Bởi Vì Em! Vĩnh Viễn Khắc Sâu Trong Tim Anh!

Chương 11: Pn 2: Anh mẫn trước khi chết & đĩa cd




Biên dịch: Hoàng Lão Tà

Part I – Anh Mẫn kể lại.

Tôi vươn vai một cái, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở bên ngoài vườn hoa em trai Quang Mẫn của mình đang kéo một người con trai, dáng người bình thường, đầu tóc đen thùi.

Cúi người nhìn ra, ở dưới ánh mặt trời, đó chính là người bạn mà bữa nọ em trai mình quen khi đi bar. Tên là cái gì… Lô Mân Vũ? Hình như là vậy.

Mở cuốn lịch ra, hôm nay phải đi chụp ảnh quảng cáo cho một số cửa hàng, còn phải chụp cho một số tạp chí…

Đúng vậy, tôi chính là người mẫu, mặc dù không phải nổi tiếng lắm, nhưng như vậy cũng tốt.

Lâu lâu cũng có người tới tìm tôi nhờ chụp ảnh, công việc cũng không thoải mái lắm, nhưng mà mỗi lần chụp ảnh quảng cáo như vậy thù lao cũng không tệ lắm. Cuộc sống tự do, đủ ăn đủ uống, vậy là ổn rồi.

Đúng là một cuộc sống thoải mái tôi muốn.

“Anh, anh muốn đi ra ngoài sao?” Ánh mắt Quang Mẫn tròn trong nhìn tôi, trong mắt tôi em trai đáng yêu hơn tôi rất nhiều. Nhưng hắn luôn không muốn xuất đầu lộ diện, vì thế hắn chỉ làm ca sỹ cho một quán bar, cuộc sống coi như cũng thoải mái.

“Ừ! Đúng vậy.” Tôi gật đầu nhìn vào gương sửa sang lại kiểu tóc và quần áo của mình, “À, anh nhìn thấy bạn trai mới của em rồi, gọi là Lô Mân Vũ đúng không?”

“Có phải nhìn rất đang yêu đúng không? Nhìn rất đáng yêu, anh nhỉ?” Quang Mẫn kích động trả lời dồn dập, ánh mắt cũng hơi lóe sáng.

“Ừ! đúng vậy!” Tôi nhìn Quang Mẫn giống như kẻ háo sắc không khỏi bật cười, tôi cũng không nói cho hắn biết, thật ra tôi chỉ thấy được phía sau lưng mà thôi.

“Anh, em gọi Mân Vũ đưa anh đi nhé? Đi xe ngoài gặp fan sẽ không tốt đâu”.

“Anh làm gì có fan chứ? Chỉ là nhân vật nhỏ thôi, em cùng Mân vũ đi chơi đi, à, hình như hắn nhỏ hơn chúng ta đúng không?”

“Vâng! hắn nhỏ hơn so với chúng ta hai tháng. Thật sự là….” Quang Mẫn nghịch ngợm xoa xoa miệng của mình.

Tôi cười, sờ trên mái tóc mềm mại của hắn, “Anh phải đi đây, ngoan nhé!”

Đi qua ven đường, nhìn thấy một chiếc Porsche màu đen, tôi theo bản năng cảm nhận, để lái được một chiếc xe thể thao như vậy tuổi nhất định không nhỏ. Ít nhất sự nghiệp cũng đã thành công, hoặc là con của đại gia nào đó, nhưng mà tôi để ý làm gì, nghĩ như vậy tôi cười nhạt với chính mình.

Nhìn qua cửa sổ chiếc xe, tôi nhìn được người ngồi phía trong, đôi mắt nhắm lại, hàng lông mi cong cong, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi xinh đẹp, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn, xen lẫn với nét đáng yêu, làm cho tôi không khỏi đứng lại ngây ngẩn, chăm chú nhìn người đó, trái tim cũng đập nhanh thêm vài nhịp.

“Anh!” Quang Mẫn gọi tôi từ phía xa, tôi hoảng hốt chạy đi.

Trong lúc nghỉ giải lao sau khi chụp ảnh, tôi ngồi trên ghế buồn chán nghịch nghịch chiếc máy bay mô hình, bỗng nhiên nghe thấy tiếng tranh cãi của chị chuyên gia hóa trang và chuyên gia thiết kế.

Hai người nhìn về phía tôi kêu to: “Anh Mẫn, tới đây phân xử giúp bọn chị một chút”. Tôi khó hiểu đi qua, chỉ thấy các chị ấy đang xem tời tạp chí về kinh tế & tài chính, lật ra hai trang.

Một trang là ảnh chụp người thanh niên có sự nghiệp thành công. Chị chuyên gia hóa trang chỉ vào trong bức ảnh đó kêu lên: “Người này rất đáng yêu!”

Ở một bên, chị chuyên gia hóa trang lập tức nói lại: “Đẹp trai! Cô ngay cả đáng yêu và đẹp trai cũng không phân rõ”. Sau đó chị chuyên gia hóa trang đó nhìn tôi hỏi: “Cậu xem, người này là đáng yêu hay là đẹp trai?”

Tôi cúi đầu nhìn, lúc vừa thấy ánh mắt liền ngây dại… Đây là, người thanh niên tôi nhìn thấy trong chiếc xe ven đường… Tôi liếc mắt nhìn tên của hắn, Lô Mân Vũ.

Tôi giống như là bị đánh một đòn cảnh cáo, đây chính là… Bạn trai của Quang Mẫn, nếu như tôi là một người ngoài, có lẽ đã sớm vì Quang Mẫn vỗ tay ủng hộ, thậm chí là ghen tỵ, thế nhưng… Tôi cảm thấy vô cùng đau đầu, hắn là… Em trai tôi… Thật không ngờ được tôi Triệu Anh Mẫn, vừa gặp đã thích một người, mà đối tượng đó, lại cũng chính là người em trai mình yêu… Tôi làm sao có thể…

Vài ngày sau, là thời hạn đi bệnh viện kiểm tra, trong ba lô là tờ tạp chí viết về Mân Vũ mà tôi cố ý mua.

“Cậu, cậu…” Vị bác sỹ nhìn tôi có vẻ do dự.

“Làm sao vậy?”

“Khối u trong não của cậu đang phát triển rất nhanh… Nếu như cậu không lập tức nhập viện, chắc chắn sẽ có nguy hiểm…”

Tôi sợ đến mức ngã bệt trên mặt đất, ôm chặt chiếc ba lô, sau một hồi run sợ, tôi suy nghĩ, sau đó quyết định, muốn Mân Vũ để ý đến tôi.

——————–

Sau khi về nhà, trời cũng đã tối.

“Quang Mẫn, em lại đây…”

“Làm sao vậy? Anh.”

“Anh… Thích Lô Mân Vũ, em có thể nhường cho anh không?”

“Cái gì? Anh, anh nói gì vậy?”

“Cầu xin em, Anh thật tâm thích hắn”

“Làm sao có thể?! Em cũng rất thương hắn”.

“Nhưng mà anh bị bệnh nan y, có lẽ không sống được bao lâu nữa.”

“Anh…” Quang Mẫn khóc, hắn lau nước mắt, gần 20 phút sau mới nói, “Cho dù em đồng ý, nhưng nếu hắn không thích anh, vậy anh sẽ thế nào?”

“Không có việc gì, anh chỉ cần thời gian cuối cùng này được ở bên nhìn hắn, vậy là được rồi.”

“…” Trong phòng vô cùng im lặng, chỉ còn tiếng thở.

“Anh, em sẽ đi, anh hãy bảo vệ mình thật tốt!”

“Em có thể đi đâu?”

“Em vừa lúc đi du lịch!” Quang Mẫn giả bộ mỉm cười, nhìn hắn, tôi mắng chửi chính bản thân mình, thật ích kỷ. Bị bệnh nặng thì sao chứ? Dựa vào cái gì mà lấy việc này để ép Quang Mẫn phải nhường Mân Vũ cho tôi chứ…

Ngày hôm sau, Quang Mẫn rời đi, chỉ để lại một bức thư, nói tôi hãy giữ gìn sức khỏe, còn chúc tôi hạnh phúc…  

Part II CD – Mân Vũ tự kể.

Ngày Anh Mẫn qua đời, tôi xem xong đĩa CD của em, em vì tôi mà chụp quảng cáo cho Công ty cà phê. Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống, cho dù ở những giây phút cuối cùng của cuộc đời, em cũng không suy nghĩ cho bản thân mình sao?

Tôi yêu em Anh Mẫn.

Vĩnh Viễn, vĩnh viễn – Forever!!!