Bởi Vì Quân Hôn

Chương 20: Bỗng nhiên rất nhớ anh (1)




Nhan Thấm vừa mới xuống lầu, Cố Diễn Sinh liền đi tới ôm cô: "Sao đi lâu như vậy?"

Nhan Thấm cứng người lại một lúc, sau đó quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn Cố Diễn Sinh: "Anh lừa em!"

"Cái gì?" Lúc này Cố Diễn Sinh không kịp phản ứng, chỉ cho rằng cảm xúc của phụ nữ có thai thay đổi thất thường, đành phải ôn tồn: "Đau chân sao? Hay à đau bụng? Ngoan ngoan, về nhà anh bảo người nấu canh cho em, hay là để anh nấu, bát canh mấy ngày trước anh nấu cho em thế nào? Hay là muốn đổi khẩu vị?"

Nhan Thấm rút tay ra: "Cố Diễn Sinh, em có thể dễ dàng tha thứ cho anh rất nhiều chuyện. Có thể tha thứ anh bắt đầu tính kế em từ lúc anh và em hủy bỏ lễ đỉnh hôn, cũng có thể tha thứ cho anh thừa dịp em say rượu mà làm loạn. Em cũng có thể tha thứ để kết hôn, có thể tha thứ coi anh từ 'anh Diễn Sinh' trở thành 'Cố Diễn Sinh'. Em có thể tha thứ nhiều chuyện như vậy, chỉ duy nhất không thể tha thứ một chuyện. Năm đó, Mộ Lương ở dưới đống đổ nát, anh rõ ràng đã nhìn thấy anh ấy, càng nhìn thấy chiếc nhẫn kia, vậy mà lại làm như không thấy."

Toàn thân Nhan Thấm đều cảm thấy đau đớn, chỉ thấy xung quanh đều là bóng tối, áp lực quá lớn. Cô mím chặt môi, trong mắt có tia sáng kì lạ, cô run rẩy mở miệng nhưng lại không thể nói nên lời: "Anh Diễn Sinh, nói cho em biết, vì sao, rốt cuộc là vì sao..."

"Em nghe ai nói." Cố Diễn Sinh bỗng nhiên lạnh mặt: "Nói cho anh biết, em nghe ai nói."

Nhan Thấm cắn môi, cả người run rẩy, cắn răng rút chiếc nhẫn cưới trên tay ra, cô ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh băng: "Cố Diễn Sinh, chúng ta ly hôn." Sau đó liền ném chiếc nhẫn đi, chiếc nhẫn xẹt qua khóe mắt của Cố Diễn Sinh, để lại một vết xước, sau đó liền có máu tươi chảy ra.

"Cho dù mất hết tất cả, tôi cũng muốn ly hôn với anh."

Cố Diễn Sinh nhìn dáng vẻ xù lông của cô, anh vốn là người mưu mô, lạnh lùng, vô tình, có thể nói là vật cực tất phản(*), hiện tại bỗng nhiên bùng nổ ngay lập tức: "Cái gọi là quân hôn chính là đặc biệt bảo vệ quân nhân. Chỉ cần nhà trai không phạm phải sai lầm quá lớn thì nhà gái không thể nhắc tới việc kiện tụng, cho dù có nhắc tới, cuối cùng cũng vẫn thua kiện mà thôi. Nhan Thấm, em có chứng cớ chứng minh năm đó tôi có nhìn thấy Mộ Lương, cũng chứng minh tôi không cứu anh ta không?" Dáng vẻ này mới đúng là Cố Diễn Sinh, vĩnh viễn hung hăng, làm càn, cho dù ngẫu nhiên có lúc ôn hòa cũng là vì lúc sau sẽ càng hung hăng hơn.

"Ly hôn? Em cho là ly hôn dễ dàng như vậy sao? Đừng đùa nữa, chúng ta về nhà." Dường như Cố Diễn Sinh biết mình vừa rồi nói quá nặng lời, miền cưỡng mỉm cười: "Trở về thành phố G đi, nơi này quá đông người, không thể an thai tốt được."

"Tại sao anh không trực tiếp nhốt tôi vào viện tâm thần đi." Nhan Thấm cười lạnh: "Tôi không muốn ở cạnh tội phạm giết người, cũng chưa chắc sẽ sinh đứa bé này ra."

"Em dám." Cố Diễn Sinh bỗng nhiên trở nên ngoan độc, Nhan Thấm có thể nhìn thấy tia ngoan độc ánh lên giữa hàm răng của anh: "Chuyện khác tôi không quan tâm, như em dám động đến đứa bé, tôi sẽ đùa chết em. Ngay cả Mộ Lương cũng có thể chết không dấu vết, huống gì là em." Hắn đang nói thật, gằn từng tiếng, từng tiếng đều là nói thật. Hắn cúi người nhặt chiếc nhẫn dưới mặt đất lên, đeo lại từng chút một: "Nếu như bây giờ không thể sinh con trai, chúng ta liền tiếp tục cố gắng. Nhà họ Cố chín đời đều là đơn truyền, chỉ cần em sinh con trai, tôi sẽ đi thắt ống dẫn tinh, để cho địa vị của em ở cả nhà họ Cố và nhà họ Nhan đều được củng cố."

Khi anh nói chuyện, trên khóe miệng đều có nụ cười thản nhiên, giống như một đóa hoa mới hé nở, chỉ là trong mắt lại vô cùng quạnh quẽ, gằn từng tiếng đều toát ra sự ngoan độc.

Nhan Thấm rút tay về: "Cố Diễn Sinh."

"Ly hôn là chuyện không thể xảy ra, em đã từng thấy quân hôn có thể an ổn ly hôn sao, tội gì phải tự làm khổ mình." Cố Diễn Sinh mỉm cười, anh cố làm cho mình nhìn qua không còn đáng sợ nữa, thậm chí trong giọng nói còn có hương vị mê hoặc, giống như đang dụ dỗ người khác.

"Nếu tôi chết ở đầu đường xó chợ thì chỉ sợ anh cũng không thoát khỏi liên quan." Nhan Thấm cảm thấy bụng bỗng nhiên đau đớn, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, một giây cuối cùng trước khi ngất đi, cô thấy gò má của Cố Diễn Sinh mất đi sự bình tĩnh vốn có, giữa đôi môi như đang nói 'Thực xin lỗi', người đàn ông như thế này... Người đàn ông như thế này...

Khi Nhan Thấm tỉnh lại thì Cố Diễn Sinh đang ngồi ở bên giường, người giúp việc bắt đầu giúp cô xoa bóp cẳng chân. Cố Diễn Sinh đang đùa nghịch chiếc bật lửa trên tay, ngọn lửa màu xanh không ngừng lay động, ánh lên gò má gần như hoàn mỹ của anh. Người giúp việc tự giác lui xuống, rốt cuộc Cố Diễn Sinh cũng mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn: "Trừ ly hôn ra, em muốn thế nào cũng được, từ nay về sau tôi sẽ không chạm vào em nữa, tôi cũng không phải là không có em thì không được. Nếu như cái thai này của em là con trai thì tôi đảm bảo sẽ không bao giờ chạm vào em nữa."

Sau đó anh đứng dậy, mở cửa, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Nhan Thấm quay mặt đi, bên trong túi da là một chiếc nhẫn, chính là chiếc nhẫn đẹp đẽ, quý giá nhất năm đó. Lúc ấy Nguyễn Miên cười khẽ giao nó cho cô, cô ta nói: "Vật phải về với chủ cũ mới đúng." Cô không hiểu được, lúc đó tâm tình của Mộ Lương là như thế nào, cô không biết, khi đó Mộ Lương ở dưới đống đổ nát ôm niềm hy vọng như thế nào, cũng không biết được, cuối cùng anh tuyệt vọng ra sao.

Chưa chắc người còn sống đã là người đau khổ nhất, người chết đi nhất định cũng rất tuyệt vọng và không cam tâm.

Từ ngày đó, Nhan Thấm rất ít khi nhìn thấy Cố Diễn Sinh, cô không chủ động hỏi, người hầu cũng rất ít khi gặp. Ba mẹ anh bởi vì thấy cô mang thai nên không nói nhiều, mãi cho đến khi Cố Diễn Sinh nói phải quay về thành phố G. Cô mang thai hai tháng, vẫn chưa lộ rõ bụng, vẫn giống như người bình thường, nhân viên hàng không trên máy bay cũng không cẩn thận chăm sóc. Phản ứng nôn nghén của Nhan Thấm cũng rất ít, chỉ là thỉnh thoảng bị hoa mắt nhưng cũng không sao. Cố Diễn Sinh lấy tay che trên trán, Nhan Thấm gọi anh kéo tấm che cửa sổ máy bay ra, sau khi Cố Diễn Sinh kéo ra, ánh sáng chiếu vào, mắt lại càng thấy đau.

Cầm một quyển tạp chí là cải tới, vừa mở ra, trang bìa là Cố Diễn Sinh cùng với một người đẹp không biết tên, ai người rất thân mật. Nhan Thấm ở tạp chí ra, bên trong đều là tin tức của anh, Cố Diễn Sinh, thiếu tướng trẻ tuổi nắm giứ binh quyền, sau khi kết hôn đã yên ổn rất nhiều, nhưng hành vi gần đây bỗng trở nên phóng túng.

Nhan Thấm bình tĩnh đóng tạp chí lại, Cố Diễn Sinh chỉnh sửa lại quần áo cho cô, Nhan Thấm bỗng nhiên gạt tay anh ra: "Đừng đụng vào tôi, bẩn."

Cô thực sự chán ghét, trong mắt đều là tia chán ghét, hơn nữa chữ 'bẩn' sau cùng cô gằn vô cùng nặng nề. Cô không cần một kẻ có hành vi phóng túng, cũng không cần biết anh qua lại với người nào, không cần ánh mắt thương hại của người ngoài. Chỉ là hiện tại nhìn thấy anh chỉ cảm thấy bẩn, thực sự bẩn!

Ngón tay của Cố Diễn Sinh cứng ngắc lại, sau đó trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Thu tay lại, quay đầu đi, cuối cùng lại giống như là lo lắng nói: "Cài lại cúc áo đi, đừng để cảm lạnh."

Một vài sợi tóc của Nhan Thấm rơi xuống, từng sợi, từng sợi, chỉ cảm thấy vô cùng lạ lẫm.