Hai người họ trải qua cuộc sống không ấm không ấm, Cố Diễn Sinh học pha trà xong, sáng sớm Nhan Thấm thức dậy , liền nhìn thấy Cố Diễn Sinh dùng một sức lực không nhẹ không chậm, nước trà rót thẳng xuống, rơi vào trong tách trong suốt, trà màu xanh đậm, khoé môi anh là ý cười khéo léo, đối diện Nhan Thấm.
“Nghe nói bên kia Nhan Thanh đã xảy ra chuyện, ba em giận đến mức đầu trúng gió? Nhưng mà cũng tiện nghi cho mẹ em.” Cố Diễn Sinh cười như không cười, chỉ là đáng tiếc, Nhan Thấm nghe tiếng mà không động đậy, ngược lại tự động cầm ấm tách trà, cô không có tác phong gì cả, trực tiếp nuốt xuống, nhíu mày vì nóng.
Cố Diễn Sinh cười yếu ớt một tiếng: “Uống nhanh như vậy, coi chừng nóng.”
Nhan Thấm rất muốn nói lời thô tục như gió lốc ra, chó má uống không được cũng không biết nói với em trước, anh là đồ ngốc ngu ngốc, nhưng mà cũng chỉ là nói ở trong đáy lòng một chút mà thôi: “Cố Diễn Sinh, rốt cuộc là anh muốn như thế nào.”
Sương khói bao phủ gương mặt của anh, ở phía sau sương khói, là nụ cười mỉm của anh, uyển chuyển thành một đóa hoa , từ nhị hoa bắt đầu nở rộ, từng chút từng chút, nở rộ giữa trung tâm: “Nhan Nhan, chúng ta không thể bắt đầu lần nữa sao?” Giọng nói của anh bỗng nhiên làm người ta thương tiếc: “Em xem, bộ dạng này của anh không phải rất giống Mộ Lương sao?”
Đúng, cái bộ dáng này của Cố Diễn Sinh, thật sự cực kỳ giống Mộ Lương, trước kia anh phách lối, xinh đẹp, hơn nữa rất ương ngạnh, rất lợi hại; Mộ Lương cũng là lịch sự, thích bất chợt hôn lên trán Nhan Thấm , sau đó đỏ mặt đến mang tai, rõ ràng là cô bị chiếm tiện nghi, nhưng anh lại càng thêm xấu hổ.
Nhưng hôm nay Cố Diễn Sinh, mượn cái gọi là mất trí nhớ ngụy trang, sẽ xấu hổ, biết làm nũng, sẽ rơi lệ, sẽ ôm, gặp mặt sẽ hôn, sẽ nói yêu cô, muốn ở chung một chỗ với cô.
Cố Diễn Sinh bình thản cười: “Nhan Nhan, em xem, cái bộ dáng này của anh, vẫn không thể khiếncho em thích sao. Xem như không đáng giá để em thích, như vậy, anh có thể thích em không?” Anh cười gần giống như một loại quỷ dị mà tốt đẹp, rõ ràng chính là ác nam, rõ ràng chính là người tính toán, rõ ràng chính là người âm mưu dây dưa, rõ ràng chính là bản thân bắn đạn trúng vào trong đầu gối của mình, rõ ràng là bản thân không cần hai chân, chỉ vì khiến mọi người ở thành phố A hiểu được: Cố Diễn Sinh không có Nhan Thấm, không thể sống, không có Nhan Thấm, không sinh được người thừa kế tương lai của Cố gia.
Anh thành công, giống như Nhan Thấm nảy sinh ác độc đối với chính mình, cũng được công.
Không quan tâm quá trình, có đôi khi, Nhan Thấm luôn cảm thấy như vậy, làm người, làm việc, nhất định phải hung ác đối với mình một chút, mới có thể chân chính vừa lòng đẹp ý.
“Không đâu.” Nhan Thấm ngẩng mặt lên: “Nếu không phải em cắt tử cung, em sẽ không sinh Cố Ngôn, bởi vì anh mà em hận nó, nhưng cũng cảm thấy đó là chuyện quá đáng, nó là đứa bé vô tội, nó không có quan hệ gì với anh. Nếu không phải em mang thai con trai, em sẽ không đi bước đó, sẽ không thực hiện cách nguy hiểm kia, em cũng không phải bảo hổ lột da (*) với Mộ Thanh.”
(*): Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
Cố Diễn Sinh quay mặt đi, tay nhấc xe lăn lên, anh chơi đùa xe lăn rất xoay chuyển, bản thân có thể tùy ý đi bất kì nơi nào, may mắn anh cũng không phải là người muốn tung hoàn ngang dọc, nếu không cũng sẽ không thể 32 tuổi mà vẫn còn ở một chỗ, sau đó cái gọi là tình cảm tin tưởng cũng chỉ là khiến Nhan Thấm ngày càng khá hơn một chút. Cố Gia không phải là không biết được chuyện Nhan Thấm lạnh nhạt Cố Diễn Sinh, cho nên trước đây việc nói Cố Diễn Sinh là ăn chơi đàng điếm, cũng để khiến cho người khác không còn lời nào để nói.
Cố Gia không thích Nhan Thấm.
Giày vò con trai nhà họ thành cái bộ dáng này.
Một mình anh nhìn hoa tường vi trong vườn hoa, hoa nở rộ gần như đẹp hoàn mỹ, một đóa, lại một đóa, con ngươi màu đỏ như máu giống như là từ chỗ sâu nhất bắt đầu vỡ ra, chia năm xẻ bảy, sau đó biến thành hình dáng kỳ dị.
Không phải tuyệt vọng, tuyệt đối không phải là tuyệt vọng, Nhan Thấm gọi người giúp việc lại để cho cô ấy đưa tấm thảm đến cho Cố Diễn Sinh, lúc Cố Diễn Sinh nhận được tấm thảm, mỉm cười một cái: “Cám ơn.”
Cố Diễn Sinh chưa bao giờ hiểu được, Nhan Thấm có thể quyết tuyệt như vậy, không phải yêu và không phải thương, không phải thù và không phải hận, anh nhìn thấy trong đôi mắt Nhan Thấm không có bất kỳ yêu hận tình thù nào, cái loại không có một chút gợn sóng đó, cái loại sẽ mang theo nụ cười nhàn nhạt đó, đúng vậy, Nhan Thấm không thương anh, nhưng mà, Nhan Thấm cũng không hận anh, anh chỉ muốn dùng hết hơi sức ở chung một chỗ với một người, mà người đó, không có bất cứ tình cảm nào, ngay cả tình cảm ‘ anh trai Diễn Sinh’ , cũng đã không còn.
Năm đó huấn luyện quân nhân, anh như cái xác không hồn, không phải là không hiểu được Nhan Thấm dùng mưu kế, anh chỉ là trong lòng quặn đau từng cơn, rõ ràng là cô lừa anh, rõ ràng là chính cô sảy mất đứa bé, rõ ràng là cô bỏ thuốc, rõ ràng là cô khiến cho anh bị roi đánh, rõ ràng sau tất cả giả dối chỉ là vì muốn rời khỏi anh.
Người người đều nói, Cố Nhị Thiếu hào hoa phong nhã tuyệt đối tốt, nhà có con gái nào cũng đều ngưỡng mộ.
Trên đời chỉ có một Nhan Thấm, chỉ có một cô gái từ nhỏ ở bên cạnh anh, chỉ có một cô gái thích lộ ra nụ cười êm dịu về phía anh, sẽ mỉm cười nói ‘ anh trai Diễn Sinh. ’ sẽ nhìn xác chết của con chim nhỏ dưới tàng cây, nhẹ giọng khóc thút thít, cũng sẽ nhẫn tâm loại trừ chính em trai cùng cha khác mẹ của mình.
Chỉ có một Nhan Thấm.
Nhan Thấm.
Năm đó anh nổ súng tự mình bắn trúng đầu gối của mình, trong đầu chỉ có một câu: có thể gặp lại được Nhan Thấm, thật sự có thể gặp lại được rồi.
Nhan Thấm Tâm bỗng nhiên thấy một trận lạnh lẽo rồi lại nóng bỏng, chợt nghe Cố Ngôn khóc lớn ở trên lầu, dường như người giúp việc dụ dỗ thế nào, thương yêu ra sao cũng không được, Cố Diễn Sinh cũng quay đầu lại, để người khác đi ôm đứa bé xuống dưới, Nhan Thấm bước lên trước một bước, trực tiếp làm hai bước cũng thành một bước chạy lên lầu hai, Cố Ngôn vừa nhìn thấy Nhan Thấm tiếng khóc liền nhỏ lại một chút.
Đầu lưỡi Cố Ngôn hình như là bắt đầu thắt, nước miếng chảy đầy đất, giương tay muốn Nhan Thấm ôm ấp, quả nhiên lại vừa mắc bệnh, Nhan Thấm ôm dỗ, tên tiểu tử này khi còn bé rất không có cảm giác an toàn, trước kia đưa đi nhà trẻ, lúc phát bệnh bị thầy nhốt lại ở bên trong phòng tối, Nhan Thấm vừa đi, thầy giáo kia cho rằng cô chỉ là người mẹ đơn thân không có quyền thế gì, Nhan Thấm thích khiêm tốn, bởi vì bệnh tình của con trai, chỉ hi vọng là thầy giáo kiên nhẫn một chút, nhưng mà cũng xảy ra chuyện như vậy, lúc ấy Nhan Thấm liền trực tiếp cởi giày cao gót đập vào trên đầu thầy giáo đó, máu tươi lã chã chảy ra, thầy giáo đó thật sự bị doạ đến ngay tại chỗ, khóc lớn, nước mắt nước mũi tèm lem. Lúc ấy, đầu óc Nhan Thấm một mảnh hỗn loạn, sau đó Cố Ngôn đứng ở phía xa, vươn tay muốn ôm.
Lúc đó, những đứa bé khác cũng trốn ở góc phòng mà khóc, chỉ có Cố Ngôn vươn tay, nhẹ nhàng nói: “ôm ôm.” Trong nháy mắt đó khiến Nhan Thấm nghĩ đến Cố Diễn Sinh, quả nhiên là cha con, quả nhiên là cha con.
Sau việc gắc rối ầm ĩ thật lớn đó, trong tay Nhan Thấm ngay lúc đó thật sự có tiền, cô chỉ cần có một cái máy máy vi tính, dường như là có thể làm ra vô số tiền, nhưng lại không có quyền, lúc ấy cô đã bỏ tiền ra, mua chuộc một vài quan chức, mời ăn cơm, có người nhận ra cô , gọi là ‘Cố phu nhân.’
Dùng nhiều tiền ném ra ngoài như vậy, lại có thể không sánh bằng một câu ‘Cố phu nhân.’
Sau đó là giải quyết yên ổn, thầy giáo tới nói xin lỗi, trên đầu quấn một vòng một vòng vải băng.
Rất nhiều lúc, quyền, nếu so với tiền tốt hơn nhiều, Cố phu nhân, Nhan Thấm ôm Cố Ngôn dụ dỗ, trong mắt lại có tia sáng kỳ dị chợt hiện lên, từng chút từng chút, tối tăm, ánh sáng, rồi vẫn lại là màu xám tro.