Cả bốn người không ai bảo ai cùng im lặng.
"Tiểu Băng, cậu... định làm thế nào?" Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
"Ha ha..." Cô cười trừ "Dĩ nhiên là..." Không đồng ý rồi!
"Từ chối đi!"
Còn chưa kịp dứt câu, Tiểu Băng đã nghe thấy một giọng nói không mang chút cảm xúc nào cắt ngang lời cô. Là Thiên! Cô ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy sắc mặt anh càng lúc càng tối lại.
Anh làm sao thế nhỉ?
"Em..." Cô suy nghĩ một chút rồi nhìn một lượt qua mọi người, cười như có như không "Em muốn thử... Cùng với anh ấy!"
"Không được! Em không được!"
Trong lúc Nam và Nhi còn đang ngẩn người tiếp nhận thông tin mà cô vừa thông báo, còn chưa kịp nuốt trôi thì Thiên đã mang giọng phẫn nộ hét lên khiến Tiểu Băng và hai người kia giật hết cả mình.
Cô mở to mắt nhìn anh, kinh ngạc: "Thiên, anh... làm sao thế? Sao lại tức giận như vậy chứ?"
Cặp đôi kia sau vài phút mơ hồ thì đột nhiên bừng tỉnh lại, hùa theo Tiểu Băng nhìn Thiên gian manh: "Đúng rồi đấy! Anh ghen à?"
Ghen? Câu hỏi của họ làm Thiên đờ người ra, anh đang ghen sao? Thật sự? Không...! Không có lý nào anh lại... Anh không hề thích cô, tại sao lại bực mình khi cô nói muốn hẹn hò với kẻ khác kia chứ? Anh... làm sao thế này?
"Tôi... Dù sao thì em cũng không được cùng với hắn!" Anh không tìm nổi một lý do nào để giải thích về sự tức giận vô lý của mình, nhưng dù có vậy thì anh cũng không cho phép cô hẹn hò với ai cả!
Nghe anh nói vậy, sự bướng bỉnh bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng cô, cô nhìn thẳng vào anh: "Không! Em sẽ hẹn hò cùng anh ấy! Anh không có quyền cấm đoán em, anh chẳng là gì của em cả, tại sao em phải nghe lời anh chứ!?"
Nói xong, cô chợt nhận ra mình vừa lỡ lời, xung quanh anh như nổi lên một trận cuồng phong.
"Ha... Đúng thế." Thiên cười khẩy, dùng ánh mắt vô cảm nhìn cô "Tôi chẳng là gì của em cả, em cũng không cần phải nghe lời tôi đâu. Cứ làm những gì em thích đi!" Nói xong, anh đứng phắt dậy, quay người bước ra khỏi quán.
Tiểu Băng mở to mắt nhìn anh, cô kinh ngạc một chút rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Cả hai cứ như vậy đi mãi, đi mãi, cho đến khi anh rẽ vào một con hẻm nhỏ mới dừng lại.
"Em theo tôi làm gì?" Anh cũng không quay lại hỏi cô.
"Em..." Phải ha, cô đuổi theo anh để làm gì?
Anh quay lại, nhưng vì trời tối, mà anh lại đứng ngược sáng nên cô không thể nhìn thấy vẻ mặt anh lúc này như thế nào. Cô chỉ thấy anh đang từ từ tiến đến chỗ cô, hai người lúc này đang ở giữa hẻm, rất tối, người đi đường không nhìn kĩ sẽ không thể nào thấy được bên trong có người.
"Hoàng Băng Băng" Trong bóng tối, cô lờ mờ nhìn thấy khóe môi anh khẽ nhếch lên, mang một màu của sự tổn thương "Em, xem tôi là gì?"
Anh cũng không biết tại sao bản thân lại thốt ra câu này, chỉ biết từ sau khi nghe cô nói anh không là gì của cô, anh bỗng nhiên trở nên rất rất khó chịu. Trái tim anh đang mong mỏi một điều gì đó còn hơn cả tình cảm anh em!
"Anh là anh của em, một người anh mà em rất yêu quý!"
Mặc dù tình cảm kìm nén bao nhiêu lâu nay vẫn đang dâng trào trong lòng, nhưng cô bắt buộc phải tự dối bản thân mà xem anh như một người anh trai, không thể hơn như thế mà cũng không thể kém đi một phân nào...
Câu trả lời của cô không phải giống như mong đợi, anh nghiến răng giữ chặt hai vai của cô "Em nói dối! Không phải như thế!"
"Vậy..." Cô không gạt tay anh ra, chỉ cúi mặt mấp máy môi "Anh muốn em trả lời thế nào đây?"
Đôi tay đang nắm chặt vai cô đột nhiên rời đi, anh dùng hai tay ôm lấy mặt cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mình: "Nói thật!"
Chớp mắt một cái, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên đỏ ửng lên, một giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống đất rồi nhanh chóng biến mất không một dấu vết.
"Nói thật? Anh muốn em phải nói gì đây? Em không hề muốn thừa nhận rằng bốn năm nay em vẫn luôn thích anh! Em không muốn! Em... Ưm!"
Không đợi cho cô nói hết câu, anh đã cúi mặt xuống áp môi mình lên môi cô!