Bởi Vì, Em Thực Sự Rất Yêu Anh

Chương 26




Chất giọng trong trẻo, êm tai đột ngột truyền đến khiến cả bốn người đều giật mình, quay đầu tìm kiếm chủ nhân của giọng nói ấy. Là Linh. Cô bước ra từ trong đám đông, nổi bật như một ngôi sao sáng lấp lánh làm tất cả đều phải ngoái đầu lại để ngắm nhìn.

'Là chị ấy!'

Tiểu Băng nhận ra cô gái này. Đây chính là người mà năm đó, khi cô đến lớp để tìm Thiên thì bắt gặp anh và cô ấy đang thân thiết với nhau. Tại sao người này lại ở đây? Chẳng lẽ họ đã...

Tiểu Băng bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ hãi, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy. Không, chắc là trùng hợp thôi, giữa hai người bọn họ không có quan hệ gì đâu!

"Chào em, chị tên là Kì Linh."

Trong lúc đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ giữa đống suy nghĩ phức tạp, hỗn loạn, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn đã thân thiện chìa ra trước mặt cô và kèm theo là một lời giới thiệu rất đỗi nhẹ nhàng. Linh đứng trước Tiểu Băng, dịu dàng như một nàng công chúa khiến cô bất giác cảm thấy ngại ngùng. Tiểu Băng không cảm thấy ở chị ấy toát ra sự thù địch nào, ngược lại khiến cô có cảm giác ấm áp mà trước đây cô chưa từng cảm nhận được ở bất cứ đâu. Cô vội cúi gập người theo bản năng: "Em chào chị ạ!"

Kì Linh thấy dáng vẻ cô như thế thì bật cười, đưa tay vỗ vỗ vai của Tiểu Băng: "Em không cần khách sáo như vậy đâu. Em là người quen của Thiên thì chúng ta là bạn rồi, sau này nhờ em giúp đỡ nhiều nhé!"

"Em xin lỗi, à không, mong chị giúp đỡ ạ!" Tiểu Băng luống ca luống cuống, khi đứng trước người con gái hoàn hảo như vậy, không có cô gái nào lại có thể giữ bình tĩnh được.

"Được rồi, chào hỏi đến đây thôi. Tiểu Băng, em không ăn là sẽ hết giờ đấy." Không khí ngượng ngùng nhanh chóng bị phá vỡ bởi Nam, anh cười hớn hở giúp Tiểu Băng bóc vỏ một gói bánh rồi đưa cho cô.

Như chộp được cái phao cứu sinh, cô nhanh chóng đón lấy cái bánh, cảm ơn anh rồi chúi đầu vào ăn nó. Điệu bộ của cô giống như một chú mèo con vừa bị hù dọa, vừa đáng yêu mà cũng rất đáng thương, khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ cô thật tốt. Và dĩ nhiên, suy nghĩ đó đã hình thành trong tâm trí của Thiên. Anh cười nhẹ, xoa xoa đầu cô: "Ăn từ từ không mắc nghẹn đấy. Đợi ở đây, anh đi mua nước cho em nhé."

"A, không cần..." Tiểu Băng vội vàng xua xua tay từ chối nhưng không được, Thiên không cho cô cơ hội đó. Anh quay người bước đi, chỉ để lại đúng một câu: "Đợi anh."

Biết mình chẳng thể ngăn được anh nên Tiểu Băng cũng không nói gì nữa, cô hạnh phúc nhìn theo bóng lưng của Thiên đang hòa vào trong đám đông. Một cảm giác ấm áp đang dần dần bao bọc, xâm chiếm lấy trái tim cô...

"Thiên có vẻ thích em rồi nhỉ?"

Giọng Linh vang lên khiến Tiểu Băng giật mình, vội vàng thu lại dáng vẻ ngây ngất vừa rồi. Chết thật! Sao cô lại có thể quên mất rằng cô gái mà Thiên thích đang đứng ở đây cơ chứ? Thất lễ quá! Mà chị ấy vừa nói gì ấy nhỉ? Thiên...

"Chị nói sao ạ?" Cô ngại ngùng.

Linh nhìn Tiểu Băng bằng ánh mắt phức tạp, rốt cuộc cô bé đã làm thế nào để Thiên có thể thích em ấy đến vậy? Cậu ta một mực muốn quay lại nơi này cũng chỉ vì Tiểu Băng, chưa một người nào có thể khiến Thiên cố chấp và bướng bỉnh đến thế. Cậu ấy bây giờ đã không còn là chàng trai chỉ dịu dàng và ấm áp với một mình cô nữa rồi, trong mắt Thiên bây giờ chỉ có mỗi mình Tiểu Băng, ánh mắt ấy thậm chí còn ôn nhu hơn cả đối với cô năm ấy. Về điểm này, Linh thật sự có chút ghen tị.

Linh húng hắng giọng rồi nói tiếp: "Tiểu Băng, chị biết, em thích Thiên và Thiên có thể cũng đã có tình cảm với em. Em là một cô gái tốt. Nhưng, em phải hiểu, Thiên đối với em bây giờ chỉ là nhất thời, sau này rồi cũng sẽ hết. Khi ấy, em sẽ trở thành gánh nặng cho cậu ấy. Tiểu Băng, nếu em thật sự thích Thiên thì hãy chủ động rời xa anh ấy đi."

"Em..."

Cô ngập ngừng không thốt nên lời, Linh đang nói gì vậy? Thiên có tình cảm với cô sao? Rồi gánh nặng là ý gì? Bảo cô chủ động từ bỏ Thiên là vì sao cơ chứ? Cô chẳng hiểu gì cả! Tiểu Băng còn đang rối trí, chưa biết nên đáp lại Linh như thế nào thì đám con gái đằng sau bỗng rú lên như còi khiến cô giật hết cả mình. Tiếng hét này, có khi nào là...

"Tiểu Băngggg!" Vũ Minh hớn hở hét toáng lên sau lưng khiến Tiểu Băng giật nảy mình.

Sao Vũ Minh lại ở đây? Chẳng phải anh ta đã đi công tác rồi à, nghe nói một tuần mới về cơ mà? Sao chỉ mới ba ngày đã trở về rồi? Haizzzz, cớ gì mà cô lại có linh cảm không tốt thế này!

Vũ Minh không để ý đến vẻ mặt khó coi của Tiểu Băng, anh nhảy nhảy đến chỗ cô, ôm chặt Tiểu Băng vào lòng. Hành động của anh nhanh đến nỗi Tiểu Băng chẳng kịp phản ứng, ngây ngốc bất động trong lòng ngực Vũ Minh, mắt mở thật lớn. Mãi đến khi có người ho khan vài tiếng, cô mới giật mình, vươn tay đẩy anh ra. Chuyện gì thế này?

"Anh..." Tiểu Băng lắp bắp.

Vũ Minh chẳng hề bất ngờ với phản ứng của cô gái trước mặt, cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại còn mỉm cười dịu dàng. Anh đỏ mặt: "Xin lỗi, tại gặp em làm anh vui quá, nên..."

"Cậu tránh xa em ấy ra cho tôi."

Từ trong đám đông, một câu nói với ngữ khí lạnh lẽo được thốt ra, Thiên nhanh chóng bước tới, kéo mạnh Tiểu Băng về phía mình. Tên khốn lợi dụng này! Dám ôm Tiểu Băng trước mặt anh đã đành, lại còn siết chặt không buông. Hừ, xem anh là không khí à? Nhìn xem, lại còn đỏ mặt, đồ yếu đuối, mới ôm thôi mà đã ngại thì còn làm được trò trống gì!? Chẳng xứng với cô một chút nào cả. Biến, biến!

"Vũ Minh, tôi nói cho cậu biết, Tiểu Băng là của tôi rồi. Cậu có muốn đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ chứ?" Thiên hất mặt lên, giọng điệu cao ngạo và bướng bỉnh.

"Thiên, anh đang..."

"Tôi chưa tính với em cái tội không đẩy hắn ra sớm đấy, ở đó mà bênh à."

Tiểu Băng ngại ngùng kéo tay áo Thiên, tính nói giúp Vũ Minh vài câu thì bị anh chặn họng ngay lập tức. Cô lại thở dài, ai da, biết hai người này gặp nhau là sẽ có chuyện mà! Thôi thôi, dù sao cô cũng thấp cổ bé họng, nhất là đứng giữa hai đại mỹ nam như thế này thì tốt hơn hết chính là im lặng đi, tránh bị cả trường ghim gút.

Tiểu Băng đưa đôi mắt cảm thông hướng về phía Vũ Minh, thấy anh muốn nói gì đó nhưng chưa kịp thốt ra thì tiếng trống đã vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã kết thúc. Thiên nhanh chóng kéo Tiểu Băng quay trở về lớp, bỏ lại Vũ Minh đứng trơ trọi giữa canteen. Cô ngoái lại, định ra hiệu cho anh mau về lớp thì đột nhiên, Tiểu Băng bị ánh mắt của anh làm cho giật mình. Nó, đục ngầu và giận dữ, tệ hơn nữa là nó lại đang hướng về Thiên...

Trong lòng Tiểu Băng đột nhiên nổi lên một loại dự cảm không lành, chẳng lẽ sắp có chuyện xảy ra sao?