Bởi Vì Ta Thuộc Về Nhau

Chương 36




Việt ngắm nhìn người đàn ông đứng sâu trong tấm gương treo trên tường phòng ngủ. Người đàn ông với đôi mắt sâu mệt mỏi, gò má hóp và râu ria lởm chởm. Phủ trên khuôn mặt đờ đẫn vì thiếu ngủ đó là bộ tóc rối mù trông như một mớ rơm khô phủ trên đầu một con bù nhìn giữ Dưa.

- Có vẻ như anh bạn cần phải tự chấn chỉnh lại mình đấy, - Việt lẩm bẩm với hình bóng của chính mình trong gương - trông anh bạn thảm hại quá.

- Phải, còn hơn là thảm hại, Nam Cao có sống lại chắc cũng bó tay, bẻ bút vứt đi, chả biết tả cậu thế nào? Có lẽ cậu nên đi Spa đi, hoặc tệ hơn là đi phẫu thuật thẩm mỹ - Giọng Phan vang lên phía sau - Nhìn lại cậu xem kìa, trông cậu có khác gì Chí Phèo không?

- Đừng nói là cậu có địa chỉ của một cô Thị Nở nhé. - Việt quay lại, không một dấu hiệu nào cho thấy anh ngạc nhiên vì sự có mặt của Phan - Cậu đến lâu chưa?

- Tớ vừa đến ấy mà, - Phan phẩy tay, kiểu như "ôi dào, cậu để ý làm gì" rồi che miệng ngáp dài. Nhân tiện, tớ bảo, sẽ chẳng có cô Thị Nở nào cho cậu đâu, nếu trông cậu vẫn cứ tàn tạ như nhà tranh sau cơn bão thế.

- Cậu có biết là khả năng tuyệt vời nhất của cậu là sự hài hước không?

- Quá khen, thế cậu có bao giờ nghĩ rằng bất cứ ai có được vinh hạnh là bạn của cậu, thì trước sau gì rồi cũng sẽ trở nên hài hước và dễ thương như vậy không?

- Quá đáng thật, cậu về quê mà không báo cho tớ lấy một lời, bạn bè thế đấy. Tớ sẽ phạt vụ đó sau. Ở nhà thế nào? Thảo khoẻ không? Mọi việc tốt chứ?

- Quá tốt. Như chưa bao giờ có thể tốt hơn. - Phan nén tiếng thở dài - Tuyệt vời.

- Cậu có điều gì đó giấu tớ phải không? Có chuyện gì à?

- Không hề. Tuyệt vời trở thành từ để chỉ sự bất ổn từ khi nào thế?

- Thôi được. Mặc kệ cậu với cái triết lý ngôn ngữ chết tiệt của cậu. Cho tớ một giây, tớ tắm rửa cạo râu một chút là okie ngay thôi.

- Chẳng có thứ nước nào có thể gột rửa được sự ủ rũ ngay trong tâm hồn của cậu đâu. Anh chàng si tình đáng thương của tôi ạ. Tớ chán ngấy cậu đến tận cổ rồi. Cậu nhìn quanh cậu xem? Đây mà gọi là nhà à? Đây là trạm thu mua đồng nát thì đúng hơn, thậm chí nếu cậu vác đống vỏ chai này đem bán, chắc là mua được một căn nhà mới đấy. Tớ không thích chơi với ai tên là Lưu Linh đâu nhé.

- Tớ chỉ xin một giây thôi, được chứ, chỉ một giây thôi. Tớ hứa sau khi tắm giặt xong sẽ ngoan ngoãn như một chú Gấu để lắng nghe "bài ca hút mật" của cậu, được chứ? Trong khi tớ đi tắm, cậu biết là tớ để Bia ở đâu rồi đấy, nhà tớ chỉ có thứ đó là chất lỏng có thể đổ vào miệng thôi.

- Quên cái thứ nước đái Bò ấy của cậu đi. Ở đó mà lắng nghe tớ hỏi đã, đừng hòng đi đâu khi chưa trả lời tớ. Cậu đi đâu cả tuần nay hả? Cậu có biết là TV, báo đài đang xôn xao lên vì tớ đã đăng tin tìm một đứa trẻ lạc không? Đứa trẻ thất tình, tắt hết mọi phương tiện liên lạc và biến mất như cây kim chìm dưới đáy biển. Công ty của cậu đang lao đao vì thiếu cậu kia kìa.

Có cái gì đó vừa ánh lên trong mắt Việt khi Phan nhắc tới công ty của Việt, nhưng rồi nó nhanh chóng tắt lịm đi như một ngôi sao băng. Việt lạnh lùng:

- Tớ chưa nói với cậu là tớ sẽ từ chức ư? Tớ sẽ đề nghị Ba tớ cân nhắc Thuỳ lên làm giám đốc thay tớ. Cô ấy thực sự có tài và xứng đáng với cương vị đó. Với lại, Ba tớ sẽ điều khiển từ xa, rồi mọi việc sẽ ổn thôi, đừng lo.

- Ổn cái đầu của cậu ấy. Cậu nhanh chóng đầu hàng thế à? Đó cũng là công ty của cậu, đúng không? Cậu dễ dàng để nó rơi vào tay người khác thế cơ à?

- Tớ cóc cần - Việt nói với giọng mà anh hi vọng Phan sẽ nghĩ rằng đó là giọng nói của kẻ bất cần - Cậu biết tính Ba tớ rồi đấy, ông ấy không bao giờ cho phép ai trái ý của mình, mà tớ thì không được ngoan ngoãn cho lắm. Với lại, tớ tin vào Thuỳ.

- Thuỳ à? Cô ấy đã nghỉ việc rồi, ngay sau khi cậu chạy trốn - Phan cố ý nhấn mạnh từ "chạy trốn", trong khi Việt làm bộ như không nghe thấy - Mọi người trong Viện đều chống lại cô ấy, thậm chí có người còn chửi thẳng vào mặt cô ấy khi cô ấy đến Viện. Với một người như Thùy, thì đó quả là một liều thuốc đắng khó có thể nuốt trôi. Nhưng theo tớ nghĩ, có lẽ chính vì cậu mà cô ấy đã nghỉ việc.

- Vì tớ à? Tớ có làm gì đâu?

- Còn hơn là cậu đã làm gì ấy chứ. Việc cậu bỏ mặc cả công ty để bảo vệ cho Hạnh mới chính là cú tát quyết định vào mặt cô ấy. Cô ấy đã nhận ra rằng, với cậu cô ấy chẳng là gì ngoài một cô trợ lý quèn không hơn không kém. Cô ấy chưa bao giờ là số một trong tim cậu.

- Chưa bao giờ và chẳng bao giờ.

- Tiếc là cô ấy nhận ra điều đó quá muộn, và đã phạm phải một sai lầm thật khủng khiếp. Ba cậu đã phát điên lên vì nghĩ rằng cậu đã xúi cô ấy nghỉ việc để phản đối ông.

- Tệ nhỉ? Dù sao cũng thấy an ủi phần nào khi ba tớ đánh giá cao về tớ như vậy - Việt xoay xoay chiếc bàn chải đánh răng trên tay - Mà thôi, nói nhiều tới chuyện đó làm gì cho đau đầu? Đâu phải Ba tớ bảo cậu đến để dạy dỗ tớ hả? Ngồi đó đợi tớ nhé, chỉ một giây thôi.

- Thôi được, vì cậu không cho tớ sự lựa chọn nào khác nữa, nên tớ sẽ bắt đầu luôn, rất nhanh thôi.

- Thôi! Làm ơn tha cho tớ đi, được không? Cậu lại bắt đầu bài thuyết trình dài cả cây số của cậu rồi đấy. - Việt với tay bật bình nước nóng - Đợi tớ một chút, rồi tụi mình đi kiếm cái gì đó để nhậu, như thế có phải khỏe hơn không nào? Lâu lâu rồi không lai rai với cậu.

- Dẹp! Tớ đến đây không phải để nhậu với cậu. Nghe đây, ngày mai tớ muốn thấy cậu ở phòng làm việc của cậu. Hiểu chứ?

- Tớ cóc hiểu. Tóm lại là tớ nghỉ việc, tớ tưởng cậu biết quá rõ rồi?

- Ngu ngốc, cậu có biết vì sao Hạnh bỏ đi không? Tại bởi cô ấy không muốn vì cô ấy mà cậu đánh mất tình cảm gia đình, đánh mất sự nghiệp. Chẳng lẽ cậu không hiểu? - Phan gần như quát lên - Cậu nói cậu yêu cô ấy, vậy mà cậu lại hành động như vậy à? Nếu cậu thực sự yêu cô ấy, cậu phải mạnh mẽ hơn để sẵn sàng đương đầu với mọi việc thay vì chạy trốn như thế này chứ? Người ta không thể giải quyết bất cứ một khó khăn nào bằng cách chạy trốn. Những thử thách sau này còn lớn hơn, còn khó khăn hơn thì cậu sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ cậu có thể che chở cho một người chỉ bằng sự hèn nhát như vậy sao? Cậu làm tớ thấy thất vọng quá đấy.

- Phải! Tớ hèn nhát thế đấy, tớ ngu ngốc thế đấy. - Việt quát tướng lên - Thế thì cậu làm gì tớ nào? Tớ cóc cần cậu dạy dỗ tớ. Tớ cần gì người khác phải lo lắng cho tớ giống như một cụ khốt thứ hai?

- Thằng hèn! - Phan tung một cú đấm cực mạnh khiến Việt ngã nhào xuống đất - Cậu có biết ước mơ lớn nhất ngày bé của tôi là gì không? Tôi chỉ ước sao ba mẹ tôi vẫn còn sống, để được nghe họ dạy dỗ, họ mắng mỏ, hay thậm chí là được họ đánh cho mấy roi khi tôi nghịch ngợm. Người như cậu thì chẳng bao giờ có thể hiểu được thế nào là tình cảm gia đình đâu.

Phan bỏ về, đến cửa, anh đứng lại một chút, ngẫm nghĩ rồi quay lại, anh thở dài:

- Hôm qua tớ gặp bố mẹ cậu, họ nói rằng họ chỉ có mình cậu trên đời mà thôi.

Cánh cửa bị đóng sầm lại bằng tất cả sức mạnh của Phan, khiến ngôi nhà như rung lên với một tiếng rầm chát chúa. Việt lặng lẽ ngồi dậy, anh thở dài, đưa tay chùi vết máu đang rỉ ra trên khóe miệng. Mãi lâu sau thì tắt bình nước nóng, tự nhiên anh chỉ muốn tắm bằng nước lạnh.