Bởi Vì..... Nơi Này Có Em

Chương 8: Nó bị bắt cóc




Chiều. Nó vừa đến lớp. Anh vẫn chưa đến. Đang định đặt mông xuống ghế thì Thế Anh đã lôi ngay nó đi. Nó cáu gắt:-Tôi có chân, tôi đi được, sao anh cứ lôi tôi thế? =_=

Lôi nó đến sân sau trường Thế Anh mới bỏ tay nó ra.

-Sáng nay em đã đi đâu?

-Tôi cúp tiết đi chơi. Sao không?-Nó nhăn nhó. Đâu liên quan gì đến cậu đâu mà cậu cáu gắt nhỉ? Đã thế thì chọc chơi vậy!

-Với Lâm?

"Sao tên này biết hay quá vậy?"-Nghĩ nghĩ nó liền đáp lại.

-Ờ. Tại anh ta cứ lôi tôi đi.(bịa chút >__<! Mà em lên lớp trước đi tôi đi có việc chút.

-Biết rồi!! -_-

Nó lững thững lên lớp. Anh vẫn chưa thấy đến. Ngồi vào chỗ thì có một tin nhắn gửi đến.

-Cô ra cổng trường gặp tôi chút chuyện!

Nó lọ mọ ra cổng trường. Trường thì to mà sao cứ phải lết bộ đi hết chỗ này đến chỗ khác. Số nó đúng là khổ mà! Đến cổng trường, nó ngó ngang ngó dọc. Không có ai hết. Nó định lết thân vào lớp, trong lòng không ngừng chửi rủa cái tên nào rảnh hơi nhắn tin cho nó rồi không thấy đâu thì bỗng có một chiếc khăn bịt mồm nó. Nó dãy dụa. Vô ích. Nó ngất lịm đi.

Khuôn viên trường, có hai người con trai đứng đối diẹn nhau. Thế Anh lại gần Lâm hỏi:

-Thế nào? Nghĩ thông rồi à? Mày cũng thích cô ấy?

-Đúng vậy! Haha, thật không ngờ có một ngày tao với mày lại yêu cùng một người con gái!-Anh trả lời, không chần chừ.

-Vậy tao với mày sẽ cạnh tranh công bằng nhé!

-Được thôi!

Thế Anh và Lâm đi lên lớp mà có cùng một suy nghĩ. Không biết em sẽ chọn ai, cô bé!

Vừa vào lớp, việc anh và cậu làm đầu tiên là đảo mắt tìm nó. Nhưng kì lạ là không thấy. Anh với cậu rất muốn chạy đi tìm nhưng bị bọn con gái bao vây, không thể thoát ra được. Anh với cậu đành phải nhận hết quà của lũ con gái, cười với họ một nụ cười méo mó rồi tức tốc đi tìm. Tìm khắp trong trường không thấy, anh với cậu lấy xe phong đi tìm. Chợt anh nhớ ra một điều gì đó quan trọng:

-À, tao vừa nhớ ra là tao có gắn thiết bị định vị vào máy của cô ấy. -Anh tức tốc mò điện thoại.

-Sao mày không nhớ sớm hơn chứ!-Cậu nhăn nhó.

-Thấy rồi! Nhà hoang X thành phố Z.

Anh phóng như điên(Thế Anh ngồi chung xe với anh). Trong đầu cả hai người đều có cùng một suy nghĩ:"Bé con, nhất định em không được xảy ra chuyện gì!"

Nó bị trói vào một cái ghế. Một kẻ bịt mặt hất thau nước vào nó làm nó tỉnh, người run lên vì lạnh.

Nó dần ý thức được sự việc. Hoá ra nó bị bắt cóc à! Thủ đoạn hèn hạ của kẻ nào đây??

Nó gắt lên với người bịt mặt vừa tạt nước vào người mình:

-Ông là ai?? Sao ông lại bắt tôi?

-Cô chủ sai tôi làm. Thật tội nghiệp đó cô bé! Cô đã làm gì để cô chủ của chúng tôi tức giận vậy?-Tên đó vừa nói vừa định chạm tay vào mặt nó thì nó lấy mặt hất tay tên đó ra. Làm sao có thể để bàn tay dơ bẩn đó chạm vào mặt mình được chứ!

-Con nhỏ chết tiệt. Tụi bay đâu, vô xử lí nó cho tao!

Sau lời của tên đó thì mấy người bịt mặt nữa bước vào. Tay người nào cũng có một cây gậy sắt. Nó cố giải thoát cho cái tay mình ra khỏi đống dây thừng loàng ngoằng làm nó đau tay. Lúc mấy tên kia định nhào vào thì cái tay của nó cũng đã được giải thoát. Nó vùng lên đánh lại mấy tên kia dễ dàng như ăn kẹo. Nhưng không may có một tên đánh lén vào đầu nó làm nó choáng. Đúng là hèn hạ mà. Nó cố đứng vững đánh nốt mấy tên còn lại rồi cũng không chịu được nữa ngất lịm đi. Khi mắt nó chuẩn bị nhắm tịt vào thì cánh cửa kho bỗng mở toang ra. Những ánh nắng sót lại cuối cùng của buổi chiều lọt qua khe cửa làm nó chói mắt. Nhìn bóng 2 người con trai trước mắt. Tuy không thấy rõ mặt nhưng nó cũng biết là ai rồi. Nó yên tâm ngất đi.

Anh và cậu nhìn khung cảnh trước mặt. Đúng là một bãi chiến tranh mà! Một mình nó hạ được những tên này sao? Quả là khó tin. Đưa mắt nhìn quanh, hai cặp mắt dừng lại trên người của một cô gái tóc hạt dẻ dài. Là nó. Đầu nó chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Mắt đã nhắm nghiền lại. Anh không để í xung quanh chạy đến bế cô ra xe. Thế Anh với lấy thìa khoá xe từ anh. Cả ba con người đang lao vun vút trên con đường đến bệnh viện.

"Nhất định em không được xảy ra chuyện gì đâu đấy!"

Bệnh viện.

Nó vẫn đang trong phòng cấp cứu. Anh và cậu ngồi ở trước cửa phòng. Mặt ai nấy đều hiện lên vẻ lo lắng. Moon chạy đến, hỏi:

-Nó làm sao rồi? Tại sao lại bị thế này?(anh gọi cho Moon đến)

-Chuyện này để khi nào nói sau.-Cậu nặng nhọc cất tiếng. Phải, cậu đang rất lo. Cậu lo nó sẽ bỏ cậu mà đi. Cậu rất sợ.

Đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Bác sĩ vừa bước ra khỏi của đã bị ba đứa kia xấn xổ vào hỏi:

-Nó sao rồi bác sĩ?

-Mọi người bình tĩnh. Cô bé không sao. Chỉ bị thương một chút ở đầu. Lúc sau sẽ tỉnh lại.

Bác sĩ nói xong rồi rời đi. Cả bọn thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng thì mày/em cũng không sao rồi"-Anh và Moon nghĩ.

"Cuối cùng thì em cũng không bỏ tôi mà đi!"-Thế Anh nghĩ.

-

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!