Bởi Vì Anh Là Đồ Đầu Gấu!

Chương 32: Liệu, có thể bên nhau một lần nữa?




Đầu Y Linh như đang muốn vỡ ra vậy. Nó đã tỉnh, nhưng cứ ngồi dậy, cơ thể lại choáng váng mà ngã nhào xuống giường.

Nắng hôm nay thật đẹp, thời tiết thật thích hợp để nằm dài nghỉ ngơi ở nhà. Nhưng mà, nó còn tâm trí sao?

Khi mà... Người nó yêu nhất, chỉ sau 1 đêm, đã trở thành kẻ thù mà nó không muốn đội trời chung.

-Y Linh!...- Giọng nói làm nó bừng tỉnh khỏi suy nghĩ.

-Anh...

-Em đỡ sốt rồi... Thật tốt quá!- Vũ Hoàng sờ trán em gái.

-Em không sao!

-Hôm qua...

-Là anh đưa em về.

-Tuấn Hùng...

-Đang ở dưới nhà...

Nó lặng thinh.

”Vậy còn Hàn Dương... Cậu ấy đang ở đâu? Cậu ấy đã về nhà chưa? Trời đêm qua rất lạnh... Cậu ấy... Liệu có mặc ấm??”

Đầu suy nghĩ, miệng lại chẳng thể thốt nên lời.

-Anh xin lỗi.- Đột nhiên, bàn tay to lớn của anh, khẽ khàng bao bọc đôi bàn tay gầy gò, lạnh lẽo trong tiết trời tháng 11 của nó.

Giọt nước nóng hổi rơi xuống mu bàn tay nó.

Sống mũi nó đột nhiên cay cay.

-Em không sao! Anh đừng tự trách mình mà. Anh cũng vì là muốn tốt cho em thôi, đúng không?

Vũ Hoàng nhìn em gái. Y Linh nhỏ bé của anh, giờ đã thực trưởng thành rồi.

-Y Linh! Mày....- Tiếng cửa mở, nó quay ra nhìn. Là Tuấn Hùng, đôi mắt cậu mệt mỏi, quầng mắt lộ rõ. Bên má phải, hằn tím một vết.

Là anh... Đánh cậu phải không...? Đêm qua, trong cơn mộng mị, nó nghe thấy tiếng quát tháo giận dữ của anh. Âm thanh khi bàn tay anh chạm vào khuôn mặt khôi ngô của cậu, chấp chới trong đầu nó.

-Tao...

-Rồi rồi, tao hiểu. Hai người thật là, nếu muốn thông báo chuyện gì gây sốc thì phải thông báo trước để em chuẩn bị tâm lý chứ?- Nó mỉm cười tươi thật tươi.

-Y Linh... Là lỗi của tao! Mày giận thì hãy đánh tao đi. Chuyện này đáng nhẽ tao không nên nói ra... Chỉ là... Tao sợ... Bi kịch ấy...

-Đằng nào rồi tao cũng biết chuyện thôi mà... Tao với Dương... Vốn dĩ đã không thuộc về nhau rồi.- Nó thở dài.

-Y Linh!- Chợt, Tuấn Hùng ôm lấy nó.- Cảm ơn mày đã hiểu cho tao!

Y Linh mỉm cười. Cảm ơn đời đã cho nó một người bạn tốt như Tuấn Hùng.

-Ba mẹ không có nhà đâu. Em muốn ăn gì? Anh sẽ làm cho em.

-Em không đói. Em chỉ thèm đồ ngọt.

-Anh pha sữa và làm pudding cho em nhé?

-Em... Cho em mấy cái kem trong tủ lạnh đi.

-Anh lại đánh cho bây giờ! Đang ốm, trời thì lạnh, kem kiếc gì?

-Em không sao đâu mà!

-Haizz... Thôi được. Anh sẽ đi lấy.-Anh thở dài, cốc nhẹ đầu nó.- Chiều cô nương nhất đấy nhé.

Vũ Hoàng đi khuất. Tuấn Hùng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nó.

-Y Linh... Mày không giận tao chứ?

-Tao chỉ thắc mắc... Tại sao... Mày không nói với tao trực tiếp mà phải làm như vậy...

-Mày nghĩ... Hắn ta sẽ để tao nói cho mày sao?

Y Linh ngẫm nghĩ, cũng thấy đúng. Có nghĩa là, trong lòng hắn, nó vẫn giữ một phần quan trọng.

Mà càng nghĩ, càng đau...

-Y Linh... Tao...

-Nói đi.

-Tao sắp đi... Du học rồi.

Nó sốc. Hội ngộ chưa bao lâu, đã phải lìa xa... Nó không muốn!!! Không muốn!!

-Nếu mày... Không thể đối mặt với hắn...- Hùng ngập ngừng.- Có thể đi với tao... Với lực học của mày, thừa sức...

-TUẤN HÙNG! Em có thể thôi quyết định mọi chuyện một mình đi được không?

-Anh...

-Kem của em này! Một cái thôi đấy! Chuyện của Tuấn Hùng... Em không cần gượng ép bản thân... Dù sao... Chuyện đã qua rồi!

-Được rồi... Em sẽ suy nghĩ! Mọi người có thể ra ngoài được không.

-Được rồi! Nhóc con nghỉ đi, tẹo anh sẽ mang cháo cho em!- Anh xoa đầu nó, Hùng véo má nó một phát.

Nó cắn miếng kem. Nước mắt, từng giọt mặn chát, hoà với cái vị ngọt của kem.

Ngọt quá. Ngọt đến đắng cả họng.

Buốt quá. Buốt đến từng tế bào. Cái vị ngon ngọt đêm qua đâu rồi? Cái mùi bạc hà, cái hơi ấm, nhịp tim rung động khi môi hắn chạm lên đôi môi vương chút kem của nó... Tất cả chỉ còn là quá khứ...

Người đó, liệu đang làm gì? Người đó, liệu có đang nhớ đến nó không?

***

Hàn Dương mở mắt đầy mệt mỏi. Bên cạnh anh, người con gái yêu kiều nằm ngủ, chiếc áo sơ mi hờ hững.

Từng hình ảnh đêm qua lũ lượt kéo về, hắn bóp mi tâm.

-Hàn Dương...

-Đây là...?

-Nhà tao. Đêm qua là tao đưa mày về.

-Tao... Đêm qua...

-Đêm qua mày uống say... Lớp 9 uống rượu là không được đâu.

-Ý tao không phải chuyện đó.

-Mày và tao đã hoà làm một... Là tao... tự nguyện.

Hàn Dương cả kinh... Tú Hoa còn chưa tròn 16 tuổi. Tại sao hắn lại có thể bồng bột như vậy? Tại sao hắn không thể kiềm chế..? Tại sao, hắn không nhớ gì cả...?

-Tao... Sẽ chịu trách nhiệm.

-Không sao, tao sẽ coi đó là một tai nạn... Với cả, hôm nay cũng là ngày an toàn của tao...

-Như thế không được!!

-Hahahaha!! Tao đùa thôi mà! Làm sao tao dễ dãi như thế được.- Tú Hoa cười, đứng dậy đi rửa mặt.

Nơi cô vừa đứng dậy, vệt đỏ thẫm trải dài.

Tú Hoa mỉm cười.

Thế nào? Sốc chứ?

Đêm hôm qua, dù lả lướt thế nào, nam nhân kia miệng chỉ lảm nhảm xin lỗi một người con gái...

Nhưng sẽ sớm thôi, đôi môi mỏng đó sẽ nhắc tên cô hàng đêm. 3

***

Nước mắt lăn dài má nó. Bức ảnh vừa được gửi đến, sắc nét.

Là người yêu... À không, kẻ thù của nó...bên người kia âu yếm.

Hắn, vẫn ổn đúng không? Hắn, vẫn vui chứ?

Máy báo tin nhắn, từ “kẻ thù” của nó... Nội dung, rất đơn giản, mà làm nó đau đớn từng khúc ruột.

”Nếu cô không muốn gặp tôi nữa... Tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô!”

Tại sao... Không níu kéo nó một chút...

Tại sao... Không dỗ dành nó chút nữa...

Hắn không giải thích, cũng không cho nó biết chuyện gì, phải chăng... Là không cần nó nữa? Là cũng chẳng quan tâm nó nghĩ gì?

Nhưng nếu, hắn níu kéo, nếu hắn dỗ dành, nếu hắn giải thích... Liệu, nó có tha thứ, gạt bỏ oán hận mà bên cạnh hắn hay không?

Liệu, có thể bên nhau một lần nữa?

Làm sao, mà có thể bên người đã không cần mình nữa chứ..?

***

-Ba mẹ...

-”Con gái! Con làm chúng ta lo quá! Con hết ốm rồi chứ?”- Giọng ông Lam đầy lo lắng bên đầu dây điện thoại.

-Vâng, con không sao. Con có chuyện muốn xin ý kiến ba mẹ.

-”Con nói đi!”

-Con... Muốn đi nước ngoài học.

-”Nước ngoài? Đi đâu?”- Bà Lam giật mình. Con bé này, nuông chiều từ trứng nước, giờ ra ngoài thì nó xoay sở thế nào?

-Tokyo, Nhật Bản ạ... Con... Có cả Tuấn Hùng....

-”Con nghĩ kỹ rồi chứ?”

-Vâng...

-”Được! Khi nào về, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng với con.”