Hai giờ chiều, nắng vàng gay gắt và rực rỡ lạ thường. Như mọi khi thì lúc này Tiểu Băng vẫn đang lăn ra ngủ không biết trời đất là gì, thế nhưng bây giờ, cô lại phải lết xác lên trường để tập kịch.
Cảm giác mệt mỏi làm hai mắt cứ díu lại với nhau, Tiểu Băng uể oải thở dài một cái, cả người cũng rã rời theo. Sáng đi học đã mệt lắm rồi, bây giờ còn không được ngủ trưa... Chịu sao nổi!?
Khi đến nơi thì cả đội gần như đã có mặt đông đủ, bao gồm cả Nhi. Thấy bạn mình tới, Nhi vui vẻ nhảy cẫng lên vẫy vẫy tay với Tiểu Băng, ý bảo cô nhanh lên một chút.
"Tiểu Băng, trưa nay cậu có ngủ không?" Nhi ôm lấy cánh tay của cô rồi lắc lắc, hỏi.
"Không kịp ngủ, bây giờ tớ muốn lăn ra ngất xỉu luôn nè! Mệt ghê..." Tiểu Băng đưa tay vén lại mái tóc hơi rối của mình, nhún vai trả lời. Nói không ngoa chứ giờ mà có cái giường ở đây chắc cô cũng bất chấp nằm ngủ luôn.
"Tớ cũng vậy, thức từ trưa đến giờ. Quá mệt! Thôi, chúng ta đi thay trang phục kẻo trễ!"
"Ừ."
...
"Tiểu Băng! Nhi! Hai người xong chưa vậy?"
"Tụi tớ xong rồi!"
Hai cô gái cùng nắm tay nhau bước ra trong bộ trang phục công chúa, đẹp đến nao lòng. Một người mang vẻ dịu dàng, người còn lại thì năng nổ, hoạt bát. Giống như nước và lửa, hoà quyện cùng nhau lại là một sắc màu đẹp nhất!
Ai cũng trầm trồ khen ngợi cặp bạn thân này. Quả nhiên, chơi thân với nhau thì nhan sắc cũng khó mà so sánh được!
“Ặc, sao mọi người nhìn tụi tớ dữ vậy? Bộ xấu lắm hả?” Nhi tặc lưỡi nhìn cả đội đang đơ người, ngại ngùng chớp mắt.
“Đâu có!” Đám đông lập tức xua tay lắc đầu, “Hai cậu đẹp lắm! Rất hợp!”
“Ahihi... Cảm ơn mọi người!”
“Nào! Chúng ta bắt đầu thôi!”
“Okayyyy!!!”
___
Khoảng năm tiếng sau, buổi tập kết thúc. Nói tóm lại thì lớp Tiểu Băng và Nhi cũng được kha khá rồi, chỉ còn vài chỗ mọi người quên thoại, ôn lại một chút nữa thì đảm bảo sẽ kịp cho buổi cắm trại thôi. Thu xếp đồ đạc, hai cô bạn tạm biệt mọi người rồi ra về.
Lúc này Tiểu Băng mới nhớ ra cô còn cuộc hẹn với Thiên. Mà nói là hẹn cũng không đúng, là anh cứ một hai đòi gặp cô. Nhớ đến câu "bắt cóc em về nhà" của anh, cô bất giác lại đỏ bừng mặt. Đúng là bá đạo mà!
Tiểu Băng và Nhi đi cùng nhau ra cổng, từ xa, cả hai đã trông thấy bóng dáng quen thuộc. Còn ai ngoài hai chàng hoàng tử của chúng ta? Nam Và Thiên đang đứng cạnh nhau trò chuyện rất vui vẻ, trông hai người ai cũng đẹp đến nao lòng.
Vừa tia được Nam, Nhi phấn khích hô lên: "Anh Nam! Anh Thiên!"
Theo tiếng gọi của cô, cả Nam và Thiên cùng quay sang nhìn. Trông thấy Tiểu Băng, đáy mắt Thiên lóe lên tia sáng khác thường, anh mỉm cười một cách đầy ẩn ý.
"Tập lâu nhỉ?" Nam vừa hỏi vừa đón lấy balo của Nhi để lên xe, xoa xoa tóc cô đầy sủng nịnh. Nhi cười hì hì, dụi đầu vào ngực anh như đứa trẻ làm nũng.
Tiểu Băng nhìn cặp tình nhân trước mặt, không chút khách khí mà trêu chọc: "Thôi thôi, xin hai người đừng rắc thính cho con dân hộc máu nữa! Mau đi đi!"
"Ha ha, ok ok, tụi tôi đi trước đây, không làm kỳ đà cản mũi hai người nữa!"
Nhi le lưỡi, tinh nghịch nháy mắt một cái rồi trèo lên xe Nam, phía sau, Tiểu Băng hét với theo: "Này này, kỳ đà gì cơ chứ!"
Thế nhưng Nhi và Nam đã nhanh chóng biến mất, chỉ còn vọng lại hai giọng cười hết sức nham nhở bên tai cô.
Không khí lại chìm vào im lặng, cả Thiên và Tiểu Băng đều không biết nên mở lời với đôi phương như thế nào. Cuối cùng, Thiên nắm lấy tay Tiểu Băng: "Chúng ta cũng đi thôi."
___
Nơi mà Thiên đưa cô đến là một công viên chuyên dành cho những cặp tình nhân hẹn hò, vừa đến nơi, bao nhiêu cảnh hường phấn đã đập thẳng vào mặt khiến Tiểu Băng có chút choáng váng. Không phải chứ? Anh đưa cô đến đây làm gì? Bọn họ đâu phải...
Nhắc đến 'người yêu', bức ảnh tối hôm qua lại hiện về trong tâm trí cô. Tiểu Băng tức giận giằng mạnh tay mình khỏi Thiên, khó chịu nói: "Anh đưa em đến đây để làm chi? Có gì thì nói ngay ở trường luôn đi! Em bận lắm!"
"Bận?" Thiên liếc mắt nhìn cô, khinh khỉnh lặp lại, "Bận nhắn tin với bạn trai chứ gì?"
"Vậy thì sao chứ? Anh cũng có bạn gái rồi, sao cứ muốn dây dưa với em? Trêu chọc em, anh vui lắm à!?"
Câu hỏi của anh chọc trúng chỗ đau trong lòng mình, Tiểu Băng như con mèo nhỏ xù lông, tức giận hét lên với anh. Giọng cô khá lớn, nghe giống như cãi nhau nên có vài cặp đôi hiếu kỳ quay lại nhìn bọn họ. Nhưng bây giờ cô chẳng thèm quan tâm đến xung quanh nữa.
Thấy cô vu oan mình, Thiên cũng trở nên mất kiên nhẫn: "Anh không có! Anh chưa hề có bạn gái! Em nghe thông tin đó ở đâu vậy? 'Tên ẻo lả' nói cho em à?"
"Em chẳng nghe ai nói hết, em tự mình biết được! Còn nữa, không được gọi Vũ Minh là tên ẻo lả, dù gì anh ấy cũng là..."
"Em im miệng!"
Từ 'bạn trai' còn chưa kịp thốt ra từ miệng cô thì Thiên đã gắt lên làm Tiểu Băng phải ngoan ngoãn thu lại lời nói của mình. Anh ấn cô vào bức tường gần đó, trong mắt tràn ngập ghen tuông: "Em không giải thích được chuyện sáng nay thì anh không cho em về đâu!"
"Sao anh dai vậy? Em đã nói là ý trên mặt chữ! Em thích đi với Vũ Minh, anh thắc mắc gì chứ!?"
"Em thích anh mà!"
Thiên vừa nói xong, Tiểu Băng liền trở nên sững sờ. Cô thích anh? Đúng vậy, cô rất thích anh. Hoặc có khi còn hơn như thế nữa. Nhưng vậy thì sao nào? Anh đã có bạn gái rồi, cô chỉ là kẻ thứ ba, xen vào chuyện tình đẹp như mơ của họ. Bây giờ Linh cũng đã trở về, có phải cô nên rút lui rồi hay không?
"Anh tự tin quá đấy. Ai nói là em... A!"
Ôi mẹ ơi! Thiên cắn vào cổ cô! Hình như anh thật sự đang rất giận, cắn ban nãy là cắn thật. Tiểu Băng đau đến ứa nước mắt.
"Em tốt nhất nên thành thật khai báo với anh đi. Nếu không... anh không biết mình sẽ làm gì đâu."