Bởi Vì Anh Là Đồ Đầu Gấu!

Chương 31: Làm sao... có thể yêu người là xã hội đen cơ chứ?




“Y Linh ơi có tin nhắn!! Y Linh ơi có tin nhắn!”

Tiếng chuông điện thoại làm nó giật mình, thở phào nhẹ nhõm, nhưng... cũng chẳng được bao lâu... Không phải từ hắn...

Tin nhắn bằng hình ảnh... Người con trai ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ, mái tóc vàng phủ xuống nửa khuôn mặt tuấn tú. Dường như... hắn ta đang ngủ... rất say.

Y Linh toàn thân dường như tê liệt. Tiếng chuông báo có tin nhắn lần nữa làm nó càm thêm rối ren.

”Nhà XY, đường Z, đi 1 mình. Hết 15', một phách cũng không còn.”

Trong hoàn cảnh này thì ai còn khả năng suy nghĩ cho thấu đáo? Y Linh chỉ đơn giản đang sợ hãi, lo lắng tột độ, chỉ đơn giản muốn lập tức gặp lại người kia.

Y Linh rút tiền trong ví để lên bàn mà tay chân bủn rủn, hỏi đường vài thực khách còn lại trong quán, rồi cứ thế, nó chạy thục mạng đến địa chỉ được cho.

Giá như lúc đó... Đòi đi theo hắn...

Giá như lúc đó, mè nheo đòi hắn ở lại...

Giá như không quá tin tưởng, thì giờ đây, có phải cả hai đã cùng ăn xong mì đen, tokkboki không?

Có phải... Đang cùng nhau nắm tay dạo bước..?

Có phải... Hắn sẽ chúc nó ngủ ngon rồi hôn lên trán nó?

Y Linh muốn bật khóc vì lo lắng... Nhưng, hoành cảnh này bắt nó phải mạnh mẽ, nó sẽ lo cho hắn như những gì hắn đã làm với nó...

Một căn nhà có vẻ cũ kĩ, nhưng không giống bị bỏ hoang. Hít 1 hơi thật sâu, nó đẩy cửa bước vào, tay cầm khúc gỗ nhặt ngoài đường, thế phòng thủ luôn sẵn sàng.

”Aaaa! Um...um!!”

Một bàn tay bịt miệng nó, sức lực 1 con bé đang run rẩy làm sao thắng được? Bàn tay còn lại của người kia giữ chặt tay nó, giật khúc gỗ ném ra xa.

Y Linh thấy lạ, đáng lẽ trong hoàn cảnh này, người đó 1 là sẽ chĩa dao vào người nó, 2 là sẽ tẩm thuốc mê vào khăn rồi bịt miệng nó cho nó lịm đi chứ?

Nhưng người này chỉ đơn giản đẩy nó vào 1 căn phòng nhỏ, rồi mất hút.

Người nó muốn gặp, đang ở kia đấy thôi, nhưng thần thái ấy, đâu phải Hàn Dương mà nó biết. Con người mệt mỏi say ngủ này, đâu phải là hắn mạnh mẽ luôn đòi che chở cho nó?

Nó chạy tới bên hắn, cởi trói trên ghế. Y Linh đỡ Hàn Dương gục xuống tay mình.

-Có lẽ cũng sắp tỉnh rồi đấy... Bắt đầu đi!

Nam nhân có màu tóc đen chìm trong bóng tối, cậu bấm cái remote trên tay.

”Phụt”

Trong phòng này có TV sao?

Y Linh nheo mắt vì chói. Những hình ảnh hiện trên màn hình lớn làm nó chết trân.

Bàng hoàng và kinh sợ...

***

-Sắp hết học kì I rồi đấy! Tao lo quá! - Một cô bé với mái tóc tím xoã dài. Làn gí cuối đông lùa vào khiến nó lạnh run.

-Mày học giỏi mà! Lo gì chứ!- Cậu bé đeo kính cười toe toét, xoa đầu nó.

-Chúng ta cùng cố gắng nhé!- 2 ngón út của cô cậu lớp 8 lồng vào nhau.

-Chị Như Kiều!!- Cô bé oà khóc nức nở, lao vào lòng người chị thân thiết bị trói đằng kia.

-Y Linh à! Em đừng khóc! Nín đi, anh Hoàng sẽ tìm cách cứu chúng ta!

Cô bé hoảng sợ, nước mắt rơi mãi không thôi. Đôi mắt mọng nước nhìn chàng trai trước mặt, lạnh lẽo, khốc liệt, đôi mắt xanh như đại dương sâu thẳm, chẳng thể hiểu thấu.

***

Y Linh như muốn ngồi thụp xuống. Đằng sau, Hàn Dương đã tỉnh tự bao giờ. Đôi bàn tay hắn, run rẩy, nắm chặt lấy bàn tay nó lạnh ngắt.

-Cô bình tĩnh, nghe tôi đã!

Từng kí úc lũ lượt kéo về như mưa bão. Đầu nó đau nhức muốn gục xuống.

Bàn tay của Hàn Dương hoảng hốt, kéo nó vào lòng, để đầu nó áp vào ngực hắn.

-Năm đó, là tôi không tốt, là tôi suy nghĩ quá nông nổi, quá bồng bột, để cô phải chịu khổ. Tôi xin lỗi... Thực lòng xin lỗi.

Đúng... Năm đó, hắn thù oán gì với Vũ Hoàng, cớ sao, lại lôi cả chị Như Kiều và cả nó vào? Phải chăng, vì hắn biết, 2 người họ, đều là những bảo vật vô giá của Vũ Hoàng?

Cớ sao, lại chỉ cho giải thoát một mình nó? Cớ sao, lại bắt Như Kiều ở lại.

1 giọt nước mắt lăn dài trên gò má nó. Nếu là bình thường, có phải, nó cũng sẽ ôm chặt lấy hắn? Nói với hắn rằng nó đang rất đau, đầu nó đau lắm! Tim nó, cũng đau lắm!

Nhưng,... Người ta thường bảo, điều cấm kị nhất, là yếu đuối trước mặt kẻ thù. Trong 1 khắc nào đó, người yêu, khái niệm ấy cũng đã tan biết, trước mặt nó, một mực người kia, là kẻ thù. Cái ôm này, sao lại đáng kinh tởm đến vậy?

-Mạc Hàn Dương! Tôi không muốn ân oán một lần nữa xảy ra. Chỉ mong anh, từ sau đừng gặp tôi nữa.

Môi nó nhếch lên thành nụ người mê ảo. Trước màn hình TV còn chiếu những cảnh mà nó hoàn toàn không muốn nhớ lại, nó khẽ gạt tay hắn, mạnh mẽ rời khỏi.

Y Linh cố gắng kiềm chế giọt nước mắt như muốn chảy thành thác, khuôn mặt trắng bệnh, cơ hồ muốn đóng băng. Nó chỉ muốn rời xa căn nhà này, rời xa hắn và những kí ức chết tiệt đó.

Khoảnh khắc khi nó chạy ra khỏi căn phòng, tai muốn ù đi, thế mà, vẫn nghe thấy giọng nói ngọt ngào của ai đó:

-”Mày có biết điểm yếu của Hàn Dương là gì không?”

Mặc kệ, mặc kệ hết! Nó lách khỏi cô gái đó, chạy ra ngoài...

Căn nhà một xa dần, nó cứ thế chạy, chạy mệt rồi lại đi, đi thỉnh thoảng lại nhớ ra điều gì đấy, cắm đầu chạy. Nó biết, đằng sau vẫn có người âm thầm chạy theo nó.

-Tại sao? Làm thế để làm gì? Tại sao mọi chuyện đã qua không để nó qua luôn đi?- Y Linh đứng lại, nó quay đầu mỉm cười nhìn người đằng sau. Chàng trai ấy có mái tóc đen, mắt kính lanh lợi thấy rõ...

***

-Tú Hoa, ra là trước đây, tao đã sai lầm khi tin tưởng mày đấy.- Hàn Dương cúi đầu cười. Người mà hắn 1 lòng tin tưởng, người đã cùng hắn gây dựng và quản lý Dark... Giờ đây lại dám làm phản. Hai chữ “thất vọng” thực không đủ để miêu tả tâm trạng hắn lúc này.

Rõ ràng, trước, hắn vốn biết, cái thời khắc này rồi sẽ đến. Nó rồi cũng sẽ đến lúc nó rời xa hắn mà thôi. Hắn, cũng chỉ muốn ích kỷ một chút, thế mà, thời khắc này lại không can tâm nhìn nó rời khỏi.

-Tao có gì không bằng con nhỏ đó?- Tú Hoa mềm mại ngồi lên đùi Hàn Dương, bàn tay ngọc ngà nâng cằm hắn lên. Cô vuốt ve như một bảo vật trân quý. Đôi môi đỏ mọng của Tú Hoa, phủ lên đôi môi hắn, bàn tay còn lại, cứ thế mà làm loạn.

Hàn Dương không thèm phản kháng. Ngược lại, bàn tay hắn còn hưởng ướng, lùa vào mái tóc Tú Hoa. Môi lưỡi hòa quyện. Hắn tìm kiếm thứ gì đó để che lấp những khoảng trống trong lòng mình.

Hắn nào biết, từng cảnh ái ái ân ân, trọn vẹn được người hắn yêu thương nhất thấy hết.

Y Linh nhìn những hình ảnh làm mắt cô cay xè. Môi mỉm cười mà nước mắt cứ rơi. Nó cứ khóc, rồi lại cười, lại òa lên khóc như 1 đứa trẻ.

Tuấn Hùng vuốt tóc Y Linh, kéo nó tựa vào lòng mình. Cậu nhanh chóng cất điện thoại đi trước khi mọi chuyện vỡ lở. Sớm thôi, Hàn Dương sẽ đẩy Tú Hoa ra và bỏ đi. Đây chỉ dường như là món quà cảm ơn cô vì đã giúp cậu thực hiện kế hoạch của mình. 1 phút của Tú Hoa diễn trước ống kính, bằng 1 phút cô ngọt ngào hạnh phúc.

Quả thật, chưa đầy 1 phút, Hàn Dương đã bực tức đẩy Tú Hoa ngã sang một bên. Nụ hôn này, đậm mùi nước hoa thơm nồng, vậy mà, trong lòng hắn, chỉ muốn tìm kiếm vị kem ngọt ngào lúc đó. Tú Hoa vẫn chưa muốn ngừng, không đợi Hàn Dương bước ra khỏi cửa, cô từ sau chạy đến, ôm chầm lấy hắn. Bờ môi lả lướt, cô kiễng chân hôn cổ hắn.

-Em yêu anh hơn nó! Em yêu anh hơn tất cả mọi thứ.

Nụ hôn chẳng chịu ngừng, tiếp tục quét lên tai hắn. Tú Hoa biết, điểm nhạy cảm nhất của hắn là đây. Thế nhưng tác dụng gì chứ, Hàn Dương chỉ cảm thấy đằng sau mình 1 thứ gọi là kinh tởm...

***

Y Linh mệt mỏi mắt nhắm nghiền, tựa vào người Tuấn Hùng. Đôi mắt nó nhắm nghiền. Cậu hôn nhẹ lên mi mắt ẩm ướt:

-Tao chỉ muốn tốt cho mày thôi. Mày làm sao có thể yêu người mà mình đã từng ghê sợ và kinh tởm cơ chứ? Làm sao có thể yêu người mà luôn khiến mình lâm vào cảnh khốn khó, ngàn cân treo sợi tóc cơ chứ? Mày... Làm sao... Có thể yêu người là xã hội đen cơ chứ?

Y Linh trong cơn mơ nghe được những câu nói ấy... Trong tiềm thức... Nó thầm nghĩ, liệu hắn không mang chị Như Kiều đi mất, không đẩy anh trai nó vào hoàn cảnh tuyệt vọng, nó có thể gạt bỏ chuyện hắn là người của thế giới ngầm mà toàn vẹn đến với hắn hay không?

Giờ đây, nó cũng tìm được câu trả lời... Cho những giọt nước mắt thỉnh thoảng rơi của Vũ Hoàng, cho những lời nói đầy bí mật của Hạ Vi... Và lý do vì sao, nó lại sợ máu và kinh tởm những thứ tra tấn con người như vậy...

***

Y Linh trong cơn mơ màng, thấy hình bóng Vũ Hoàng mỏi mệt. À nhỉ, nó đang đi chơi với hắn mà, sao anh lại phải đến đón thế này? À hắn kia rồi! Hắn... đi cạnh Tú Hoa. Nó mặc kệ, chỉ muốn chạy đến bên hắn thôi. Nhưng, chân bước không nổi... Tuấn Hùng, sao lại giữ tay nó. Thả nó ra, nó muốn đi với hắn. Y Linh quay lại, nước mắt giàn giụa, nhưng cậu hình như không muốn thả nó ra thì phải. Nó ngước nhìn hắn lần nữa. Hình ảnh ấy làm nó điêu đứng, là Hàn Dương và Tú Hoa, 2 người họ khóa môi đầy ngọt ngào, gợi cảm. Tú Hoa, ném cho nó cái nhìn đầy khinh bỉ. Bàn tay Hàn Dương không ngừng làm loạn trên người Hoa.

Y Linh vô thức lùi bước, bỗng vấp phải ai đó, ngã dúi dụi. Hoàn hồn, nó lay người trước nằm trước mặt. Khuôn mặt bết máu, Y Linh sợ hãi nhìn Như Kiều thiêm thiếp trước mặt, lại hoảng hốt gọi tên chị. Nhưng hình bóng Như Kiều, cứ thế tan biến vào hư không.

Y Linh gào khóc, Y Linh thét lên trong tuyệt vọng. Bỗng, bàn tay nó cảm thấy mát lạnh. Là Tuấn Hùng, cậu luôn đến những khi nó yêu mềm thế này. Nhưng người sắp chết đuối thấy được tấm gỗ trôi nổi, Y Linh bám víu vào cậu, khóc nấc không thành tiếng...

***

Cứ mơ rồi tỉnh, mệt mỏi lại thiếp đi, đầu nó nặng nề vô cùng.

***

Hôm sau, có 4 người cùng nghỉ học.

***

Yu: Yu vừa mới chỉnh lại 1 vài thứ trong các chương truyện, nên bạn nào bị hiện noti nhiều thì cho Yu xin lỗi nha!