(Hư thai)
Ban đêm huyễn tưởng luôn luôn có vô số nam nam nữ nữ trầm luân trong dục vọng đầy mê hoặc. Trên long sàng hai thân thể thanh niên giao triền thỉnh thoảng truyền ra rên rỉ thống khổ lại sung sướng.
Một phen điên loan đảo phượng, ta lười biếng nằm trong lòng tiểu quỷ hưởng thụ dư vị cao trào. Con mắt khép hờ thoải mái. Tiểu quỷ liền nói ta khi này giống một con miêu, thu hút người đến vuốt ve.
Tiểu quỷ gắt gao ôm ta, đặt cằm trên đầu rồi bù của ta, cúi đầu nói: “Đại thúc. Ngươi giận rồi sao?” Giọng điệu có chút dè dặt.
“Không có. Thật đấy.” Ta buồn bã trả lời.
“Đại thúc ” Tiểu quỷ nâng đầu ta lên nhìn thẳng vào con mắ của ta: “Đại thúc, đừng tức giận, trong lòng ta chỉ có ngươi mà thôi. Ngày hôm nay cũng là mẫu hậu khăng khăng muốn ngươi tới ta ta ngang bướng không thắng nổi mẫu hậu đại thúc ” nói xong còn hôn nhẹ mắt ta.
Ta càng lui sâu vào lòng y, “Ân.” đáp lại hầu như không thể nghe rõ. Sau đó hai người cùng trầm mặc, một đêm không nói gì.
Dường như Dụ phi mang thai đã trở thành một cái tiết mục xen giữa nho nhỏ, ném một hòn đá nhỏ, khi rơi vào mặt hồ thì khơi dậy mấy tầng sóng gợn, sau lại im hơi lặng tiếng. Chỉ là tiểu quỷ càng ngày càng bận rộn, số lần đến Tử Ngọc Điện cũng tăng rõ rệt. Ta không muốn quan tâm những việc này. Nhưng cuối cùng đều bị gọi đến đứng nhìn bọn họ một nhà ba người hạnh phúc. Bữa ăn và đơn thuốc ngày thường của Dụ phi đều do ta quản, nói cái gì đó yên tâm, không biết là đang có chủ ý gì, ta cũng không có sức để ý tới. Mấy ngày này tinh thần càng ngày càng kém, còn giống như triệu chứng mang thai của Dụ phi thích ăn ô mai chua xót. Nếu không phải ta rõ ràng là đại nam nhân không hơn không kém, có lẽ sẽ nghi ngờ có phải mình đang mang thai hay không. Ta cười khinh bỉ bản thân, nhét cào miệng một viên ô mai.
“Đại ca, bất hảo bất hảo “Tiểu An không đầu không đuôi xông tới lại không cẩn thận bị ngã.
“Làm sao vậy? Bình tĩnh một chút” ta dìu hắn.
“Đại ca, không tốt rồi, ngươi mau trốn đi, không đi mau, mau rời khỏi nơi này ” Tiểu An có điểm nóng nảy, lời nói cũng bắt đầu lộn xộn.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Ngươi thở một chút rồi nói.”
“Đại ca, Dụ phi nương nương hư thai rồi!”
“A?!” Trong đầu ta trống rỗng, “Sao có thể? Buổi sáng bắt mạch còn ổn định? Không có khả năng a!”
“Vấn đề hiện tại không phải là có khả năng hay không, vấn đề là Dụ phi hư thai, mọi tránh nhiệm đều đổ lên đầu đại ca, còn nữa, thái y nói hư thai là bởi vì trong đơn thuốc của Dụ phi nương nương tra ra một loại thuốc. Long nhãn. Đại ca làm sao có thể làm ra loại sự tình này chứ! Khả hiện tại hoàng thượng và thái hậu rất giận dữ, đã đã hạ chỉ điều tra. Đại ca ngươi đi mau a! Nếu không không kịp mất. Mau ” Tiểu An chạy hướng tẩm cung, bắt đầu thu dọn quần áo và đồ đạc của ta. Điều tra? Hoài nghi ta sao? Lẽ nào ngay cả tiểu quỷ cũng không tín nhiệm ta?
“Người đâu, đem tội nhân lớn mật mưu hại hoàng tử bắt lại cho ta, hoàng thượng có chỉ đánh vào thiên lao!” Ngoài cửa đại thái giám bên người thái hậu hô lớn chỉ về phía ta còn đang kinh ngạc.
“Vâng.” Tiểu thái giám theo sau nghe lệnh, không chậm phút nào lập tức chạy tới trói ta.
“Hảo. Đi.”
“Chờ một chút, ta muốn gặp hoàng thượng.” Ta đứng ở tại chỗ nói.
“Lớn mật. Hoàng thượng là người ngươi có thể gặp sao, mưu hại hoàng tử, hoàng thượng nổi trận lôi đình. Hừ hừ ” Thái giám dẫn đầu cười âm hiểm.
“Là hoàng thượng Là hoàng thượng tự mình hạ chỉ sao?”
“Đúng. Là trẫm hạ chỉ.” Tiểu quỷ lúc này từ ngoài cửa tiến đến, rõ ràng đang tức giận, “Các ngươi trước tiên lui xuống!” Tiểu quỷ nghiêng mắt liếc thái giám xung quanh.
Ta yên lặng nhìn y, “Không phải ta.” “Ngươi không tin ta?!”
“Đơn thuốc, đồ ăn của Dụ phi đều là ngươi tự mình xử lí, ngươi muốn ta tin thế nào! Ngươi khiến ta quá thất vọng rồi. Ta biết ngươi không thích hài tử đó, nhưng đây là hài tử của ta lẽ nào ngươi không thể nhịn một chút sao? Bây giờ còn muốn ta tin tưởng? Ta rất thất vọng với ngươi. Ngươi vào thiên lao suy nghĩ lại đi, ta cũng muốn một cái công đạo cho Dụ phi cho mẫu hậu. Nghĩ thông ta liền đưa ngươi về.” Nói xong xoay người đi không quay đầu lại.
Tiểu An đi ra chỉ thấy ta tay bị trói thất hồn lạc phách đứng ngây ngốc ngoài cửa, “Đại ca, làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Ô ô ”
“Tiểu An, ta phải đến thiên lao vài ngày, khiến ngươi lo nghĩ rồi! Tự chăm sóc bản thân. Ta rất nhanh sẽ trở về. Còn nữa cảm tạ!” Cảm tạ ngươi Tiểu An! Chỉ có ngươi vẫn trước sau như một lựa chọn tin tưởng ta. Tiểu quỷ, ngươi vì sao không tin ta. Lẽ nào ta ở trong lòng ngươi ghê tởm đến vậy sao? Vì sao? Vì sao?
“Đại ca đại ca ô ô ô ”
Trong tiếng khóc của Tiểu An ta bước ra khỏi hoàng cung vẫn uy nghiêm xa hoa mà tôn quý này. Bắt đầu bắt đầu một đoạn đường nhân sinh khác.