Bởi Vì Là Anh...

Chương 19: Chuyện Xảy Ra Đột Ngột 2






"Bé cưng trong bụng vừa đạp em."Sau khi nghe được cô nói những lời này, Thượng Quan Liệt triệt để sụp đổ, đó là con của anh, anh không thể mất đi đứa bé, không thể, tuyệt đối không thể.

Một khi đã cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời, anh không muốn trở lại bóng tối thêm lần nào nữa, anh không nên làm những việc quá đáng, bất kể phải trả giá như thế nào, không được.

.


.

.

.

.Trong đầu Thượng Quan Liệt chỉ vang lên một câu nói: "Giết anh ta, giết anh ta, mau giết người đàn ông đó." Vì vậy mới xảy ra tình huống vừa rồi."Liệt, dừng tay, anh mau dừng tay." Sở Mộ Tuyết lớn tiếng hét lên: "Liệt, dừng tay, đừng đánh nữa."Bất thình lình Mộ Tuyết chặn lại nắm đấm của Thượng Quan Liệt, đứng trước bảo vệ Moen, hét lớn:"Thượng Quan Liệt, anh dừng tay cho em." Mộ Tuyết bị anh chọc tức chết rồi, tại sao anh ấy không chịu phân rõ trắng đen gì hết đã đánh người ta rồi, còn đánh Moen thảm như vậy.

Mộ Tuyết tức điên lên, không thèm lựa lời mà lớn tiếng nói Thượng Quan Liệt."Anh đi ngay cho em, em không muốn gặp lại anh nữa, Thượng Quan Liệt anh quá đáng lắm rồi, anh lại có thể đánh người ta thành như vậy." Sở Mộ Tuyết tức muốn chết, cô nhìn khuôn mặt của Moen bị Thượng Quan Liệt đánh và cái áo khoác bác sĩ trắng xộc xệch là đủ biết Thượng Quan Liệt ra tay ác cỡ nào."Em dìu anh đi xử lí một chút." Sở Mộ Tuyết đỡ Moen đi ra, ngoài cửa tụ tập rất nhiều hộ lí và người bệnh đứng vây xem."Ai da Winnie à, em nhẹ tay một chút." Bị đánh như vậy mà Moen cũng không quên trêu chọc Sở Mộ Tuyết."Anh im miệng cho em." Sở Mộ Tuyết nghiêm khắc mắng Moen, anh ấy bị đánh như vậy cũng không bỏ được cái tính lưu manh.(Ai da Moen ơi Moen à, anh nói xem Thượng Quan Liệt không đánh anh thì đánh ai chứ, anh bị đánh là đáng lắm mà.)Khi đi ngang qua Thượng Quan Liệt, cô không nhìn Thượng Quan Liệt lấy một lần mà trực tiếp đi luôn.

.


.

.

.

.Phòng bệnhJulie nghe tin vội chạy đến phòng bệnh, sau khi nghe toàn bộ sự việc, đặc biệt là khi nghe câu "Ai da Winnie à, em nhẹ tay một chút." khi Moen bước ra khỏi phòng khám thì cô không những không trách Sở Mộ Tuyết, còn cầm lấy đống hồ sơ chưa kịp sắp xếp lại đánh Moen mấy cái: "Đáng đời lắm, đánh anh là đáng lắm."Sau đó Julie nói với Sở Mộ Tuyết một cách rất nghiêm túc: "Winnie, hiện giờ cậu nên đi tìm Thượng Quan Liệt của cậu ngay, sau đó giải thích hiểu lầm với anh ấy đi, nói tất cả chuyện này cũng tại cái thằng cha nói không biết suy nghĩ đáng đánh này." Cô nói rồi hung hăng trừng mắt nhìn Moen đang kêu đau ở bên cạnh."Tớ không đi đâu, anh ấy khi không lại đi đánh người khác, còn đánh Moen thành cái dạng này, tớ không muốn đi." Sở Mộ Tuyết thấy Moen bị đánh thảm như vậy là trong lòng cô liền áy náy."Nghe tớ nói đi cô bạn thân yêu của tớ ơi, cậu bắt buộc phải đi tìm anh ấy rồi giải thích ngay lập tức." Julie một lần nữa đề nghị Sở Mộ Tuyết đi tìm Thượng Quan Liệt.


"Tớ nhớ cậu đã từng nói chồng cậu mắc bệnh tự kỷ, vậy lời cậu vừa nói ban nãy vô tình là một đòn chí mạng vào anh ấy, có thể dễ dàng phá hủy cả thế giới của anh ấy.""Trời ạ." Sở Mộ Tuyết hoảng hốt thốt lên, ban nãy cô thật sự là tức đến điên rồi, cô chưa bao giờ la anh ấy lớn tiếng như vậy, tại sao cô lại quên tình cảm của Thượng Quan Liệt mỏng manh đến nhường nào, mỗi lời nói, hành động của cô ảnh hưởng đến anh ấy bao nhiêu chứ.Sở Mộ Tuyết đứng dậy định đi tìm Thượng Quan Liệt: "Cảm ơn cậu, Julie, tớ..." Tầm nhìn Mộ Tuyết nhòe đi vì nước mắt."Cậu đừng quá lo lắng, sự việc cũng có thể sẽ tốt hơn cậu nghĩ nhiều, cậu phải chú ý bé cưng trong bụng mình đó." Julie trấn an cô."Anh ấy, anh ấy vẫn luôn lo lắng, vậy mà tớ… tớ chưa từng chú ý đến điều đó." Nước mắt Sở Mộ Tuyết không kiềm chế được mà rơi xuống, tim cô đau quá, đau quá.

Tại sao cô lại có thể làm tổn thương Liệt yêu cô như vậy, sao cô có thể tổn thương ánh mặt trời duy nhất của cô như vậy chứ.Sở Mộ Tuyết quay lại phòng khám, Thượng Quan Liệt đã sớm rời khỏi đó."Người dùng mà bạn gọi đã tắt máy hoặc không nằm trong vùng phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau." Cô bấm gọi đi gọi lại số điện thoại của Thượng Quan Liệt, nhưng trả lời cô vẫn là cái giọng nói máy móc ấy."Liệt, bắt máy đi, anh bắt máy đi mà Liệt." Sở Mộ Tuyết ngồi trên ghế, bất lực khóc nức nở."Con yêu, mẹ phải làm sao đây? Mẹ làm tổn thương ba rồi, mẹ biết mẹ sai rồi.

Liệt ơi anh ở đâu?" Sở Mộ Tuyết vuốt ve bụng mình, bất lực khóc..."Liệt ..."