là người đẹp nổi tiếng trong thôn, mẹ hắn thông minh khéo léo, biết dùng những sợi len xấu nhất để tạo thành những chiếc áo đẹp nhất, lại làm cho hắn những chiếc giày vải, nấu cho hắn những món ngon nhất...... Ước chừng đó là những ký ức tốt đẹp về người mẹ trong cảm nhận của hắn, vĩnh viễn không có ai sánh bằng. Cho nên hắn nói rất nhiều chuyện về người mẹ chồng quá cố cho cô nghe. Hiện giờ tuy rằng là lấy danh nghĩa bạn bè đi cúng bái cha mẹ hắn, cũng xem như đã giải quyết xong xuôi lời hứa hẹn năm đó.

Tuyết tạm ngừng rơi. Nhưng sắc trời như trước vẫn thực âm u, một mảnh mông lung mờ ảo lại nặng nề áp chế, giống như tuyết lại có thể tuỳ thời mà rơi xuống.

Hắn vươn bàn tay đang rảnh, nắm chặt lấy tay cô, "Đường rất khó đi." Tay hắn thật ấm, cô để mặc cho hắn nắm, bước nặng bước nhẹ đi trên con đường. Có lẽ đây là một đoạn hành trình cuối cùng của hai người bọn họ.

Hắn đi rất chậm, dùng cành cây khô vừa đi vừa dò đường, có đôi khi lại đẩy lá trên con đường nhỏ ra một bên, nhưng vô luận có khó đi như thế nào, hắn vẫn nắm lấy tay cô thật chặt, một đường bảo vệ cô.

Từng nghĩ rằng nắm tay chặt như thế sẽ là cả đời. Ai có thể nghĩ đến, đi tới rồi lại đi tới, cuối cùng cả hai lại đi trên con đường riêng của chính mình. Cô nhìn hắn cẩn thận cào tuyết trên mộ, sau đó lấy ra mấy nhành hoa mai hắn tự làm ở nhà đặt trước mộ.

Giọng nói của hắn trầm thấp mà nhu hoà, "Ba mẹ, con mang tiểu Kiều đến gặp hai người."

Cô đứng phía sau hắn, nhìn bóng dáng của hắn, trong lòng lại chua xót ảm đạm nói không nên lời. Hắn từ rất nhỏ đã không có mẹ, cha hắn lại một tay nuôi lớn hắn và chị gái. Năm đó hắn từng nhiều lần cùng cô nói lên tâm nguyện của mình, chính là muốn tốt nghiệp sớm một chút, kiếm chút tiền làm cho người thân sống tốt hơn mỗi ngày.

Hiện giờ hắn đã thực hiện được nguyện vọng này. Đáng tiếc cha hắn phúc mỏng. Còn có chị gái hắn, hiện giờ tốt hơn thì lại bị liệt...... Gió lạnh thổi vù vù đến, thổi đến tán cây đều rung chuyển. Hắn cô đơn đứng trước bia mộ, bóng dáng cô đơn lại bi thương. Cô cơ hồ có một loại xúc động, nghĩ muốn vươn tay, khẽ vỗ về lưng hắn, xua tan đau thương của hắn.

Hắn im lặng một hồi lâu mới nói, "Chúng ta trở về thôi."

Cha hắn năm đó vẫn muốn gặp cô. Nhưng đến cuối cùng con trai ông lại chỉ có thể cho ông nhìn bức ảnh của hai người. Cha cuối cùng cũng đã lộ ra nụ cười vui mừng, lúc này mới bình yên nhắm mắt. Hình ảnh này giống như ngay tại trước mặt nhưng chỉ trong chớp mắt, cư nhiên đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.

Cha đến chết cũng không biết, thời điểm đó hắn đã nhận tiền của Lâu gia, cùng cô ký tên ly hôn. Cha cả đời ngay thẳng, có hay không sẽ ở bên kia thế giới mà trách hắn? Bởi vậy cho nên mấy năm nay chưa từng hiện vào trong những giấc mộng của hắn.

Vừa trở lại nhà, tuyết lại không ngừng rơi lả tả. Hắn để cô ngồi tại cửa bếp phụ trách trông lửa, tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ. Hắn đang chọn lá cải trắng, bỗng nhiên cô đứng lên nói, "Để tôi."

Hắn lẳng lặng quay đầu nhìn cô, cô nhận lấy cải trắng, "Để tôi rửa, anh đến luộc đi." Hắn đẩy tay cô ra nói, "Không được, rất lạnh....Nước rất lạnh....Tay em sẽ bị rét mất......"

Cô nhợt nhạt lắc đầu, nhẹ nhàng nói, "Không có vấn đề gì." Nhanh tay bóc phần lá không bên ngoài.

Hắn kinh ngạc nhìn cô lưu loát đem dầu và thức ăn đổ vào nồi, thuần thục xào chúng..... Hắn chưa bao giờ biết, cô dĩ nhiên biết nấu ăn, lại còn thành thục như vậy. Sau khi hai người đoàn tụ, cô cũng chưa từng lộ ra chiêu thức ấy...... Mà hắn cũng nghĩ cô vẫn giống như xưa, ngay cả nấu cơm cũng bị cháy sém, nếu không thì cũng là chưa chín. Thì ra tất cả đều đã thay đổi. Chỉ có hắn vẫn ngây ngốc nghĩ rằng cái gì cũng không thay đổi mà thôi. Hắn có còn kịp! Nhưng mà, hắn có còn kịp không?

Cuối cùng cải trắng nóng hôi hổi cũng ra khỏi nồi. Cô lại múc canh nóng cùng với hai chén cơm đầy bưng lên bàn. Hai người lẳng lặng ngồi đối diện nhau, đũa cũng không đụng. Hồi lâu sau, cô cầm lấy chiếc đũa, nhẹ giọng nói, "Ăn cơm thôi."

Hắn cầm đũa, từng ngụm từng ngụm ăn, cho đến khi chén thấy đáy. Mà cô thì lại không có cách nào đụng đũa, vẫn cúi đầu. Trong nháy mắt hắn ăn xong buông đũa, cô đứng dậy chạy vào phòng, tựa vào ván cửa thở dồn dập.

Rất nhiều năm trước kia cô từng nhận lời hắn, "Nhất định về sau em sẽ học nấu cơm, nấu cho anh ăn. Cả đời làm người nấu cơm cho anh. Anh nhất định phải ăn sạch, nếu không về sau em sẽ nấu cho người khác ăn."

Hắn khi đó lại cười cô, nói cô vĩnh viễn cũng sẽ không thể học được nấu cơm. Mỗi lần chọc cô đến nỗi phát giận, hắn mới cười mà dỗ dành, nói rằng hắn sẽ cả đời nấu cơm cho cô ăn. Nhưng mà nếu cô dám nấu cơm, hắn tuyệt đối "Mạo hiểm an toàn tính mạng" để mà ăn sạch nó.

Cô nhảy qua đánh hắn, "Cái gì là mạo hiểm an toàn tính mạng? Anh...... anh nói cho rõ ràng?" Hắn chỉ cười, vui cười, ha ha cười, tuỳ ý để cô đánh, cô giận dữ nói, "Nói, nói mau...... Nếu không, nếu không em không thèm để ý đến anh nữa......" Hắn vẫn cười, cuối cùng ôm lấy cô...... Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.

Chỉ mới chớp mắt, thật nhiều năm đã trôi qua. Cô thế nhưng lại thực hiện được hứa hẹn của mình, hắn cũng thực hiện lời hứa của hắn, đem đồ ăn ăn sạch không chừa một miếng nào.

Thật tốt, không phải sao? Hai người đều không có thất hứa! Thật là tốt! Cô cười, cười đến nước mắt ê ẩm mà chảy ra. Nhưng giữa cả hai.. giữa cả hai đã cách xa nhiều năm như vậy. Hắn cùng cô, rút cuộc không thể quay trở về năm đó...... Mấy năm nay cô hận hắn, ai lại có thể ngờ chính cô mới là đầu sỏ của mọi nguyên nhân. Cô có thể trách ai, cô có thể oán ai, ai cũng không thể trách, ai cũng không thể oán.

Tần Mộ Thiên vuốt cánh cửa thô ráp, cúi đầu hỏi, "Tiểu Kiều, nói cho anh. Hai đứa con của chúng ta cho tới giờ cũng chưa bao giờ tồn tại cả đúng không? Em chỉ là gạt anh thôi, có đúng không?"

Đây là lần đầu tiên hắn đề cập đến vấn đề này sau khi bước vào nhà. Có lẽ hắn cũng sợ, sợ nghe được đáp án khẳng định cho nên không dám hỏi...... Nhưng hắn lúc nào cũng vướng bận đến...... Cô tựa cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống. Nước mắt không tiếng động theo bàn tay chảy xuống. Cô cũng tình nguyện lừa mình. Nhưng đứa con của cô và hắn, là do cô phá bỏ. Là cô tự tay mình phá bỏ.

Lúc diễn trò cô khó chịu nôn mửa cũng không phải là học được trên TV. Trên thực tế, năm đó khi hắn rời đi, cô đã có phản ứng. Mỗi ngày bất kể sớm muộn gì cũng khó chịu nôn khan, ôm bồn cầu phun mãi. Sau đó...... sau đó, Thuỷ Mạt cũng giống như vậy, cho nên cô liếc mắt một cái liền hiểu được.

Cô ở bên kia cánh cửa, không nói gì. Tim hắn một chút lại một chút trầm xuống....... Hai người, một cánh cửa, một căn phòng vô lực...... Lúc đi, cô không liếc hắn một cái. Chỉ sợ chính mình sẽ sụp đổ trước! Xe chậm rãi dừng lại dưới toà nhà cô ở. Cô quay đầu, thấy hắn cũng đang nhìn mình, hai người vốn đã không còn đường ra. Trên thế giới này có vô số con đường mà bọn họ lại không có một con đường để đi.

Tay hắn chậm rãi vươn lại, cầm lấy tay cô. Đầu ngón tay của cô thật lạnh, lạnh thấu tim. Hắn siết thật chặt, muốn truyền hơi ấm cho nó. Tốt hơn một chút thì hắn mới nói: "Tiểu Kiều! Tiểu Kiều!" Giọng nói mang theo hối hận, "Thật xin lỗi."

Cô để mặc hắn nắm, hồi lâu mới nhẹ giọng nói, "Mộ Thiên, không cần phải nói xin lỗi!" Đây có lẽ là số mệnh, trúng mục tiêu nhất định phải là hai người.

Cô nhẹ nhàng rút tay ra, khe khẽ nói, "Em gạt anh......." Cô cắn răng nói tiếp, "Cho đến giờ em cũng chưa từng mang thai...... Thật xin lỗi! Trước kia em cho rằng anh phản bội em, hận không thể giết anh...... Trước kia em yêu thương anh như vậy, em đối với anh như vậy, thứ anh cho em lại là sự phản bội. Cho nên em vẫn luôn hận anh...... Dùng trăm phương nghìn kế muốn tổn thương anh, mặc kệ là bằng cách gì…là cách gì đi nữa! Nhưng mà con chúng ta......."

Cô dừng lại, răng run căng thẳng, cố gắng làm cho nói tiếp từng chữ, như vậy mới giống chưa từng có chuyện gì xảy ra, "Con chúng ta ….thật sự chưa bao giờ từng tồn tại!"

Nếu đó là bí mật, xin hãy để cô mai táng nó một mình. Một người đau khổ tốt hơn so với hai người cùng đau khổ. Nếu đã không có cách nào làm cho thời gian quay ngược, hãy cứ để như vậy đi...... Hiện giờ đã biết tất cả, cô sẽ không trách hắn. Nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ lựa chọn như vậy. Cô cũng không trách người nhà. Có lẽ đoạn tình cảm này vốn không nên bắt đầu, càng có lẽ đoạn tình cảm này bắt đầu không đúng lúc, không đúng chỗ mà thôi.

Hắn ôm mặt khàn khàn nói. "Không, tất cả đều là do anh sai. Nếu năm đó......" Cô sâu kín cúi đầu, cắt đứt lời hắn, cô đơn khôn cùng, "Tất cả đều đã không còn ý nghĩa! Chuyện trước kia hãy để nó trôi vào quá khứ đi."

Cô nâng bàn tay đang rảnh, đặt vào đó chiếc vòng bạc cũ kỹ trên tay mình. Cô là nhìn đến di ảnh mẹ hắn mới biết được, chiếc vòng bạc này là di vật của mẹ hắn. Tuy rằng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng đối với một số người, nó là vô giá, nghìn vàng không đổi được. Nhưng cô sẽ không phải là người kia. Cho nên sẽ không nhận lấy đồ vật quý giá như vậy.

Tay cô đụng đến chiếc vòng lạnh băng, cô đã từng hơn một lần muốn đem nó vứt bỏ nhưng có lẽ do mang lâu, cư nhiên đã thành thói quen, cô có chút luyến tiếc nó....... Cô cười khổ, tay phải dùng sức đẩy chiếc vòng bạc lướt qua cổ tay cô, qua đầu ngón tay...... Cô chậm rãi quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, trong chốc lát, nhẹ nhàng đem chiếc vòng tay đặt ở chỗ trống trên tay lái, lúc này mới nhẹ giọng lẩm bẩm, "Mộ Thiên, tạm biệt!" Bốn chữ này nói ra thật chậm, từng chút từng chữ giống như cổ họng bị cắt vỡ phun ra, khô khốc hết sức.

Hắn mạnh buông ra tay cô, cô đã đẩy cửa xe ra, hắn gọi, "Không, Tiểu Kiều....... Không......" Hắn biết ý nghĩa từ tạm biệt của cô.

Hắn một phen giữ tay cô lại, "Tiểu Kiều, vậy tối hôm qua thì sao? Tối hôm qua tính là cái gì đây? Tiểu Kiều, rõ ràng chúng ta vẫn còn cảm giác đối với nhau mà!"

Lâu Lục Kiều đưa lưng về phía hắn, nhắm mắt rồi lại mở mắt, "Tối hôm qua...... Tối hôm qua đối với tôi mà nói không có ý nghĩa gì cả. Anh cũng có thể giống như tôi, xem đó như phương thức sưởi ấm cơ bản nhất giữa con người với nhau....Hoặc là mặt khác...... Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, không phải sao?"

Cô cúi đầu thở dài:,"Quá khứ hãy để nó trôi qua đi. Chúng ta buông tay nhau, sống một cuộc đời thật tốt. Mộ Thiên, hãy tìm một chủ nhân thật tốt cho chiếc vòng này. Chúc anh hạnh phúc! Chúng ta đều phải hạnh phúc!" Nói xong, cô dùng sức rút tay ra, dứt khoác ra khỏi xe bước đi.

Đúng vậy, tất cả đều phải hạnh phúc mới không uổng phí đoạn đường cả hai vừa vất vả chung đôi đã qua!

Hắn lẳng lặng ngồi trong xe, nhìn bóng dáng cô xa dần. Sau một hồi, hắn mới có chút phản ứng, ngẩng đầu nhìn lên phòng ở của cô. Ngọn đèn đã sáng, cô đã vào trong nhà, cô đã từng cùng hắn trải qua những giây phút hạnh phúc nơi ánh sáng kia nhưng rốt cục hắn đã không thể trở về được nữa rồi.

Cho dù cô đã biết tất cả, cho dù cô đã biết nỗi khổ của hắn, cho dù cô đã biết những năm gần đây hắn chỉ có mỗi cô, hắn chỉ yêu cô mà thôi. Nhưng cô và hắn, vẫn không thể trở về với nhau được nữa. Nhiều năm như vậy trôi qua, chỉ còn mình hắn ngây ngốc tại một chỗ mà thôi.