Nhan Thấm có thể nghe được âm thanh xung quanh nhưng lại không nói ra. Cuối cùng vẫn là Mộ
Thanh lợi hại, dùng kim dâm cô, cô vẫn không tỉnh. Mộ Thanh nổi giận,
nào cho phép cô mềm yếu, vì vậy cúi xuống cắn cô, cắn rất mạnh, ngay cả
máu cũng rướm ra, vết răng in sâu, Nhan Thấm không có cách nào, buộc
phải tỉnh lại, trên lông mi thậm chí có hơi nước.
Mộ Thanh vừa
nhìn liền biết Nhan Thấm nhất định đã mất trí nhớ, đôi mắt kia quá trong sáng, hệt như đứa bé, quả nhiên, Nhan Thấm nghiêng đầu: “Anh là ai?”
Giọng nói yếu ớt, thật sự như một đứa bé, Nguyễn Miên cho rằng Nhan Thấm giỏi nhất là việc lừa gạt người khác, vì thế ngay từ đầu đã không tin,
nhưng khi nhìn ánh mắt cô, cuối cùng cũng tin, thật sự con mẹ nó đúng là kết cục mất trí nhớ làm người khác nhức trứng như vậy.
Tuy rằng Nguyễn Miên không có trứng, nhưng vẫn cảm thấy đau.
Mộ Thanh nói rõ ràng với Nhan Thấm: “Em là vợ anh, chúng ta đã kết hôn ba năm rồi.”
Nguyễn Miên càng thấy đau trứng, con mẹ nó, đây là chuyện gì hả, Mộ Thanh dứt
khoát nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ôm đứa bé thảnh thơi ra ngoài,
sau đó chậm rãi nói một câu: “Mùng ba tháng sau, chính ngày đó.” Nguyễn
Miên không biết bây giờ có nên chảy hai giọt nước mắt cá sấu không, khi
lên xe Cố Diễn Sinh cũng trong xe, Nguyễn Miên đưa tay ra: “Anh ôm con
đi, con trai anh rất xinh, lớn lên giống Nhan Thấm.”
Cố Diễn Sinh cười lạnh: “Đã giống cô ấy thì còn ôm làm gì.”
Nguyễn Miên nhìn đứa bé bụ bẫm, xinh đẹp trắng ngần, cuối cùng lại có kết cục
như thế, mẹ không nhớ, bố không cần, Cố Diễn Sinh là người đàn ông lấy
mình làm trung tâm, chủ nghĩa đàn ông cực kỳ lớn, yêu bản thân, yêu bản
thân nhất, Nguyễn Miên thật sự đã đi đến kết luận như thế.
Nhan
Thấm hiện tại có cảm giác như một người phụ nữ hoàn toàn chưa trưởng
thành, cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Mộ Thanh, Mộ Thanh cũng vô cùng dịu
dàng với cô, cô cười sẽ lộ ra hàm răng, cũng thích đứa bé trong lòng
Nguyễn Miên, nhỏ nhắn, đáng yêu, tròn tròn, Nhan Thấm vốn đã có kinh
nghiệm chăm sóc Cố Ngôn nên chăm Cố Nghiêm cũng không tốn sức, Nguyễn
Miên nhìn một bên không rõ, ôi ôi, đã trở thành mẹ người ta, kỹ thuật
chăm sóc người khác cũng rất lợi hại.
Mộ Thanh bây giờ nhìn Nhan
Thấm dạt dào ấm áp, cho dù là nhìn Nhan Thấm cũng cười rất vui vẻ, thấy
Nhan Thấm ngồi đối diện mình ăn cơm cũng xinh đẹp, anh không hiểu sao
lại cảm thấy đẹp như thế, sao có thể đẹp nhường ấy, Nguyễn Miên đặc biệt rối rắm, cảm thấy vô cùng dối trá, nếu đã yêu cô như thế, sao trước kia còn buông cô ấy, rất có thể cũng là bất hạnh, có những bất hạnh, cô ấy
cũng không biết nói gì.
Nhan Thấm rất thích Cố Nghiêm, thích để
thằng bé ngồi lên gối, Nguyễn Miên có đôi khi nhìn Nhan Thấm, nhìn một
lúc, nước mắt lại chảy ra, thật sự là nước mắt, rơi từng giọt xuống.
Nguyễn Miên là người phụ nữ không chịu thua kém ai, bộ dạng khóc lóc
này, mấy ngày nay đã thấy nhiều, bên kia Cố Diễn Sinh đang cùng người
khác uống rượu, mọi người khuyên anh uống, anh nói một câu quái gở: “Nàm dám uống.” Nụ cười nhàn nhạt như một đóa hoa.
Sau khi ra cửa, Cố Diễn Sinh cảm thấy có chút hoảng hốt, cầm mấy món đồ chơi, dòng chữ lộn xộn như con kiến, anh nhìn cũng nhìn không ra, Cố Diễn Sinh giận, ném
đồ chơi ra ngoài, một chiếc xe nhanh chóng đi đến, ánh đèn quá chói lóa, Cố Diễn Sinh nhất thời không tránh kịp.
“Đã xảy ra chuyện.” Có người hét lớn.
Trên trán Cố Diễn Sinh ứa máu, ngay cả mắt cũng mở ra khó khăn, nhìn chiếc
xe phía trước đã không còn rõ, mùi máu ngập trong không khí, sắc mặt anh tái nhợt, máu từ ngón tay rơi xuống mặt đất từng giọt, như một bông hoa nở rộ.
Lồng ngực Nhan Thấm đột nhiên đau nhói mãnh liệt, muốn
nôn, dạ dày cuộn trào, Mộ Thanh vỗ về cô, nhất định do buổi tối ăn nhiều quá, Nhan Thấm cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cười yếu ớt, sau đó ngoan ngoãn lên giường nằm, Mộ Thanh cúi xuống hôn chúc cô ngủ ngon, Nhan
Thấm hơi nhếch môi cũng hôn lại, Nguyễn Miên nhếch môi, người ngoài chỉ
thấy bờ vai cô khẽ co lại, bởi vì sợ tính cách của Nguyễn Miên, cũng
không dám hỏi đến, vì thế chỉ cònmọt mình Nguyễn Miên khóc, khóc trong im lặng, cắn môi dưới, cô ấy không dám gào khóc, sẽ tổn thương lòng tự
tôn, chỉ dám rơi nước mắt thế này, đứa bé cũng cảm nhận được không khí
như vậy, không dám động đậy tùy tiện.
Bên phía Cố Diễn Sinh xe
cấp cứu chậm chạp không đến, trong nháy mắt cuối cùng, trước mặt Cố Diễn Sinh xuất hiện một hơi thở trắng xóa, anh khó khăn nói ra những từ cuối cùng, không ai nghe thấy, chỉ trông thấy vết máu trên trán đã cạn khô,
và chuỗi tràng hạt trong tay rơi xuống, nhuốm máu.
Nguyễn Miên
hơi nhếch môi, lau khô mắt mình, Cố Nghiêm rất im lặng mở to hai mắt của mình cười, ánh sáng xoay chuyển trong đôi mắt đen nhánh, gò má trắng có chút đỏ như máu, Nguyễn Miên cắn môi dưới, chạm vào gò má Cố Nghiêm, Cố Nghiêm không chêu chọc Nguyễn Miên, Nguyễn Miên ngẩng đầu lên, lạnh
nhạt ngồi vào xe, lái xe vẫn thấp thỏm, Nguyễn Miên cười lạnh: “Thế nào? Cũng muốn bắt chước như Cố Diễn Sinh?”
Cố Ngôn ở Cố gia, ngày
nào cũng ầm ĩ muôn gặp bố mẹ, bên kia là một vùng tuyến trắng, bức ảnh
màu trắng, cậu không hiểu vì sao lại có nhiều người mặc âu phục đen cài
hoa trắng với nét mặt đau khổ như thế, sau đó từ từ đặt xuống, Cố Nghiêm còn quá nhỏ, chi mới sáu tuổi, có thể hiểu gì?
Nhan Thấm vẫn cả
ngày ngọt ngào với Mộ Thanh, cười trong sáng, Nguyễn Miên đôi lúc thấy
bộ dạng Nhan Thấm, trong lòng nghĩ, Nhan Thấm à Nhan Thấm, sao cô thật
sự dám cười xinh đẹp như thế, sao cô dám vào thời điểm này, tự nhiên như thế? Nguyễn Miên thỉnh thoảng nghĩ đi nghĩ lại, rất muốn tát Nhan Thấm
hai cái, tát thật mạnh, cô ấy đương nhiên không thể làm vậy, cũng không
dám làm, Mộ Thanh cũng không phải người chết, thủ đoạn không yếu, Nguyễn Miên cũng không phải là đối thủ, chỉ có thể nhìn Nhan Thấm ngày càng
bình thản và dịu dàng.
Hoà nhã bình tĩnh à, Nguyễn Miên nở nụ
cười, một người sau khi trải qua nhiều chuyện còn có thể trở thành người gần như bình tĩnh hòa nhã như hôm nay.
Cố Diễn Sinh đã chết, Mộ
Thanh không còn địch thủ thứ hai, vì vậy Mộ Thanh quyết định chờ qua
mùng ba, rồi đưa Nhan Thấm đến một nơi không ai biết, Mộ Thanh nắm chặt
tay, qua mùng ba, mùng ba, Nhan Thấm không biết suy nghĩ của Mộ Thanh,
chỉ cười, nụ cười đó như người khác không thể có, ở tuổi này, còn có thể trong sáng thuần khiết như một đứa bé.
Ngày mùng ba đã tới, Nhan Thấm bị người đánh thuốc mê, sau khi toàn bộ sự việc xảy ra, lúc tỉnh
lại đã là mùng năm, Mộ Thanh cùng Nguyễn Miên im lặng không nói chuyện
xảy ra, Mộ Thanh vẫn dịu dàng như cũ, chỉ nói một câu với cô: “Cuối cùng đã an toàn, Nhan Nhan.”
Nhan Thấm tự nhiên không hiểu, Nguyễn
Miên ở bên có chút cứng nhắc, nhìn Nhan Thấm có quá nhiều lời muốn nói,
nhưng cũng chỉ giữ trong lòng, không thể biểu lộ ra, Nguyễn Miên mỉm
cười, đưa Cố Nghiêm cho Mộ Thanh, miễn cưỡng nói một câu: “Nhiệm vụ của
tôi chấm dứt, hy vọng hai người sống tốt, đáng yêu rất đáng yêu, thật
sự, còn đáng yêu hơn cả anh.” Nguyễn Miên chỉ nói một câu như vậy rồi
đi.
Trong lòng Mộ Thanh có lời, nhìn dáng vẻ này của Nguyễn Miên, nhất thời anh cũng không có nói những lời độc địa, lặng lẽ nhận lấy,
Nhan Thấm cho rằng Mộ Thanh là một người ấm áp, sau đó vui vẻ nhận lấy
Cố Nghiêm, Cố Nghiêm vẫn thích Nhan Thấm hơn, vui vẻ đưa tay ra, trong
lòng Nhan Thấm thật ấm.
Mộ Thanh nhìn Nhan Thấm, nhưng cũng chỉ là nhìn.
Khi lên máy bay, Nguyễn Miên ra tiễn, sau đó cười: “Nhan Thấm à Nhan Thấm,
sao cô có thể quên người đàn ông tên là Cố Diễn Sinh chứ?”
Khi
chiếc máy bay khổng lồ bay qua những đám mây trắng, Nhan Thấm kéo mành
xuống, ầm ĩ nói đau đầu, Mộ Thanh gọi tiếp viên hàng không đưa thuốc
tới, viên thuốc màu trắng, sau khi Nhan Thấm uống xong, một lúc sau liền ngủ ngay bên cạnh Mộ Thanh, Mộ Thanh lấy chăn, đắp lên cho cô, cô ngủ
bình ổn, đôi môi hồng khẽ nhướng lên.
Mộ Thanh bắt đầu nghĩ, cái
gì là chân tướng, rốt cuộc cái gì là chân tướng, nếu em bằng lòng tin
rằng Cố Diễn Sinh là kẻ đùa bỡn tình cảm của Nhan Thấm, hơn nữa còn là
một gã tàn nhẫn độc địa, vậy thì anh ta đúng là người như thế, chỉ cần
em tin, vậy thì đúng là thế, nhưng chân tướng như bọt biển thường nằm
dưới đáy biển, không dễ chọc thủng, càng vĩnh viễn cô độc, Cố Diễn Sinh, mười tuổi gặp Nhan Thấm, yêu Nhan Thấm hơn hai mươi năm, một người đàn
ông như thế, làm sao lại vì việc nhỏ năm đó tổn thương đến tôn nghiêm,
rồi bày ra ván cờ này, chỉ vì lấy lại tôn nghiêm của bản thân, quá không hợp tình hợp lẽ, không trách kẻ khác hoài nghi.
Dù là câu chuyện nào, có bắt đầu thì chắc chắn có kết thúc, như một bóng ma khổng lồ che lấp, có hơi lộ ra, nhưng cũng chỉ là hơi lộ, nếu kéo màn che xuống, vậy thì những thứ không sạch sẽ hoặc không thuần khiết bên trong sẽ bị vạch trần.
Mộ Thanh nhìn gương mặt Nhan Thấm, gương mặt như ngọc, tản ra ánh sáng nhẹ nhàng. Người phụ nữ này, xinh đẹp như thế, thảo nào Cố
Diễn Sinh yêu cô đến vậy, Mộ Thanh khẽ cười,cảm thấy cay đắng, chân
tướng à chân tướng, mỗi người đều muốn tìm kiếm chân tướng, nhưng lại có những người không muốn biết chân tướng.