Bởi Vì Yêu, Nên Chờ Đợi

Chương 12: Phong Tín Tử (Thủy Tiên)




(Phong Tín Tử - Common Hyacinth: tên gọi khác - Thủy Tiên Tây, Thủy Tiên Ngũ Sắc. Search thấy có chỗ bảo là hoa lục bình, nhìn chung mình không hiểu biết lắm ^^, ai tìm giúp nhé.)

Ánh mắt Ôn Thuấn gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình, bộ dạng tập trung tinh thần thoạt nhìn chẳng khác nào đang làm việc gì trọng đại, bao phủ xung quanh cô là không khí xơ xác tiêu điều, chờ đến khi lại gần cô, Cận Thiếu Triết mới phát hiện thì ra là cô đang lạc trong thế giới trò chơi.

Bên trong, quái thú và đại hiệp đang quyết liệt chiến đấu, có điều, đại hiệp đáng thương kia xem ra chỉ có chút máu, trận chiến này nguy cơ thất bại khá cao. Cậu bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nhìn cô giống như đứa nhỏ lớn đầu ngồi cứ mải ngồi chơi điện tử, còn mình thì ngồi một bên bắt đầu phác thảo thiết kế.

"A, nó làm sao có thể đánh lén mình chứ?!" Không đợi cậu im lặng được bao lâu, Ôn Thuấn đã bắt đầu thảm thiết kêu lên, có điều cô mắng chửi người ta cũng là miễn cưỡng, từ ngữ cũng chau chuốt, cho nên quay đi quay lại cũng không ngoài mấy câu "Bại hoại, đầu heo" cái gì đó.

"Thiếu Triết, Thiếu Triết, cậu mau lại đây, giúp tôi qua cửa này với, mau lên!" Ôn Thuấn không ngẩng đầu lên, miệng thì kêu la, ngón tay vẫn đang bấm trên bàn phím điều khiển nhân vật, so với bộ dạng văn tĩnh, đoan trang vốn có thì quả là một trời một vực. Dường như từ ngày uống rượu say thành trò hề trước mặt Cận Thiếu Triết đó về sau, cô đã trở nên không kiêng nể gì nữa.

Cận Thiếu Triết thở dài, càng ngày càng cảm thấy mình đang ở cạnh một đứa nhỏ, cậu nhẹ giọng nói với Ôn Thuấn: "Tôi không biết chơi trò chơi trực tuyến, chị tự mình chơi đi!"

"Không cần biết! Cậu là thiên tài, thiên tài không cần biết chơi cũng có thể thắng, mau, tôi chỉ còn một mạng nữa, nếu không qua một cửa này sẽ Game Over! Mau giúp tôi với!" Cô vẫn không thuận theo, không buông tha như thế, thậm chí mang theo chút làm nũng, cầu xin.

Cận Thiếu Triết không có cách nào, đành phải buông bút trong tay, chậm rãi đi đến chỗ cô, đẩy đẩy mắt kính, nhìn đến trên màn hình giá trị sinh mệnh chỉ còn 12, cậu tỏ ra mình cũng chỉ có thể buông tay gắng gượng. Cận Thiếu Triết trịnh trọng nói: "Trước đó đã thanh minh, tôi thực sự chơi không giỏi đâu."

"Đã biết, đã biết." Ôn Thuấn nắm chặt tay trong không trung vung vẩy: "Ha ha, quái thú kia, cao thủ thiên tài đã đến đây, nhìn xem ngươi chịu thua thế nào?" Nói xong còn khoa trương ngửa cổ lên trời cười ha hả, nếu để người ngoài nhìn thấy, nhất định hoài nghi không biết đây có thực sự đúng là Ôn Thuấn hay không. Thật ra, Ôn Thuấn cũng chỉ ở trước mặt người cô quen thuộc, tin tưởng mới có thể là chính mình như thế, toát ra tính tình hoạt bát vốn có.

Cận Thiếu Triết thoáng nhìn qua quy tắc trò chơi, lúc bắt đầu cậu hoàn toàn không biết gì cả về trò chơi trực tuyến. Một đường chém giết, cậu chỉ có một loại cảm giác, loại trò chơi này không thích hợp với mình, bởi vì căn bản nó không khơi dậy nổi hứng thú của cậu.

Ôn Thuấn ở bên cạnh kích động quát to, mà cậu thì phụ trách thao tác, theo cách nói của Ôn Thuấn chính là "qua ngũ quan, chém lục tướng"*, Ôn Thuấn dùng suốt một buổi chiều, hy sinh tám cái mạng còn không qua một cửa kia, còn cậu nửa tiếng liền thông qua, phần thưởng cho cậu chính là chiếm được ánh mắt mười phần sùng bái của Ôn Thuấn, cô chỉ còn thiếu nước quỳ xuống đất bái sư học nghệ nữa thôi. Nhưng người vừa chiến thắng kia lại tỏ ra không có vấn đề gì hết, vẫn là biểu tình nhàm chán như thế, khiến cho Ôn Thuấn trong lòng vô cùng bất bình, bĩu môi không hài lòng mà nói: "Thiếu Triết, cậu thực sự làm cho người ta ghen tị đến phát cuồng!"

(Quá ngũ quan, trảm lục tướng *: nói về tích Quan Vân Trường qua năm ải quan của Tào Tháo, chém sáu tướng, các ty đọc Tam quốc diễn nghĩa rồi, hoặc xem phim chắc đã biết, có thể google thêm vậy)

"Không phải tôi thông minh, mà là tuệ căn (giác ngộ) về trò chơi của chị quá kém, thành thật khuyên chị vẫn là nên chơi đại phú ông đi, như vậy có vẻ có cảm giác thành tựu hơn." Cận Thiếu Triết hiếm khi hài hước thế, trêu chọc cô, lại quay trở về chỗ cũ, tiếp tục vẽ.

"Cậu! Hừ!" Tuy rằng như thế, nhưng làm cho cô thăng một cấp bậc vẫn khiến cô thực sự vui mừng. Cô chơi mãi, cũng thấy không thú vị lắm nữa liền khép máy tính lại, nhàm chán nhìn hoa ngắm cỏ chốc lát, cuối cùng lại đem sự chú ý tập trung hết trên người Cận Thiếu Triết. Cô nhìn thấy cậu đang chăm chú vẽ trên tờ giấy trắng, liền lại gần cậu, vô cùng hứng thú hỏi: "Cậu vẽ gì vậy?"

"A, là bài tập, một cái sơ đồ thiết kế phác thảo." Khi sắp nghỉ đông, thầy giáo giao cho cậu một bài tập, chủ đề là "Hạnh phúc", nhưng cậu căn nhắc đã lâu, vẫn không biết nên vẽ thế nào, bức họa cứ thế bị bỏ quên, đến bây giờ vẫn là tờ giấy trắng. Hạnh phúc? Hạnh phúc là cái gi? Hạnh phúc của cậu rốt cuộc ở nơi nào? Hạnh phúc trong mắt người khác là cái gì?

Cậu cân nhắc một chút, xoay sang nhìn Ôn Thuấn đang ngồi phía bên kia, hỏi cô: "Ôn Thuấn, chị có từng suy nghĩ về ngôi nhà lí tưởng của mình không? Nó có hình dáng như thế nào?"

"Đương nhiên là có nghĩ rồi! Cậu không biết rất nhiều cô gái đều khao khát có một phòng ở theo ý mình sao, một không gian tư mật của chính mình? Tôi cũng không ngoại lệ đâu! Ừm......" Cô nhướng mày giương mắt nhìn trần nhà nghĩ ngợi, nói tiếp: "Tốt nhất là một ngôi nhà bờ biển, bờ cát trắng tinh, phòng ở cũng màu trắng, có sân thượng rộng rãi, có thể đặt trên đó một bộ bàn ghế đồng màu, một ấm trà ngon, đắm chìm trong ánh mắt trời, hưởng thụ hơi gió biển thổi đến, đây sẽ điều tuyệt vời đến mức nào nha!"

"Ngôi nhà có phong cách gì?"

"Theo phong cách điền viên(có ruộng vườn, nơi nghỉ ngơi vui thú). Bên trong không cần xa hoa quá, chỉ cần mộc mạc thanh nhã là được rồi, xung quanh ngôi nhà có chút hoa cỏ, hạnh phúc của con người ta cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Đáng tiếc a, chúng ta ở nơi này là thành thị vùng duyên hải, nhà ở ven biển đều quý giá vô cùng, đời này tôi cũng không dám hy vọng xa vời."

"Hạnh phúc......." Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy từ miệng Ôn Thuấn hai chữ này. Chỉ là có được một ngôi nhà riêng, có thể hạnh phúc sao?

"Cậu hỏi cái này làm gì?"

"À, không có gì, tùy tiện hỏi chút mà thôi." Nhìn vẻ mặt nghi vấn của Ôn Thuấn, trong lòng cậu thầm hạ một quyết định, chuyện đã suy nghĩ thật lâu rốt cuộc cũng có đáp án.

Thực tế, nhiều ngày về sau này, cậu dần dần hiểu được hạnh phúc trong miệng Ôn Thuấn nghĩa là thế nào, ngôi nhà thật ra chỉ là một thứ ám chỉ, chứa ý tứ "gia đình" trong đó, là một gia đình ấm áp, một nơi khiến người ta có thể an tâm nghỉ chân.

Đến tháng giêng, thời tiết đã rét lạnh vô cùng, chỉ cần đứng bên ngoài căn phòng, trong chốc lát toàn thân sẽ run lên, lạnh không thể chịu được, ngay cả người đi đường cũng dần trở nên thưa thớt. Cuối học kì, Cận Thiếu Triết lại bận đến lu bù, thường xuyên không thấy bóng dáng đâu cả, may mà cửa hàng bán hoa cũng là mùa ế hàng, mỗi ngày chỉ có vài khách linh tinh, một mình Ôn Thuấn trông hàng cũng không coi là cố sức quá. Trời lạnh thế này, ngay cả ham muốn chơi trò chơi cô cũng không có, ngón tay chỉ vừa mới tiếp xúc với không khí sẽ bị đông cứng, cho nên có thể không nhìn thấy ánh sáng cũng tốt.(Chắc cứ chui trong chăn)

Thật vất vả mới có thể rời khỏi cửa hàng, cô như một người mù đi trên đường cái. Điện thoại của Thiếu Triết vẫn gọi không thông, mà Nhã Huệ và Tư Hiền đều nói hôm nay không rảnh, những người này tại sao tất cả đều không có lương tâm thế! Cô bĩu môi có chút hờn dỗi, nói như vậy, hôm nay...... Chỉ có một mình cô sao? Hai tay cô nắm chặt nhét trong túi áo, thỉnh thoảng lại lấy ra hà hơi mấy cái vào, khiến cho nhiệt khí ấm áp phả vào mấy ngón tay lạnh băng một chút, ngẩng đầu nhìn sắc trời dần dần tối đi, có chút mê man.

Đi dạo phố? Rất tốn tiền. Ăn cái gì? Một mình lại không có chủ ý. Xem ra cuộc sống của cô thực sự đúng như Nhã Huệ nói vừa chán nản lại không thú vị, có thể so sánh với Tiểu Long Nữ được rồi. Nhưng Tiểu Long Nữ người ta còn có một thân võ nghệ cao cường, có thể tiêu dao giang hồ, còn cô, những gì học ở trường đã sớm trả lại cho cô thầy, rời xa hoa cỏ, sẽ chẳng thấy có sở trường gì khác, aizzz......

Dùng dằng đi ở mãi một lúc, cuối cùng cô cũng quyết định trở lại nhà mình, quên đi, quên đi, một mình thì một mình, cũng không phải chưa từng trải qua. Cô buồn bực, bản thân mình gần đây bị sao vậy? Giống như càng ngày càng ỷ lại Thiếu Triết, rõ ràng cậu ấy mới là người cô đang chiếu cố chứ, hiện tại ngược lại chính mình lại chịu để cậu chăm sóc, bị cậu dung túng giống như đứa nhỏ vậy, ỷ lại thành quen, loại tư tưởng này quả thực là không ổn.

Cô giống như bà cụ già thong thả lê bước lên cầu thang, chậm rãi lấy chìa khóa ra, vừa định lấy chìa khóa cắm vào ổ, đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười, nhưng lại không chỉ có một giọng cười. Có trộm? Trong đầu cô nghĩ đến đầu tiên là như thế. Lại có loại trộm dámminh mục trương đảm(trắng trợn, lộ liễu, không kiêng nể gì)vào nhà trộm cướp còn dám lớn tiếng sao, thực sự là rất càn rỡ! Cô còn không biết làm sao, lấy hết dũng khí cầm lấy cây chổi cạnh cửa, chuẩn bị tâm lí đánh giặc. Vừa mới giơ tay lên làm động tác chuẩn bị, đúng lúc cửa lại mở ra, cô nhất thời lui lại mấy bước, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước, để có thể tùy lúc phòng vệ cho mình.

"Tớ xuống xem cô ấy đã trở về chưa? Các cậu cứ ngồi đấy một chút." Người nọ trước tiên quay đầu nói với mấy người bên trong, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Thuấn đang giơ cái chổi lên, hơi sửng sốt hỏi cô: "Cậu làm cái gì vậy?"

"Đánh trộm........" Ôn Thuấn lúc này mới phản ứng lại, ý thức được dáng vẻ của mình khẳng định là rất buồn cười, vội vàng đặt cái chổi sang một bên, lớn tiếng hỏi: "Tớ mới phải hỏi cậu ấy, tìm cả ngày cũng không thấy đâu, tại sao bây giờ lại ở chỗ này?"

"Đánh trộm? Cậu sao? Ha ha, ha ha, ha ha, ôi trời ơi, thực sự là cười chết người ta!" Hạ Tư Hiền vốn luôn cẩu thả, không thèm giữ hình tượng, ôm bụng nhìn Ôn Thuấn mà cười điên cuồng, có khi vừa dừng một chút, lại nghĩ đến bộ dạng cô giơ cái chổi lên, lại tiếp tục lăn ra cười không nhịn được. Ngồi bên cạnh cô là Cao Nhã Huệ, đúng là có thanh nhã đoan trang hơn một chút, nhưng khóe miệng vẫn luôn giương lên kia cũng nói lên rằng hiện tại tâm tình cô sung sướng đến cỡ nào.

"Các người, các người đều bắt nạt người ta! Hừ!" Không muốn thừa nhận bản thân mình làm thành trò giải trí cho mấy người này, thế nên Ôn Thuấn cũng không vui cao giọng la hét, ủy khuất, lấy gối ôm bắt đầu đùa giỡn với hai người kia.

"Được rồi, hai người đừng cười cô ấy nữa." Lúc này, Cận Thiếu Triết đang bận rộn nấu ăn kịp thời đến hòa giải, đang lúc Ôn Thuấn dùng ánh mắt cảm kích nhìn cậu, cậu ta lại bổ sung thêm một câu: "Hai người mau nhìn xem, mặt cô ấy sắp nghẹn đỏ như gan heo rồi, rất khó coi."

"Ha ha ha, ha ha ha, Thiếu Triết, tôi hiện tại mới phát hiện thì ra cậu cũng không chất phác thật thà gì, còn rất là hài hước nha!"

Cận Thiếu Triết đang trong phòng bếp chạy đông chạy tây, không hài lòng mà phản bác: "Tôi muốn chất phác với mấy người mà được sao."

Phòng bếp ở nhà trọ của Ôn Thuấn vốn là không gian nối liền với phòng khách, cho nên dù Cận Thiếu Triết ở trong bếp thì vẫn nhìn thấy ba cô gái ngồi ở trên thảm ôm gối cười lăn lộn, có điều cũng không ai lại đây giúp cậu một chút, đều là chủ ngồi chờ ăn.

"Ba người........ cũng nên xuống bếp đi chứ?" Cận Thiếu Triết mang chút bất lực nhìn các cô, kết quả đáp án đạt được không biết nên khóc hay nên cười.

"Nếu nấu mì ăn liền cũng coi như là xuống bếp thì tôi sẽ." Hạ Tư Hiền giơ tay lên, giống như học sinh tiểu học trả lời câu hỏi.

"Tớ...... không ăn mì tôm, vừa hại thân thể lại không đẹp da." Cao Nhã Huệ mím môi, biểu đạt vô cùng hàm súc.

Mà Ôn Thuấn thì càng không cần giải thích thêm, Cận Thiếu Triết hoàn toàn biết trình độ cô như thế nào rồi, chỉ biết thở dài: "Quả nhiên vật họp theo loài, người hợp thành đoàn, chẳng lẽ đây là con gái hiện đại sao?"

Sau đó ba cô gái đều quăng cho cậu một ánh mắt ám chỉ ‘Cậu có ý kiến sao?’. Thiếu Triết hơi mỉm cười, lại tiếp tục băm băm, thái thái, qua nửa tiếng, một bàn thức ăn ngon lành, đẹp mắt hiện ra trước mặt ba người.

"Thiếu Triết, cậu rời chỗ này đến gia nhập chỗ tôi được không? Tôi cũng sẽ trả tiền lương cho cậu, có trời mới biết tôi đã bao lâu không được ăn cơm nhà rồi, mỗi ngày đều là đồ ăn nhanh, miệng ăn đến sắp chết lặng rồi." Tư Hiền trông như hổ đói, hung hăng càn quét thức ăn trên mặt bàn, không quên thuận đường đục khoét nền tảng chính.

"Nói đùa à, Thiếu Triết là của tớ, các cậu đường mơ tưởng nữa, làm sao có chuyện dễ dàng chạy đi chứ!" Ôn Thuấn vội vàng khẳng định chủ quyền, đem Thiếu Triết đẩy ra sau người, cũng không kịp nhận ra hành động của mình có bao nhiêu ái muội.

"Nếu không, tớ sẽ giao tiền ăn, mỗi ngày tới nơi này ăn cùng được không?" Tư Hiền nghiêng đầu suy nghĩ biện pháp vẹn cả đôi đường.

"Nhã Huệ" nhưng thật ra lại khônghuệ chất lan tâm* cho lắm, cọ cọ cánh tay Tư Hiền, cười vô cùng sáng lạn: "Cậu thật đúng là không hiểu chuyện, nếu Dương Quá cũng dễ dàng gạt bỏ Tiểu Long Nữ như vậy thì cũng sẽ không phải là Dương Quá đúng không?"

(Huệ chất lan tâm *: Lan tâm huệ chất: khí chất như huệ, tấm lòng như lan, chỉ người cao nhã, thanh khiết.)

"Đúng vậy, đúng vậy!" Tư Hiền nói xong còn không nể mặt tặng cho hai người kia ánh mắt vô cùng ái muội.

Ôn Thuấn và Cận Thiếu Triết nhất thời bị trêu chọc như thế, vội vàng tự động tách nhau ra. Cận Thiếu Triết ngồi ngay ngắn xuống bàn ăn, cúi đầu ăn cơm che giấu bối rối của mình. Còn Ôn Thuấn lại hung hăng trừng mắt nhìn hai bạn tốt của mình, ý bảo các cô đừng quá đáng quá: "Nói bậy bạ gì đấy? Các người đều không tốt, một đám đều đùa giỡn người ta, nói là không rảnh, người kia thì tìm không thấy, thì ra đều là tụ tập ở nhà người ta."

"Là Thiếu Triết nói muốn làm cho cậu một sinh nhật vui vẻ, cho nên mới để cậu bất ngờ một phen, kết quả cậu đi đâu đến tối còn chưa thấy trở về, còn tưởng mình là anh hùng đánh hổ, chuẩn bị diễn tuồng đánh trộm nữa cơ đấy." Nhã Huệ bỡn cợt cười nói: "Huống hồ........ tớ khẳng định cậu ở trên đường đã bĩu môi mắng bọn tớ không có lương tâm, ngay cả sinh nhật cậu cũng không nhớ rõ, đúng hay không?"

Không hổ là bạn bè nhiều năm, ngay cả ý nghĩ của người ta cũng đoán chuẩn như vậy.

Bữa cơm cứ cãi nhau ầm ĩ, vui vẻ như vậy mà trôi qua. Sau khi ăn xong, Tư Hiền bê ra chiếc bánh ngọt đã sớm chuẩn bị từ trước, mọi người cùng nhau cắm nến, thắp sáng hết lên, bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật. Hát hò xong xuôi, Ôn Thuấn chắp tay cầu nguyện một hồi, sau đó thổi tắt nến, đèn lại được bật sáng.

"Cậu ước nguyện gì thế?" Tư Hiền phát huy tinh thần bát quái (nhiều chuyện, tán gẫu, buôn dưa lê), kéo áo Ôn Thuấn mà hỏi.

Ôn Thuấn nháy mắt mấy cái, rất là đáng yêu rung đùi đắc ý: "À, tớ à, vừa rồi là nói với ngọn nến, thần à, cầu người ban cho con một người tình 419* đi!"

(419*: for one night: tình một đêm đó J)

"Phốc!" Nghe vậy, Nhã Huệ vừa uống một ngụm nước chanh, đã không thèm khách khí mà phun hết ra, còn Tư Hiền thì kinh ngạc nhìn cô, tròn mắt không thể tin được, giống như nghe thấy tin tức gì đó chấn động đến khiếp sợ.

Ôn Thuấn thấy vô cùng vừa lòng, cười rất thoải mái: "Ha ha, cũng không tin là không chỉnh được các cậu!"

"Tớ chỉ biết! Nếu cậu thật sự như vừa nói, tớ cũng không thèm thay cậu lo lắng!" Nhã Huệ an nhàn trả lời.

"Đúng thế, đúng thế!" Tư Hiền tán thành gật đầu.

"Ngượng ngùng, trêu trọc các cậu một chút." Nhìn mấy cô tán gẫu vui vẻ như vậy, Cận Thiếu Triết vẫn bị vây trong sương mù, nhịn không được mà hỏi: "Xin hỏi một chút...... cái gì là 419?"

Lúc này đến lượt ba người bọn họ giật mình, Hạ Tư Hiền ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn cậu: "Cậu thực sự không biết? Cái này có ai là không biết chứ!"

Cận Thiếu Triết lắ đầu: "Thật sự không biết." Đã biết còn hỏi để làm gì? Mấy cô ấy nghĩ mình đang khiêm tốn sao?

"Ôn Thuấn, Quá nhi nhà cậu nếu không phải người tiền sử thì khẳng định là chàng trai ngây thơ đã bị tuyệt chủng rồi, ngay cả 419 cũng không hiểu là gì?" Nhã Huệ quay sang hỏi ngược lại Cận Thiếu Triết: "Trình độ tiếng Anh của cậu thế nào?"

"Tạm được."

"Tạm được của cậu ấy chính là đi thi đạt điểm tuyệt đối." Ôn Thuấn đột nhiên nói tiếp: "Thật sự, tớ đã xem qua phiếu điểm của cậu ấy rồi."

"Tốt lắm, cậu mau đem ba số 419 đọc sang tiếng Anh xem nào, sau đó cậu sẽ hiểu được là ý tứ gì!" Nhã Huệ hảo tâm lôi cậu ra khỏi mê hồn trận.

"Four One Night...... For One Night?!" Cậu kinh ngạc hô lên, lại giật mình nhìn Ôn Thuấn, cô ấy muốn tình một đêm?

"Bingo! Người thông minh quả nhiên nói cái hiểu ngay. Sao thế, nghe nói cô chủ muốn đi tìm tình nhân, có phải trong lòng không thoải mái hay không? Bình tĩnh, bình tĩnh, cậu có cho cô ấy tiền trăm cô ấy cũng không dám đi, cô ấy ngay cả quán bar cũng không vào, thì làm sao tìm được 419?" Tư Hiền vỗ vỗ bờ vai cậu, trấn an. Cô ấy muốn tìm tình một đêm quả thực cũng phải nhờ kì ngộ(gặp mặt bất ngờ, đặc biệt)? Cuộc sống của Ôn Thuấn chỉ qua lại giữa nhà trọ với cửa hàng hoa thế này, làm sao có thể có cuộc gặp mặt kịch tính như vậy chứ?

"Hạ Tư Hiền!"

"A, a, có người thẹn quá hóa giận kìa! Nhã Huệ, mau cứu tớ!" Hạ Tư Hiền vội vàng tránh sau lưng Cao Nhã Huệ, tránh né quyền cước của Ôn Thuấn.

"Tôi đi gọt hoa quả!" Cận Thiếu Triết mặt đỏ bừng, dường như sợ người khác nhìn thấu tâm trạng của mình, vội vàng đứng dậy chạy vào bếp, nhanh chóng đem hoa quả ra gọt, có điều tâm tư đều xoay quanh mấy chữ 419 kia, có chút hoảng hốt.

Ôn Thuấn sợ Cận Thiếu Triết hiểu lầm, cũng đi theo cậu vào trong phòng bếp, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi mấy cô ấy nói đều là hay đùa giỡn thôi, cậu đừng để ý."

"Ừm, tôi biết rồi."

Thật ra, cậu rất muốn nói cho cô ấy biết, mình không phải là để ý lời nói của các cô, mà là đột nhiên ý thức được, Ôn Thuấn hẳn là cũng đến lúc cần tìm bạn trai, ý nghĩ này thật sự khiến cậu không vui...... lắc lắc đầu làm mình thanh tỉnh lại một chút, hiện tại không phải là còn chưa có sao? Đừng buồn lo vô cớ!

Đến màn tặng quà.

"Chúc cậu mỗi ngày đều vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc." Cao Nhã Huệ lấy ra một gói quà to rất tinh xảo, bên trong là một cái áo khoác màu đỏ rất đẹp, chính là rất thích hợp mặc trong thời tiết giá lạnh thế này, Ôn Thuấn mặt mày hớn hở, mừng rỡ.

"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ!" Hạ Tư Hiền cũng xuất ra quà tặng của mình: "Tớ a, đúng là viên chức nhỏ làm công bộc cho người ta, vẫn là cái loại làm được bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, không có gì to tát cả, đây là kiệt tác quốc gia tớ đã cố công đi tìm đấy."

Ôn Thuấn vừa mở ra, là một cái khăn quàng cổ ấm áp, vô cùng thích thú hôn Tư Hiền một cái: "Cám ơn cậu, tớ rất thích!" Thật ra, quà tặng đối với cô không quan trọng, cái cô quan tâm chính là tâm ý của người tặng, có khi chỉ là một lời hỏi thăm, chúc mừng ân cần, cũng cảm thấy ấm áp, thân mật hơn bất cứ thứ vật chất quý giá nào.

"Sinh nhật vui vẻ!" Đến phiên Cận Thiếu Triết. Chỉ thấy cậu lấy từ góc bàn ra một cái hòm hình vuông, đóng gói thật sự rất cẩn thận. Mọi người đều nhìn nó vô cùng tò mò, có điểm chờ mong.

Ôn Thuấn nhìn chằm chằm chiếc hộp to trước mắt, hỏi: "Đây là cái gì vậy? Không phải là bánh ngọt nữa chứ? Tôi đã ăn rất nhiều rồi, ăn nữa sẽ thành heo đấy."

"Tự mình mở ra xem đi." Cận Thiếu Triết cố ý để cô tự mình tìm đáp án.

Ôn Thuấn nuốt nước miếng, hưng phấn mở hộp quà ra, chiếc hộp vừa mở, cô đã ngây ngẩn cả người.

Mở hết cả bốn phía xung quanh ra, bên trong là một mô hình kiến trúc xinh đẹp! Đại dương xanh thẳm, bờ cát trắng tinh, một ngôi nhà xinh đẹp màu trắng yên lặng nằm đó, có vườn hoa, có sân thượng, có bàn ghế trên đó, thậm chí còn có quang cảnh bên ngoài! Mỗi một chi tiết đều được làm vô cùng tinh xảo, trông rất sống động, cả mô hình này với giấc mộng của Ôn Thuấn hình dung quả thực là giống nhau như đúc! Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Cận Thiếu Triết, ngoài ý muốn bắt gặp ánh mắt sâu thẳm, say đắm của cậu, trong lòng "cạch" một tiếng, dường như, có cái gì đó vừa mở ra.

"Wow, thật là một ngôi nhà xinh đẹp nha, là cậu tự mình thiết kế sao?" Tư Hiền sùng bái hỏi.

"Ừm." Cận Thiếu Triết thản nhiên đáp lời, ánh mắt vẫn không rời khỏi Ôn Thuấn, nhìn biểu tình sung sướng của cô ấy, một khắc kia cậu cho rằng, chỉ cần là Ôn Thuấn cảm thấy hạnh phúc như cô ấy nói, có lẽ chính cậu cũng cảm thấy được hạnh phúc như vậy.

"Không hổ là đại kiến trúc sư tương lai nha, xem ra tôi phải nịnh bợ cậu thật tốt mới được!"

Ôn Thuấn ngồi yên tại chỗ cảm thấy ánh mắt mình có chút ươn ướt, một câu cũng không nói lên lời, vẫn nhìn mô hình trước mắt đến xuất thần.

Thiếu Triết cúi đầu, có vẻ không yên lòng hỏi cô: "Chị có thích không? Đây là lần đầu tiên tôi làm mô hình........"

"Thích, đương nhiên thích......."

Hạ Tư Hiền và Cao Nhã Huệ liếc nhau, có một số việc, thật ra, những người đứng nhìn vừa xem đã hiểu ngay