Phong thư thứ tám.
Cuối cùng anh cũng quyết định đến quốc gia Tư bản chủ nghĩa làm phục hồi chức năng, quyết định này là khi anh thấy em có thể sống rất tốt, rốt cuộc mới hạ quyết tâm. Anh nhớ rõ lúc anh đưa Cố Ngôn đi, anh thấy nước mắt trong mắt em, anh rất hiểu em, em yêu người thân như thế nào, sự mềm mại từ trong cốt tủy của em. Anh chưa bao giờ nghĩ em lại hận anh đến vậy, hận đến mức dường như không có anh, em chính là người vui vẻ nhất, hận đến mức tình nguyện từ bỏ Cố Ngôn cũng phải rời khỏi anh.
Anh chưa bao giờ muốn nói cho em biết, anh không thích Cố Ngôn một chút nào, thằng bé khiến anh nghĩ tới rất nhiều chuyện không nên nghĩ, thằng bé khiến anh nghĩ đến em, nghĩ đến dáng vẻ e thẹn khi em mang thai năm đó, nghĩ đến năm đó chúng ta đã từng có những tháng ngày tốt đẹp như vậy, nhưng cuối cùng lại biến thành bộ dạng này, anh chưa bao giờ muốn yếu thế, huống chi, là ở trước mặt em.
Nhan Thấm, nếu như thời gian có thể quay ngược, anh tuyệt đối sẽ không bắt nạt em như vậy
____ Cố Diễn Sinh.
Nhan Thấm phát hiện, Cố Diễn Sinh vô cùng nỗ lực để phục hồi chức năng này, tuy rằng đây là chuyện anh không muốn làm! Nghĩ gì thì nghĩ, có điều, khi thực sự nhìn thấy ánh mắt mập mờ đó của Cố Diễn Sinh thì tâm tình của cô lại vô cùng bất ổn. Cố Diễn Sinh cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười, vừa ngẩng đầu đã thấy Nhan Thấm đứng ở đằng xa dùng vẻ mặt vô cùng rối rắm nhìn mình. Cố Diễn Sinh muốn cười cô ngốc nhưng phát hiện cô nhóc kia giống như một chú thỏ xù lông, nếu như thật sự dám cười cô, chỉ sợ cô sẽ lập tức nhào tới.
Suy nghĩ xoay chuyển liền không dầu vết nói với cô y tá đứng bên cạnh một câu: “Nhanh nhất thì bao lâu mới có thể hồi phục? Nói cách khác, tôi còn phải giả vờ bao lâu?” Hắn thực sự là đợi không kịp, mỗi ngày đều trong lúc mơ màng đều nhìn thấy Nhan Thấm ở bên người mình, lộ ra gò má và cẳng chân đẹp đẽ. Hắn thì không được, sắp đầu hàng nhưng chỉ dám nhẹ nhàng hôn cô, không dám tiến thêm một bước, quá thương tổn chính bản thân mình. Huống hồ, gần đây hắn phát hiện cô mỗi ngày đều thức đến rạng sáng, chỉ để xem làm thế nào để chăm sóc người tàn tật, lúc đó anh có chút 囧, thật không biết anh nên ôm cô mạnh mẽ hôn một lần hay là mạnh mẽ đánh cô một trận, quyết tâm đánh một trận, cô nhóc này đúng là càng ngày càng có khuynh hướng không sợ trời không sợ đất.
“Chỉ sợ là phải từ từ.” Y tá không dám nói nhiều, năm đó, thời điểm anh mới tới đây, mọi người đều say mê bệnh nhân nam có khuôn mặt xinh đẹp này. Dường như tính tình của anh cũng rất tốt, mãi đến khi bác sĩ từng người, từng người bị ép từ chức thì mới hiểu được, thiếu niên này không phải là người mà ai cũng có thể chạm vào, từ nay về sau chỉ còn lại sự hoảng sợ. Không ngờ lại có một cô thiếu nữ, vô cùng xinh đẹp, tới trước mặt thiếu niên hung hăng này, liền giống như ánh mặt trời xuất hiện.
“Từ từ?” Con ngươi của Cố Diễn Sinh tối sầm một lúc, nếu như lại từ từ nữa, mình không chết thì cũng bị ép chỉ còn da bọc xương. Nghĩ đi nghĩ lại, chậm rãi nói một câu: “Thực sự nên đổi một người thông minh, không biết vì sao lại có người ngu xuẩn như vậy, ngu xuẩn muốn chết.” Lời nói sắc nhọn, rõ ràng là khí trời ấm áp nhưng lại khiến cho người ta đổ mồ hôi lạnh. Cố Diễn Sinh lại chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.
Y tá nhỏ chưa từng bị kinh hãi như vậy, ngay lúc đó liền rơi nước mắt. Nhan Thấm không phát hiện, dù sao cũng là quay lưng về phía họ, không chú ý đến sắc mặt của Cố Diễn Sinh, đoán chừng là có chuyện gì xảy ra nên giao Cố Ngôn cho người bên cạnh. Nhan Thấm nhanh chóng chạy tới liền nhìn thấy cô y tá đang khóc, nước mắt như mưa, lúc đó Nhan Thấm liền nổi giận: “Sao anh lại bắt nạt người ta nữa, Cố Diễn Sinh.” Ba chữ Cố Diễn Sinh như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, cô y tá vừa nghe thì càng khóc lớn, Cố Diễn Sinh thấy phiền liền bảo cô ta cút đi, có thể chút bao xa thì cút bấy nhiêu, Nhan Thấm mím môi có vẻ hơi tức giận.
Cố Diễn Sinh nhìn thấy sắc mặt Nhan Thấm không tốt coi như trong lòng có dậy sóng thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám để lộ ra sắc mặt liền để cô y tá kia rời đi. Nhan Thấm hiểu được tính khí Cố Diễn Sinh không tốt, có thể làm như vậy cũng coi như đã thu liễm lại rất nhiều rồi. Không tiện phát tác ngay lúc đó, đợi đến khi cô y tá đi rồi Nhan Thấm mới mở miệng: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi.” Cố Diễn Sinh chỉ lạnh nhạt nói một câu như vậy, có điều nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Nhan Thấm thì thực sự không dám nói gì: “Là lỗi của anh, không nên tức giận như vậy, cho rằng chân chỉ là chuyện nhỏ, ai biết lại phải phục hồi lâu như vậy, Nhan Nhan, em hối hận sao?” Trong mắt anh phảng phất có một chút lấp lánh, Nhan Thấm nhắm mắt lại sau đó cúi đầu nhẹ nhàng mỉm cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, sao em có thể hối hận chứ.” Cô nói thật, Nhan Thấm không phải là người thích nói dối, hơn nữa cũng không biết nói dối. Nghĩ tới đây, trái tim Cố Diễn Sinh cũng thấy ấm áp, nhìn gò má của Nhan Thấm, gò má hoàn mĩ, nụ cười ấm áp, sau đó, liền có phản ứng.
Anh xin thề, nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi cuộc sống như thế này.
Ba tháng sau, Cố Diễn Sinh rốt cuộc có thể tự mình đi bộ, nhìn qua giống như bình thường. Nhan Thấm ở bên cạnh cẩn thân từng li từng tí dìu anh, có điều Cố Diễn Sinh cảm thấy không quan trọng. Kỳ thực năm đó anh thực sự đã giơ súng hướng vào chân mình, nhưng mà đạn bắn tới đâu thì ai mà biết được, chỉ biết là hắn bị liệt, cũng không biết là thật hay giả. Không sai, con ngươi của Cố Diễn Sinh tối sầm lại, tất cả đều là giả, có điều cũng tốt, cô nhóc này rốt cuộc cũng trở về bên cạnh mình, không phụ lòng anh bỏ công sức làm mấy chuyện này suốt mấy năm nay.
Buổi tối, lúc ngủ, Nhan Thấm rõ ràng cảm thấy Cố Diễn Sinh không an phận, nếu như là bình thường cô có thể không để ý đến bởi vì chân của tên khốn kiếp này có vấn đều, cho dù muốn thì cũng hiểu nên không dám tùy ý làm gì, chỉ đó điều bây giờ đột nhiên tới. Cố Diễn Sinh muốn, không phải là cô không biết, mỗi ngày đều quấn quýt lấy cô chỉ vì muốn làm một chút, làm một chút..... Nhan Thấm vừa nghĩ tới thì trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, nếu như năm đó Cố Diễn Sinh là xử nam vậy thì có nghĩa là mấy năm nay anh không chạm vào phụ nữ, nếu như mấy năm nay anh không chạm vào phụ nữ, vậy có nghĩa là, một khi anh tốt lên thì cô sẽ bị làm đến mức....
Nhan Thấm kinh sợ một hồi, vừa quay đầu liền nhìn thấy con mắt lấp lánh hữu thần của Cố Diễn Sinh ở trong bóng tối, giống như mắt mèo. Nhan Thấm thầm kêu không tốt, trong nháy mắt liền nhắm mắt lại giả vờ ngủ nhưng mà sao Cố Diễn Sinh có thể để cô toại nguyện. Không có việc gì liền bắt đầu trêu chọc cô, cô không sám tức giận, mãi đến khi một vật mềm nhũn chạm vào. Đầu tiên là môi sau đó lại chậm rãi đi thẳng một đường xuống bên dưới, đầu ngón tay cởi áo của nàng ra, lộ ra cảnh xuân không sót tý gì. Cô không thích mặc bra lúc ngủ, như vậy lại càng dễ dàng cho Cố Diễn Sinh. Cứ như vậy, nụ hôn ngày càng nóng bỏng, Nhan Thấm cũng không giả vờ được nữa, nhìn thấy Cỗ Diễn Sinh mềm mại cầu xin: “Nhan Nhan....” Bên trong mắt đều là ngọn lửa đang thiêu đốt, Nhan Thấm cảm thấy bắt anh nhịn quá lâu cũng là một chuyện vô nhân đạo cho nên nhẹ nhàng gật đầu một cái. Sau đó, Cố Diễn Sinh lập tức làm càn.
“Cố Diễn Sinh... anh đừng, anh đừng sờ nơi đó...” Nhan Thấm quay đầu đi chỗ khác, gò má cũng đỏ rực.
Từ cổ họng Cố Diễn Sinh phát ra một âm thanh vui sướng khó nhịn, ngón tay lại càng đưa vào sâu hơn, sau đó rút ra, ngón tay mang theo một tia óng ánh. Nhan Thấm đương nhiên là vô cùng xấu hổ, vẫn luôn miệng mắng anh là tên khốn nạn gì gì đó, Cố Diễn Sinh chỉ cười, sau đó dùng môi hôn xuống. Nhan Thấm không nhịn được kêu một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới Cố Ngôn đang ngủ ở cách vách cho nên lại không dám kêu nữa.
Cố Diễn Sinh thích nhất là nhìn dáng vẻ muốn kêu lại không dám kêu của cô liền nổi lên ý xấu, không nói cho cô biết ở trong này dù có gào rách cổ họng thì bên ngoài cũng không thể ngh thấy. Cúi đầu nhẹ nhàng cười, dưới ánh trăng, bộ dạng của anh vô cùng hoàn mỹ, tựa như một bị thần, có điều chính là đang làm một chuyện vô cùng mờ ám mà thôi.
“Cố Diễn Sinh... Em muốn...” Đôi mắt của Nhan Thấm hồng hồng, đưa tay ra ôm lấy anh, Cố Diễn Sinh cũng không nhịn được, có điều lại thích trêu chọc nàng: “Bảo bảo ngoan, muốn cái gì, nói ra a.... Nói ra, ca ca liền cho em.” Nam nhan, ở trên gường luôn thích nói cái từ 'ca ca' này, dường như rất có cảm giác thành công, trong lòng Nhan Thấm là một đống lời thô tục, mẹ nó!!!! Bình thường không muốn để tôi gọi anh là ca ca, giờ lại muốn tôi gọi, anh là tên khốn kiếp, khốn nạn!!!!
“Ca ca.” Cuối cùng Nhan Thấm cũng yếu thế, nhẹ giọng gọi: “Ca ca... Em muốn a.....”
Cố Diễn Sinh không nhịn được nữa, thời điểm tiến vào Nhan Thấm phát khóc, khóe mắt xuất hiện nước mắt, Cố Diễn Sinh ôm cô dỗ dành: “Đừng khóc đừng khóc, ca ca thương, ca ca thực thương em có được hay không.” Cố Diễn Sinh quá hạ lưu, trong lòng Nhan Thấm thầm khinh bỉ hắn, có điều cũng chỉ dám khinh bỉ ở trong lòng.
Quá lâu không được làm gì, sau khi được phòng túng một đêm thì sẽ xuất hiện tình huống thế nào đây, lúc trước Nhan Thấm không biết, nhưng mà bây giờ đã hiểu rõ rồi, đau nhức.... vô cùng đau..... đặc biệt đau.... Mà người đàn ông gây ra chuyện này còn đang chơi cùng con trai, dường như không có chút mệt mỏi nào. Nàng sắp hỏng mất, vì cái lông gì a!!!! Nhìn thấy lúc người giúp việc đưa cơm vào, nụ cười ám muội đó, trong nháy mắt cô thực 囧 Cô sai rồi, cô thực sự sai rồi, lúc bắt đầu thì cô không nên đáp ứng tên cầm thú Cố Diễn Sinh kia, hắn thực là cmn cầm thú, hành hạ cô đến mức độ bất nhân bất nghĩa thế này, khốn kiếp!!!
Cố Diễn Sinh vừa mới dỗ dành Cố Ngôn xong thì liền đến xem Nhan Thấm, cô đang ngủ, lộ ra một phần lưng, bên tranh đầy nhưng vết xanh tím, Cố Diễn Sinh đau lòng, có điều sự đau lòng lại biến chất. Móng vuốt của anh cũng bắt đầu vươn tới. Nhan Thấm tỉnh lại, chớp mắt, nhìn thực cmn đáng yêu, trực tiếp đi thẳng vào làm tổ trong tim anh. Thấy một cái mõm sói đang đi tới, Nhan Thấm lấy chăn trùm kín lại, nhẹ nhàng xin tha: “Không được... Không được.... Người ta vẫn còn đau đó.”
“Anh xin thề, anh sẽ nhẹ nhàng...” Sau đó.... Vốn không có sau đó.
Ngày hôm đó, đến lúc trời rất muộn, rất muộn, Nhan Thấm mới có thể rảnh rỗi nói thêm một câu: “Nếu như lời nói của nam nhân có thể tin được thì heo mẹ cũng có thể leo cây, hơn nữa đặc biệt là lời nói của nam nhân ở trên giường.” Lúc đó Cố Diễn Sinh đang lười biếng tựa ở đầu giường, ánh mắt kia gợi cảm không nói nên lời. Nhan Thấm nổi giận nhưng cả người không có sức lực, vẫn là do Cố Diễn Sinh ôn tồn vừa cầu vừa xin thì cô mới đồng ý để cho anh đút cơm cho cô. Đương nhiên không thể tránh được bị Cố Diễn Sinh ăn đậu hũ một trận, chọc cho Nhan Thấm liên tục xin tha. Thế như tâm tình của Cố Diễn Sinh thì ngày càng có xu thế tốt lên.
Tên khốn kiếp này, tên khốn kiếp này!!!!